Review truyen that u la hinh k phai xanh

Đứng đầu top 100 ngôn tình tính theo view trên Tấn Giang. Là điền văn duy nhất đạt thành tích này.

Tác giả dành hết tâm huyết viết một bộ rồi gác bút.

Điền văn hiếm hoi được dựng phim. Sau đó 2 diễn viên chính yêu nhau cưới nhau...

Liệt kê những điểm trên để nói rằng HPXT là một tác phẩm đặc biệt. Vượt trên điền văn, xuyên không hay trạch đấu, đây là một chính văn. Không phải một bộ truyện giải trí, dễ đọc dễ quên, không xử lý vấn đề kiểu "nhân vật chính cười lạnh, mạnh mẽ đứng lên, ra tay xử lý nhân vật phản diện thê thảm..." mà từng câu nói, hành động đều được đặt chuẩn mực trong xã hội cổ đại. Nữ chính xuyên không không có bàn tay vàng, không dùng kiến thức hiện đại để bật hack, không nhúng tay vào những việc to tát như kinh tế hay chính trị, không thay đổi vận mệnh của ai... đúng chuẩn chỉ là một nữ nhân nhỏ bé trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ. Cái hay của truyện nằm ở một chữ "trọn vẹn": hệ thống nhân vật được xây dựng khá hoàn hảo, ai cũng có vai trò riêng để truyền đạt ý nghĩa của bộ truyện; cách nhìn nhận cuộc sống đúng đắn và sâu sắc; hai nhân vật chính vô cùng thực tế; cốt truyện và tình tiết rõ ràng mạch lạc, lời văn uyển chuyển, khi điền văn thì nhẹ nhàng, khi trạch đấu thì mạnh mẽ, khi xuyên không thì hài hước, mà khi tình cảm thì xúc động tận tim.

---

Nữ chính Diêu Y Y 24 tuổi, một cô nhân viên công tác trong ngành tòa án, xung phong đến vùng sâu vùng xa công tác một năm để khi về được lên chức. Trên chuyến xe trở về gặp đá lở, thân thể bị vùi lấp, linh hồn thì xuyên không về cổ đại, nhập vào thân xác Thịnh Minh Lan, 6 tuổi, thứ nữ của Thịnh gia – một gia đình quan văn nho nhỏ. Nàng xuyên vào đúng thời điểm mẹ đẻ sinh em trai thì qua đời, vì những đấu đá giữa mẹ cả và một di nương được sủng ái khác. Cha vô tình, mẹ cả vô tâm, di nương được sủng đầy âm mưu thủ đoạn, vấn đề đầu tiên phải đối mặt là làm thế nào để sống sót trong thân phận một đứa bé, một thứ nữ không chỗ dựa này. Có lẽ được Phật tổ thương xót, bà nội nhận nuôi nàng. Lớn lên bên cạnh bà, từng chút một học lấy cách sống còn trong thời cổ đại, tìm cách lấy lòng cha, không đắc tội mẹ cả và đích tỷ huênh hoang, bảo toàn bản thân trước di nương và thứ tỷ độc ác. Minh Lan hiểu rằng thân phận một thứ nữ quá nhỏ bé, xã hội này quá khắc nghiệt với phụ nữ. Nàng bo bo giữ mình suốt thời con gái, cố gắng làm một cô Sáu nhà họ Thịnh ôn nhu hiểu chuyện không làm sai điều gì. Được bà nội che chở, hai bà cháu tính toán cho tương lai mười mấy tuổi sẽ phải gả chồng: chọn một gia đình đơn giản lương thiện, để bình an mà sống hết quãng đời còn lại.

Minh Lan biết rằng đó là cách duy nhất.

Nhưng thật ra nàng là Diêu Y Y, một cô gái hiện đại đầy nhiệt tình, một nhận viên tòa án chính nghĩa cơ mà? Sông ở cổ đại hơn mười năm, cái nàng học được chỉ là vẻ ôn nhu giả tạo bề ngoài, sâu trong lòng vẫn là không cam tâm. Những lúc nghĩ rằng sẽ không có ai biết, nàng làm ra một vài chuyện to gan lớn mật. Nghĩ rằng đã che giấu rất tốt, nhưng có một người đã phát hiện ra.

Một người đã đảo lộn hoàn toàn kế hoạch cho một cuộc sống bình yên của Minh Lan, đã phá hỏng chuyện hôn nhân "tốt đẹp" nàng và bà nội dày công sắp xếp. Một người đã nhìn ra bản chất con người nàng, cho nàng một màn cầu hôn kinh diễm.

