Câu nói có thích rau đền không là gì năm 2024

Có một thời gian tôi có khả năng quên đi rất nhiều người, bằng cách nào đó để họ không còn xuất hiện trong cuộc sống ảo của tôi, như con Sen, bạn cùng phòng thường hay nói:

"Ai, A/B/C chẳng bao giờ thấy xuất hiện trên newsfeed của tao"

Dù Sen nó không hay làm mấy cách mà thích lên tôi vẫn cứ làm, trên mạng.

"Ờ, chả biết dạo này mọi người sống thế nào"

...

Một cái chậu rau dền của Sen

Vào một ngày đẹp trời đượm nắng, tôi mang lọ mấy bông hồng ra ban công phơi và lòng tưng tửng hứng lấy những niềm vui, tôi mổ phím điện thoại gõ chơi chơi vài người bạn lâu lâu trên khung tìm kiếm. Có lẽ, lại đến lúc âm thầm quan tâm tụi nó rồi. Có mấy đứa đã đổi tên facebook, khá là trưởng thành, khá là dễ thương, khá là ngọt ngào như Huy DuTru thành Huy Mật..,. Bạn bè trong thế giới F này giờ vỏn vẹn có được bao nhiêu, ở đây có lẽ đếm được hai trăm bốn mươi chiếc ảnh đại diện và story của khoảng mười mấy anh em xoay xoay mỗi ngày. Nhưng không may là tôi không thể cập nhật tâm tư hết cả, có lẽ chỉ kịp cưỡi ngựa xem hoa, ai chả thế.

Thỉnh thoảng tôi nhớ đến nhiệt huyết và tính phóng đãng của mình 3, 4 năm trước. Ấy là cái khả năng mỉm cười và gật đầu hưởng ứng với tất cả điều kiện, hoàn cảnh, với tất cả mọi người. Ấy là quẳng mình vào đám đông và tan ra không hề e ngại. Ấy là làm những trò mèo vớ vẩn ngẩn ngơ, có cả rụt rè run sợ kiểu giả vờ, có cả bất cần vênh váo, có cả ngáo ngáo ngơ ngơ, có cả thỉnh thoảng còn cố tình thả thính như tụi trẻ con nữa cơ. Ấy là bất chấp, là can trường, là liều mạng, là chẳng bao giờ ngại đường sá xa xôi. Là một cái tôi đem tất cả những câu chuyện về người mình yêu thương ra viết rồi rập khuôn, rồi áp đặt, rồi xóa, rồi dằn vặt cơ. Tôi từng nghĩ mình nghiện đau khổ và ngược cảnh, nghìn năm dày vò cũng không dễ dàng khiến con-bé-lì-lợm-này muốn buông tay. Và vì tôi thích thế đấy. Sao? [[thật bố láo nhỉ?hiiii]

Còn tôi bây giờ, chỉ biết đáp lại những tiếng gọi và hào hứng bên ngoài kiểu “haha, hihi”. Tôi thấy mình xuống phong độ quá, có chút nhạt nhòa vô vị, tôi từng sợ mất đi mọi người, tôi từng sợ mất đi cả bản thân tôi, rất rất nhiều. Những người bạn của tôi, những kèo thứ 3, thứ 5, thứ 7, chủ nhật, những trận cười sảng khoái thoải mái cả khi không kẻ mày không son môi vẫn đẹp, những bữa ăn tranh nhau kiểu được bố thí từ thiện như chết đói nhưng vui, hạnh phúc có độ dài chừng ngoạc đến mang tai, mắt nhắm tịt lại, chúng tôi không hề thấy đường dài mệt mỏi phía trước, không thấy những tranh đấu vây bủa tương lai, chỉ thấy hiện tại rạo rực trong tim mình.

Có đôi lần tôi nghĩ, cứ ‘hihi’ thế này thì thật nhẹ gánh. Nhưng thỉnh thoảng hiện tại của tôi muốn kéo thêm quá khứ lê thê theo cùng, chúng nó quấn quýt nhung nhớ không muốn bỏ lại nhau, tôi chỉ còn cách rèn luyện thêm sức khỏe.

Tôi hỏi Sen rằng “Sao nó lại trồng dăm ba cái thứ Rau Dền này?”

Nó bảo: “Dễ sống.”. Không bị chuột gặm hết như rất lâu rồi nó từng trồng cây hoa hướng dương.

Có lẽ phải vậy thôi. Mọi người cứ nghĩ việc sống chung với cái khổ, cái nghèo, cái ổ chuột là đơn giản. Tôi nghĩ là không, bạn nên học cách sống chấp nhận, hi sinh và hòa thuận. Người sống chung cùng bạn có đáng để bạn kiên nhẫn, thay đổi và hi sinh chút thời gian, tâm sức gì đó không?

