Bị thầy cô ghim là gì

Bạn bè cùng lớp rất quý tôi. Tôi học khá. Nhưng quãng thời gian lớp 10 vừa rồi của tôi thực sự là nỗi ám ảnh. Tôi bị cô giáo chủ nhiệm ghét. Mà đi học, ai chẳng biết, khổ nhất là bị cô trù

Tôi luôn sống trong nỗi lo lắng và sợ hãi mỗi khi nghĩ đến giờ dạy của cô

Năm vừa rồi, tôi thi đỗ vào lớp 10 một trường điểm của thành phố. Bố mẹ tự hào về tôi lắm. Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là cô giáo dạy Văn.

Ngày đầu đi học, tôi háo hức bao nhiêu.Tôi nhớ hôm đấy lại là tiết Văn nên học sinh mới được tiếp xúc luôn với cô. Và câu đầu tiên cô nói với cả lớp là Tôi biết có nhiều học sinh lớp này đều học cấp 2 ở trường H. Cái trường này nổi tiếng đầu gấu đầu mèo, đã thành học sinh của tôi rồi thì bỏ hết thói đấy đi nhé.

Những đứa bạn cũ của tôi ngớ người ra, không ai hiểu nổi tại sao  cô lại nói thế. Tôi định đứng lên thưa rằng cô đã hiểu lầm rồi, nhưng chân tôi nặng như chì, tôi không có can đảm để giải thích rằng chúng tôi chưa bao giờ làm gì để bị mang tiếng hư hỏng. Tôi quyết định giữ im lặng, rồi cô sẽ hiểu qua bảng kết quả học tập. Ngày đầu cô trò ra mắt, tôi hơi thất vọng nhưng cho qua nhanh, chắc cô chỉ nghe nói ở đâu rồi quy kết vậy thôi.

Có lẽ tôi đã nhầm. Học ở đây một thời gian mới biết hình như cô chẳng yêu  thương gì chúng tôi cạ Hoặc tôi đã quen với sự quan tâm tình cảm của cô chủ nhiệm cũ nên hay so sánh chăng?

Thỉnh thoảng gặp các anh chị lớp trên ở căng tin, tôi lại nghe họ xuýt xoa: Bọn em còn phải choáng nhiều, học cô T thì phải cư xử khác đi. Tôi ngạc nhiên lắm, con bạn đi cùng hỏi luôn: Cư xử thế nào hả anh, bọn em có bao giờ chểnh mảng hay hư đốn gì đâu.

Các anh ấy cười lớn Cứ học đi rồi biết, với cô T chỉ có vitamin T thôi. Tôi không tin điều đó, cô chủ nhiệm cấp 2 của chúng tôi rất nghèo, nhưng cô chưa bao giờ nhận một đồng học thêm, hay quà cáp gì cả.

Một giờ Văn buổi chiều, trời oi bức nên cả học sinh và cô giáo đều mệt. Nhưng lớp tôi vẫn cố gắng ngồi học rất nghiêm chỉnh. Đứa bạn ngồi sau tôi rơi cái bút, nó bấm áo tôi nhờ lấy hộ. Tôi cúi xuống nhặt, vừa ngẩng lên đã ăn ngay một cục phấn vào giữa mặt. Tôi hoa hết cả mắt, cả lớp cũng tròn mắt không hiểu tại sao lại thế.

Giọng cô chủ nhiệm vang lên Trong giờ của tôi mà chị làm việc riêng à? Tôi vội giải thích mình chỉ nhặt hộ bạn cái bút thôi mà. Hồi trước ở trường H cũng hay nhặt hộ thế à? Làm việc riêng bị bắt quả tang lại đổ cho hộ bạn. Tháng này cô hạnh kiểm trung bình nhé!

Tôi đờ người ra, cái gì mà nhặt hộ bạn cái bút thì hạnh kiểm trung bình? Tôi ức lắm, muốn cãi đến cùng nhưng vẫn cố giữ im lặng, bây giờ mà cãi thì còn hạnh kiểm gì nữa?

Sau hôm đó, tôi có cảm giác cô ghét mình ra mặt. Tôi có lỗi gì để cô ghét chứ, kết quả học khá tốt, môn nào tôi cũng 8 phẩy trừ môn Văn của cô. Tôi tự nhận mình không có khiếu văn chương, nhưng tôi chưa bao giờ quên học thuộc tác giả tác phẩm, hay quên chút dàn ý nào. Bài văn của tôi viết đúng chi tiết, phân tích đúng những thứ cô dạy mà lúc nào điểm cũng chỉ 4 hoặc 5. Cao nhất là 5 rưỡi. Gặp cô ngoài hành lang, tôi lễ phép chào nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt tỉnh bơ, không thèm đoái hoài gì hoặc câu cụt lủn Không dám!

