Năm ấy vạn dặm tìm đường phong hầu Review

Review đam mỹ ngược, HE

15. Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

« Chương Trước
Quản Lý
  • Sửa Chương
  • Cài Đặt Hiển Thị
Chương Tiếp »
Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Web: torianimereview.wordpress.com

Edit: Miri

Số chương: 103 chương & 3PN

Đăng trên truyenwiki1.com bởi : MirikiTakato

Nhân vật chính: Úc Xá [Úc Tử Hựu] , Chung Uyển [Chung Quy Viễn]

Đánh giá: 9/10

Thể loại: Cổ đại, đam mỹ, niên hạ, trạch đấu, cung đình, 1vs1, HE

Cảnh báo: không biết nên gọi là truyện ngược hay truyện hài, người đọc tự cảm nhận, công có bệnh "điên", dụ thụ.

Văn án

Đúng nghĩa yêu thầm, ngụy gương vỡ lại lành, hư cấu.

Úc Tử Hựu và Chung Uyển, hai người trung thành với hai chủ thượng khác nhau.

Đã từng thưởng thức tài nghệ của nhau, cũng từng đối chọi gay gắt.

Sau khi đoạt ngôi thất bại, Chung Uyển mang theo ba tiểu hài tử của chủ thượng tới Nam Cương. Vì sống sót, y ỷ vào y và Úc Tử Hựu thời niên thiếu từng có giao tình, trong người còn ít đồ vật của hắn, bịa đặt ám chỉ này nọ để cho người khác cảm thấy Úc Tử Hựu cùng y có tình cảm sâu sắc.

Úc gia quyền khuynh triều chính, nhờ tầng quan hệ này mà mỗi ngày của Chung Uyển quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn bịa chuyện xưa cũng càng ngày càng giống như thật.

Những chuyện diễm tình này truyền xa ngàn dặm, xa tới Úc Tử Hựu đang ở kinh thành rốt cuộc cũng nghe thấy nợ phong lưu này của mình mà buồn vui lẫn lộn. Úc Tử Hựu sống sờ sờ bị tẩy não 7 năm, hoảng hốt trong thoáng chốc mà tin rằng, có lẽ năm đó hắn cùng Chung Uyển hình như đúng thật là có một đoạn thời gian như vậy...

Đừng tin văn án, vì cái văn án nhàn nhạt này mà lúc đó tôi đã gác lại truyện này rất lâu. Kì thật nếu đọc văn án, chỉ giống như đứng từ xa quan sát được mờ mờ bề nổi của tảng băng chìm thôi. Nếu không đọc được "review không có tâm" của bạn editor, có lẽ tôi đã thực sự bỏ rồi.

Tôi sẽ để review của bạn ấy sau mấy dòng bình luận ngắn khô khan của mình nhé. Mấy bạn có thể lướt xuống và đọc luôn

Review

Đầu tiên để tôi đánh giá chút đi. Tuy văn phong bộ này và Thiên Quan Tứ Phúc hoàn toàn khác nhau [đương nhiên thôi, vì không cùng tác giả], nhưng lại mang đến cho người đọc cảm giác tương đồng. Ngay khi ta cười, lại không kiềm chế được rơi nước mắt. Vừa khóc chưa được 2 giây, đã lại phải phì cười. Bởi vậy, tránh đọc nơi công cộng, nhiều người để lại phải giải thích mình không điên nha

Nếu xét đến từng chi tiết của truyện này, đúng là không vui vẻ được bao lâu, cũng không đau buồn được quá 2 phút. Nếu nhìn rộng ra, cả truyện lại là những lời nhẹ nhàng, thản nhiên, che khuất quá khứ đầy mưu mô, thù hận, mất mát, xót xa của rất nhiều người. Đây vốn dĩ là câu chuyện bi thương, được viết lại theo cách ôn hòa mà thôi...

Để tôi tóm tắt ngắn gọn về Chung Uyển nha. Chung Uyển xuất thân huân quý, lại được thân vương nhận nuôi dưỡng dục như con, đế sư dạy dỗ, thông minh tài tình, được ví như Văn Khúc Tinh hạ phàm*

* ý chỉ những người tướng mạo đẹp đẽ, sáng láng, thông minh, sắc sảo, tài năng vượt trội hơn người, có tương lai công danh sự nghiệp rực rỡ.