“Có chứ.”. Vì sự thật thì chúng ta không có được quá nhiều người quan trọng trong đời.

Sen đến tuổi lấy chồng rồi, nó còn trồng “Rau Dền” để hỏi anh nào đó có thích ăn không nữa? Trời ơi, nhưng tôi chưa muốn gả .

Gã nào đó có khả năng thay thế tôi được, chắc phải làm bài kiểm tra. Sự hòa thuận của chúng tôi này, đâu dễ có. Người bạn cùng phòng tận tụy thông minh này, cũng là Super Rare.

* Tên cướp đang dùng súng khống chế một người đàn ông trong ngõ hẻm vào lúc 2h đêm. Lóng ngóng, nạn nhân rút từ trong túi ra bao thuốc mời hắn, mong hắn nghĩ lại, đừng lấy đi hết số tiền mà ông có trong người. Lạnh lùng, hắn trả lời: “Đây không hút thuốc trong giờ làm việc!”.

* Một luật sư thất bại trong việc chứng minh thân chủ vô tội trong vụ trộm tranh. Ông ta cảm thấy ăn năn nên an ủi bị cáo:

- Ít nữa, sau khi mãn hạn, tôi sẵn sàng giúp đỡ nếu anh yêu cầu.

- Bị cáo nhìn luật sư đầy vẻ nghi ngờ: Ông ư? Ông cũng thấy cái nghề của tôi kiếm hơn nghề luật sư nhiều sao?

* Cán bộ vật tư hỏi người kẻ biển hiệu:

- Một panô có nội dung: Công nhân xí nghiệp X. kiên quyết chống tham nhũng! Cỡ chữ to, giá bao nhiêu?

- Thưa anh, trọn gói là 150 nghìn đồng.

- Tốt, làm đi, ngày kia tôi lấy, ghi hóa đơn thanh toán tròn 300 nghìn đồng nhé!

* Ngày đầu vào làm ở một cửa hiệu, chàng nhân viên trẻ được ông chủ dặn dò:

- Anh đừng có quên, khách hàng bao giờ cũng đúng.

Chẳng bao lâu, ông chủ nhận thấy, khách hàng vào cửa hiệu lập tức ra ngay không mua gì cả. Ông bèn hỏi nhân viên:

- Có trục trặc gì à? Sao họ đến mà chẳng mua gì cả?

- Thưa ông, họ đều nói giá hàng ở đây quá cao. Và theo lời ông dặn, tôi nói rằng họ đã đúng!

* Hai người đàn ông nói chuyện với nhau:

- Hôm nọ tớ đọc một tờ tạp chí khoa học, thấy có bài nói rằng có một căn bệnh chỉ có thể chữa khỏi bằng rượu!

- Thế trong tờ báo có nói cách mắc bệnh đó không?

* Anh muốn tình nguyện gia nhập hải quân à?

- Đúng vậy, thưa đô đốc.

- Tốt thôi, anh có biết bơi không?

- Tại sao phải bơi ạ? Chẳng lẽ chỗ các ngài không có tàu à?

* Một chàng trai lần đầu tiên hò hẹn với bạn gái, không biết sẽ nói chuyện gì, cậu ta hỏi ý kiến người cha và nhận được lời khuyên:

- Có ba chủ đề luôn hiệu quả: thức ăn, gia đình và triết lý sống.

Họ gặp nhau, sau vài phút im lặng khó nói, cậu ta vào đề: Em có thích rau dền không?

- Không! Cô gái đáp và ngồi thừ ra.

Lúng túng, cậu dùng đến chủ đề thứ hai: Em có anh trai không?

Cô gái đáp và càng trở nên khép kín: Không!

Chàng trai đã bắt đầu tuyệt vọng, sau khi suy nghĩ rất mông lung, cậu ta khai thác chủ đề cuối cùng: Nếu em có anh trai liệu anh ấy có thích rau dền không nhỉ?

* Trong một vụ đắm tàu, 10 người đàn ông và một cô gái bám vào sợi dây ròng xuống từ một chiếc máy bay trực thăng cứu hộ. Tổ lái thông báo, một người phải buông tay, nếu không sợi dây sẽ đứt và tất cả sẽ chết. Ai sẽ là vật tế thần đây?

Cuối cùng, cô gái kể cho cánh đàn ông nghe một câu chuyện thật cảm động về sự hy sinh. Cô kết luận rằng mình sẵn sàng hiến dâng cuộc sống để cứu họ, rồi hô to: hy sinh cao đẹp là bất tử!!!

Chủ Đề