Người điên tiểu yêu tử review năm 2024

  1. Truyện Audio CV
  2. Đam Mỹ
  3. Người Điên

Tổng đề cử Người Điên

Đã có 5người đánh giá / Tổng đề cử

3.80

Thể loại: Niên hạ, ngược luyến tình thâm,thần bí tâm cơ bệnh kiều công X lòng dạ ác độc thẳng nam thụ, công sủng thụ, hắc ám, hồi hộp. Edit: Đậu. Nhân vật chính: Diệp Tử, Thỏ Nhân vật phụ: Giang Duy, Nhiếp Hải Hà, Khương Văn,.. Không cẩn thận anh liền cùng kẻ điên giao dịch một thỏa thuận trao đổi giết người.

Anh thực hối hận, không muốn làm chuyện đó, buộc lòng phải chạy trốn.

Thích, nghiện, yêu.

Tan vỡ, sụp đổ.

Điên rồi.

Diên rồi.

Điên rồi.

Tags

  • doc truyen nguoi dien
  • nguoi dien
  • nguoi dien full
  • nguoi dien prc

Thể loại: Niên hạ, ngược luyến tình thâm,thần bí tâm cơ bệnh kiều công X lòng dạ ác độc thẳng nam thụ, công sủng thụ, hắc ám, hồi hộp.

Edit: Đậu [kuroneko3026.wordpress.com]

Nguồn: Link.

Nhân vật chính: Diệp Tử, Thỏ ┃ Nhân vật phụ: Giang Duy, Nhiếp Hải Hà, Khương Văn,.. ┃Từ khóa khác: Bệnh kiều công, công sủng thụ, phúc hắc, hắc hóa, bệnh trạng, huyền nghi, hồi hộp.

Tình trạng: Hoàn [33c] [29/11/2016]

——————————–

Giới thiệu

Một lần không cẩn thận,

Anh cùng kẻ điên thành giao thỏa thuận “Trao đổi giết người”.

Anh rất hối hận, sợ hãi, bị uy hiếp, không cách này chạy trốn.

Thích, nghiện, yêu.

Tan vỡ, sụp đổ.

Điên rồi.

Điên rồi.

Điên rồi.

∗ Note: Vì là niên hạ, nên mình sẽ để xưng hô như sau: Diệp Tử – anh, Thỏ – hắn.

——————————-

Review [by Review đam mỹ]

Hiện đại, ngược, loạn não, tâm thần công x điên khùng thụ

Đầu năm đầu tháng sao mình toàn vớ phải truyện biến thái không vậy nè.

Diệp Tử là một sinh viên bình thường, một ngày bị ấm đầu đi chơi trò giết người trao đổi với một thằng khùng. Tên hắn là Thỏ. Một mạng người rồi một mạng người, Diệp Tử bị Thỏ kéo vào trò chơi của hắn. Bản thân hắn cũng từng bước xâm nhập vào cuộc sống của Diệp Tử, o ép anh bằng tình yêu điên loạn của mình.

Thật khó để review Người điên mà không spoil. Thế nên mình chỉ đưa ra vài lời khuyên nho nhỏ. Một là, nếu đã đọc truyện thì dù sủng công sủng thụ thế nào hãy cố mà đọc hết, truyện có twist đấy. Thứ hai, vẫn như câu trên, hãy cố mà đọc hết dù tình tiết có phá vỡ tam quan của bạn thế nào vì tới cuối cùng mọi thứ sẽ chẳng thay đổi gì mấy.

——————–

Review [nangdiepan0206.wordpress.com]

Số đam mỹ tôi đọc suốt mấy năm qua thật sự có rất nhiều tác phẩm rất hay, rất ấn tượng nhưng nếu nói về việc đi sâu vào lòng người, khiến tôi ám ảnh, day dứt nhưng vẫn không khỏi bị thu hút thì thực sự rất ít. Bởi vì tôi chỉ thấy được điều đó khi đọc qua những tác phẩm hiện thực hướng khắc họa nên con người một cách chân thực nhất, nhưng ở “Người điên” tôi lại thấy một khung trời khác với những gam màu u ám, mờ ảo xen lẫn giữa hiện thực cuộc sống vào những ảo tưởng, khát khao của con người.

