Tự do ngôn luận qua mạng xã hội là gì năm 2024

CNXH : Chủ nghĩa xã hội BLHS : Bộ luật Hình sự BLDS : Bộ luật Dân sự MTTQVN : Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Nxb : Nhà xuất bản KT – XH -VH : Kinh tế - xã hội – văn hóa XHCN : Xã hội chủ nghĩa

MỞ ĐẦU

1. Tính cấp thiết của đề tài Tự do ngôn luận, tự do báo chí là vấn đề mang tính toàn cầu. Nó không chỉ là quyền con người cơ bản, mà còn là nhu cầu thiết yếu trong tiến trình tồn tại và phát triển của mỗi dân tộc, nhất là trong thời đại bùng nổ thông tin như hiện nay. Tự do ngôn luận là nền tảng mà không có nó, nhiều quyền con người khác cũng không thực hiện được. Nó là một quyền cơ bản của con người không phân biệt về văn hóa, chính trị, tôn giáo, dân tộc hay các yếu tốc khác. Quyền được giữ quan điểm và tự do ngôn luận là cơ sở để thực hiện đầy đủ nhiều quyền con người khác, ví dụ để hưởng quyền tự do hội họp, lập hội, quyền bầu cử, ứng cử thì quyền tự do ngôn luận là cơ sở để con người thực hiện đầy đủ các quyền này. Cũng như các quyền con người nói chung, quyền tự do ngôn luận, báo chí có mối quan hệ chặt chẽ với các quyền khác, đó là quyền bất khả xâm phạm về đời tư và nhân thân; quyền tự do tư tưởng, tín ngưỡng, tôn giáo; quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội; quyền của người thiểu số đều có nội dung, yêu cầu được bảo đảm quyền giữ quan điểm riêng và quyền tự do ngôn luận. Hơn nữa, các quyền con người khác lại là cơ sở, thậm chí là điều kiện quan trọng và thiết yếu để quyền tự do ngôn luận được thực hiện, ví dụ q uyền sống; quyền bất khả xâm phạm về thân thể; quyền tự do và an ninh cá nhân; quyền tiếp cận thông tin. Việt Nam là thành viên của Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị năm 1982. Việc nội luật hoá các quy định của Công ước vào hệ thống pháp luật quốc gia được Việt Nam thực hiện theo những lộ trình nhất định. Quyền tự do ngôn luận là một trong những quyền quan trọng của con người. Bởi vậy, quyền này được bảo vệ không chỉ ở cấp độ đạo luật có giá trị pháp lý cao nhất của quốc gia là Hiến pháp mà còn được chi tiết hóa trong các văn bản luật của Việt Nam. Ngay từ bản Hiến pháp đầu tiên của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa năm 1946, quyền tự do ngôn luận đã được đề cập tại Điều 10 như sau: “Công dân Việt Nam có quyền: Tự do ngôn luận, Tự do xuất bản, Tự do tổ chức và hội họp, Tự do tín ngưỡng, Tự do cư trú, đi lại trong nước và ra nước ngoài”.

truyền thông xã hội đến môi trường báo chí Việt Nam” , Nguyễn Khắc Giang, Tạp chí Khoa học ĐHQGHN: Khoa học Xã hội và Nhân văn, Tập 31, Số 1 [2015]; “Mạng xã hội: Khái niệm, đặc điểm, tính năng, áp lực và ý nghĩa trong thực tiễn và nghiên cứu” , GS Trần Hữu Luyến - Th Đặng Hoàng Ngân,Tạp chí Tâm lý học số 7 [184]; “Một số vấn đề về quyền con người liên quan tới tội tuyên truyền chống nhà nước” Báo cáo nghiên cứu khoa học, khoa Luật ĐH Quốc gia Hà Nội... Các công trình nêu trên đã cung cấp một lượng kiến thức, thông tin khá lớn về đề tài luận văn. Mặc dù vậy, hầu hết các công trình đó mới tập trung đề cập đến cơ sở lý luận chung về ngôn luận, quyền tự do ngôn luận, quyền con người trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin. Về vấn đề quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội chưa được công trình nào đề cập đầy đủ và rõ nét. Như vậy, việc nghiên cứu đề tài này vẫn có tính cấp thiết và có ý nghĩa cả về lý luận và thực tiễn. 3. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu 3. Mục đích Luận văn nhằm làm rõ các vấn đề lý luận và thực trạng bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở trên thế giới và ở Việt Nam, qua đó đề xuất phương hướng, giải pháp hoàn thiện pháp luật và cơ chế để nâng cao hiệu quả bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở nước ta trong thời gian tới. 3. Nhiệm vụ Để thực hiện được mục đích trên, luận văn có những nhiệm vụ sau: - Hệ thống hóa và làm rõ các vấn đề lý luận về quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội.

