Chiêu múa kiếm của lục tuyết kỳ là gì năm 2024

CHÚ Ý: BÀI VIẾT HOÀN TOÀN DỰA TRÊN CẢM NHẬN KHÁCH QUAN VÀ MỘT SỐ TƯ LIỆU DO TÔI LƯỢM NHẶT TRÊN MẠNG. VẬY NÊN TÔI KHÔNG ĐẢM BẢO TẤT CẢ THÔNG TIN TRONG BÀI VIẾT LÀ CHÍNH XÁC 100%.

Phân tích điểm tương đồng giữa Lục Tuyết Kỳ [Tru Tiên_ Tiêu Đỉnh] và Trương Khởi Linh [Đạo Mộ Bút Ký_ Nam Phái Tam Thúc]

Profile nhân vật Lục Tuyết Kỳ: Thiên Gia Động Phủ

Profile nhân vật Trương Khởi Linh: Thủy Đạm Nguyệt

★Nguyên mẫu: đều dựa theo người thân thuộc với tác giả. +Lục Tuyết Kỳ: nguyên mẫu của nàng là Lục Kỳ- vợ Tiêu Đỉnh.

+Trương Khởi Linh: xây dựng dựa trên người bạn thân của Nam Phái Tam Thúc thời trung học, số giường 370 [370 = Sānqīlíng đồng âm Trương Khởi Linh 张起灵- Zhāngqǐlíng] {Ba Bếu học nội trú a}

★Mức độ yêu thích:

+Lục Tuyết Kỳ:

Nàng mang về kho thành tích của mình danh hiệu: “Đệ nhất thần tượng hư cấu” vào năm 2009. [Nguồn: Thiên Gia Động Phủ]

+Trương Khởi Linh:

Tiểu Ca giành chiến thắng tuyệt đối trong cuộc bầu chọn “Nhân vật được yêu thích nhất trên baidu” năm 2011. [Nguồn: Thủy Đạm Nguyệt ]

[Có thể bạn không để ý nhưng cả hai từng đứng sát nhau bảng xếp hạng nhân khí văn học trên tieba 5/2017. Xem tại đây] {uầy thấy thật tội cho cái bảng xếp hạng khi bị hai tảng băng di động chiếm 2 vị trí đầu tiên :3}

★Tính cách: lạnh lùng, hướng nội, kiệm lời nhưng mỗi khi nói, khi cười đều gây ấn tượng mạnh. +Lục Tuyết Kỳ: Lời nàng nói ra người khác có thể quên, nhưng Tuyết Mê chắc chắn sẽ nhớ, dù là ít hay nhiều. Mỗi khi nàng cười không chỉ khiến “linh hồn” của Tru Tiên ngẩn ngơ mà còn khiến không ít fan liêu xiêu. Trích đoạn trong truyện: “Giữa màn lá bay tơi bời, Lục Tuyết Kỳ từ từ hiện thân, đứng bên cạnh Trương Tiểu Phàm. Hình như cũng bị ảnh hưởng bởi lực phản chấn dữ dội vừa rồi, sắc mặt nàng xanh tái.

Trương Tiểu Phàm nhìn sang, thấy trong đêm, dung nhan nàng vẫn lộng lẫy, mĩ lệ như vậy, khác nào đoá bách hợp kiêu hãnh xoè cánh một mình trong đêm tối. Trong vẻ thanh cao lạnh lùng ấy, gã lại cảm thấy thấp thoáng một nét dịu dàng.

“Đa tạ sư tỷ!” Trương Tiểu Phàm gắng nén cảm giác trái tim vụt giật thót lên, khe khẽ nói.

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, điềm tĩnh đáp: “Khi trước ta gặp nguy hiểm dưới Tử Linh uyên, đệ cũng đã cứu ta mà. Hà tất nói ra những lời như vậy?”

Trương Tiểu Phàm sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì, lặng lẽ gật đầu. Lục Tuyết Kỳ nhìn gã, rồi chợt khẽ cười.

