Yêu review

Để review được tác phẩm này, tôi thậm chí đã đọc đi đọc lại Ám Dục hai lần, mặt khác tìm kiếm những bài đánh giá của một vài reviewers có trình độ để đúc kết lại trải nghiệm cá nhân. Nói như vậy để bạn đọc thấy được độ khó ngấm của tác phẩm này, cũng vì thế bài review đôi chỗ cảm thấy có phần quen thuộc, xin lượng thứ bỏ qua.

Sơ lược về truyện, xoay quanh nam chính Nam Dạ Tước và nữ chính Dung Ân gặp gỡ nhau trong quán bar, nơi Dung Ân làm nhân viên rót rượu mời khách. Hứng thú với vẻ đẹp của cô, Nam Dạ Tước nhét một xấp tiền boa nhét vào áo cô và ra giá để đổi lấy một đêm, đương nhiên cô không đồng ý, nên anh lại càng thêm phần bị quyến rũ, giở mọi thủ đoạn để chèn ép cô vào nơi nguy hiểm. Vì bị dồn đến chân tường, Dung Ân chấp nhận thỏa thuận với Nam Dạ Tước, đằng nào người yêu cô cũng đã không bao giờ còn trên cõi đời này. Ở cạnh Nam Dạ Tước, cô một mức thờ ơ trước sự chiếm đoạt của anh, coi anh là ác ma bủa vây cuộc đời mình, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt. Chính điều đó lại càng khiến anh tò mò, được một lần thì muốn thêm nữa, ham muốn chiếm hữu cho đến khi nhận ra anh đã phải lòng cô.

truyện ngôn tình hoàn này tuyến nhân vật rất nhiều, người yêu cũ của nữ chính, Diêm Việt, kẻ tưởng chết rồi cuối cùng quay lại như một vị thần, cuối cùng lại không phải hắn, gây ra bao rắc rối khổ đau cho Dung Ân  trưởng phòng thiết kế tại tập đoàn Nghiêm Tước của đại thiếu gia nam chính, người ganh ghét với Dung Ân từ chân tơ kẽ tóc, Lý Hủy, người đồng nghiệp tốt bụng chẳng khác gì người nhà của nữ chính, Tư Mạn, một nữ diễn viên nổi tiếng, nhân vật tháo bỏ nút thắt và đẩy kịch tính lên đến cao trào, Mị, tên thật là Tư Cần, người bạn thân nhất của Dung Ân, và Giản, chính là Mị năm xưa sau khi khuôn mặt đã biến đổi, quay lại Cám Dỗ với mục đích trả thù Hạ Phi Vũ, và hàng một nghìn cái tên khác mang đến không biết bao nhiêu phi vụ, tình huống và những mối tinh éo le khác. Nhìn chung, ngoài nữ chính và nam chính, truyện này thành công và dài đến như vậy là do số lượng nhân vật phụ. Cũng nhờ họ mà hai anh chị nhà mình mới nhận ra tình cảm dành cho đối phương, mỗi tội lâu không thể tưởng tượng được, gii cuối  tác giả này hơi quá khi xây dựng nữ chính cuộc đời ngang ngược đến mức, đến gần cuối chuyện mới biết mình là con ngoài giá thú, rồi ba bảy hai mốt kiếp nạn xảy đến dồn dập trong vài năm cuộc đời nhưng chị vẫn sống sót và ung dung hưởng lễ cưới linh đình ở phần kết.

