Nguyệt quang tử là ai

 

Tình cờ, tôi được chính tay thầy Nguyệt Quang Tử, Sư phụ môn phái Khí công tâm linh dùng Pháp bảo chữa bệnh đau đầu cho. Ai từng đọc những trải nghiệm của tôi về phương pháp Thiền Khí công tâm linh [xem link cuối bài] hẳn sẽ nghĩ: cha này tự cho là đã biết chữa đau đầu cho mình bằng thiền KCTL, sao lại phải nhờ thầy? Thì ra, đau đầu cũng có ba bảy loại và loại mà tôi tự chữa được như từng biết chỉ là một trong số đó…

Có thể diễn giải nôm na như thế này: Khi nhiễm khí độc, con người ta có thể mắc một số bệnh, biểu hiện qua việc đau ở các bộ phận nào của cơ thể, trong đó có đau đầu. Khí độc tích tụ gây ra ách tắc cản trở sự lưu thông khí huyết sinh ra bệnh tật, đau đớn, theo đúng câu “Thông bất Thống. Thống bất Thông”, nghĩa là thông thì không đau mà đau bởi không thông. Tức là, một trong những nguyên nhân làm người ta đau ốm tật bệnh là do khí huyết không lưu thông, bị bế tắc ở đâu đó…

Y học dân gian có nhiều cách tác động để lưu thông khí huyết khi bị ách tắc do nhiễm khí độc [còn gọi là “tà khí”], ví dụ như châm cứu, giác hơi, cạo gió, chích xuất huyết độc… Một trong những biện pháp sơ đẳng của Khí công Tâm linh là dùng các bài luyện để giải tỏa khí độc, tránh tác động của chúng đến các bộ phận cơ thể và do đó có thể chữa được những bệnh khác nhau. Ví dụ như Hộ Phế để chữa bệnh phổi và hệ hô hấp. Hộ Não để chữa các bệnh về hệ thần kinh, đau đầu… Hộ Can để chữa các bệnh về Gan; Hộ Cốt để chữa các bệnh về xương cốt…

Vấn đề là tại sao cũng sử dụng các bài luyện đó, có người tự chữa được, có người không? Thậm chí cùng một người có khi chữa được, có khi không? Đây là tôi chỉ giới hạn ở mức độ thấp là luyện tập Khí công Tâm linh để nâng cao sức khỏe, tự chữa bệnh. Ở mức cao hơn, Sư phụ của môn phái KCTL và các học trò giỏi có thể chữa bệnh cho người khác, đặc biệt là bệnh rất hiểm nghèo, y học không phát hiện được nguyên nhân gây bệnh và do đó không thể có liệu pháp Y học thích hợp để chữa khỏi. Đa phần các bệnh đó thuộc về phần linh, nghĩa là gốc bệnh không ở cơ thể bệnh nhân, chỉ có triệu chứng bệnh hiện hữu cho chúng ta thấy mà thôi. Có thể xem lý giải phần nào trong bài “Thử bàn về bệnh Nghiệp kiếp” trong link cuối bài.

Có thể nói rằng, cũng như bệnh thực thể, một phần do cơ địa mà cùng bệnh, cùng thuốc mà người này thì khỏi bệnh, người kia thì không. Ở bệnh phần linh, một phần do cơ duyên và khả năng nhậy cảm với linh khí mà cùng luyện tập, cùng sử dụng một bài luyện nhưng người này thì khỏi bệnh người kia thì không. Ở một người, ví dụ như trường hợp của tôi thì học trò [hocdao] và chính Sư phụ môn phái KCTL là thầy Nguyệt Quang Tử khẳng định là khí độc khu trú trong cơ thể tôi là dạng Hàn độc. Tức là khí độc có tính Hàn tích tụ trong cơ thể ở dạng keo, có khả năng bám dính, không “đuổi khí” theo cách thông thường như tôi thường làm mà phải có Khí công sư cao tay mới “bóc” ra được.

Theo như tôi biết thì hiện nay, học trò của Sư phụ Nguyệt Quang Tử chưa ai có khả năng “bóc” triệt để kết khí do Hàn độc xâm nhập và do vậy, khi gặp dạng này, họ vẫn phải được đích thân Sư phụ của họ can thiệp. Tuy nhiên, lại phải nhờ Cơ duyên, chứ không phải ai cũng được Thầy ra tay cứu chữa, đặc biệt là phải kịp thời, khi tác động của kết khí Hàn độc còn chưa khiến cho bệnh trở nên quá nặng. Như trường hợp của tôi, chỉ là do có một cuộc hẹn trước với Thầy, mà không có mục đích đến để chữa bệnh. Thậm chí, trước cuộc gặp đột xuất bị đau đầu, tôi còn định xin kiếu nhưng rồi vẫn cố đi vì học trò của Thầy thông báo là sẽ được chính Sư phụ can thiệp giúp. Vậy là tôi đã có cơ duyên được chữa bệnh bằng KCTL.

