Tóm tắt truyện xem tam sinh tam thế thập lý đào hoa

Tam sinh tam thế thập lý đào hoa kể về 3 kiếp duyên phận giữa chàng – thái tử cửu trùng thiên Dạ Hoa oai phong lẫm liệt và nàng – thượng thần Bạch Thiển cao cao tại thượng xinh đẹp lãnh đạm.

Bạn đang xem: Tóm tắt truyện tam sinh tam thế thập lý đào hoa

Kiếp đầu tiên gặp nàng, chàng là hoa sen vàng ngủ đông.Kiếp thứ 2 gặp nàng, chàng là con rắn đen ghẻ lở.Kiếp thứ 3 gặp nàng, chàng đã là “gà trống nuôi con”, bố của con nhà người ta.

Tất cả yêu thương, đoạn tuyệt, hạnh phúc, đau đớn, biệt ly, trùng phùng,… giữa họ đã làm nên câu chuyện tình lãng mạn ở mười dặm rừng đào.


Tóm tắt truyện xem tam sinh tam thế thập lý đào hoa

Tóm tắt truyện xem tam sinh tam thế thập lý đào hoa

Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa Ebook

Review Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa (3)


Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa – ảo mộng ngàn năm

Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa

Cũng chẳng còn nhớ mình đến với câu chuyện này như thế nào nữa, chỉ biết tôi đã bắt đầu với Tam sinh tam thế trong một đêm và kết thúc trong một ngày, cách đây cũng khá lâu rồi. Một đứa lười viết review như tôi trong một ngày đông giá lạnh cận kề kì thi lại mò lên đây theo từng nhịp cảm xúc với Tam sinh tam thế, đơn giản bởi vì tôi đã không chịu nổi cám dỗ mà đọc nó lại một lần nữa, và vì thế cũng bị nó ám ảnh một lần nữa.

Đó là lần đầu tiên tôi đọc một cuốn truyện mà trong chưa đầy ba ngàn chữ đầu tiên, nước mắt đã lặng lẽ rơi. Nàng ấy – Tố Tố, đơn giản chỉ kể về cuộc sống của nàng trong Tẩy Ngô cung, nhưng sao những câu chữ lặng lẽ ấy lại xót xa quá, lại chua cay quá như vậy. Tròng mắt bị lấy đi, thân phận bị ghét bỏ coi thường, sinh con trong cô đơn đau khổ, thậm chí đến đứa con mình dứt ruột đẻ ra nàng cũng không dám nhìn vì sợ sẽ đau lòng, sau tất cả nhưng chuyện ấy nàng không khóc không oán, mà chỉ thầm mong chàng – Dạ Hoa có một chút, một chút gì đó yêu nàng hay chăng?

Chàng hứa sẽ thành thân với nàng, rằng chàng sẽ là đôi mắt của nàng, nhưng lời hứa ấy với nàng sao mà mong manh quá. Nàng từng mơ có một ngày có thể “nắm tay chàng cùng ngắm trăng sáng giữa trời sao, ngắm ánh dương nhô trên biển mây”, nhưng xem ra tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi, vì cuối cùng nàng đã quyết định ra đi, về với Tuấn Tật Sơn của nàng, tiếp tục làm một cô gái phàm trần như trước kia – mặc dù có lẽ trái tim nàng đã vỡ vụn.

Nàng quyết tuyệt nhảy xuống Tru Tiên đài, khoảnh khắc nàng bỏ lại một câu: “Dạ Hoa, thiếp bỏ qua chàng, chàng cũng bỏ qua thiếp, từ nay về sau, chúng ta không ai còn nợ ai nữa”, trái tim tôi như bị cắt từng hồi, mà nỗi đau của nàng, còn mạnh hơn thế gấp ngàn lần. Phải rồi, bỏ qua cho nhau, buông tay nhau ra, nhưng liệu trái tim nàng có thực sự vứt bỏ người đó chăng?