Nam chính và nữ chính của truyện này, tôi không có ý định nói nhiều, để bạn đọc tự cảm nhận và tìm hiểu, càng tìm hiểu càng thấy rõ hơn bản chất của họ không hề đơn thuần. Về anh nam, soái ca ma quỷ tà mị, được tác giả miêu tả với màu tóc đỏ rượu trầm mặc vừa ngọt ngào vừa chết người, tính cách chiếm hữu tàn bạo nhưng lại thâm tình khéo léo, đúng kiểu người ngồi trên vạn người, lại có máu mặt trong hắc bang. Hành động của nam chính trong truyện này mang tính độc tài rất cao, làm gì nhận nấy, cái gì của mình thì phải là của mình, cái gì mình thích cũng sẽ là của mình, được cái có trách nhiệm, đàn ông phong độ lắm nên các chị em chết đứ đừ. Nữ chính Dung Ân vô cùng mạnh mẽ, chính trực, thanh cao, là người có năng lực và học thức, đi làm ở quan bar đúng chỉ là người rót rượu, không bao giờ đi quá giới hạn của bản thân. Kiểu người này nếu không bị gia đình bạn trai cũ chèn ép, không gặp tên Dạ tước ngang ngược kia thì một mình cũng sẽ leo lên vị trí xứng đáng. Soái ca đứng cạnh ngự tỉ, cặp đôi này không làm mưa làm gió thì cũng đại náo thiên hạ.

Truyện này bỏ qua không review tình tiết thì quả thực không đáng đọc, nhưng review thì không khác gì spoil cả truyện, không cho bạn đọc cơ hội tìm hiểu kĩ lưỡng bằng cảm nhận cá nhân. Nói về những khúc ngoặt để đời nhất phải kể đến chi tiết anh người yêu cũ của Dung Ân, Diêm Việt, tưởng là lên cơn hen suyễn được bác sĩ kết luận đã qua đời, chẳng hiểu ở đâu ra lù lù xuất hiện, nói chuyện quan tâm ân cần, chăm sóc cho cô. Kể cũng lạ rằng nữ chính cũng không đòi hỏi phải được biết sự thật, hay chí ít cũng là lời giải thích rõ ràng. Anh này xuất hiện đúng lúc Dung Ân gần như buông bỏ ác cảm với Nam Dạ Tước, chuẩn bị yêu nhau, khiến cho chị nhà lại nặng mối tình xưa mà quên mất người bên cạnh, làm Nam Dạ Tước phải bày mưu tính kế giữ người đẹp ở bên mình. Cuối cùng, Diêm Việt lại không phải Diêm Việt, Diêm Việt cầu hôn Dung Ân rồi chính Diêm Việt đi kết hôn với người khác, để lại cô một phen bẽ bàng ngay tại lễ đường. Đọc truyện này mà chỉ lướt lướt hay không tập trung thì gần đến cuối lại phải quay qua đọc lại để xem nhân vật này xuất hiện ở chỗ nào, vai trò ra làm sao.

Một Plot twist nữa của truyện ám dục, là khi Giản [ Tư Cần ngày trước] quay lại quán bar, sống với một thân phận hoàn toàn mới, nhằm trả thù Hạ Phi Vũ, kẻ đã khiến mình sống dở chết dở năm xưa bằng kế hoạch quyến rũ anh trai ả – Hạ Tử Hạo, khiến anh ta yêu mình. Bởi khoảng cách và mối quan hệ gần gũi, cô khai thác được những thông tin về hắn và báo cáo với cảnh sát về tội danh tham những, một mặt thuê người cưỡng bức và hành hung Hạ Phi Vũ. Hạ Tử Hạo khi biết thân phận thật của Giản bèn đánh cô và đòi chia tay, khi ấy, cô lại nhận ra mình thực sự yêu hắn ta, trong buổi đính hôn của hắn và một cô gái trâm anh thế phiệt khác, cô mặc váy trắng cô dâu, xuất hiện trên tầng thượng, gọi điện nói yêu hắn và nhảy xuống tự vẫn. Nhân vật này mang đến cho truyện một màu sắc bi kịch và thương tâm, xuất thân giản dị và lương thiện, chọn việc tiếp khách quán bar cũng là bất đắc dĩ, vì bị chèn ép đến kiệt cùng mà trở thành nữ thần báo oán, kết cục lại chết vì những gì mình gây ra. Một loạt những tình huống được bắt nguồn từ nhân vật này khiến tác phẩm luôn có độ cuốn hút, một phần khiến độc giả suy nghĩ về triết lý cuộc đời, rằng nhân chi sơ, tính bản thiện, quan trọng là sống trong nhơ nhuốc có còn giữ được mình hay lại trở thành đám người cặn bã chính mình ngày xưa căm thù. Về phần mình, tôi thực sự thích nhân vật nà ngay khi cô xuất hiện, một người con gái can đảm, kiên cường, mạnh mẽ, vì gia đình mà cố gắng đứng lên từ vũng bùn tăm tối, mỗi tội đến cuối chết quá thảm thương và ê chề, cũng chẳng tiếc nuối được gì vì luật nhân quả không chừa một ai.