Tôi hoang mang hết sức, thấy tôi tội nghiệp quá con bạn mới bảo Tại mày không đăng ký học thêm, với cả không đến nhà cô chào trước nên mới bị soi. Bọn tao ai cũng đi hết rồi.

Tôi hỏi lại Sao chúng mày đi không rủ tao? thì nó đẩy vai tôi cười Ngu thế, cái này bố mẹ đi chứ mình làm sao đi được!

Hóa ra là như thế. Tôi ngu thật. Từ trước tới nay tôi chưa từng phải đi một thầy cô nào bởi gia đình tôi chẳng khá giả gì , hơn nữa tôi có phải loại học dốt đâu? Tại sao phải chạy chọt. Tôi buồn và sợ lắm, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu cho chuỗi ngày căng thẳng sau này mà thôi.

Trời nóng dần nên tôi cắt tóc ngắn, cũng là để đỡ tốn tiền tạo kiểu tóc này nọ. Đến lớp cô gọi riêng tôi ra cửa nhưng cô nói thật to để cả lớp nghe thấy Cô đi học hay đi đú mà tóc tai ngắn củn thế này (!?!).

Tôi ức quá, nước mắt chảy dàn dụa. Tại sao lại vô lý thế? Cuối cùng cô chốt lại bằng việc mời phụ huynh. Tôi tròn mắt hỏi tại sao cô quát ầm lên Chị thích cãi à mà còn hỏi tại sao? Tác phong nhố nhăng, ăn nói thì bố láo, thích làm loạn à? Tôi mời phụ huynh chị đến để xem dạy con kiểu gì Tôi có nguyên tắc của tôi, chị hiểu không?

Tôi lẳng lặng nói vâng rồi về chỗ. Tôi và bạn bè ai cũng hiểu cái nguyên tắc ấy, nhưng tôi nhất định không theo không phải tôi cứng đầu bướng bỉnh, chỉ tại tôi có học lực khá tốt, tôi có thể tự học tại sao còn phải thêm gánh nặng cho mẹ bằng tiền học thêm nữa? Nước mắt tôi lại rơi vì tủi thân.

Mẹ tôi đi họp về thì rầu rĩ lắm, bà tin tôi không thể quậy phá gì, bởi tính tôi bà hiểu rõ. Nhưng mẹ tôi không muốn tôi thành đối tượng để cô nhắc mãi, mẹ nói sẽ cho tôi tiền đi học thêm Văn.

Tôi kiên quyết gạt đi, nếu phải đi học thêm và đến thăm cô hàng tuần, nghĩa là tôi đã thành đứa đi đút lót để được lên lớp sao? Tôi thuyết phục mẹ hãy để tôi cố gắng học hơn nữa, mẹ nuôi tôi bằng tiền chính khóa đã mệt lắm rồi.

Tôi dành hết thời gian để học Văn, tôi học không sai một chữ, không thiếu một chi tiết nào. Từ đó, cô liên tục gọi tôi lên bảng. Cứ đến giờ cô, chỉ có duy nhất tôi là đứa độc điễn, tôi trả lời hết, học thuộc bài thơ, phân tích tác giả tác phẩm đủ cả. Các môn xã hội  khác cũng chỉ có tôi là đứa hay lên bảng làm bài tập.

Giờ học nào tôi cũng cố gắng chiến đấu với sự căng thẳng, ngột ngạt và lo sợ bị túm tên. Bọn ở lớp thương tôi lắm, chúng nó khuyên tôi đừng đối đầu nữa, nhưng tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ đối đầu chính cô giáo của mình cả, tôi chỉ thương mẹ đã còng lưng đi bán chè để tôi học vất vả thế nào.

Ngày thành lập Đoàn vừa rồi, lớp tôi bầu bí thư. Tôi bất ngờ vô cùng khi 100% phiếu trong lớp đều ủng hộ tôi. Tôi lại khóc, nhưng khóc vì cảm ơn các bạn, vì lòng yêu mến các bạn dành cho mình.

Nhưng khi tôi vừa bước chân lên phát biểu thì cô đã lên bục giảng, yêu cầu bỏ ngay cuộc bình chọn này. Cô nói không thể để con sâu làm rầu nồi canh, chỉ vì chị ấy đã đi sai nguyên tắc của tôi nên tôi không đồng ý một Bí thư như thế! Tôi sững người lại, khóc nức nở.

Đã sắp hết năm học rồi nhưng ngày nào tôi cũng phải chịu sự soi mói và khó chịu của cô. Cứ đến tiết xã hội là tôi lại thấy nặng nề, bức bách kinh khủng. Tôi đã quên hẳn sự háo hức khi bước vào ngôi trường mới, sự tự hào khi là học sinh cấp 3

Theo VNE