Sau khi tỉnh giấc, những gì đã mơ cũng sẽ quên sạch. Buông đoạn tình này ra, nàng lại là Bạch Thiển vô ưu vô lo, tiêu dao tự tại của ngày trước. Liệu có phải như thế thật chăng?

Tố Tố – Bạch Thiển, đâu mới thật là nàng? Một con người phàm trần hiền lành chất phác hay một vị thượng thần cao cao tại thượng, thông minh sắc sảo? Thực ra mà nói lúc đầu tôi cũng khá băn khoăn về vấn đề này, nhưng rồi cuối cùng cũng hiểu, Tố Tố chẳng qua là con người thứ hai bị ẩn đi trong nàng, một đoạn tình kiếp dài vài chục năm của nàng nhưng lại để lại biết bao ngọt ngào và đau khổ.

Mười bốn vạn năm Bạch Thiển – vị thượng thần cao quý vốn thuộc tộc Cửu vỹ hồ ly ở Thanh Khâu đã sống không phải là không có biến cố gì.

Nàng từng nói, nếu ngày đó nàng không ăn chén thịt kho ấy, cuộc đời của nàng có lẽ cũng không trải qua nhiều biến cố như vậy. Nếu không phải bát thịt kho ấy, nàng cũng sẽ không gặp Ly Kính, Mặc Uyên cũng sẽ không bại trong tay Quỷ tộc, mà Dạ Hoa, cũng sẽ không nhờ tiếng gọi “sư phụ” của nàng mà tỉnh lại. Mọi vật trên thế gian, tất có nhân có quả, nhưng sẽ không thể, và không bao giờ có chữ “nếu” này.

Với Ly Kính – mối tình đầu của nàng, nàng sẽ không bao giờ quên, cả những rung động ngọt ngào thuở mới biết yêu, cả những đau khổ mà hắn gây ra khi phản bội nàng mà ân ân ái ái với cô gái có khuôn mặt giống hệt nàng. Hắn từng nói “Vì ngươi đoạn tự cũng đâu có hề chi”, hắn từng vì nàng mà viết biết bao câu thơ tình sến súa, từng vì nàng mà tặng nàng loài hoa hắn cho là tuyệt thế, nhưng xem ra cái bóng của cha hắn luôn luôn đè nặng trong tiềm thức của vị hoàng tử của Quỷ tộc này. Những gì Ly Kính đã làm, có trách thì cũng chỉ có thể trách hắn không đủ kiên định vào tình yêu với A Âm nàng – điều mà mãi mấy vạn năm sau hắn mới nhận ra, nhưng lúc đó thì đã quá muộn rồi. Tất cả những gì còn lại trong lòng nàng bấy giờ chỉ là chút kí ức nhẹ bẫng về mối tình đầu tan vỡ, còn hắn, có lẽ phải ôm hận suốt đời.

Mặc Uyên – vị chiến thần bách chiến bách thắng, cũng là sư phụ của nàng, người đó nàng hết mực kính trọng thương yêu. Hai vạn năm học nghệ nơi Mặc Uyên, nàng luôn là một Tiểu Thập Thất vô pháp vô thiên dưới sự dung túng của sư phụ, nàng là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của người, cũng là đồ đệ yêu quý nhất của người. Mặc Uyên vì nàng mà sủng ái, vì nàng mà chịu ba đạo thiên kiếp, cũng gián tiếp vì nàng mà chết; đối với nàng, Mặc Uyên quan trọng hơn cả sự sống của bản thân vậy. Chẳng phải thế mà lúc Mặc Uyên chết nàng đã muốn đem cả thiên hạ ra bồi táng người, chẳng phải thế mà nàng đã trích máu từ tim mình trong suốt bảy vạn năm để bảo vệ tiên thể của người đó sao? Đơn giản vì nàng thấy cần phải như vậy, không nhất thiết phải rạch ròi rằng vì người là sư phụ của nàng, người là ân nhân của nàng, hay vì lí do nào đó. Có những lúc, thói quen đã ăn vào tận trong tim.