Tôi đã dành trọn hai ngày cuối tuần để đọc bộ truyện này, từ chương đầu đến hết chương cuối cho đến cả tuần sau khi đọc truyện, và ngay chính lúc viết bài review này đây thì cảm xúc vẫn còn lắng đọng đâu đó. Có nhiều bạn cho rằng kết thúc truyện là HE, một số người lại nghĩ rằng là SE, còn theo tôi kết truyện là OE thì đúng hơn. Nếu bạn đọc đến đây và nghĩ rằng câu truyện này quá u ám, quá đau lòng, và mang theo tâm trạng thất vọng thì xin hãy lướt tiếp xuống dòng review dưới đây rồi bạn sẽ thấy được giá trị thật sự của câu chuyện, bởi lẽ không khi không mà “Người điên” trở thành một tác phẩm nổi tiếng giữa hàng ngàn truyện đam như hiện nay, lại được nhiều bạn đọc đánh giá cao.

Mở đầu câu chuyện tác giả đã bắt đầu phác họa nên khung màu u ám cho trang truyện đầu tiên, cách mà Thỏ và Diệp Tử đến với nhau vô cùng tự nhiên, họ gặp nhau qua mạng xã hội, không ngại ngần bày tỏ cảm xúc và kể về hoàn cảnh bản thân cho đối phương nghe. Mỗi người đều có hoàn cảnh và nỗi khổ riêng, nếu Diệp Tử đau khổ khi thấy người đàn ông năm xưa cưỡng bức mẹ mình không ngừng uy hiếp bà dù cho hiện tại bà đã có một mái ấm riêng cho mình thì Thỏ lại vô cùng căm ghét người đàn bà xen vào và phá hoại hạnh phúc gia đình cậu, và cuối cùng giữa hai người đã có một cuộc giao dịch giết người, từ đây mở đầu cho chuỗi sự kiện sát nhân sau này.

Nếu những chương đầu là những vụ giết người rùng rợn, lan tràn sắc đỏ hủy diệt và xen lẫn cảm xúc day dứt, khoái cảm, đấu tranh tư tưởng của nhân vật thì những chương sau đó lại mang nhiều sắc màu tươi tắn hơn. Yêu lắm những lúc Thỏ mang theo tâm tình si mê theo đuổi Diệp Tử và cũng rất đau lòng mỗi khi cậu bị Diệp Tử cự tuyệt. Thỏ vốn là tên có tâm lý vặn vẹo, giết người không gớm tay nhưng nhìn cậu chịu khó chăm sóc, chăm lo cho Diệp Tử mà không ít lần bị anh tạt gáo nước lạnh vào tình cảm cháy bỏng ấy thì chẳng thể nào ghét nổi cậu. Nếu đối với Thỏ mà nói thì Diệp Tử là cả thế giới của cậu, cuộc sống của cậu đều xoay quanh anh thì Diệp Tử lại không thể toàn tâm với cậu giống thế được bởi vì từ ban đầu anh đã là một thẳng nam, lại còn có một cô bạn gái xinh đẹp là hoa khôi của khoa. Nghe thì đã ngửi thấy mùi ngược công đâu đây nhưng thật may là sau tất cả những nỗ lực ấy thì cuối cùng Diệp Tử cũng thuận lợi ngã vào vòng tay của Thỏ, từ đây tui được hưởng vài chương ngọt ngắn ngủi sau mấy màn ngược công quằn quại~~~ Lúc ấy đọc mà thấy hạnh phúc gì đâu, thấy hai bạn trẻ đáng yêu chịu không nổi: 3

Thế giới của Thỏ ngoài Diệp Tử ra thì cậu chẳng bận tâm ai cả, tình yêu của cậu đầy chiếm hữu và đôi khi quá cực đoan vì Thỏ không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào mà cậu cho rằng uy hiếp đến tình cảm giữa hai người tồn tại. Nhưng còn Diệp Tử lại có rất nhiều vướng bận, đặc biệt khi thân phận của Thỏ bị tiết lộ, khi mẹ ra sức ngăn cản và ba dùng quyền thừa kế để kéo anh rời khỏi cậu đã gây nên hàng loạt tấn bi kịch sau này.