Năm đó 16 tuổi, Chung Uyển kiệt ngạo hơn người, tài năng vượt xa đám hoàng tử, công tử thế gia, đến Hoàng đế còn phải nhìn bằng con mắt khác. Thế nhưng chỉ trong 1 đêm, Chung Uyển nhà nát cửa tan, phụ mẫu dưỡng dục đều mất, phải đến Nam Cương dựa vào bịa chuyện hương diễm của bản thân với Úc Tử Hựu mà tìm đường sống. Người chỉ thiếu chút nữa thành Trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, lại phải đi luồn cúi, nịnh hót những quan lại nhỏ bé nơi đất phong. Xót xa hơn, dần dần, Chung Uyển chỉ còn biết hi sinh vì người. Chung Uyển nghĩ đến tất cả mọi người, không trừ một ai, chỉ trừ bản thân.

Úc Tử Hựu từng hỏi Chung Uyển: "Từng có ai thương ngươi chưa?"

Tôi đã ngẩn người khi đọc đến đó.

Úc Tử Hựu lại có hoàn cảnh khác với Chung Uyển, phụ mẫu đều còn, nhưng lại chẳng có chút tình thương. Hắn chỉ là một quân cờ duy trì thế cục, cần chết đúng thời điểm mà thôi. Khi Chung Uyển trở lại kinh thành, Úc Tử Hựu tươi sáng, lễ nghĩa ngày đó đã

bị ép hóa điên, lúc nào cũng tìm đường chết. Nếu Chung Uyển không thương hắn, trên đời này còn ai sẽ thương hắn đây?

Mọi người nhất định phải đọc nhé, truyện hay vô cùng. Bạn editor đã có một màn review xuất chúng rồi, nên tôi chỉ còn cách nghiêm túc thôi.

"Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu", đó không phải chỉ là một câu nói, đó là một hành trình đứt đoạn đầy bi thương.

À quên nữa, khi đọc xong truyện, tôi lên Youtube và tìm được bài hát Cộng Chu Sơn Thủy ở trên. Lúc đó, tôi đã khóc rất nhiều... Có thời gian, các bạn hãy nghe thử sau khi đọc truyện nhé.



Review không có tâm của bạn editor [trích đoạn]

Anh công Úc Xá là thế tử, dung mạo chưa biết đẹp xấu thế nào, các bạn chỉ cần biết fanart vẽ anh lúc nào cũng tóc xõa bù xù như quỷ dạ xoa là được. Ngày xưa anh là thiếu niên năm tốt của Đảng, sau vì cắn thuốc lắc quá nhiều nên anh mắc bệnh điên, còn thích buồn vui vô cớ như cô gái xì tin, mua đông nhìn mặt hồ lạnh lại muốn nhảy xuống chơi với hà bá [Fun fact: bệnh điên của anh công ở hiện đại người ta gọi là chứng lưỡng cực đó]

Anh thụ Chung Uyển là con nuôi của Vương gia, ngày xưa tôn quý thiên tài, tâm cao khí ngạo ngồi trên đỉnh danh vọng, nhưng chưa kịp thi đại học thì bị tống vô tù do tội bán nước. Không chỉ tống mà còn bị bán, may sao được anh công mua về. Sau này trốn ra làm nghề hối lộ để mưu sinh. Anh là người trọng tình trọng nghĩa, vì người khác mà không nghĩ tới bản thân.

Hai đứa sau bảy năm gặp lại, mừng mừng tủi tủi nhạc nền titanic chẳng thấy đâu, chỉ thấy hàng loạt tình huống dở khóc dở cười vì anh công nửa điên nửa tỉnh. Lúc tỉnh thì rất mẫu mực, lúc điên thì...thành diễn viên hài.

...

"Bảy năm qua, một người trong kinh thành, một người ngoài Nam Cương, cách nhau vạn dặm nhưng lại nương tựa vào nhau mà sống sót."

Để biết thêm chi tiết, hãy vào account MirikiTakato đọc và thưởng thức nha. Ủng hộ bạn ấy!!!
« Chương Trước
Chương Tiếp »

Video liên quan

Chủ Đề