Mặc Uyên có yêu Bạch Thiển hay không, câu hỏi đó cũng không còn quan trọng. Thực ra mà nói thì tôi mong Mặc Uyên đối với nàng chỉ đơn giản là tình sư đồ với người học trò là nữ nhi đáng yêu kia của mình, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao, như vậy con người mà tôi kính phục nhất trong câu chuyện này cũng không phải nuối tiếc điều gì. Tiểu Thập Thất của người đã hạnh phúc rồi đó, Mặc Uyên.

Năm đóa hoa đào trong suốt mười bốn vạn năm của Bạch Thiển, bốn đóa đầu chưa nở đã tàn, còn đóa thứ năm những tưởng chỉ là một hồi thiên kiếp, cuối cùng lại chính là chân mệnh thiên tử của nàng.

Ba trăm năm sau cái ngày đó, chàng và nàng mặt đối mặt với nhau, nhưng chàng nhận ra, còn nàng thì không. Với nàng mà nói, chàng chẳng qua chỉ là thái tử Dạ Hoa – vị hậu bối kém nàng chín vạn tuổi, so ra thì còn phải gọi nàng hai tiếng “cô cô”. Còn với Dạ Hoa, người con gái chàng gọi là Thiển Thiển hay Tố Tố ấy, chính là “chút màu sắc duy nhất trong cuộc đời năm vạn năm của chàng”, mà nếu xóa đi thì chàng không còn là chàng nữa. “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, chàng nửa muốn nửa không khi mong nàng nhớ lại chuyện trước kia, không nhớ ra thì chàng là người đau lòng, nhưng nếu nàng nhớ ra, cả hai người sẽ cùng đau lòng mà thôi.

Xem thêm: Đề Ra: Hóa Thân Vào Người Lính Tây

Cho dù có là Bạch Thiển, là Tố Tố hay là Tư Âm, nàng vẫn là một người con gái yêu hận rõ ràng. Bị cướp oan tròng mắt, nàng nhất định sẽ lấy lại, mà có thiếu nợ Dạ Hoa, cho dù là vị hôn phu của mình đấy, nàng vẫn muốn trả. Dạ Hoa vì nàng mà chiến đấu với bốn con thần thú, mất đi một cánh tay phải, lúc này đúng đúng sai sai, ân ân oán oán đã không thể phân định rõ ràng nữa rồi.

Mất đi Dạ Hoa, nàng mới biết thế nào là đau khổ tột cùng, lúc này đây mọi khúc mắc hận thù trong nàng mới được tháo gỡ. Tất cả những gì nàng cần chỉ là hai tiếng “Thiển Thiển” của chàng trong mộng mà thôi.

Ba năm, không dài đối với thần tiên, nhưng đối với nàng mà nói chính là những chuỗi ngày dài nhất. Cuối cùng thì nàng cũng có thể chờ đợi hạnh phúc đến với mình.

Chàng giơ tay, khẽ gọi: ‘Thiển Thiển, qua đây’”.

Tam sinh tam thế, ba đời ba kiếp, cuối cùng cũng không chỉ là ảo mộng của riêng ai.

– Zorba Map

Đây là bộ truyện có phim chuyển thể nổi tiếng nhất hiện nay, bạn bè tôi ai cũng tìm phim xem làm tôi tò mò lắm, cuối cùng quyết định đọc truyện

Trước cứ thắc mắc cái tên truyện có ý nghĩa gì, vì tên truyện vừa dài vừa khó nhớ, mà tôi lại chưa đọc văn của Đường Thất bao giờ. Đọc rồi mới biết, đây chỉ là một bộ khởi đầu của Tam Sinh Tam Thế, và hành văn của Đường Thất khá hợp với tôi.