Cốt truyện cực kì thú vị, bỏ qua nam nữ chính cuối cùng cũng về bên nhau sau bao sóng gió, cái hay của truyện là những tuyến nhân vật phụ. Những câu chuyện cuộc đời, thù hận của họ hoàn thành xuất sắc việc tạo nên một tổng thể hài hòa. Mỗi người một tính cách, đặt vào cùng hoàn cảnh lại có cách giải quyết khác nhau, chèo lái câu chuyện qua nhiều phương diện, khai thác hết các khía cạnh của xã hội. Tác giả một mình cầm cân nảy mực tùng ấy nhân cách quả không phải một người tầm thường. Xuyên suốt câu chuyện đều nói về sự chiếm hữu và tình yêu bị lòng thù hận làm khuất lấp, hận càng sâu, yêu càng nhiều.

Ngoài ra, các yếu tố như cảnh H thì vô tận, tên truyện là Ám dục, không có H thì không ra truyện. Cùng yếu tố ngược, ngược thân ngược tâm không thiếu, ăn mặn ăn chay đều nên thử một lần xem thế nào gọi là tình dục là kết cục của tình yêu, không thô thiển cũng không nhạt nhẽo, nhìn chung rất vừa phải và hấp dẫn. Các cảnh chém giết cũng không tránh được vì các nhân vật đều liên quan hoặc chính là dân anh chị đầu gấu, có mùi máu tanh thì mọi thứ mới thêm gay cấn.

Nhìn chung, khi doc truyen online moi nhat này, khen chê đánh nhau chan chat trên các diễn đàn truyện, kẻ chê thì chê ỉ ôi như con ghẻ, nào là truyện khiêu dâm, dài dòng lằng nhằng hư cấu, người yêu thì quỳ sụp dưới chân Thánh Yêu mà ca ngợi. Riêng tôi thấy đây là một bộ đáng đọc, đáng ngẫm vì mới lạc và đặc biệt, nhưng nên đọc khi đã có một cái đầu phân tích tốt những bản sắc của truyện ngôn tình, không thì vừa ngộ độc ngôn từ, vừa đâm ra ngại đọc ngại nghĩ.

Review by Minh.