Câu chuyện trở lại màu u ám vốn có, cao trào dâng cao đòi hỏi vấn đề cần được giải quyết, Diệp Tử lúc này như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vàng, chốc lát liền mất hết tự do, anh bị Thỏ đem mẹ ra uy hiếp bắt mình bên cạnh cậu, bị luân lí xã hội và chính những áp lực từ phía gia đình chèn ép đến không chịu nổi. Cuối cùng giây phút ấy, khi tôi đọc đến đoạn Thỏ quay sang ngỡ ngàng nhìn họng súng của Diệp Tử chĩa vào mình, nhìn từng đóa hoa màu đỏ nở rộ trên lớp áo trắng rồi cậu từ từ khép mắt lại, ngay cả lúc chết thì trong mắt Thỏ cũng chỉ có mỗi Diệp Tử, tôi đã bật khóc rồi…

Đọc đến đây xin bạn đừng vội ghét Diệp Tử, thật ra anh cũng là một người rất đáng thương. Mới bắt đầu truyện tôi đã biết sẽ có một hồi lưu luyến, một hồi ngọt ngào và có thể là một màn ngược tâm nhưng tác giả đã đem đến cho tôi một bất ngờ quá lớn, như thể cả câu chuyện là một bàn ăn, những tình tiết vừa rồi như một món khai vị đủ hương sắc nhẹ nhàng đánh vài nhịp vào lòng độc giả rồi mới mạnh mẽ đem đến cho ta một bất ngờ lớn khác, việc đó cũng giống như bạn đang đọc một khúc ngọt ngào hạnh phúc thì thoáng chốc liền lướt đến khúc ngược tâm mà không kịp trở tay, bị đánh cho một kích thấu tâm can. Những tưởng màn vừa rồi đã đủ đau nhưng đây còn đau hơn vì giây phút Diệp Tử mở mắt ra, anh nhận ra rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng dài mang theo khao khát “thèm yêu” sâu trong con người anh. Nỗi đau này mang tên “hiện thực”, ở đây không còn một người tên Thỏ luôn dành cho Diệp Tử những yêu thương chân thành nhất, mà thay vào đó là một Diệp Thành Tịch mang trăm mối bận tâm. Nếu trong giấc mơ Thỏ không màng tới cái nhìn của người khác mà theo đuổi anh, coi anh như trung tâm vũ trụ thì giữa cái thế giới hiện thực này khi đồng tính luyến ái còn bị người đời kì thị, đặc biệt Diệp Tử và Diệp Thành Tịch mặc dù không cùng huyết thống nhưng trên danh nghĩa cũng được xem là anh em cùng cha khác mẹ thì lại càng khó mà đi ngược lại luân lí xã hội mà đến với nhau, đến cuối cùng cậu cũng đành chọn việc đính hôn cùng một người phụ nữ khác, buông tay Diệp Tử ra.

Rất thích cách tác giả tạo dựng sự đối lập hoàn toàn của Diệp Tử và Diệp Thành Tịch từ trong mơ đến hiện thực, tôi thấy được sự trắc trở và gian nan trong tình yêu giữa hai người đàn ông và cái cay đắng của một mối tình giữa hai người không cùng một thế giới, nhìn ra được hiện thực tàn khốc biết bao nhiêu. Đọc truyện này từ chương một đến chương 32 như trải qua một phiên bản khác của “Killing Stalking” và “Đợi Anh Đến Năm 35 Tuổi”. Theo tôi thì tình cảm có chút ngọt, có chút ngược thì mới càng bền chặt, có thể vài bạn biết đến họ – những người đồng tính qua tiểu thuyết và chưa thực sự tiếp xúc thật gần đến thế giới của họ nên không biết rằng cuộc sống của họ không thực sự tốt đẹp như hàng loạt cuốn tiểu thuyết mà ta đã đọc, thậm chí bi kịch trong truyện này cũng là cái kết của nhiều mối tình như thế của những người đồng tính trong xã hội này, bởi thế mà đọc truyện này tôi càng thương những con người như họ hơn…

Thật ra sau này Diệp Thành Tịch có đến tìm Diệp Tử, sau nhiều lần vùng vẫy trong đau khổ, cậu không thể nào tiếp tục sống cuộc sống đau khổ này nữa nhưng trái tim Diệp Tử đã chằng chịt thương tích, vì vậy anh trốn tránh, anh không còn đủ can đảm để đặt niềm tin lên Diệp Thành Tịch nữa, vì vậy Diệp Tử quyết định tìm đến Thỏ – Người mà yêu anh tha thiết, luôn chăm sóc và bảo vệ cho anh vô điều kiện. Hình ảnh Diệp Tử và Thỏ dắt tay nhau đi về phía biển ta có thể hiểu anh đã chết nhưng cuối cùng cũng tìm được Thỏ của anh, dù biết rằng đó là cái kết viên mãn nhất cho câu chuyện bi thương này nhưng trong lòng vẫn đau xót cho một Diệp Thành Tịch phải ở lại chứng kiến người yêu ra đi mãi mãi…