Tôi thích cái cách vào đề của truyện. Vừa mở ra đã là một nút thắt lớn, cả cuốn truyện là từng bước giải thích nguồn gốc và gỡ bỏ nút thắt ấy. Nhưng có lẽ nút thắt này quá ấn tượng nên những phần phía sau đã bị làm lu mờ hết, khi đọc xong không khỏi khiến người đọc có chút tiếc nuối nhất định.

Tôi vốn không thích tiên hiệp lắm, đọc luôn cảm thấy sai sai. Nhưng nếu bỏ qua cảm giác bài trừ này, thì đây là một bộ truyện rất tuyệt. Cũng bởi vậy mà tôi có thể đọc được khá nhiều truyện huyền huyễn rồi đó!

Tố Tố chỉ là một phàm nhân, duyên phận đưa nàng đến mối nhân duyên với vị Thái tử Thiên cung Dạ Hoa quân. Nút thắt bắt đầu từ đây, khi nàng đến Thiên giới nhưng không nhận được chút ủng hộ nào, kể cả từ người luôn yêu thương nàng – Dạ Hoa. Không được coi trọng, dù mang trong mình hài tử của Thiên đình, bị chính người thân yêu nhất lạnh nhạt, cướp oan đôi tròng mắt vì một người con gái khác. Tôi thích cái nút thắt này, vì tôi thấy một nam tử lạnh lùng nhẫn tâm và một nữ tử đã chết tâm, ngược tâm đến đau lòng, vì vậy càng hy vọng vào bộ truyện. Có lẽ hy vọng nhiều dẫn đến thất vọng lớn, nhưng đây vẫn là một bộ truyện rất tuyệt!

Đừng vội thất vọng vì những lời này của tôi, bộ này thực sự đáng đọc mà!

Nếu Tố Tố chỉ đơn giản là một phàm nhân thì bộ truyện này sẽ chẳng còn căng thẳng kịch tính nữa. Vì sao? Vì một phàm nhân chẳng thể làm nên sóng gió gì với thần tiên cả, đối với một nữ tử đơn thuần như Tố Tố lại càng không! Mà để bóp chết tình yêu của nàng quá đơn giản, chỉ một chén Vong Xuyên là có thể quên đi toàn bộ kiếp trước. Nếu càng cố viết sẽ càng cẩu huyết mà thôi! Nhưng, Tố Tố không phải phàm nhân. Nàng là thượng thần Bạch Thiển đã sống mười bốn vạn năm, là tiểu thư duy nhất của Bạch Chỉ đế quân ở Thanh Khâu, thần tiên khắp chốn còn phải gọi nàng một tiếng cô cô, và nàng chính là hôn thê của thái tử Thiên cung ở Cửu Trùng Thiên. Khi đã chết tâm, khi đã nhớ ra thân phận thực sự của mình, nàng chọn cách chạy trốn, uống canh Vong Tình dược để quên đi tất cả, trở lại là một Bạch Thiển tưng tửng vô tư ngày trước. Cho đến 200 năm sau, nàng gặp lại Dạ Hoa…

Đối với cái tên Dạ Hoa này, tôi ấn tượng lắm. Thứ nhất vì tên rất hay, thứ hai chính vì cái tên này được con dân ngôn tình nhắc đến rất nhiều. Ngẫu nhiên tôi càng chú ý đến anh ta!

Dạ Hoa yêu thương Tố Tố, ngay từ chương đầu đã thấy được, chỉ là không rõ đối với nàng Tố Cẩm kia như nào. Tôi còn từng mong Dạ Hoa không yêu Tố Tố, đến khi nàng rời đi mới ngày càng nhớ nhung yêu thương nàng sâu đậm cơ. Nhưng càng đọc về sau càng thấy rõ tấm chân tình mà Dạ Hoa dành cho nàng đã đậm sâu ngay từ ban đầu, mà lúc biết kết quả thì thương Dạ Hoa khôn nguôi. Thảo nào mà anh ta nổi tiếng trong giới ngôn tình đến thế!