Hôm đó, tôi được tận mắt thấy Sư phụ Nguyệt Quang Tử sử dụng Pháp bảo, là một cái chuông kim loại to bằng cỡ cốc nước lớn, lắc cho kêu leng keng rồi chụp lên huyệt Bách hội trên đỉnh đầu tôi và khẽ đọc lời chú. Tôi lắng nghe sự chuyển biến của cơn đau và cảm giác được sự giảm nhẹ của nó. Chừng 15-20 phút, Thầy nhấc chuông ra, khua cho nó kêu leng keng lần nữa rồi cất đi, không quên nói với tôi là có thể chưa khỏi ngay nhưng cứ uống rượu thoải mái, không sợ đau nữa.

Quả nhiên hôm đó tôi đã uống rượu mà không có cảm giác sợ như trước đó, khi còn ở nhà, đang định xin kiếu không dự cuộc gặp với Thầy vì biết sẽ có uống rượu, mà đầu thì đang bị đau. Cũng phải nói thêm rằng, sau khi về nhà cảm giác đau đầu vẫn chưa dứt hẳn và tôi đã phải thiền bài Hộ Não và thêm bài “Tiêu vạn bệnh” mấy lần nữa. Hết ngày hôm sau, cảm giác đau mới dần mất hẳn. Điều này cho thấy, người được chữa bằng KCTL cũng phải tự mình thiền luyện thêm thì mới có thể khiến cho bệnh khỏi hoàn toàn. Chỉ có tự mình thiền thì mới có thể chuyển hóa năng lượng nhanh từ phần linh sang phần thực được. Cũng như bệnh thực thể, ngoài Thầy thuốc, bệnh nhân cũng phải tích cực rèn luyện thì bệnh mới dứt hẳn được.

Cho đến hiện giờ, biết chắc chắn đã hết hẳn cơn đau tôi mới ngồi viết những dòng này, coi như một trải nghiệm đặc biệt về loại Hàn độc có khả năng bám dính, rất khó có thể đuổi nó ra khỏi cơ thể và do vậy hết sức nguy hiểm. Tuy nhiên, vì cũng là một dạng khí độc nên Hàn độc dù được chữa khỏi vẫn có khả năng bị nhiễm lại vào một lúc nào đó. Có nghĩa là, nếu ta vừa bị Hàn độc và mới được chữa khỏi, thì ngày mai lại có thể bị Hàn độc ngay. Hàn độc là thứ khí độc mới bốc lên từ lòng đất trong vài năm gần đây do người của Thầy Nguyệt Quang Tử phát hiện ra và nó đang tồn tại khá nhiều trong không khí. Những người bị nhiễm Hàn độc mà không được giải quyết triệt để thì có thể để lại di chứng nguy hại và lâu dài

Cũng qua lần này, tôi đã được tự mình trải nghiệm một cách chữa bệnh bằng Khí công Tâm linh có sử dụng Pháp bảo, một phương tiện có khả năng hút kết khí độc. Tất nhiên, Pháp bảo phải được một người có đủ quyền năng điều khiển nó, người khác có thể sử dụng nếu được phép, nhưng cũng khó phát huy hết công năng của nó. Cũng như thanh Long đao và ngựa Xích thố trứ danh thời Tam quốc, chỉ có thể phát huy hết uy lực của nó dưới tay của Quan Vân Trường mà thôi…

Tuy nhiên, qua đây chúng ta cũng phải thừa nhận rằng: do không phải ai cũng được xử lý triệt để khi nhiễm Hàn độc nên chúng ta vẫn thường gặp đây đó những ca đột quỵ, một trong những biểu hiện của sự tích lũy kết khí độc. May thay là đa phần các “ca” nguy hiểm đó thường rơi vào những người có tuổi, trong những tình huống đặc biệt khi sức khỏe đã giảm sút, lại bị tích lũy độc trong suốt những năm dài của cuộc sống. Có vẻ như không còn cách nào khác, chúng ta đành phải coi  đó như quy luật Sinh, Lão, Bệnh, Tử của một kiếp người…

P/S: Link:   //ngochunghvktqs.wordpress.com/category/khi-cong-tam-linh/

– Xin trân trọng cảm ơn Thầy Nguyệt Quang Tử đã biên tập về mặt chuyên môn cho bài viết.



Biết gì kể nấy

[Tặng Yxuan, hocdao… và những đệ tử của KCTL]



1. Phi lộ.

Tôi rút tít như vậy, vì không muốn thuyết phục ai [thậm chí ngay cả chính tôi?] những điều mình sắp kể ra. Vì có khi sự việc tôi biết đến giờ [để kể ra] nó là thế, nhưng mai kia có khi nó lại khác. Lúc đó hóa ra mình kể chuyện không thực, mặc dù không định thế. Hay ít ra là đã [cam tội] kết luận vội vàng về điều gì đó, mà không chờ sự kiểm định của thời gian… Đặc biệt, những điều tôi viết ra hiện đang nằm trong “tập mờ” [khoảng mơ hồ về nhận thức] của 80-90 % loài người?

Trước tiên, tôi xin được bày tỏ thiện chí của tôi đến những người từng bước xây dựng, hoàn thiện về lý thuyết và thực hành Khí công Tâm linh mà người dẫn dắt – theo như tôi biết qua trang Web “Từ Khí công đến Tâm linh” //tukhicongdentamlinh.net/diendan/forum.php – được những người theo học môn này suy tôn là Sư phụ, thường gọi thân mật là Thầy Nguyệt Quang Tử. Về họ và về công việc tu luyện, hành đạo [tạm gọi những việc mà họ sử dụng khả năng tu luyện của mình để giúp người khác như vậy], các bạn có thể tự tìm hiểu qua trang web trên. Ở bài này, tôi chỉ làm cái việc theo tiêu chí “Biết gì nói nấy”, theo cảm nhận của riêng mình.