Truyện hay quá nên bài review này sặc mùi cảm xúc, nội dung nghe tôi kể có vẻ cẩu huyết nhưng nhờ lối văn phong đi vào lòng người nên mọi thứ đến rất nhẹ nhàng mà không đem đến cảm giác bài xích và chán ghét gì. Đặc biệt có thể thấy tác giả rất bỏ công đầu tư, xây dựng truyện từ những nền tảng tâm lý khoa học, tình tiết từ đầu đến cuối truyện rất chặt chẽ, không dư thừa, bạn đọc bài phân tích ở chương 33 sẽ hiểu rõ hơn. Còn về mảng edit thì mượt khỏi chê luôn, đọc mà cảm xúc dâng trào dễ sợ. Truyện hay thật mà ám ảnh cả tuần nay không dám đọc thể loại bệnh kiều, ngược tâm các loại, lại phải chuyển qua ngọt sủng cho dịu tâm tình: ]]]]]]]]

——————–

Review [chungtadeulahu.wordpress.com]

[Có rất nhiều người đã review cho “Người điên” nhưng thực ra bài viết này cũng chẳng thực sự là review, tôi chỉ đơn thuần là viết lên cảm xúc của mình mà thôi.]

Đầu ngày 521, đọc xong “Người điên” của Tiểu Yêu Tử, kết thúc thật bất ngờ và cũng để lại nhiều ám ảnh tới mức tôi đã từng nghĩ rằng bản thân sẽ không ngủ được. Ban đầu không muốn viết lại cảm xúc sau khi đọc xong câu chuyện này bởi khi viết sẽ phải nghĩ lại rất nhiều tình tiết truyện, đào bới lại từng cung bậc cảm xúc của bản thân. Thế nhưng câu chuyện chân thực quá, ám ảnh quá nên lại không thể ngừng việc khóc thương cho từng nhân vật. Dùng từ “khóc thương” thì hơi quá bởi cả Diệp Tử hay là Thỏ có lẽ đều không muốn ai phải thương hại họ.

Mở đầu câu chuyện, phần tự đã thu hút người đọc – tựa như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa – một phần tự vặn vẹo, bí ẩn và đó có lẽ cũng là một phần bản chất của mỗi con người. Và đặc biệt ở chỗ, phần tự này không giới thiệu nhân vật và tình tiết như các truyện khác mà là một bài thơ – một nguồn cảm hứng của tác giả để viết nên một câu chuyện quặn thắt, đớn đau này – “Thỏ” của Toshiko Hikara:

“Hóa thành hồ ly đến ăn ta đi.

Ta đang bay nhảy trên tuyết, mở đôi mắt sung huyết truy đuổi ta đi.

Ta trốn chạy, là để ngươi truy tìm; Thỉnh thoảng ta quay đầu lại, là để xác nhận hình dáng ngươi.

Nhẹ nhàng nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy lên, trái tim đập thình thịch.

Lỗ tai dựng đứnglên, lòng ta tràn đầy hân hoan.

Nếu ngươi muốn ta, vậy hãy dốc sức mà truy đuổi ta.

Tai ta nghe thấy tiếng chân ngươi, tiếng tim đập của ngươi, tiếng ngươi gào thét.

Ta có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể ngươi đang tăng vọt, đói khát thèm thuồng, đầm đìa mồ hôi.

Ngươi tuyệt đối không được từ bỏ.

Chân bị cào rách cũng được, té ngã đến tàn phế cùng không sao, hãy phấn chấn lên mà truy ta.

Hãy nghĩ đến thịt ta tươi ngon cỡ nào, nghĩ đến chuyện sau ba ngày cách trở có thể nhấm nháp vị thịt ta. Thịt của ta thơm ngon dị thường.

Mùa đông trên núi, tuyết trắng phủ đầy.

Triệt triệt để để chỉ còn lại hai chúng ta.

Ta chạy trốn, ngươi truy đuổi. Ngươi nhất định sẽ bắt được ta.

Một bên khóc một bên cười, vừa cười vừa khóc, rốt cục bị ngươi thành công tóm được.

Ngươi mãnh liệt nhào tới.

Cánh tay ấm áp, nhịp tim kịch liệt, mồ hôi nhễ nhại, tai gần kề thở dốc.

Ta vẫn luôn chờ đợi, thời khắc này, chờ đằng đẵng một ngàn năm.