Tôi chẳng tiết lộ thêm tình tiết của truyện đâu, ai đọc rồi sẽ hiểu, mà chưa đọc thì phải tò mò mới hấp dẫn!

Muốn nói thêm một chút về Dạ Hoa, anh chàng này lạnh lùng đến đáng sợ, kiểu như không biết thể hiện tâm trạng của mình ra bên ngoài ấy. Truyện ‘có vẻ như’ được kể theo ngôi thứ nhất từ góc nhìn của Bạch Thiển, nhưng với mười bốn vạn năm sống trên đời, dù tính cách có ‘dở hơi ngây thơ’ đến mức nào, cũng không thể không nhìn ra sự khác biệt của người ta đối với mình, nên đôi lúc, thấy nàng Bạch Thiển này ngây thơ đến ‘lạ’, chỉ khổ thân anh Dạ Hoa cứ mãi kiên cường bám theo.

Tôi vừa thử mở phim lên xem, vừa nhìn Mặc Uyên đã thấy nổi da gà rồi! Mặc Uyên trong tưởng tượng của tôi tuy gầy nhưng cao lớn, khuôn mặt thanh thoát trẻ trung thoát tục, luôn từ bi nhìn xuống người khác, kiểu điềm đạm nhân hậu nhưng cao vời vợi trên đầu người khác ấy. Biết trước xem phim sẽ gây thất vọng, nhưng thấy Mặc Uyên có râu là tôi đã sởn gai ốc rồi! Còn Chiết Nhan nữa, ông này kiểu tưng tửng, trước mặt Bạch Thiển hoặc người thân cận thì tỏ vẻ lưu manh trêu chọc, có người ngoài là ra vẻ ‘ta đây’ đúng chuẩn thượng thần lão đại. Thế mà trong phim đã ra vẻ ngay từ đầu rồi, cả bản dịch phim để xưng hô “ta-con” với Bạch Thiển nữa, chi tiết điển hình là Chiết Nhan không thích người khác coi mình già cơ mà! Phải coi trọng nguyên tác chứ!

Ừm, mới xem có vài phút thôi, để lúc khác xem các nhân vật kia nữa. Nghe nói Đông Hoa đáng yêu lắm, đợi tôi đọc Chẩm Thượng thư rồi sẽ viết cảm nhận trong phim tiếp :>

À có một điểm tôi không thích ở bộ này lắm, ấy là tình cảm của Bạch Thiển dành cho con trai a Ly của mình. Lúc trước không nói, ban đầu tôi thích cái cách nàng từ bỏ sự quan tâm con trai khi mới chào đời, vì nàng vốn xác định từ bỏ tất cả. Nhưng khi đã nhớ ra mọi thứ, nàng lại chẳng quan tâm nhiều đến đứa bé, thậm chí khi Dạ Hoa ‘chết’, nàng cũng chẳng thèm nhìn con trai lấy một lần. Lẽ ra nàng nên đến gặp a Ly, ôm nó một cái, an ủi một câu thì hay chăng truyện sẽ khác, dù không để a Ly biết cũng được, ít nhất vẫn khiến bộ truyện không chỉ đơn giản là hai kẻ yêu nhau đến chết đi sống lại, chỉ biết yêu nhau mà chẳng biết đến tình thân. Dù rằng đoạn a Ly say rượu nàng đã làm rất tốt, nhưng cái tốt này lại chẳng duy trì được lâu…

Tôi hâm mộ nhân vật Tố Cẩm trong truyện này lắm! Mặc dù không thích bà ấy, nhưng vẫn phải khâm phục. Dám yêu dám hận, dám mặt dày kiên trì ở bên người mình yêu suốt mấy vạn năm, lại dám tranh đoạt người yêu kể cả dùng thủ đoạn bỉ ổi nhất. Tại số bà này không tốt, yêu phải một kẻ ‘đầu đá’ nên mới không làm lung lay ý chí của hắn được. Dù sao bà ấy cũng làm tốt hình tượng một nữ phụ tiêu chuẩn rồi, được đầu thai kiếp người cũng là cái kết tốt nhất cho nhân vật ấy.