2. Mở bài.

Tôi thuộc dạng người mà ta thường gọi nôm na là có năng khiếu [thiên hạ bảo những người này có đến 10 hoa tay, tình cờ là tôi cũng như vậy:d]. Nói vậy vì bất cứ việc gì, nếu thích là tôi có thể làm tốt [làm xuất sắc thì còn phải xem đã]. Xin phép không phải kể lể ra, chỉ ngắn gọn là tôi tài hoa về văn chương nghệ thuật, nhưng vì đi bộ đội, rồi đi học để phục vụ quân đội nên tôi lại học về kỹ thuật nên thành Kỹ sư Cơ khí rồi tốt nghiệp Cao học chuyên ngành Chế tạo máy.

Tôi không làm Tiến sĩ như ngày nay người ta đua nhau thế, vì thời đó [năm 1995, khi tôi xong Cao học] người ta hạn tuổi dưới 40, mà tôi học xong Cao học thì đã 42. Vả lại, tôi cũng không định học nữa, vì thứ nhất là lúc ấy, tôi đã đủ chuẩn để dạy Đại học rồi; thứ hai là tôi không muốn thừa ra một Tiến sĩ vớ vẩn mà tôi biết khá nhiều kiểu như tôi sau khi làm luận văn xong; thứ ba là tôi muốn theo học lĩnh vực mà tôi yêu thích là Văn chương. Ngay sau đó [1996] tôi đăng ký học lớp Báo chí bằng 2, hệ chính quy của Trường Đại học KHXH và NV quốc gia, tốt nghiệp loại khá năm 1998.

Tôi còn dự định theo học bằng 2 lớp sáng tác nhạc của Nhạc viện Hà Nội để viết ca khúc, và bằng 2 chuyên ngành hội họa của Đại học Mỹ thuật nữa. Nhưng học xong lớp Báo chí, tôi rong ruổi trên từng cây số vào Nam ra Bắc, làm cộng tác viên quay phim cho Đài truyền hình với mục đích kiếm tiền học thêm cho hai cậu con giai [Nói nhỏ: tôi vẫn làm nghề chính là đi dạy. Quay phim và viết kịch bản cho VTV là làm ngoài giờ, kiếm thêm, nếu không thì lấy đâu ra tiền cho con học thêm]. Hai món trên [sáng tác ca khúc và hội họa] tôi âm thầm chờ thời cơ. Nhưng sau này, tôi bỏ lỡ học cả hai vì đã nhỡ… sang tuổi 60 mất rồi. Nhạc thì chưa thử sáng tác, nhưng hội họa thì tôi đã kịp nếm mùi thành công với một bộ môn lạ hoắc [đối với tôi], nhưng sang trọng và thời thượng là vẽ tranh sơn dầu…

Nói dài dòng thế không phải khoe, đương nhiên rồi.Vì thật tiếc là tôi đã quá tuổi khoe khoang để “cưa cẩm” một cô gái mười tám đôi mươi nào đó [nói vậy vì tôi chỉ thấy lứa tuổi ấy của phái đẹp là tuổi yêu đương đẹp nhất. Hai tư hai nhăm trở đi là đã thấy các cô gái kém tự nhiên khi yêu rồi. Nếu sai, tôi mạnh dạn xin lỗi… Quốc hội [Nói vậy vì ối người tội to lắm, làm lụn bại cả nền kinh tế như thấy Quốc hội đã tổng kết trên TV, nhưng cứ đứng trước Quốc hội thành thực xin lỗi là… xong béng? Cũng nói thêm là nếu có điều kiện, tôi tự thấy mình vẫn còn yêu… tốt. Chep chẹp…]. Kể ra vậy, tôi chỉ nhằm mục đích cho câu chuyện về sau… [Tôi mắc bệnh dài dòng, đến giờ mà vẫn chưa vào chuyện được, khổ vậy]. Thôi, để tôi vào chuyện luôn, kẻo không, tôi lại lan man đi đâu đó, có giời mà biết?

3. Vào chuyện [1].

Chuyện là thế này. Tình cờ, tôi [láng máng] biết được Hocdao [là “ních-nêm” của một đệ tử môn KCTL] hình như đang luyện một thứ [tạm gọi là] Cung-fu khá lạ. Nói tình cờ “biết cái thứ mà họcdao đang học” chứ không phải tình cờ biết hocdao, vì cậu ta chính là S, con trai anh cả tôi. Vậy từ giờ bạn đọc chú ý, tôi có thể sử dụng S. hay hocdao tùy ngữ cảnh]. Nếu luyện được Cung-fu đó, có thể “nhìn” và “nghe” những chuyện ở thế giới khác, có thể nhờ đó chữa được một số bệnh [đặc biệt những bệnh mà ngành y thông thường pó tay!] Đặc biệt, theo hocdao, các đệ tử khi cần có thể nhờ Sư phụ trợ giúp từ xa trong quá trình “hành đạo”.