"Em vẫn luôn bị áp đặt, sống cho đến ngày hôm nay em vẫn luôn thấy uất ức. Em xem thường thứ khuôn phép thối nát này, nhưng lại không thể không làm theo. Mọi việc rõ ràng em có thể làm rất tốt, nhưng lại cố gắng hạ thấp bản thân mọi chỗ, không dám mạo hiểm một chút nào, nên mới chọn một gia đình tầm thường."

"Em hiểu rất rõ! Em thông minh, em hiểu biết, em cầm cái gì cũng phải nhìn cho kỹ, nên em mới không dám đi quá giới hạn. Nhưng trong lòng em lại bực bội không thể trấn an. Em tức giận, em bất bình, nhưng hết lần này đến lần khác không thể làm khác. Em chỉ có thể nhẫn nhịn giả ngốc, lúc nào cũng cố gắng làm vừa lòng mọi người, ép buộc bản thân phải làm một cô Sáu nhà họ Thịnh không thể bắt bẻ."

"Tôi không dám cam đoan để em có cuộc sống thần tiên ngày ngày, nhưng tôi còn ở đây ngày nào, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi. Trong cánh đàn ông tôi ở vị thế gì, thì với cánh phụ nữ em ở vị thế ấy."

Gả cho chàng, Minh Lan chính thức bước vào đầm rồng hang hổ. Gia tộc phức tạp, mẹ kế bạch liên hoa, con gái riêng bướng bỉnh, vợ trước "đến chết cũng không tha cho anh" theo đúng nghĩa đen, ngoại thất điên cuồng như một đầm lấy sâu không thấy đáy. Thêm vào đó là những kẻ ngứa mắt nàng được gả vào hào môn, cùng với những mối quan hệ xã giao phức tạp của giới Công Hầu Bá phủ.
Minh Lan có thể chậm rãi giải quyết từng chuyện, một phần vì nàng thông minh, một phần vì chàng không phụ lời hứa – để nàng được sống đúng với con người mình, làm chỗ dựa cho nàng mọi chuyện. Chàng đối với nàng cũng thập phần yêu chiều bảo bọc.

Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó.

Nàng vẫn chỉ có sự giả bộ bên ngoài như vậy. Vật lộn để sống còn mười mấy năm, suy tính mười mấy năm, nàng đã vứt bỏ trái tim từ lâu rồi. Chàng không chỉ muốn sự thông minh hiểu chuyện, trọn vẹn chu toàn của nàng, chàng còn muốn tình cảm chân thành. Nàng không có. Mà chàng, hơn nửa đời người bị những "tình yêu" giả dối cuốn cho nghẹt thở, chàng có thật sự biết thế nào là chân tâm?

"Em sáu tuổi mất mẹ, chị em trong nhà, mẹ cả yêu chiều chị Năm, cha thích chị Tư, nếu không nhờ bà nội thương xót, còn chẳng biết em sẽ ra sao. Người như em làm sao có thể đi sai bước nhầm tí tẹo."
"Hầu gia, trên đời này đàn ông và phụ nữ là bất đồng. Không phải đàn ông bỏ ra bao nhiêu tình nghĩa cũng bắt phụ nữ phải đáp lại y hệt. Chàng có hoang đường mười mấy năm, sau đó lãng tử hồi đầu, công thành danh toại. Còn em, chỉ cần dẫm nhầm một bước, đời này coi như xong. Nếu vậy bà nội mất công dưỡng dục em phải đối mặt với người đời như thế nào đây!"

"Vì thé, Hầu gia cứ yên tâm. Thanh mai trúc mã thân đến thế nào thì cũng bị lo lắng e dè lấn áp hết rồi. Em sợ còn chẳng kịp, lấy đâu ra tinh lực tơ tưởng tình yêu nam nữ. Trò chơi quý giá đó, đứa con thứ nho nhỏ như em không hầu nổi!"

"Chàng nghi ngờ đúng lắm. Đời này, từ trước đến giờ em chỉ yêu chính mình."

-

"Bà nội thật lòng thương em, đau em nên mới gặp nạn này... Tâm sự Hầu gia em hiểu, nhưng em không có cách nào dối gạt mình. Năm đó em sinh con, Thái phu nhân muốn thiêu chết em, Mạn Nương muốn đâm chết em, sau này Hầu gia về, từng việc từng việc đều an bài thỏa đáng, trong lòng em hiểu rõ."
"Nhưng mà chàng biết không, trong lòng thật sự nghĩ về một người, lúc cấp bách sẽ phạm sai lần, quan tâm tất loạn, giống như bà nội vậy..."

"Vừa nghe thấy Mạn Nương muốn đâm chết em, chàng có từng hoảng tay chân, có từng rối loạn trong lòng, dù biết là em không việc gì, có từng giận không nhịn nổi, hận không thể lập tức báo thù thay em hả giận không?"