Đó là nụ cười giữa lớp lớp lá bay tơi bời. Trương Tiểu Phàm trông thấy, hình như trong bóng đêm, chỉ trước mặt gã thôi, băng tuyết đã tan hết.” [Chương 71: Phục Kích]

+Trương Khởi Linh: Ngoài cái danh Muộn Du Bình anh còn bị gọi là Trương câm điếc. Kiệm chữ như vàng, ít khi nói một câu thoại dài, nhưng một khi đã nói thì kiểu gì cũng bị đếm số từ trong thoại. Là fan nhưng tui phải nói điều này, nụ cười của Tiểu Ca có chút gì đó hơi tà mị, không may. Lí do: Khởi Linh/ Kỳ Lân. 起灵/ 麒麟. Qǐlíng/ Qílín. Cách viết khác biệt nhưng phát âm lại tương đồng. Có câu: “Kỳ Lân mà cười thì Diêm Vương cũng phải tránh đường” -> thế nên tui nói nụ cười của Tiểu Ca phảng phất vẻ tà mị. Một nguyên do nữa khiến tui có cảm giác này là: ở phần Vân Đỉnh Thiên Cung trước khi theo đoàn âm binh tiến vào cửa Thanh Đồng anh đã nhìn Bàn Tử và Ngô Tà cười một nụ cười đầy ý vị. Trong bài Thiên Chân [Ngô Tà ca] cũng nhắc đến nụ cười ấy: “có phải anh đã cười rồi không? Hay chỉ là ảo ảnh của gió tuyết vi vu thổi qua dãy Trường Bạch.” -> Một nụ cười như có như không. Tui bị ám bởi nụ cười ấy, đến nỗi giờ không nhớ được ngoài lần ấy ra anh còn cười thêm lần nào nữa không

😣 Cười đầy ý vị khi đứng giữa đoàn âm binh >< {Tiểu Ca à! Có mình anh là một}

★ Cả hai đều xuất chúng, đều được lựa chọn làm người thừa kế +Lục Tuyết Kỳ:

Nàng là kỳ tài hiếm gặp trong giới tu đạo, trong Thất Mạch Hội Võ nàng đã đạt đến tầng thứ 8 của Ngọc Thanh Cảnh. Mười năm sau, nàng trở thành người đầu tiên trong đám đệ tử trẻ tuổi đột phá lên Thượng Thanh cảnh giới, đứng sau Thanh Diệp tổ sư- người đạt đến cảnh giới này nhanh chóng nhất từ ngàn năm trở lại đây. Được ân sư đặt nhiều kì vọng, cuối Tru Tiên 1 nàng kế thừa ngôi vị thủ tọa Tiểu Trúc từ Thủy Nguyệt đại sư. Sang phần 2 nàng có thể thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết trong lòng địa cung [có lẽ đây từ khi kiếm thức này ra đời, nàng là người đầu tiên thực hiện được điều này]

+Trương Khởi Linh:

Vì dòng máu đặc thù nên từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành tộc trưởng của Trương gia. Thân thủ bất phàm, hành tung xuất quỷ nhập thần. Lúc đổ đấu, oánh nhau ngầu khỏi nói, đặc biệt máu có thể xua đuổi côn trùng, từng khiến bánh tông ngàn năm [đại loại là xác sống] quỳ phục.

Trong Tàng Hải Hoa 1, Trương Hải Khách có kể lại rằng: theo quy định truyền đời của Trương gia, thì khi hài tử Trương gia đủ 15 tuổi phải trải qua một khảo nghiệm quan trọng nhất cuộc đời là tự mình đi trộm mộ, tạo thanh danh cho riêng mình, chỉ riêng anh là làm điều này từ năm 13 tuổi. Trong lần đổ đấu đó anh cùng một nhóm hài tử Trương gia vào một thành cổ [từng là nơi gia tộc họ hoạt động] bị đại hồng thủy vùi lấp trong bùn, dù đã cảnh cáo nhưng đám hài tử Trương gia [15 tuổi] vẫn cứng đầu theo anh vào sâu bên trong rồi gặp nạn và được anh [13 tuổi] tương cứu.