Ngươi còn có thể cắn vào cổ ta, nơi đó chính là điểm yếu của ta.

Lông trắng lay động, máu nhỏ từng giọt.

Tuyết bị ô uế.

Cái chết cận kề.

Đôi con ngươi hiện ra ánh cầu vồng, ta cười nhạt, cuối cùng cũng chết rồi.

Ta vẫn luôn chờ đợi, thời khắc này.”

Một phần tự mở đầu cho một câu chuyện thế này, sao có thể không rung động? Một thế giới khác hoàn toàn mở ra – thế giới của người điên. Lúc thường ngày, khi trêu đùa với bạn bè, vẫn thường nói với nhau: “Mày điên rồi!”, khi người ta mắng chửi nhau cũng sẽ nói: “Mày điên rồi!” nhưng chân chính trong “Người điên”, không có quá nhiều từ “điên” được tác giả viết vào, “điên” chỉ là cảm xúc đọng lại trong độc giả sau khi đọc trọn vẹn toàn bộ tác phẩm. Cả câu chuyện – kẻ không ai ngờ là điên hóa ra lại là điên, còn kẻ tưởng là điên, là man rợ nhất, đáng sợ nhất hóa ra lại là kẻ đáng thương nhất, kẻ thậm chí còn không phải là một con người, mà là một tàn ảnh xót xa.

Diệp Tử từng yêu Diệp Thành Tịch – em trai không cùng huyết thống với mình, yêu bằng mọi nỗ lực, bằng tất cả tâm hồn đã từng bị chà đạp, từng bị dày vò. Diệp Thành Tịch là ánh sáng của anh, là niềm an ủi của anh sau khi anh bị cưỡng bức năm mới chỉ 13 tuổi. Diệp Tử yêu Diệp Thành Tịch và có lẽ chưa từng nghĩ tới ngày cả hai sẽ chia tay trong tình cảnh như vậy. Diệp Thành Tịch trong lòng anh mãi là hình bóng của một đứa trẻ luôn muốn được anh chú ý tới, yêu thương. Anh vẫn luôn nghĩ rằng Diệp Thành Tịch sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ mãi giống như bé trai trong ký ức của mình, nhưng con người rồi sẽ trưởng thành, sẽ đổi thay. Diệp Thành Tịch không còn bám lấy anh như trước nữa, hai người cũng đã từng trở thành người yêu, có biết bao kỷ niệm đẹp để rồi khi xa nhau, kỷ niệm ấy trở thành nỗi ám ảnh của Diệp Tử. Diệp Thành Tịch vì danh vọng, vì quyền lực, vì tiền mà bỏ anh, mà đi yêu người bạn gái cũ của anh bởi cô giàu, bởi gia đình cô có thế lực. Và Diệp Tử đã phải chịu một cú sốc nặng nề.

Năm 13 tuổi, anh bị người bạn trai của mẹ cưỡng bức, nhưng không dám nói với ai vì sợ mẹ mình mất đi niềm hạnh phúc mong manh, khó có được này. Từ năm 11 tuổi, bị cha nuôi bỏ rơi, đó đã là một bóng đen bao kín tâm hồn anh, lại thêm sự việc năm 13 tuổi, không ai biết tâm hồn Diệp Tử đã u ám tới mức nào, sau đó, ngay cả khi đã trong một mối quan hệ với Diệp Thành Tịch, nhưng anh vẫn không được an toàn – anh bị cấp trên đưa vào khách sạn và điều duy nhất còn sót lại ngày hôm ấy là những cuộc gọi cho Diệp Thành Tịch không được đáp lại. Nhưng anh thu những cảm xúc ấy lại, tận sâu trong lòng, chôn rất kín và khi Diệp Thành Tịch cầm lấy dao đuổi theo anh – như một cuộc truy đuổi bắt lấy con thỏ của Toshiko, tất cả mới trực trào lên, mãnh liệt – anh trở thành người điên.

