Tóm tắt truyện thiếu nữ toàn phong

Thời gian sau đó chấn thương của Bách Thảo hồi phục rất tốt. Qua nửa năm, bác sĩ nói cô đã có thể luyện tập Teakwondo trở lại, tuy nhiên vẫn phải chú ý theo dõi. Nhược Bạch sư huynh đã tốt nghiệp đại học và giờ ngoài công việc huấn luyện viên anh vẫn làm thêm công việc dịch thuật cho một công ty nước ngoài. Bách Thảo vẫn tiếp tục chăm chỉ hoàn thành việc học ở trường và tập luyện để chuẩn bị tham gia giải đấu cấp quốc gia. Kể từ sau khi đánh bại Đình Nghi hơn một năm trước cô chưa tham gia bất kì giải đấu nào, giải vô địch thế giới cũng bỏ lỡ vì chấn thương. Bây giờ Bách Thảo muốn trở lại thật mạnh mẽ, đánh bại mọi đối thủ, có thể giành chức vô địch thế giới, như vậy Nhược Bạch sư huynh nhất định sẽ rất vui.

Như mọi ngày, tất cả các đệ tử của Tùng Bách võ quán đều tập trung luyện tập tại võ đường, Nhược Bạch chăm chú quan sát động tác của từng người.

Dụ quán chủ xuất hiện ở cửa võ đường, theo sau ông là một cô gái. Tất cả mọi người đều ngừng tập cúi đầu đồng thanh hành lễ với sư phụ.

"Đại sư huynh! Nhược Bạch sư huynh!" Tiếng con gái lanh lảnh cất lên, tiếp đó một thân ảnh lao về phía Nhược Bạch ôm chầm lấy anh.

Tất cả mọi người trong võ đường đều tròn mắt ngạc nhiên. Nhược Bạch khẽ cau mày đẩy người đó ra.

"Nhược Bạch sư huynh, em đã về rồi! Em nhớ anh lắm đó!" Cô ấy túm ống tay áo anh, nói giọng háo hức.

"Sao cô ta lại quay về?" Hiểu Huỳnh vừa ngạc nhiên theo dõi, vừa lầm bẩm nói.

"Cậu biết cô gái đó ư? Ai vậy?" Bách Thảo hỏi nhỏ.

"Là Vy Nhiên sư tỷ, cháu gái họ xa của sư phụ. Hồi trước từng là đệ tử của Tùng Bách võ quán, sau đó đã bỏ để đi du học nước ngoài từ lâu rồi."

"Sao Vy Nhiên sư tỷ còn quay lại nhỉ? Đã lâu như vậy rồi. Chẳng lẽ chị ta vẫn còn ý đồ với Nhược Bạch sư huynh?" Bình Bình chen vào.

Hiểu Huỳnh quay sang nhìn Bách Thảo vẻ nguy hiểm.

"Bách Thảo, lần này cậu có đối thủ rồi. Hãy giữ chặt Nhược Bạch sư huynh, bọn tớ ủng hộ cậu."

Bách Thảo vẫn ngơ ngác không hiểu rốt cục người con gái xinh đẹp kia là ai, sao lại liên quan tới Nhược Bạch sư huynh?

"Vy Nhiên lần này đi du học trở về, muốn tiếp tục đến võ quán của chúng ta rèn luyện. Nhược Bạch, con hãy chú ý đến nó một chút." Dụ quán chủ mỉm cười vỗ vai Nhược Bạch.

Anh lễ phép cúi đầu, sau khi Dụ quán chủ rời đi, anh cũng chẳng nhìn cô gái bên cạnh lấy một cái, chỉ liếc mắt nhìn xung quanh.

"Sao tất cả lại tụ tập đứng đó, không cần tập luyện nữa sao?" Giọng Nhược Bạch lạnh lùng vang lên.

"Nhược Bạch sư huynh, anh tập luyện cùng ai vậy? Em muốn bắt cặp cùng anh." Vy Nhiên dùng vẻ mặt đáng yêu nghiêng đầu hỏi.

"Vy Nhiên sư tỷ, lâu rồi chị không ở võ quán nên không biết."Hiểu Huỳnh cười cười nói xen vào "Nhược Bạch sư huynh bây giờ là huấn luyện viên riêng của Bách Thảo, anh ấy chỉ tập luyện cho Bách Thảo thôi."