★Ưa tĩnh lặng. +Lục Tuyết Kỳ: nàng là kiểu người hướng nội, không ưa ồn ào.

+Trương Khởi Linh: mang đời sống thương tàn cấp độ 9, lúc rảnh rỗi không nhìn trời, nhìn trần nhà thì cũng nhắm mắt [ngủ].

★Vũ khí: được tạo ra từ vật ngoài trái đất và truyền từ đời này sang đời khác. +Lục Tuyết Kỳ: Thiên Gia thần kiếm

Vốn do một vị tản tiên tên Khô Tâm Thượng Nhân, luyện thành từ thứ sắt lạ từ chín tầng trời rời xuống trần gian ở băng nguyên Bắc Cực. Sau khi ngài tọa hoá thì mất tích, lúc xuất hiện trở lại thì đã là báu vật truyền đời của Tiểu Trúc Phong.

+Trương Khởi Linh: Hắc Kim Cổ Đao.

Được tạo ra từ thiên thạch, lấy ra từ quan tài của Trương Khởi Linh đời trước, là vũ khí chuyền đời của tộc trưởng Trương gia.

★Mười năm: cả hai đều trải qua một quãng thời gian mang tên mười năm, mười năm này đều chẳng vui vẻ gì.

+Lục Tuyết Kỳ:

Mười năm tương tư một người, mười năm múa kiếm, mười năm làm bạn với đài Vọng Nguyệt với ánh trăng thanh. Nỗi tương tư, nỗi khổ tâm làm sao để không phụ sư môn lẫn kẻ thương nhớ ấy, kẻ ngoài cuộc sao có thể thấu hết.

+Trương Khởi Linh:

Cuối Đại Kết Cục nếu đúng như giao ước của Cửu Môn thì Ngô Tà là người phải vào trong cửa Thanh Đồng canh giữ bí mật chung cực. Nhưng Tiểu Ca đã thay hắn làm điều này đồng thời đưa cho hắn Quỷ Tỷ và hẹn “mười năm sau, nếu cậu còn nhớ đến tôi thì hãy đến trước cửa Thanh Đồng, dùng vật này để mở sẽ thấy tôi ở đó”. Mười năm đó, là mười năm im ắng nhất cuộc đời anh, không ai bên cạnh, mất đi cảm giác về thời gian. Vĩnh viễn không có ánh sáng. Chỉ có thể nghe tiếng mưa vọng vào lòng núi để tính toán thời gian.

[Anh từng nói: “Khi mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi mới chợt nhận ra cậu là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này.” [Đại Kết Cục, chương 76] Có phải chăng anh không muốn mất đi mối liên hệ ấy mới thay hắn canh giữ, anh có thể dễ dành trải qua cuộc sống 10 năm sau cửa Thanh Đồng còn Ngô Tà thì không ai có thể nói trước. Cũng có thể như bao người khác trong Ngô gia, anh muốn Ngô Tà có thể sống đúng với tên của mình Thiên Chân Vô Tà- trong sạch, không chút tà niệm]

{Ấy Tiểu Ca người ta hi sinh thân mình như thế, vậy mà cớ sao anh lại dùng mười năm ấy để sống chết tìm những bí ẩn quanh Tiểu Ca, để rồi bị cuốn vào cuộc tranh chấp của Uông gia, Trương gia, để rồi bị cắt tiết rơi xuống núi tuyết, suýt đi gặp ông nội và gần như đánh mất bốn chữ Thiên Chân Vô Tà vậy Ngô Tà, đọc Sa Hả chút nữa không nhận ra anh luôn}

★Đều liên quan đến tuyết +Lục Tuyết Kỳ: nàng mang một chữ tuyết trong tên, người như tên băng lãnh, lạnh lùng. Y phục của nàng cũng thuần màu của tuyết. Nhớ ai đó từng nói: “nàng trong trẻo như tuyết đầu mùa.”