Thực ra, trước đó S. từng theo thầy Việt trên Thanh Xuân học khí công dưỡng sinh để tự chữa bệnh rồi nhờ năng khiếu [cậu này cũng thuộc loại năng khiếu đầy mình, tôi biết là rất giỏi nhiều thứ. Có thể nào là zen của chú nó, là tôi không nhỉ?] mà thường xuyên được Sư phụ hồi đó đưa đi theo chữa bệnh. Thời gian này, bố S. [là anh cả tôi, tuổi đã ngoài 70, những vẫn rất khỏe mạnh] đột nhiên bị phình đại tuyến tiền liệt, là căn bệnh của người có tuổi. Bệnh nặng đến mức bí tiểu tiện phải gấp rút vào viện E thông tiểu, sau khi con lái xe đưa bố chạy cố… 260 km từ quê ra Hà Nội.

Sau đó, S nhờ thầy Việt chữa bệnh kiểu không tiếp xúc mấy buổi, về nhà S cũng tự mình chữa bổ sung cho bố. Vậy mà chừng một tháng sau, anh tôi khỏi hẳn, siêu âm thấy tuyến tiền liệt giảm xuống kích cỡ tuổi… đôi mươi? Không hề phải phẫu thuật gì. Trong khi đó, một ông anh khác của tôi, là em kế ông anh cả kia, cũng bị như vậy, vào viện 108 mổ nội soi lên xuống mấy lần, còn bị dính, bị tắc, cơ khổ, chưa kể kinh tế bị một phen hao mòn…

Sau đận đó, anh cả tôi về quê chăm chỉ luyện thở bài tập theo môn phái ông Việt. Bẵng đi mấy năm, tôi láng máng nghe S đã theo một thầy khác, luyện theo pháp môn khác. Tôi cũng láng máng biết ông Thầy mới này có phương pháp khá là đặc biệt. Tôi chưa để ý nên dù thường xuyên gặp S, thậm chí có lần trực tiếp ở gần khi hocdao “hành đạo”, nhưng không để tâm tìm hiểu. Chỉ biết láng máng [lại láng máng] hocdao đang luyện khả năng “nhìn”, “nghe” để có thể can thiệp phần nào đến công việc của người ở thế giới khác. Tôi không thuộc loại dễ tin nhưng không có thói quen phủ nhận những gì mình chưa biết, có lẽ đó là cá tính của người làm khoa học [nếu tôi cũng được coi là có làm khoa học – Nói vậy vì tuy có bằng cấp về kỹ thuật nhưng tôi không coi mình là… nhà khoa học], điều mà tôi dài dòng kể ra trên kia.

Tỷ như, khi tôi bị đau đầu [tôi bị từ bé tý, hồi chuyên “uống thuốc thuê” cho mẹ, như đã kể trong bài “Mẹ tôi” trong blog này], tôi hay nghĩ: dường như có một thứ khí độc nào đó đọng ở vùng bị đau. Nếu “khoan một lỗ” cho khí độc thoát ra, chắc đầu tôi sẽ nhẹ được. Ở đây, hành động “khoan” được coi là chuyên ngành cơ khí của tôi. Thế có được coi là làm khoa học không nhỉ? Tôi lại lan man rồi, để tôi quay lại chuyện hocdao có Cung-fu lạ.

Không chỉ một lần tôi chứng kiến hocdao thực tập “thi triển” Cung-fu. Ngoài một lần trên đường về quê, họcdao can thiệp để một vong bộ đội chuyển đi chỗ khác, không ở cạnh giếng nước nhà đứa em cùng quê, khiến cho đứa cháu ngoại nhà đó hay hờn khóc, khó ở. Tôi cũng biết hocdao đã từng thử “cắt tiền duyên” cho đứa cháu gái tên G – mẹ nó gọi tôi bằng cậu ruột – sinh năm 1985, tốt nghiệp Đại học ngoại thương, rất nhiều tài năng [đi làm lương tháng cả ngàn USD] nhưng chả thấy có bạn trai gì cả. Tôi tình cờ nhớ tới S, một lần xui nó bảo mẹ đưa lên nhà cậu S [vì S gọi mẹ G là chị, còn mẹ G gọi bố S là cậu ruột] để nhờ “cắt tiền duyên” cho. Tôi cũng trực tiếp bảo mẹ G thế.

Mẹ lo cho con quá trời [?] nên sốt sắng liên lạc rồi mẹ con đưa nhau lên nhà S. Sau đó S kể với tôi G có đến 3 cậu theo, phải dứt đứt các dây [tạm gọi là] “tơ hồng” đó mới cắt được duyên kiếp trước. Sau tôi cũng nghe mẹ G kể vậy. Tôi cũng biết vậy rồi… quên đi. Vậy mà mấy tháng sau, không biết là tình cờ hay duyên phận có sự can thiệp kịp thời mà G đã có người yêu, hơn 4 tuổi, học hành, công việc rất khá, hai đứa rất hợp nhau. Gia đình hai bên đều hài lòng và cuối tháng 12 này sẽ ăn hỏi, hơn chục ngày sau sẽ cưới. Tôi nửa đùa nửa thật với mẹ G: Mẹ con ít nữa phải nhớ mà lên thầy S. lễ tạ nhé. Chúng tôi [những bậc cha chú hay can thiệp phiền phức?] thở phào, vì trong số những đứa cháu sinh năm Ất Sửu trong họ, G là cô gái đáng để lo nhất, vì chuyện yêu đương rất… “tĩnh lặng”. Nay thì đã ổn rồi…