Bám víu vào từng mảnh kí ức còn sót lại, Diệp Tử mơ một giấc mơ trong mười năm. Bởi ngày hôm ấy, ngày sinh nhật anh, kết thúc cuộc truy đuổi, cuối cùng Diệp Thành Tịch vẫn không nỡ giết anh. Nhưng thà rằng cứ hạ dao xuống, để Diệp Tử chết đi còn hơn là để anh tự giày vò bản thân, mơ mãi những giấc mơ đứt quãng, mà giấc mơ nào cũng kết thúc vào ngày sinh nhật anh – cái ngày kinh hoàng khi anh ấu trĩ mặc bộ đồ con thỏ đi tỏ tình với Diệp Thành Tịch. Diệp Tử mơ về một người tên Thỏ, một người trùng khớp với Diệp Thành Tịch trong ký ức về những ngày đã xưa cũ lắm rồi – đứa trẻ đeo mặt nạ thỏ muốn làm anh vui, đứa trẻ ngã xuống vũng bùn vì bị anh đẩy, mặt còn vương những giọt nước mắt trông rất tội nghiệp. Thỏ được xây dựng từ Diệp Thành Tịch nhưng hắn không phải là Diệp Thành Tịch, tôi từng thắc mắc vì sao trong phần giới thiệu truyện, Thỏ lại không được ghi bằng tên thật, nhưng hóa ra trong thế giới giấc mơ của Diệp Tử, hắn mãi mãi chỉ tên là Thỏ, không có Diệp Thành Tịch hay Cố Thành Tịch nào ở đây hết, Thỏ chiếm trọn giấc mơ của anh.

Thỏ là tất cả những gì Diệp Tử từng trông chờ ở Diệp Thành Tịch – một tình yêu si mê đến cuồng dại, và có lẽ Thỏ cũng chính là hóa thân của Diệp Tử. Diệp Tử yêu Diệp Thành Tịch tha thiết mà không được đáp lại, Diệp Tử muốn Diệp Thành Tịch chỉ thuộc về mình, và trong mơ dục vọng chiếm hữu của Thỏ tăng lên mức tột đỉnh. Thỏ nhốt anh trong một cái lồng lớn do chính tay hắn mất ba năm để làm ra, với những họa tiết Rococo mà hắn thích nhất, để giam giữ người mà hắn yêu nhất. Một Thỏ cuồng điên trong tình yêu – chẳng ai ngờ tình yêu đó lại chính là tình yêu của Diệp Tử với Diệp Thành Tịch cho tới kết thúc của câu chuyện – khi cuộc truy đuổi tới hồi kết, khi dòng máu đỏ tươi của Thỏ tràn ra, thấm qua lớp áo len, làm ô uế tuyết trắng.

Diệp Tử mộng về Thỏ – một Diệp Thành Tịch với một tình yêu hoàn chỉnh, thứ tình yêu vặn vẹo nhưng lại là liều thuốc mà Diệp Tử cần nhất trong hiện thực. Thỏ, ban đầu chỉ là tưởng tượng trong giấc mơ của Diệp Tử dần sống động hơn, chân thực hơn. Hắn đáp ứng được tất cả những gì Diệp Tử cần nhưng có lẽ hắn không còn là một mộng tưởng nữa mà đã trở thành một con người thật, có tính cách, có suy nghĩ riêng và dục vọng chiếm hữu Diệp Tử đã trở thành bản chất thật của hắn. Hắn đã giết rất nhiều người, cũng đã bắt Diệp Tử giết rất nhiều người – những người cản đường tình yêu của Diệp Tử với Diệp Thành Tịch và cũng chính là của Diệp Tử và Thỏ trong mộng. Hành vi của Thỏ có vẻ biến thái, man rợ nhưng lại là những gì mà Diệp Tử vẫn luôn khát khao được làm trong hiện thực. Một giấc mơ điên cuồng, nhưng Diệp Tử lại vẫn cứ đắm sâu, mãi chìm trong nó.

Kết thúc giấc mơ, Diệp Tử bắn Thỏ, nhưng hắn chưa chết ngay lập tức mà bắt đầu một cuộc truy đuổi mà Diệp Tử thích nhất. Diệp Tử bảo rằng anh không biết bản thân đuổi theo Thỏ để có thể giết chết hắn hoàn toàn hay là bởi vì yêu, không muốn hắn chết đi. Thế nhưng dù có là thế nào, Diệp Tử vẫn cứ chạy, có một điều gì đó thôi thúc anh phải tham gia cuộc truy đuổi này, trở thành một Predator – kẻ săn đuổi, kẻ ăn thịt như chính nickname mà anh đặt trên diễn đàn, nơi bắt đầu giấc mơ giữa anh và Thỏ. Một cuộc truy đuổi bất tận, xen lẫn với cảm giác đau đớn khi phải tự tay giết chết người mình yêu là một cảm giác thống khoái khi giờ đây trong cuộc truy đuổi, anh đóng vai Diệp Thành Tịch đuổi theo chính bản thân mình – giờ đây là Thỏ. Chỉ khác với hiện thực là trong mơ, Thỏ chết đi, bởi Diệp Tử dứt khoát hơn Diệp Thành Tịch, anh giết Thỏ, cũng như muốn giải thoát cho chính bản thân.

