Giọt nước tràn ly là gì

Mới vừa rồi tôi xem được một đoạn clip ngắn: cô ấy ly hôn không khóc, làm mẹ đơn thân cũng rất kiên cường, cô ấy sống xa nhà, một mình lập nghiệp tại thành phố phồn hoa,... nhưng cô ấy vẫn không khóc. Chỉ đến khi mở chai nước không được, lại òa khóc rất to...

À, có cái nắp chai cũng không mở được ư? Nhưng cô ấy có lẽ đã phải gồng gánh quá nhiều, chịu đựng quá nhiều, kiềm nén quá nhiều, rồi đến một lúc nào đó giống như giọt nước tràn ly, vỡ tan theo từng nhịp đập, đau đớn trào dâng lên tận đáy mắt, tí tách từng giọt rơi xuống ướt đẫm một khoảng trời đầy giông bão.

Tôi không biết nữa, có lẽ chúng ta vốn dĩ cũng đều như vậy. Cái giá của trưởng thành thật sự rất đắt, chúng ta cũng không cách nào có thể trốn chạy, càng trốn tránh càng mệt mỏi, càng tháo chạy càng đau thương.

Tăng ca đến tận 11, 12h khuya, sau đó lê đôi chân mệt mỏi bước từng bước trên con đường quen thuộc giờ đã vắng ngắt hơi người. Gió đêm luồn qua từng lọn tóc, thốc từng đợt khí lạnh lẽo thấm vào tận tim, lòng đột nhiên nhói lên, ê buốt. Bóng dáng nhỏ bé kiên cường đến đau lòng ấy, dưới ánh đèn đường lại càng thêm cô độc.

Công việc không phù hợp, đồng nghiệp cũng không hòa hảo, bản thân mặc dù đã tăng ca thâu đêm mấy ngày liền, nhưng bản báo cáo vẫn không được duyệt, lại còn bị khiển trách là không có trách nhiệm.

Khóc, khóc ư? Buồn không? Có chứ. Mệt mỏi không? Thật sự rất mệt, nhưng chẳng phải vẫn tự mình kiên cường được đó ư, nếu không thì sao chứ, nghỉ việc?

Bản thân lại không có nổi cái dũng khí ấy, bởi vì toàn bộ can đảm của một đời người đã dùng hết cho những lần chuyển việc trước đây rồi. Bây giờ, rốt cuộc chính mình còn lại gì, còn lại gì nữa... trống không ...

Có những hôm chẳng hiểu vì đâu vẫn không cách nào ngủ được, điện thoại cũng không buồn lướt, bạn bè hẹn nhau tụ họp cũng chẳng buồn đi.

Cái bộ dạng này, còn có thể ra đường gặp ai chứ, cho nên tốt nhất vẫn là thu mình lại một góc rồi tự mình gặm nhấm những vết thương còn không rõ hình hài.

Mỗi lần bố mẹ ở quê gọi điện hỏi thăm, chính mình vẫn luôn phải miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi và nói rằng: con vẫn ổn, bố mẹ khỏe không?

Dù thực tế tiền trọ tháng trước vẫn chưa trả xong, một mình đơn độc giữa thành phố tấp nập chống chọi với đủ thứ sức ép ngoại cảnh, bức bối đến phát điên, nhưng cuối cùng vẫn phải cật lực kiềm nén, ngửa mặt lên trời ngăn không cho nước mắt chảy xuống, nhẫn nhịn và chịu đựng hết thảy, thu tất cả đớn đau vào sâu trong lòng.

Rồi đến một lúc nào đó, khi chính mình đã dồn ép quá lâu, mệt mỏi quá mức, mọi thứ sẽ đột nhiên bùng nổ, tan nát đến không thể vãn hồi. Cuối cùng, nước mắt cũng thật sự rơi, rơi đến tê tâm liệt phế. Ngoài kia trời xanh mây trắng, nào ai biết bão tố ở trong lòng...

Thực sự không thích bản thân ủy mị một chút nào, cũng không thích bản thân phải đeo lên muôn vàn chiếc mặt nạ vô hình để đối đãi với thế giới. Rất muốn chính mình có thể chân chân thực thực dùng sơ tâm thuần khiết nhất để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cũng rất muốn có thể đối đãi dịu dàng với bản thân hơn một chút.

Dù cho có xảy ra bất kì chuyện gì chăng nữa, chúng ta đều phải bước tiếp, nhất định phải bước tiếp. Bản thân thật sự đã rất mệt mỏi, nhưng xin hãy tự nhủ cố gắng thêm dù chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi.

Nếu có một lúc nào đó bản thân cảm thấy yếu lòng và muốn buông xuôi, thì xin hãy nghĩ đến lý do tại sao chúng ta lại bắt đầu, khi lý do đủ lớn, thì động lực thúc đẩy sẽ tự nhiên trở nên bất tử.

Thế giới này tàn nhẫn như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể yếu ớt được, thế giới này khốc liệt như vậy, chúng ta vốn dĩ không còn cách nào khác ngoài mạnh mẽ đương đầu. Chúng ta- tuyệt đối không thể thua được.

Tôi không biết có thể cho bạn lời khuyên nào tốt hơn, nhưng tôi hiểu được những mệt mỏi và lo toan của bạn, tôi có thể lắng nghe bạn, có thể đồng cảm và hòa chung nhịp đập với bạn.

Đừng dồn nén quá lâu, đừng chỉ ôm đồm mệt mỏi cho riêng mình, yêu bản thân nhiều hơn một chút, mở lòng nhiều hơn một chút, cuộc sống này ngoài việc thỉnh thoảng vả yêu bạn đôm đốp vài cái thì thật sự rất xinh đẹp, thật đấy.

Này, cười nhiều hơn một chút nữa được không, đừng thức quá khuya nữa, cũng đừng bỏ bữa ăn sáng, đừng cố gắng gồng gánh quá nhiều, cũng đừng ôm đồm vào mình quá nhiều thứ.

Ngưng để tâm quá mức đến lời nói của những người xung quanh, mỗi người mỗi góc nhìn, vốn dĩ đâu cần phải buồn phiền nhiều đến thế, chỉ cần bản thân cảm thấy hài lòng với chính mình là đủ rồi.

Tập cách ngừng suy nghĩ tiêu cực và suy diễn phức tạp mọi thứ. Đã bảo xung quanh còn rất nhiều điều tươi đẹp cơ mà, lạc quan lên nào, suy nghĩ tích cực lên, cùng nhau thay đổi, cùng nhau nỗ lực nhé, được chứ?

Chủ Đề