Tôi bắt đầu chú ý xem S học gì, Sư phụ mới là ai… Nhưng rồi cũng không tích cực lắm nên việc tìm hiểu chả tiến triển gì nhiều. Một lần, anh em tôi tình cờ biết được anh cả tôi [là bố S] lại bị cấp cứu, S phải về quê gấp rút thuê xe đưa ra Hà Nội, cũng trong tình trạng bí tiểu. Lần này là bị sỏi bàng quang chèn ép. Nói tình cờ là vì S. sợ thông báo cho các chú, mọi người lại lo lắng lên thăm nom, ảnh hưởng đến việc điều trị theo phương pháp Khí công Tâm linh. Khái niệm này lúc đó tôi chưa hề biết. Khi chũng tôi biết chuyện thì bố S đã ổn rồi. Sau này mới biết anh cả tôi được Sư phụ của hocdao trực tiếp chữa bệnh mấy hôm, sau đó về nhà hocdao tiếp tục chữa trị cho đến khi khỏi [sỏi teo bớt đi]. Sau đó hocdao lấy bài luyện của Thầy đưa cho bố về tự luyện. Hồi năm ngoái về nghỉ hè ở quê, thấy cả hai anh chị tôi cùng luyện để tăng cường sức khỏe và tự chữa bệnh. Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa để ý lắm, chỉ mơ hồ tin là nó tốt cho sức khỏe.

4. Vào chuyện [2].

Một lần, tầm tháng 10/2012, có đứa cháu nội học lớp hai của người chị vợ tôi bị nôn liên tục, kỷ lục 90 lần/ngày, không rõ lý do. Buổi tối, lúc vợ chồng tôi vào viện nhi, cháu đã nằm viện được gần một tuần. May mẹ cháu quen bác sĩ, thuê được phòng nhỏ kê vừa hai giường đơn, mỗi giường 600 nghìn/ngày-đêm nên cũng đỡ vất hơn. Ngoài kia trẻ em, bố mẹ, người nhà chen chúc kín các phòng, tràn ra cả hành lang…

Đáng lo là một tuần liền các Bác sĩ chỉ làm đủ loại xét nghiệm mà chẳng tìm ra bệnh nên chưa thể cho thuốc gì. Cháu chỉ được truyền đạm để duy trì sức sống trong khi chờ tìm bệnh. Tôi ái ngại nhìn cô bé nằm thoi thóp trong trạng thái kiệt quệ, dù ăn hay không ăn được, cháu vẫn liên tục bị nôn. Tôi bỗng nhớ một cô giáo đồng nghiệp, đã khá nhiều tuổi, từng bị bệnh không rõ nguyên nhân, người nhìn đã… giống ma đến 8-9 phần. Sau may mắn khỏi bệnh không biết nhờ thầy nào, thuốc nào, vì từng trải qua đủ loại quá nhiều. Cô từng rút ra một điều tâm đắc: bị bệnh, chữa dương không khỏi, tất phải nhờ đến âm.

Lại nhớ trước khi vào viện, bà nội cháu bé nhờ vợ tôi tìm thầy bên âm, đang bàn chuyện mời thầy cúng bái, định sáng hôm sau… Lúc đó tầm 9 giờ tối, tôi chợt nhớ đến S. bèn bảo vợ là để anh gọi cho S xem sao. Sau khi trình bày, S bảo để cháu… Tôi hiểu ý S nên không tắt điện thoại, cứ thế chờ đợi nhiều phút. Sau đó tôi bảo, hay S cứ đến thử đi, bé đang nằm ở Viện nhi. S bảo cháu bận đến khoảng 9h30. Tôi bảo vậy chú thím cứ chờ ở đây. Khi S đến bệnh viện, đã gần 10 giờ, S bắt đầu nhắm mắt, vận công [tôi đoán thế] thực hành chữa bệnh cho cháu. Được mươi phút, bảo vệ bắt đầu đi các phòng mời người nhà ra. May thay, phòng mỗi cháu được hai người ở lại, vợ chồng tôi và bố cháu đi ra, để mẹ cháu và S ở lại.

Bố cháu bé tên N, là Kiến trúc sư đang phụ trách thi công đường trên Yên Bái, mấy hôm ở Hà Nội với con không yên, vì công việc nhiều, nhưng lại quá lo lắng cho con, nên rối như tơ vò. N hỏi dò tôi xem anh S chữa bệnh thế nào. Tôi thực tình không biết, nhưng để N yên tâm, cứ giải thích là sử dụng phương pháp tác động đến khả năng tự chữa bệnh của cơ thể bệnh nhân, không dám hé lộ điều tôi võ đoán là có sử dụng [tạm gọi là] người cõi âm [sau này tìm hiểu trang web của KCTL thì biết gọi chính xác là “người ở thế giới khác”, hay “người không gian”]. Sau hôm đó tôi mới lên mạng tìm hiểu, và bắt đầu biết đến khái niệm Khí công Tâm linh.