GIẢI TRÍSách - Truyện - Thơ

Người viết: Tương tư như trà Vì sao người ta hay không quên được mối tình đầu? Có phải nó tươi đẹp hơn các mối tình sau? Có lẽ cái cảm giác về tình đầu cái bỡ ngỡ vì lần đầu tiên là cái mang đến cái đẹp cho hai chữ Tình Đầu. Thậm chí sau này khi nhìn nhận lại có thể bản thân ta bất chợt tự hỏi: có đúng là mình đã từng yêu người ta thật không? Hay đó chỉ là sự đồng điệu về tâm hồn? Tôi thường thích đọc những cuốn truyện về thời thanh xuân vườn trường, có lẽ cũng là điều dễ lý giải. Ngày trước, khi còn thuở sinh viên, đọc những câu chuyện tình yêu ấy thấy sao mà chân thực mà gần gũi đến thế, tình yêu của nhân vật trong truyện mà giống như tình yêu của chính những người bạn của chúng ta. Còn bây giờ, tôi vẫn yêu thích những câu chuyện tình yêu như thế bởi, tôi vẫn thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng vườn trước mắt, bất chợt nhớ lai cái thuở thanh xuân ấy. Tôi đến với CỚ SAO MÃI YÊU EM của tác giả Tâm Văn cũng bởi những nhung nhớ tình yêu thuở thanh xuân chưa bao giờ nguôi. Thực ra tôi cũng không quá kỳ vọng vào cuốn sách, bởi thực sự một số cuốn sách tôi đọc gần đây, không thỏa mãn được niềm mong mỏi của tâm hồn tôi. Nhưng thật may mắn, tôi đã có được những điều tôi hằng nhớ. Khi người ta nhớ về thời thanh xuân, người ta thường nhớ đến những rung động đầu đời, tất cả đều nhẹ nhàng thấm tim, Diệp Phiên Nhiên cũng có những rung động đầy ngây thơ như thế. Cô là một nữ sinh nhỏ nhắn, mảnh mai và khá khép kín, đến mức một số người dường như không quan tâm đến sự xuất hiện của cô. Giống như bao nữ sinh cùng trang lứa, cô cũng đắm say với những cuốn tiểu thuyết, thả hồn theo những câu chữ văn chương lãng mạn. Cũng chính vì vậy, khi lần đầu được cậu nam sinh cùng lớp Thẩm Vỹ quan tâm, yêu mến cô đã viết đầy tên cậu lên mặt bàn, trong mỗi trang sách. Tình cảm thời học sinh sao mà trong sáng. Số phận cho ta gặp rất nhiều người, nhưng cũng đẩy rất nhiều người dần rời xa ta. Khi Thẩm Vỹ theo cha mẹ chuyển đến một nơi mới, đã để lại trong trái tim Phiên Nhiên một nỗi trống trải không diễn thành lời. Diệp Phiên Nhiên lau những vệt nước trên mặt nói “Thẩm Vỹ, mình đợi cậu, bất luận là bao lâu đi chăng nữa.” Và cùng hứa hẹn hai năm sau cùng thi vào đại học Nam Kinh. Đó có lẽ sẽ là khoảnh khắc mà sau này cô sẽ không thể quên, người con trai vì anh mà cô rơi biết bao nước mắt và cũng đã cố gắng biết bao để có thể tiến dần đến ước mơ gặp cậu ở trường đại học. Nhưng chẳng cách nào nắm bắt được số phận, cuộc chia ly đầy bất ngờ này đối với Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ mà nói, họ đều không thể ngờ là ngàn vạn xa cách, sau này khi gặp lại họ không còn ở nguyên vị trí này. Có thể đối với tình yêu của Phiên Nhiên, Dương Tịch là người đến sau nhưng về phía Dương Tịch, cô lại là mối tình đầu của anh. Anh đã yêu cô từ lúc nào không hay, người con trai nổi bật giữa lớp, được biết bao nữ sinh mến mộ lại thầm yêu người con gái nhẹ nhàng mà nội tâm ấy. Tôi không biết rút cục Dương Tịch đã khổ tâm đến mức nào khi chứng kiến tình cảm ngọt ngào của người con gái cậu yêu và Thẩm Vỹ. Đến lúc cậu đủ dũng cảm gửi lá thư tỏ tình đến với Phiên Nhiên, cũng là lúc tình yêu của cậu bị cô chặn đứng, nhưng đúng như cậu từng thổ lộ: tình yêu không phải là nước mà muốn mở là mở muốn tắt là tắt. Cuối cùng sự kiên trì cũng