Thỏ chết, tan biến trong không gian. Còn anh, anh tỉnh lại, trở về hiện thực, và rồi lại một lần nữa, nằm mơ – mơ về một quãng thời gian khác để được gặp Thỏ. Không ai biết anh đã mơ bao nhiêu giấc, nhưng cố gắng, nỗ lực của Diệp Tử cố chấp đến nỗi khiến người đọc đau lòng. Anh mơ về ngày mình còn bé, gặp Thỏ khi đang ngồi trên chiếc cầu trượt hình con voi nhưng lần này anh không còn mất trí nhớ nữa. Anh ngồi trên chiếc cầu trượt, kể lại những điều sẽ xảy ra khi Thỏ lớn lên – trở thành Diệp Thành Tịch, trong giấc mơ này Thỏ và Diệp Thành Tịch là một – bởi hắn vẫn còn nhỏ, vẫn còn chưa lớn, vẫn luôn muốn được anh chú ý tới, được anh yêu thương. Chỉ trong giấc mơ này, Thỏ và Diệp Thành Tịch mới nhập làm một, Diệp Tử kể những điều anh đã trải qua đến nỗi đứa bé trai non nớt mới sáu tuổi kia cũng phải cảm thấy sợ hãi Diệp Tử.

Trong giấc mộng kia của Diệp Tử, giấc mộng mà anh mộng mười năm ấy, Thỏ mới chỉ từ 17 – 20 tuổi, có lẽ là bởi Diệp Tử thích Diệp Thành Tịch khi còn nhỏ hơn, khi chưa bị tiền tài, danh vọng… tất cả che kín mắt. Thỏ thích được anh xoa đầu, thích dụi dụi, cạ cạ vào người anh – như một con thú nhỏ và cũng như một đứa trẻ. Dù cho trước mặt người khác, Thỏ có thể nở nụ cười ôn hòa với đôi mắt u ám đến đáng sợ không chút ý cười, thì trước mặt Diệp Tử, Thỏ vẫn là Thỏ, một người yêu anh đến mức đáng sợ, một tình yêu cố chấp của một đứa trẻ. Diệp Tử chỉ mong Diệp Thành Tịch có thể mãi mãi dừng lại ở quãng thời gian khi còn trẻ, để Diệp Thành Tịch biến thành Thỏ, để hai người có thể yêu nhau, ở bên nhau.

Điều đáng quý ở đây là sau khi Diệp Tử thức dậy, gặp lại Diệp Thành Tịch, anh không nhầm lẫn giữa Diệp Thành Tịch và Thỏ. Vì Diệp Thành Tịch, anh trở thành người điên với những cơn mộng triền miên nhưng cũng đứt quãng, chấm dứt vào ngày sinh nhật, nhưng khi đã chìm đắm vào giấc mộng, khi đã được gặp Thỏ, anh đã yêu bóng hình ấy, yêu hắn hoàn toàn. Thỏ không còn là Diệp Thành Tịch, không còn là một nhân vật tưởng tượng không thực trong giấc mơ của anh.Thỏ mới thực sự là người anh yêu, người anh không muốn đánh mất. Diệp Tử biết rõ Thỏ không thể xuất hiện trong thế giới thực, hay như theo lời của Diệp Thành Tịch thì Thỏ không có thực. Anh biết rõ lắm chứ, bởi chính anh là người tạo ra Thỏ cơ mà, thế nhưng thực hay ảo cũng chẳng quan trọng, quan trọng là chúng ta có tin hay không.

Diệp Thành Tịch lặng im khi nghe anh nói những lời đó, rồi rời đi sau khi bảo anh suy nghĩ về việc về sống chung với mình. Diệp Tử lúc này đã hoàn toàn không còn yêu Diệp Thành Tịch nữa, anh mở cửa sổ, nhảy xuống. Có lẽ trước khi chết khoảng mười mấy giây, anh lại tiếp tục mơ một giấc mơ về một bãi biển chỉ toàn màu máu, được gặp lại Thỏ ở nơi giao nhau giữa bãi cát và những cơn sóng biển. Anh và Thỏ thuộc về nhau mãi mãi, không chia lìa bởi khoảng cách giữa hiện thực và giấc mộng. Thỏ mãi chờ đợi anh, chờ anh tới bên hắn, chỉ có hai người và thiên nhiên, hòa vào với thiên nhiên vĩnh viễn và họ bất tử cùng với thiên nhiên. Không còn ai cướp Diệp Tử của hắn đi nữa.