N cũng là một nhà khoa học, nếu có thể nói vậy, nên băn khoăn là có thể nào tác động sai cơ chế chữa bệnh không? Tôi biết cậu chàng lo lắng, sợ không khéo lại chữa [nôm na là] “lợn què thành lợn… hết thở”? Tôi biện luận theo cách hiểu của mình để ông bố yên tâm là không phải tác động cưỡng bức mà chỉ sử dụng năng lượng ngoài, hỗ trợ khả năng tự chữa bệnh của cơ thể thôi, bởi khoa học đã chứng minh khả năng tự chữa bệnh trong một chừng mực nào đó của cơ thể… Sau này, tìm hiểu thêm tôi mới biết là những người luyện KCTL đến một cấp độ nào đó, có thể tự mình, hoặc nhờ đồng môn và thường là nhờ trực tiếp Sư phụ hỗ trợ từ xa. Công việc của họ là tự mình “nhìn” ra bệnh, hoặc nhờ “người không gian” [những người có khả năng chữa bệnh siêu việt], xin phác đồ điều trị, xin công cụ và thuốc để trị bệnh. Tôi nhấn mạnh, cháu đã ở một tuần mà không phát hiện bệnh nên không thể dùng thuốc, vậy nếu có thể chữa cho cháu hết bệnh là tốt rồi, cứ thử chờ xem.

Mặc dù vậy, tôi biết anh chàng vẫn chưa thông, chỉ là do có bậc cha chú quan tâm giúp đỡ, mà trên thực tế, cháu bé cũng đang ở tình trạng bệnh viện bó tay rồi thì đành vậy. Tôi cũng thông cảm vì chính mình cũng chẳng biết S sẽ chữa cho cháu ra sao.. Độ 30 phút sau S đi xuống. Bố cháu bé tiến lại có ý hỏi, nhưng người hỏi cũng chẳng biết hỏi gì, người chữa bệnh cũng chưa biết giải thích thế nào, nên đành nói vài câu an ủi. Nhưng S khẳng định, cần phải chữa một vài lần nữa mới có thể ra viện. Chính câu nói này khiến tôi tin là S có thể chữa được bệnh cho cháu và luôn nhắc bố cháu và người nhà nhớ điều đó, để họ yên tâm.

Khi ra xe, S mới hé cho tôi biết là cháu bé bị một loại [tạm gọi là] nấm độc, hay độc tố gì đó trong dạ dày, mà cơ thể luôn tìm cách tống ra nhưng tất nhiên là không thể đuợc. S đã thao tác chữa bệnh cho cháu, có nhờ sự hỗ trợ của Sư phụ, với sự tác động của công cụ và thuốc chữa của người không gian… Khả năng một vài hôm nữa sẽ khỏi, và ra viện được. Khi người nhà cháu hỏi thăm, vì chính mình cũng không rành, nên tôi chỉ nhấn mạnh là tình thế hiện tại là khá hiểm nghèo, giải thích rất khó, chi bằng chờ bệnh tình cháu chuyển biến mà tính tiếp. Qua mấy hôm vợ chồng tôi không vào, nhưng được biết S vẫn tranh thủ sau khi đi làm về đều ghé vào điều trị tiếp cho cháu. Quả nhiên, vợ chồng tôi bắt đầu nhận được những tin tốt về tiến triển sức khỏe cháu.

Hôm vợ chồng tôi vào thăm, thấy cháu ngồi chơi hồn nhiên, dường như chưa hề trải qua ốm đau gì, thấy trẻ con thật là thiên thần. Đặc biệt, thấy thêm những người nhà mới của cháu và tâm trạng của họ rất vui khi kể họ trực tiếp chứng kiến các lần chữa bệnh kỳ lạ của S. Trong số đó có một Thạc sỹ y khoa về Y học dân tộc, là em rể của bố cháu bé. Hôm sau thì cháu ra viện và mặc dù S kết luận là cháu đã khỏi hẳn, nhưng bố mẹ cháu vẫn thêm vài lần đưa cháu bé lên nhà nhờ hocdao củng cố thêm về sức khỏe.

5. Chuyện của tôi.

Sau lần đó thì tôi bắt đầu có thêm niềm tin vào S, mặc dù vẫn thấy cần tìm hiểu thêm về cách chữa bệnh kia. Tôi gõ lên Google và bắt đầu biết đến khái niệm Khí công Tâm linh. Bắt đầu tìm thấy trang web mà tôi đã nói ở trên. Tìm hiểu về vị Sư phụ mới của S và có cảm nhận tốt về ông. Tôi đọc nhiều tài liệu về những gì liên quan đến các khái niệm mới biết được khi đọc trang web. Thậm chí tôi đọc kỹ cuốn truyện cổ nổi tiếng của Tàu là cuốn “Phong thần diễn nghĩa”, vì thấy loáng thoáng đâu đó, vị Sư phụ Nguyệt Quang Tử từng nhắc đến. Qua cuốn sách, tôi hiểu thêm về những gì đọc được trên diễn đàn, đặc biệt về những khái niệm cả thực lẫn ảo mà vị Sư phụ môn KCTL thường sử dụng.