"Em biết nói như vậy là không nên, nhưng mà... Em vẫn cảm thấy, thật lòng yêu hay không, không phải nhìn vào người đó vì mình làm bao nhiêu chuyện tốt, mà là nhìn người đó vì mình làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch."

Nàng giả bộ mà sống cả cuộc đời này. Chàng lăn lộn giữa chân tình giả ý mà thoát ra. Phải chăng cả hai người đã không còn biết thế nào là thật lòng, là chân tâm nữa.

Nhưng có lẽ ông trời thương xót nàng chết đi một lần, thương xót chàng cả đời khổ sở, nên vẫn cho hai người cơ hội để tìm lại điều quý giá đã mất ấy. Chỉ là, còn phải trải qua rất nhiều chông gai, họ mới hiểu được, điều mình thật sự mơ ước, vẫn luôn ở đây.
---

HPXT là một tác phẩm rất trọn vẹn. Chính văn hoàn khi hai nhân vật chính cùng thực sự hiểu được trái tim mình. Phiên ngoại lại rất đặc biệt, được viết dưới góc nhìn của những nhân vật phụ nho nhỏ, hiện ra kết cục của tất cả mọi người, thậm chí tương lai của 2-3 đời sau.

Truyện rất dài, nhưng hay tới nỗi vừa đọc vừa lo sắp hết. Thật ra chuyện tình cảm không chiếm phần lớn, nam chính cũng phải gần nửa truyện mới xác định, quá trình mòn mỏi chờ mong xem ai là nam chính rất thú vị :v Suy nghĩ của tác giả đươc gửi gắm qua những mối quan hệ trong gia đình, bạn hữu, hay chuyện nhà chuyện quốc gia... đều vô cùng ý nghĩa. Mình ấn tượng nhất là cuộc trao đổi giữa Minh Lan và vị gia sư Công Tôn tiên sinh, từ chuyện cá nhân, đến chuyện nhà, chuyện nước, rất nhiều điều để ngẫm nghĩ về cách sống, cách đối nhân xử thế trên đời.
Tác giả chịu ảnh hưởng lớn của Hồng Lâu Mộng, và một nhân vật phụ quan trọng được xây dựng dựa theo Bá Vương Biệt Cơ, nên HPXT mang dáng dấp của một tác phẩm lớn. Hệ thống nhân vật đồ sộ nhưng không hề thừa thãi, từ trưởng bối, anh chị em, nha hoàn, đến họ hàng, bạn hữu, họ không phải để làm nền cho nhân vật chính, mà mỗi nhân vật đều có cuộc đời của riêng mình, truyền đạt suy nghĩ của tác giả về mối quan hệ nhân – quả trong cuộc sống: ai lựa chọn thế nào, tính cách ra sao, thì sẽ có một cuộc đời, một kết cục tương xứng.

Thể loại Ngôn tình chỉ là phụ, nhưng cần sủng ngọt thì vẫn cứ sủng ngọt, đọc điền văn mà tim cứ đập thình thịch những đoạn tình cảm. Như tác giả nói, nam chính không phải tốt đẹp nhất, nhưng là thích hợp nhất với nữ chính, là một người đàn ông xứng đáng, để nữ chính được sống thực sự, chứ không giả bộ mà sống qua ngày cho hết đời như nàng đã nghĩ. Phụ nữ chắc đến cùng cũng chỉ mơ ước một người như vậy thôi :v
Đổi gió đọc một chính văn dài, hy vọng mọi người sẽ không thấy nặng nề hay mất kiên nhẫn, mà có thể yêu và hiểu được tại sao HPXT lại đạt được những thành công lớn đến vậy.

---

BONUS

Tên truyện lấy từ bài thơ Như Mộng Lệnh của Lý Thanh Chiếu:

"Hôm qua mưa rơi, gió dữ

Ngủ say vùi, vẫn chưa qua cơn say

Hỏi người đang cuốn rèm rằng vườn hoa sao rồi?

Trả lời rằng hoa hải đường vẫn vậy

Thật không? Thật không?

Phải là hồng phai xanh thắm."

Đây là mơ ước của Minh Lan ngày trước. Một cuộc sống nhàn nhã, không cần dậy sớm vấn an hay lo việc nhà, mà có thể uống chút rượu đêm, sáng hôm sau lơ mơ dậy muộn, chỉ cần bận tâm về đóa hoa hải đường đã phai màu hồng, lá cây vẫn còn xanh thắm. "Một mảnh sân nhỏ, cơm áo không lo, có thể nhàn nhã ngủ vùi là hả lòng hả dạ."

Chủ Đề