"Bách Thảo? Bách Thảo là ai?" Vy Nhiên liếc nhìn Hiểu Huỳnh hỏi lại.

"Aiyaaa, có vẻ chị chẳng đam mê Taekwondo mấy đâu nhỉ? Trong giới Taekwondo Thích Bách Thảo đã nổi danh khắp cả nước, còn có danh tiếng ở nước ngoài ấy chứ."

"Hiểu Huỳnh, mau về tập luyện thôi. Cậu đừng nói nữa." Bách Thảo kéo tay cô ấy.

"Cô chính là Bách Thảo ư?" Vy Nhiên chỉ tay vào cô cười khẩy. "Chỉ là một cô gái gầy gò, có gì giỏi giang chứ?"

"Nhược Bạch sư huynh sẽ chăm cô ấy béo. Dù sao cũng không phải chuyện của chị." Hiểu Huỳnh lẩm bẩm.

Nhược Bạch khẽ cau mày, liếc nhìn ra phía sau cô ấy thản nhiên nói:

"Hiểu Huỳnh, thế Vy Nhiên bắt cặp với Diệc Phong thì sao? Thực lực của họ cũng khá tương đồng."

"Không, Hồ Phong Tử là của em." Cô ấy giật mình vội vàng chạy đến giữ tay Diệc Phong.

"Vy Nhiên sẽ bắt cặp với Tú Đạt, Tú Cầm em bắt cặp với Bách Thảo đi."

Sau buổi tập, Bách Thảo thu dọn đồ đạc rồi đi tới chỗ Nhược Bạch sư huynh, nhưng Vy Nhiên đã nhanh chân chạy đến trươc mặt anh.

"Nhược Bạch sư huynh, để chào mừng em trở về em mời anh đi ăn trưa nhé."

"Xin lỗi, tôi còn có việc." Nhược Bạch không nhìn cô ấy lấy một cái lạnh lùng đáp.

"Buổi trưa thì còn có việc gì chứ? Dù sao cũng phải ăn cơm mà, chúng ta cùng đi ăn." Vy Nhiên vẫn tươi cười, còn định cầm tay anh làm nũng.

Nhưng Nhược Bạch đã tránh đi, anh cầm túi xách đi lướt qua cô ấy, đến chỗ Bách Thảo anh nói:

"Đi thôi, muộn rồi."

Bách Thảo ngây ngốc vội vàng đi theo anh, còn ngoái lại nhìn cô gái kì lạ đó. Nhược Bạch sư huynh đi rất nhanh, cô đuổi mãi mới kịp bước chân anh, hai người đi song song trên đường. Bách Thảo im lặng mãi cho tới tận khi đến bến xe buýt, cuối cùng cô không kìm được tò mò.

"Nhược Bạch sư huynh, người đó... Vy Nhiên sư tỷ đó... là ai vậy?"

"Không phải Hiểu Huỳnh đã nói rồi sao?"

"Không, ý em là... em thấy chị ấy có vẻ... ừm... rất thân thiết với anh."

Nhược Bạch quay sang nhìn cô im lặng không nói gì. Bách Thảo bị anh nhìn đến bối rối, vội vàng giải thích.

"Nhược Bạch sư huynh, em không... không có ý gì cả. Em... Hiểu Huỳnh nói là em phải cẩn thận với chị ấy. Nên em chỉ tò mò..."

"Tôi đã nói em đừng nghe theo những lời linh tinh của Hiểu Huỳnh." Anh nhẹ nhàng nói.

"Nhưng... mấy người khác cũng nói vậy."

"Cô ấy là sư muội của tôi." Anh trả lời ngắn gọn.

"Vậy thì em, Hiểu Huỳnh, Tú Cầm sư tỷ, Bình Bình cũng là sư muội của anh."

"Em không phải." Nhược Bạch ngắt lời cô.

"Tại sao?" Bách Thảo ngẩng đầu nhìn anh ngơ ngác hỏi lại.