đã giúp cho cậu có được tình yêu của người con gái ấy khi cả hai đã vào đại học. “Thực ra, cô đã xiêu lòng trước cậu từ rất lâu, khoảnh khắc lúc cô nhận được bức thư tình, hoặc là, sớm hơn thế nữa. Khi cậu lần đầu tiên đứng trên bục giảng, dõng dạc nói: Chào mọi người, mình là Dương Tịch…” hệt như những nữ sinh khác cô cũng đã xao lòng.” “Cô vẫn luôn ngỡ rằng người con trai mà mình yêu mến là Thẩm Vỹ với cá tính nhã nhặn điềm đạm, tình cảm sâu lặng, khiêm nhường không khoe khoang khoác lác, là mẫu người thích hợp tay trong tay bước vào lễ đường, bình yên như nước, đem đến cho cô cảm giác an toàn suốt cuộc đời.” Còn Dương Tịch tựa như vì sao chổi, nhiệt thành, xông xáo đã làm đảo lộn thế giới của cô. Cô cũng đã lo sợ tình yêu giống hệt như ván cược, thứ đem ra đánh cược là cả cuộc đời, một khi đã quyết định chẳng thể nào thu hồi lại được. Nếu như có một ngày nào đó Dương Tịch hối hận hoặc giữa chừng thay lòng đổi dạ, Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng đến lúc đó bản thân cô sẽ muôn đời chẳng thể ngóc đầu lên, mãi mãi đắm chìm trong nỗi đau đớn tận sâu thẳm…Nhưng rồi cuối cùng cô cũng gạt bỏ những lo lắng đó để đắm mình trong tình yêu với Dương Tịch, họ đã có những tháng ngày hạnh phúc nhất của thời thanh xuân. Có lẽ tôi thích đọc những cuốn sách như vậy bởi cuộc đời là một đường thẳng chỉ tiến về phía trước chẳng thể quay ngược trở lại, cách duy nhất giúp người ta trở về là tìm lại trong cảm giác, mà tôi tìm thấy được bản thân trong những câu chuyện tình này. Hai người yêu nhau, cùng có niềm tin sẽ có kết cục tốt đẹp, nhưng con người thường không nắm bắt được số phận, có những ngã rẽ mà họ không bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra với mình. Tuổi trẻ họ sẵn sàng yêu, sẵn sàng hiến dâng cho tình yêu nhưng cũng chính là lúc không biết cách bảo vệ tình yêu nhất, họ dễ sai lầm để rồi để lại tổn thương trong trái tim nhau. Tôi rất thích Phiên Nhiên, thích ngay từ những trang đầu tiên lật cuốn truyện, tôi thấy ở cô vẻ trong sáng đáng quý của một thiếu nữ, thấy được sự nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh mẽ kiên cường. Phiên Nhiên của tuổi mười bảy, mười tám rất dễ mến, nhưng tôi còn thích hơn một Phiên Nhiên trưởng thành, tự tin của sau này. Bốn năm sau khi hai người chia cách, Dương Tịch trở về, tình yêu của họ vẫn còn, và tìm nhau là điều dễ hiểu. Đó là cái kết mà có lẽ ai cũng có thể dễ dàng đoán định được, nhưng cái mà tôi thích lại là ở lối suy nghĩ của một Dương Tịch sâu sắc, kiên định: “Người anh cần không chỉ đơn thuần là người yêu mà còn là người vợ có thể cùng anh chia sẻ đắng cay ngọt bùi, cùng kề vai sát cánh bên anh suốt cả cuộc đời, bất luận gặp phải trắc trở khó khăn gì thì người đó vẫn sẽ ở bên anh, mãi mãi không lùi bước. Bởi lẽ chúng ta đều chẳng còn trẻ trung nữa, còn có thể chịu đựng trắc trở bao nhiêu năm nữa đây?”; và một Diệp Phiên Nhiên trưởng thành, mạnh mẽ: “Nếu năm đó chúng mình tiếp tục bên nhau, nói không chừng cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, chán ghét nhau, ngày nào cũng cãi vã nhau, dù cho miễn cưỡng kết hôn thì giờ cũng đã trở thành đôi vợ chồng bất hạnh”. Chúng ta sẽ tìm thấy rất nhiều cung bậc cảm xúc khi chìm đắm theo câu chuyện tình yêu của họ, và sẽ thấy trân trọng, yêu thương hơn những người đang bên ta.

Video liên quan

Chủ Đề