Tôi đọc được cả những gì ngoài trang web về người đứng đầu KCTL, nhưng những gì ông trả lời là sáng sủa và có logic, rất dễ hiểu vì sự đơn giản thông thái. Chính cuốn “Phong thần diễn nghĩa” giúp tôi hiểu nhiều về hiện thực xã hội, về những điều tưởng phi lý nhưng thực ra rất hữu lý. Chẳng hạn, tại sao không thể chữa hết bệnh cho mọi người trong xã hội, nếu quả thực KCTL tài giỏi như thế? Vì thực ra mỗi người có một số mệnh, chỉ ai có duyên trời thì mới được chữa mà thôi. Nếu không, làm gì có “Sinh-Tử” trên cõi đời này?

Tại sao lại có kẻ ác mà không bị trừng phạt, nếu quả có những “Người không gian” gì cũng biết? Vì dù là người thiện hay kẻ ác thì họ cũng được Tạo hóa sắp đặt, Tạo hóa không thiên vị nên Thiện-Ác bình đẳng, phận ai nấy chịu.

Ngay như Thân Công Báo, các vị Tổ sư quyền pháp đầy mình, biết rõ là người ác, mà cũng không thể can thiệp mà đành đợi cho y đến ngày “tới số”. Hay rõ ràng Điêu Thuyền là Hồ Ly đội lốt, khiến cho Trụ Vương mê muội tàn sát trung thần và người lương thiện, các vị thần tiên đều biết. Sao không dùng phép tiên diệt Hồ Ly, hay chỉ diệt mình Trụ Vương, mà phải đợi binh lửa mấy chục năm, làm sụp đổ một vương triều kế nhau tồn tại năm trăm năm, hại chết biết bao nhân mạng, thậm chí đến các vị tiên cũng phải sa xuống đài phong thần? Ấy là vì cái bánh xe tạo hóa phải quay đủ vòng, mới nghiền được một vật nào đó bằng chính cái răng đã đã định trước của bánh xe.

Dù rằng trên diễn đàn của trang web nói trên, nhiều người đã có những cảm nhận của riêng mình. Nhưng tôi muốn tự mình thuyết phục chính mình, tôi muốn tự chiêm nghiệm. Chiêm nghiêm rồi, tôi thấy mình có một điểm tựa để tin những điều có thể. Vấn đề là mình sẽ thấy gì khi thực hành rèn luyện KCTL. Tự thấy mình không còn trẻ để bắt đầu một quá trình mới mẻ, đòi hỏi sự nghiêm túc trong tu luyện, tôi khá dè dặt với môn KCTL này. Dù vậy, tự lý luận rằng: cũng như một vở diễn lớn với đủ thành phần, nào diễn viên trên sàn diễn, các nhạc công, những người múa phụ họa, ê kíp sau cánh gà, những người sản xuất chương trình… những người xem đứng ngồi chật kín khán đài để làm nên một đêm diễn. Đối với KCTL cũng vậy, rất có thể mình chỉ là một phần tử vô danh góp một vai nhỏ nào đó trong vô số người muốn tìm hiểu về KCTL… Tôi bắt đầu tải các bài tập về và tuy vậy, gần đây tôi mới thử nghe bài luyện đầu tiên, bài TKKT.

Quả thực chẳng phải dễ. Bài luyện này dài 40 phút, anh cả tôi trải qua ngon lành, ngay vợ tôi cũng dễ dàng ngồi hết thời gian. Vậy mà lần luyện đầu tiên, sau khi nghe xong phần lời, tôi cựa quậy thay đổi đủ mọi tư thế mới hết phần nhạc, đến phần lời cuối bài, tôi phải cố gắng lắm để cố trở lại tư thế thiền “bán già” [thể tự do] mới nghe hết do quá mỏi. Tôi tự nhủ: có lẽ thiền có thể ở ba tư thế: đi [hành thiền], ngồi [tọa thiền] và nằm [ngọa thiền], vậy mình có thay đổi tư thế ngồi chút xíu [do mỏi] cũng chả sao? Lần thứ hai, tôi lại phải cố gắng, nhưng đành phải lé mắt ra tua bớt phần nhạc cho nhanh đến phần lời để kết thúc bài luyện. Đủ thấy tôi không có duyên với Thiền đúng nghĩa, mặc dù tôi có thể đứng giảng bài cả sáu tiết buổi sáng, hay cũng ngồi thiền, nhưng là ngồi thể tự do để lang thang… vô mạng.

Tuy nhiên, vài lần sau, tôi cũng cố ngồi được hết bài, cựa quậy ít hơn. Có lần tôi đau đầu, S cũng thử phát công chữa, nhưng có lẽ tôi “cứng đầu” nên không thành công, đành vẫn phải dùng chiêu cũ là cạo gió kèm uống paracetamon. Tôi nghĩ mình bị đau đầu kinh niên, nên thỉnh thoảng bị đau là điều khó tránh khỏi, chỉ có thể cạo gió và uống giảm đau cho đến ngày theo ông… Các-Mác, ông Lê-nin… Nhân tiện, tôi bị đau đầu thường phải cạo gió, kết hợp uống giảm đau mới khỏi. Có lẽ tôi bị hở một cái luân xa nào đó nên gió độc hay lẻn vào chăng? Mấy lần luyện TKKT không được, lại hay cụ cựa. Một lần trên diễn đàn nghe ai đó nói luyện luôn vào bài chữa bệnh, tôi bèn thử luyện bài chữa đau đầu, tự cho là bài “Hộ não toàn năng trận pháp”. Đúng dịp đau, luyện bài TKKT hai ngày không hết, tôi cố nhịn không uống thuốc, chuyển sang thử bài Luyện Não. Ai ngờ, ngay sau khi hết phần thanh khí, khi nghe đọc đến đoạn:
“Hộ Não toàn năng trận pháp xuất hiện Bát quái luyện Não đồ nhập trận. Bát quái luyện Não đồ nhập trận. Bát quái luyện Não đồ nhập trận. Hộ Nãotoàn năng pháp Linh đan nhập trận. Hộ Não toàn năng pháp Linh đan nhập trận. Hộ Não toàn năng pháp Linh đan nhập trận. Chương trình tự động chữa bệnh vùng Não và hệ Thần kinh. Chương trình tự động chữa bệnh vùng Não và hệ Thần kinh.