+Trương Khởi Linh: “Nam Phái Tam Thúc viết về anh thế này: “Ấn tượng lúc ban đầu của tôi với Trương Khởi Linh, giữa một vùng tuyết rộng lớn, giống như là thần và dã thú vậy, tuyệt đối cô độc.”[Trương Khởi Linh: Hồi Ức]. Anh sinh ra từ tuyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Vẫn nhớ trong phần Vân Đỉnh Thiên Cung, anh hướng núi tuyết mà lạy. Trong đoản “Ba ngày tĩnh lặng“- đoản nhắc tới mẹ anh cũng chỉ thuần một màu tuyết trắng. Ngày cha nuôi mang anh về Trương gia cũng là ngày trời đổ tuyết.

★Đều trường sinh bất lão: +Lục Tuyết Kỳ: nàng là người tu tiên, luyện đạo trường sinh bất lão là điều không thể bàn cãi.

+Trương Khởi Linh: anh sống cùng thời với Trương Đại Phật Gia, Nhị Nguyệt Hồng, Trần Bì A Tứ, Ngô Lão Cẩu,… không những từng tham gia vào đổ đấu với đám người Phật Gia mà sau này còn cùng xuống đấu với hậu nhân của họ: Trần Văn Cẩm, Ngô Tam Tỉnh,… Sau đến đời cháu nội của Ngô Lão Cẩu là Ngô Tà, anh vẫn mang hình hài của một nam tử trẻ tuổi, không già đi trong khi đám người Phật Gia đã lần lượt qua đời, Ngô Tam Tỉnh cũng không còn trẻ nữa. Hơn nữa khi gặp lại Ngô Tà sau mười năm anh cũng nói: “Cậu già rồi!”

{Tiểu Ca à, anh phũ vừa thôi, bao nhiêu năm gặp lại không nói được câu tử tế thì thôi, đằng này còn bảo người ta già, nhưng thôi anh còn nhớ Ngô Tà và những người xung quanh là may lắm rồi, lúc đấy mà anh chỉ nhìn Ngô Tà với Bàn Tử một cái hoặc không nhìn mà đi thẳng thì chắc Tà, Bàn ôm nhau khóc ướt áo mất :3}

★Kí ức lúc nhỏ còn nhớ được: vui, ngọt ngào +Lục Tuyết Kỳ: truyện gần như không đề cập nhiều đến chuyện ngày nhỏ của nàng, trong chương 225: Triệu Hoán nàng có nói: “Lâu lắm rồi, khi ta vẫn còn là một cô bé, ta nhớ mẫu thân cũng từng ôm ta, cùng nhìn trời sao như đêm nay vậy.” Với một đứa bé mà nói, được mẹ ôm trong lòng ngắm bầu trời đầy sao là một vô cùng hạnh phúc, vui vẻ.

+Trương Khởi Linh: Hạ Tuế Thiên 2015 có viết: “Ký ức về tất niên năm đó đã bị vô số ký ức che phủ, tan thành mảnh vụn, hình như hắn nhớ rõ một xâu kẹo đường, là ai đó đưa cho hắn, năm cây dài ngắn như năm ngón tay, màu sắc rực rỡ. Ở trong cổ lâu không thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ như vậy, ngoại trừ vết máu. Nếu bây giờ mà có kẹo thì tốt. Trong bóng tối hắn nghe thấy tiếng nói trong đầu mình, ép hắn nghĩ về viên kẹo đường đó.”

Ai cũng biết anh đã quên hết thảy mọi thứ hồi nhỏ, vậy mà chẳng ai ngờ rằng anh lại có thể nhớ được xâu kẹo đường đó. Với một đứa trẻ từ nhỏ chịu huấn luyện khắc nhiệt, quen thuộc với màu máu hơn tất cả những màu còn lại, ngẫu nhiên lại được cho xâu kẹo thì còn gì vui và đáng quý hơn. {Thực sự không hiểu sao Ba Bếu lại để anh nhớ lại chi tiết này khi anh canh giữ Thanh Môn nữa >

Chủ Đề