Nhược Bạch không trả lời cô, anh im lặng nhìn chuyến xe buýt từ xa đang tới, lúc đứng dậy để bước lên xe cô nghe thấy anh nói:

"Vì em là người thân."

Suốt cả ngày hôm đó Bách Thảo luôn suy nghĩ về câu trả lời của anh. Nhược Bạch sư huynh coi cô là người thân của anh, lúc nào anh cũng ở bên cạnh quan tâm cô, chăm sóc cô. Không chỉ là sư muội, cũng không chỉ là người mà anh thích, anh nói cô là người thân. Bách Thảo đã quen biết Nhược Bạch sư huynh rất lâu, trong suy nghĩ của cô, chưa bao giờ cô nghĩ đến việc không có anh bên cạnh. Khi anh bị bệnh nặng phải phẫu thuật, Bách Thảo cũng luôn nghĩ rằng anh nhất định sẽ qua khỏi, chưa bao giờ cô nghĩ đến tình huống khác. Vì Nhược Bạch sư huynh đã nói, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

Tối nay Nhược Bạch sư huynh có giấy tờ phải dịch gấp ở công ty, anh nói sẽ phải làm việc tới khuya nên không thể tới chỗ làm thêm của cô mà nhờ Diệc Phong sư huynh tới đón. Đồng hồ sắp chỉ 10h tối, Bách Thảo nghĩ không biết bữa tối anh có ăn uống đầy đủ không? Công việc có vất vả không? Bao giờ thì anh sẽ về? Băn khoăn một hồi cuối cùng cô lấy di động gọi cho Diệc Phong.

"Diệc Phong sư huynh, anh không cần tới đón em đâu. Em muốn đến chỗ Nhược Bạch sư huynh."

"Tối muộn như vậy bên ngoài rất nguy hiểm, một mình em có thể đi không?" Diệc Phong lo lắng hỏi.

"Dù sao em cũng học võ, em sẽ chú ý cẩn thận. Anh đừng nói gì với Nhược Bạch sư huynh nhé."

"Được rồi. Nhớ chú ý, em xảy ra chuyện gì, Nhược Bạch nhất định sẽ treo cổ anh."

"Diệc Phong sư huynh, cảm ơn anh."

Trước đó Nhược Bạch sư huynh chưa bao giờ cho cô đến chỗ làm của anh, công việc của anh vất vả thế nào cũng sẽ không nói cho cô biết. Bách Thảo xách theo hộp đồ ăn đến công ty anh. Bác bảo vệ chặn cô lại hỏi:

"Cô gái, cháu muốn tìm ai?"

"Sư huynh của cháu làm ở đây, hôm nay anh ấy nói phải làm thêm giờ, cháu mang đồ ăn đến cho anh ấy. Bác bảo vệ, bác cho cháu vào được không?"

"Không được, hôm nay công ty có dự án gấp, ai cũng phải tăng ca, không thể tùy tiện cho người ngoài vào được."

"Cháu chỉ vào một lát thôi, cháu đưa đồ xong sẽ ra ngay mà." Bách Thảo nài nỉ nói.

"Không thể được, đây là quy định rồi."

"Một chút thôi. Cháu xin bác cho cháu vào trong đi ạ."

"Thích Bách Thảo, sao em lại ở đây?" Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Bách Thảo giật mình quay đầu lại.

Công việc của Nhược Bạch rất bận rộn, vốn định ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Diệc Phong xem Bách Thảo đã về võ quán chưa thì lại bắt gặp cô đang đứng ở cổng bảo vệ. Nhược Bạch cau mày đi tới, kéo tay cô ra ngoài.

"Sao giờ này em còn chưa về? Muộn thế này còn ở ngoài đường lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Nhược Bạch sư huynh, em mang đồ ăn đến cho anh." Cô cười tươi nói, còn giơ chiếc túi trong tay lên cho anh xem.

"Tôi đã ăn tối rồi. Em mau về đi. Tôi sẽ gọi Diệc Phong tới đón em."

"Nhưng em chưa ăn." Bách Thảo mỉm cười nói "Nhược Bạch sư huynh, em muốn ăn cơm cùng anh."