Chương trình tự động chữa bệnh vùng Não và hệ Thần kinh.”


Tôi lập tức thấy ngay tác dụng, đầu bỗng nhẹ đi, mặc dù còn lâu mới hết bài luyện. Rõ ràng, đã có một thứ tác dụng nào đó khi xuất hiện phần niệm chú của người đọc [tôi còn không biết đó có phải là giọng của Sư phụ môn phái KCTL Nguyệt Quang Tử không? Và phần nhạc đệm chọn ở đâu, hay tự sáng tác và đệm?]

Hết bài luyện, tôi tự chiêm nghiệm tình hình về cảm giác đau, rõ ràng là nhẹ đầu hẳn so với trước khi luyện, nếu không nói là đã khỏi hẳn. Tôi khấp khởi định khoe với hocdao nhưng nghĩ thôi để kiểm tra đã. Hôm sau, vẫn ở trạng thái hết đau đầu, tôi lại luyện tiếp bài “Hộ não toàn năng trận pháp” và đã có thể kết luận là đã khỏi hẳn, ít ra là lần đau này. Tôi gọi cho S thông báo tin vui do chính mình kiểm chứng và gửi lời cám ơn đến S. Đó cũng gián tiếp là lời cám ơn đến sự dụng công của Sư phụ Nguyệt Quang tử môn phái KCTL, khi tạo nên các bài luyện hết sức công phu, miễn phí cho mọi người.

6. Tạm kết.

Tôi rút ra một điều rằng, nếu ai đó muốn chữa bệnh, mà có thể tự mình luyện, thì ngoài nhờ Sư phụ và các đệ tử có khả năng của gia đình KCTL khi cần thiết, tốt nhất là tự mình trải nghiệm thông qua các bài luyện miễn phí mà Sư phụ Nguyệt Quang tử của môn phái KCTL hướng dẫn, hết sức dễ thực hiện. Và nếu lấy tôi làm ví dụ thì dù có khó khăn khi ngồi thiền, cũng chẳng có gì phải lo lắng, dần dần sẽ quen thôi. Và hãy coi mục đích trước mắt khi luyện KCTL là tự nâng cao sức khỏe cho mình, có thể tự chữa bệnh. Nếu ai có khả năng, thì tiến tới giúp đỡ người khác, vì nếu tôi không lầm thì những người luyện KCTL cùng với Sư phụ của họ đều với mục đích giúp đỡ nhiều người càng tốt, trong khả năng có thể.

Cuối cùng, tôi muốn nói rằng, khi đọc những gì Sư phụ NQT của pháp môn KCTL trình bày trên trang web, nếu có điều gì không hiểu được, như có nhiều điều tôi cũng không hiểu, thì hãy dừng lại ở những gì đã hiểu, thông qua trả lời, thông qua việc làm của họ. Vì thực ra, cũng như khi ta mới học cấp 1 cấp 2, mới quen và hiểu những phép cộng trừ, nhân chia, thấy có lý vì có thể vận dụng tính tiền khi đi chợ. Nay thấy những phép tính bậc đại học như vi phân, tích phân, không hiểu được, lại cho là vô lý và phù phiếm. Có biết đâu rằng hàng loạt ứng dụng cao cấp cho ta xài hàng ngày sẽ không thể có nếu bỏ qua những công cụ là các phép tính cao cấp đó. Chỉ có điều ta chưa đủ [và sẽ không ngạc nhiên nếu phần đông chúng ta không thể hoặc không có điều kiện để hiểu, nhưng điều đó may thay là chẳng sao cả!] kiến thức để hiểu mà thôi…

Sau rốt, tôi đã biết đến đây, và nói hết những gì đã biết. Mai kia những cái biết nữa của tôi có khác với những gì tôi đã biết, đã kể thì cũng chẳng hề chi. Vì sự vật tiến lên không ngừng, mọi cái đã biết có thể biến đổi, như bạn của ngày hôm nay, không nhất thiết [và thậm chí là không thể?] là bạn của những ngày sau, cả về hình hài lẫn ý thức, phải vậy không?

Một lần nữa, xin được cảm ơn hocdao, cảm ơn gia đình KCTL [theo cách nói thân mật trên trang web] và qua đây, xin cảm ơn Sư phụ Nguyệt Quang Tử của môn phái KCTL.

Thank you Hảo khách!

Video liên quan

Chủ Đề