Mà truyện này nhiều yếu tố đam mỹ thật đó, mấy đôi đoạn tụ liền! Công khai thì không nói, âm thầm như đôi Chiết Nhan – Bạch Chân đáng yêu không chịu nổi, lúc nào cũng dính lấy nhau! Cái ngoại truyện của Lệnh Vũ nữa, tự nhiên Kình Thương xấu xa độc ác lại trở thành anh công si tình đáng thương. Nghĩ lại vẫn thấy đáng yêu !!

Dù gì đi chăng nữa bộ này cũng rất tuyệt, cách xây dựng nhân vật của Đường Thất tuy cũ nhưng vô cùng thú vị, đặc biệt là những yếu tố hài hước xen kẽ khiến truyện vừa gay cấn vừa nhẹ nhàng. Tôi chỉ đọc trong 2 ngày đã xong, chứng tỏ truyện không dài lắm, nhưng truyện có hơi nhiều chi tiết nên sẽ gây cảm giác dài một chút. Thêm vào đó, tôi nghe nói truyện rất buồn, bạn tôi còn khóc sướt mướt lúc gặp nút thắt, nhưng tôi lại chẳng rơi giọt nước mắt nào, cao trào nhất cũng chỉ bặm môi cảm thán “Khổ thân”, “Buồn quá” mà thôi. Có lẽ tại tôi dạo này bị vô cảm đấy hahaha

– neikimyoun

Bộ này thì đúng là quá nổi tiếng rồi, hầu như fangirl ngôn tình nào cũng đọc qua, xem như là một trong những cánh cổng dẫn vào con đường ngôn tình. Bạn Dạ Hoa đồng thời cũng luôn có mặt trong top những soái ca hấp dẫn. Cặp đôi Dạ Hoa – Bạch Thiển cũng trong top những cặp đẹp đôi. Thế nên phần review này mình cũng phân vân mãi có nên làm hay không nhưng thôi, đọc rồi thì cũng viết vài chữ.

Đọc nhiều review về Thập lý đào hoa, người ta nói nhiều đến tình yêu của Dạ Hoa – Bạch Thiển, nói nhiều đến cái gọi là thiên trường địa cửu – hữu duyên hữu phận của hai người này nhưng sao gấp sách lại bản thân mình lại cứ lảng vảng một câu hỏi thật lớn “Có thật là Bạch Thiển yêu Dạ Hoa và Dạ Hoa yêu Bạch Thiển không?”. Yêu – mình không cảm thấy vậy.

Xem thêm: Bài Phát Biểu Chúc Mừng 20 11

Nói về tình yêu của Dạ Hoa, chắc là rõ ràng hơn, vì Bạch Thiển mà hi sinh rất nhiều thứ, thậm chí là nhảy xuống Tru Tiên đài và đánh nhau với Thần Thú. Nhưng người Dạ Hoa gặp ban đầu và đem lòng yêu thương là Tố Tố, người chàng xả thân bảo vệ là Tố Tố. Hiển nhiên, Tố Tố chính là một kiếp của Bạch Thiển nhưng sao nhắc đến Bạch Thiển mình không cảm nhận được Tố Tố chính là nàng. Người con gái Dạ Hoa đem lòng yêu thương là người con gái loài người, có chút yếu ớt, trong sáng và dịu dàng. Còn Bạch Thiển, nàng là Thượng thần, không yếu ớt, không mấy dịu dàng, tính tình khá là bướng bỉnh. Vậy thì Dạ Hoa khi gặp Bạch Thiển là yêu nàng hay yêu bóng hình Tố Tố khoác trên người Bạch Thiển?