Sáng sớm hôm sau, cô đang cùng Hiểu Huỳnh đến võ đường thì Vy Nhiên đi tới chắn trước mặt hai người. Hiểu Huỳnh nhìn cô ấy một lượt rồi nói:

"Vy Nhiên sư tỷ, mới sáng sớm chị đã có chuyện gì vậy? Khí thể hừng hực."

"Thích Bách Thảo, cô nói cô cũng có tiếng tăm, vậy chúng ta thi đấu một trận đi."

"Vy Nhiên sư tỷ, có lý do gì mà Bách Thảo phải đấu với chị?"

"Nếu tôi thắng, vậy cô đừng suốt ngày bám lấy Nhược Bạch sư huynh nữa. Còn nếu cô thắng, vậy tôi cũng chẳng ở lại Tùng Bách võ quán này làm gì." Vy Nhiên ngẩng đầu tự tin nói.

Hiểu Huỳnh định chen vào nhưng Bách Thảo đã ngăn cô ấy lại.

"Sư tỷ, em có thể đấu với chị, nhưng không thể đánh cược với chị." Bách Thảo quả quyết nói "Tinh thần của Taekwondo không thể đem ra đổi chác. Còn Nhược Bạch sư huynh lại càng không thể."

"Chẳng qua cô sợ tôi." Vy Nhiên khinh khỉnh nói.

"Vy Nhiên sư tỷ, việc của Nhược Bạch sư huynh anh ấy sẽ tự quyết định. Em thích Nhược Bạch sư huynh. Còn anh ấy thích em hay thích chị thì đó là lựa chọn của anh ấy. Chúng ta chẳng có quyền đánh cược điều gì cả." Bách Thảo nhấn mạnh từng lời "Dù em thi đấu có thua chị thì em cũng sẽ không rời xa Nhược Bạch sư huynh. Với em anh ấy cũng... là người thân, cũng là... gia đình."

"Cô lấy gì mà nói Nhược Bạch cũng thích cô? Chẳng qua anh ấy thấy cô có tư chất, muốn đầu tư thời gian vào cô. Chẳng qua thời gian tôi không có ở đây, anh ấy lại tình cờ gặp được cô mà thôi." Vy Nhiên mím môi, tức giận nhìn Bách Thảo.

"Sư tỷ, có phải chị ảo tưởng quá rồi không? Chị chẳng bằng một góc của Bách Thảo nữa kìa. Nhược Bạch sư huynh mới không thèm thích chị." Hiểu Huỳnh bĩu môi.

"Vy Nhiên sư tỷ, chỉ cần anh ấy còn cần em, em sẽ ở bên Nhược Bạch sư huynh mãi mãi. Anh ấy không thích em cũng chẳng sao."

Nhược Bạch và Diệc Phong đứng từ xa nãy giờ đã nghe được tất cả. Diệc Phong huých vai Nhược Bạch, cười cười:

"Cậu huấn luyện người ta cũng tốt ghê. Giờ cô ấy còn biết nói mấy câu hạ gục tình địch như thế. Sao lòng có cảm thấy ấm áp không?"

"Đừng nói linh tinh nữa." Nhược Bạch liếc mắt nhìn cậu ta.

Anh đi đến chỗ mấy cô gái. Bách Thảo nhìn thấy anh liền giật mình, cúi thấp đầu.

"Vy Nhiên, tốt nhất cô hãy rời khỏi võ quán đi. Nơi này dù sao cũng không thích hợp với cô nữa rồi. Tôi sẽ nói với Dụ sư phụ." Nhược Bạch lạnh lùng nói.

"Tại sao? Anh thích Bách Thảo thật ư?"

Nhược Bạch im lặng không nói gì, anh lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.

"Nhược Bạch sư huynh, em không tin. Không phải bất cứ ai, tại sao lại là cô gái này?" Vy Nhiên cố chấp hỏi.

"Vì đó là Thích Bách Thảo." Nhược Bạch chậm rãi trả lời "Vì cô gái mà cô nói tới là cô ấy. Tôi chỉ thích Bách Thảo."

Nhược Bạch cầm lấy tay người nãy giờ đang đứng cúi đầu bên cạnh mình. Cô ngước mắt ngơ ngác nhìn anh. Đôi mắt ấy sáng lên trong nắng, cái nhìn rực rỡ mà cuốn hút.