Có thể sẽ có người muốn câu chuyện này có một cái kết HE khi muốn tác giả nhập Thỏ và Diệp Thành Tịch vào làm một, để Diệp Tử và Thỏ có thể bên nhau trong hiện thực. Nhưng Diệp Thành Tịch và Thỏ không thể nào trở thành một, ai cũng biết rõ điều ấy, sẽ không thể có một cái kết HE nào cho hai nhân vật chính. Và câu chuyện cũng sẽ trở nên vô nghĩa lý nếu như sau khi tỉnh dậy, Diệp Tử lại bỏ Thỏ lại mà yêu Diệp Thành Tịch. Diệp Tử là một kẻ điên nhưng tôi thích tính cách của anh ấy, thích sự lựa chọn của anh ấy. Trong mơ, Diệp Tử bao lần dằn vặt Thỏ, làm Thỏ đau, thế nên trong hiện thực, Diệp Tử chết đi, để được đến bên Thỏ, ở bên nhau mãi mãi. Một cái kết xót xa nhưng không thể hợp lý hơn và chắc cũng chẳng ai có thể nghĩ ra một cái kết nào khác cho cả hai người. Một câu chuyện về một thứ tình yêu đã trở thành tín ngưỡng và kết thúc để lại biết bao dư vị và ám ảnh trong lòng người đọc.

Tôi thích cách tác giả chen những chi tiết nhỏ như bài thơ Liberté của Paul Éluard hay những đoạn văn trích từ “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, cũng như những chi tiết về kiến trúc Rococo trên chiếc lồng chim giam Diệp Tử của nhân vật Thỏ. Rõ ràng những chi tiết này đều là những điều mà Diệp Tử thích nhưng trong giấc mơ đảo lộn, Thỏ lại trở thành người thích chúng. Tất cả tạo ra một Thỏ thâm tình và nó dội ngược lại khi Diệp Tử làm những hành động tổn thương Thỏ, đánh sâu vào trong óc người đọc. Một câu chuyện mở ra một thế giới sâu kín của tâm hồn con người, một thế giới bí ẩn, nhưng lại rất trôi chảy, không chút gượng gạo. Cảm giác mỗi câu mỗi chữ của tác giả cứ thế mà bật ra, và tất cả nhân vật trong câu chuyện – có thể là hoang đường nhưng lại quá thật, quá rõ nét.

Có những đoạn văn, tôi không thể không khóc khi đọc như:

“Ít nhất có ba lần như vậy, anh quên đi mục đích của mình, quên đi anh đang ở nơi nào;

Có năm lần, anh muốn từ bỏ, muốn nói cùng Thỏ: Chúng ta trở về thôi;

Có mười lần, anh muốn nói với Thỏ, xin lỗi, xin lỗi;

Có một trăm lần, anh muốn triệt để, đem hết sức mình ôm chặt người này vào lồng ngực, muốn hôn người này, đã lâu rồi, anh chưa thực sự hôn người này;

Nhưng, khi tiếng súng của Thỏ bất ngờ vang lên, anh trong nháy mắt thức tỉnh.”

Hay như đoạn văn này:

“Xin lỗi, tôi… luôn làm chuyện có lỗi với cậu. Còn nữa… tôi yêu cậu.”

“Em biết”. Thỏ nở nụ cười.

Diệp Tử ngẩng đầu, nét mặt chăm chú: “Tôi yêu cậu, so với bất luận người nào đều yêu cậu hơn.”

“Em biết mà.”

“Tôi muốn đi cùng cậu. Tôi… tôi bây giờ muốn được hôn cậu!”

Khóe miệng Thỏ cong cong, hắn nắm sau gáy Diệp Tử, cúi đầu ôn nhu hôn anh.

Xúc cảm vẫn rung động quen thuộc như cũ.

Rung động đến khiến người ta rơi nước mắt, khiến trái tim người ta đau đớn, tuyệt vọng, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc.

Nếu như bạn muốn đọc “Người điên”, hãy cẩn thận, suy nghĩ thật kĩ càng bởi khi đọc đến từng dòng cuối cùng của truyện thì câu chuyện này, mới thực sự mở ra…

Chủ Đề