Về tình yêu của Bạch Thiển, càng làm mình phân vân hơn. Dạ Hoa không phải là mối tình đầu. Thuở đầu ban sơ tình cảm Bạch Thiển dành cho Ly Kính trong thân phận Tư Âm – nàng nghĩ thế nhưng mình lại cảm nhận người nàng thật sự yêu từ đầu đến cuối chính là Mặc Uyên. Vì Mặc Uyên là sư phụ, nàng không dám nghĩ nhiều, tình cảm bị ép buộc nghĩ đến là phận thầy trò. Bảo Bạch Thiển yêu Ly Kính nhưng khi mất đi Ly Kính nàng chỉ tức giận, một chút ấm ức và buông bỏ. Chưa bao giờ trong ý nghĩ của Bạch Thiển nếu Ly Kính mất đi, nàng sẽ dùng mạng mà cứu hắn hoặc vì hắn mà đảo điên trời đất trả thù hết thảy nhân loại. Mặc Uyên chết đi, Bạch Thiển dù bị thương đến gần táng mạng vẫn nguyện dùng máu tim mình để giữ xác Mặc Uyên qua hơn bảy vặn năm chỉ vì câu nói “Hãy đợi ta” của người. Bảy vạn năm thời gian đủ để dời non lấp bể, đủ để bào mòn cả những đợi chờ, Bạch Thiển vẫn cứ vậy, vô trí vô giác không cần bước chân ra khỏi Thanh Khâu, ngày ngày dùng máu nuôi thi thể Mặc Uyên, chỉ cần có chút tin tức nào dù là hi vọng nhỏ nhoi khiến Mặc Uyên tỉnh lại nàng tình nguyện làm. Trong thời gian Mặc Uyên ngủ đó, những lần Bạch Thiển đau buồn, mất hi vọng nàng lại đến chỉ để ngắm Mặc Uyên, nhớ lại những lúc bên người là lại tiếp tục sống và chờ đợi. Đó không phải là tình yêu thì là gì? Khi gặp Dạ Hoa, Bạch Thiển có một chút rung động vì Dạ Hoa giống Mặc Uyên, mỗi lần gặp Dạ Hoa nàng đều vừa tìm kiếm hình bóng của Mặc Uyên, rồi lại ngẩn ra thì ra là không giống. Trái tim một người con gái trong vạn năm đằng đẵng chỉ chứa hình bóng một người, chờ đợi người, suy nghĩ không ngừng hồi tưởng khoảng thời gian hai vạn năm bên người, Mặc Uyên với Bạch Thiển mà nói chính là thế giới của nàng. Trong hầu hết phần lớn nội dung của Thập lý đào hoa, Mặc Uyên chỉ sống lại khi gần kết truyện nhưng hình bóng chàng, hành động của chàng thì luôn xuất hiện từ đầu truyện cùng với suy nghĩ của Bạch Thiển. Vậy thì thật sự Dạ Hoa là người Bạch Thiển yêu thương chăng? Mình lại nghĩ người Bạch Thiển yêu chính là Mặc Uyên, đoạn tình của Tố Tố cũng do Dạ Hoa giống Mặc Uyên mà bồi đắp, trong đoạn tình này họ không phải sư đồ, Bạch Thiển không cần giữ phong vị thượng thần chỉ cần là cô nương yếu đuối nhờ chàng che chở, Dạ Hoa cũng không phải phận thầy cao cao tại thượng không dám bày tỏ nên họ đến với nhau chân thực.

Tình yêu chính là để tự nhiên, không phải cứ hi sinh nhiều là có được – vẫn là cảm thấy phải chăng vì Dạ Hoa hi sinh nhiều nên Đường Thất để Bạch Thiển yêu chàng để bù đắp? Vậy thì 7 vạn năm chờ đời Mặc Uyên có ý nghĩa gì?