  • Phân tích khuôn khổ pháp luật hiện hành liên quan đến quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở Việt Nam, đánh giá về tính tương thích với các tiêu chuẩn của luật nhân quyền quốc tế.
  • Phân tích đặc điểm kinh tế, chính trị, văn hóa - xã hội, tâm lý tác động đến thực hiện quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội của người dân ở nước ta hiện nay.
  • Đề xuất phương hướng, giải pháp đẩy mạnh và hoàn thiện hành lang pháp lý đảm bảo quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở nước ta trong thời gian tới.

4. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu 4. Đối tượng nghiên cứu của đề tài Đối tượng nghiên cứu của đề tài là các vấn đề lý luận, pháp lý và thực trạng bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở nước ta hiện nay. 4. Phạm vi nghiên cứu của đề tài Về nội dung , đề tài chỉ tập trung nghiên cứu các vấn đề lý luận, pháp lý và thực trạng bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội, không mở rộng đến các quyền con người khác. Về không gian, đề tài chỉ tập trung nghiên cứu thực trạng bảo đảm Quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở Việt Nam, không mở rộng đến các quốc gia khác. Về thời gian, đề tài chỉ tập trung nghiên cứu các vấn đề lý luận, pháp lý và thực trạng bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở Việt Nam trong thời gian từ năm 1997 đến nay. 5. Phương pháp luận và phương pháp nghiên cứu Luận văn vận dụng các phương pháp luận duy vật biện chứng, duy vật lịch sử của chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh và quan điểm của Đảng, Nhà nước ta về quyền con người, quyền công dân. Luận văn kết hợp sử dụng các phương pháp nghiên cứu phổ biến của khoa học xã hội để giải quyết các nhiệm vụ nghiên cứu đặt ra. Cụ thể:

  • Các phương pháp tổng hợp, phân tích các công trình nghiên cứu hiện có và các tài liệu khác để làm sáng tỏ những vấn đề lý luận về quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội [ở Chương I].
  • Các phương pháp tổng hợp, thống kê, phân tích, so sánh các tài liệu, báo cáo chuyên môn của các cơ quan nhà nước, và phương pháp quan sát thực tế để đánh giá thực trạng bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở nước ta hiện nay [ở Chương II].
  • Các phương pháp tổng hợp, phân tích, so sánh để đề xuất các quan điểm, giải pháp nhằm hoàn thiện pháp luật để nâng cao hiệu quả bảo đảm quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội ở nước ta trong thời gian tới [ở Chương III].

Chương 1 CƠ SỞ LÝ LUẬN, PHÁP LÝ VỀ QUYỀN TỰ DO NGÔN LUẬN THÔNG QUA MẠNG XÃ HỘI Ở VIỆT NAM HIỆN NAY

1 Khái niệm, đặc điểm của quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội 1.1.1ái niệm, đặc điểm của mạng xã hội 1.1.1. Khái niệm mạng xã hội Đầu thế kỷ XXI, Web 2 ra đời đã thực sự mang lại cuộc cách mạng trong việc truy cập và sử dụng Internet, vì trên cơ sở đó, mạng xã hội đã bùng nổ và thâm nhập sâu rộng vào cuộc sống của con người. Nó mang lại cho người sử dụng sự chủ động trong việc tạo và định hướng nội dung, góp phần xây dựng nên các cộng đồng ảo với những tính chất và hoạt động của một “cộng đồng thực”. Sự phát triển của công nghệ thông tin, Internet, sự nở rộ của mạng xã hội đã làm cho cuộc sống của con người liền mạch với “thế giới ảo”. Đó là cuộc cách mạng không chỉ về công nghệ mà còn ở cách thức sử dụng, trong đó mọi người cùng tham gia đóng góp cho xã hội ảo tạo thành một môi trường cộng đồng, chứ không chỉ đơn thuần “duyệt và xem” như trước đây. Mạng xã hội đã và đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện đại. Nó mang đến cho con người cơ hội được kết nối một cách dễ dàng, để chia sẻ sở thích, thói quen và suy nghĩ... Mạng xã hội ngày càng phát triển rộng khắp và chứng tỏ sức hút và vai trò của mình trong mọi mặt của đời sống xã hội như: thương mại, học tập, giải trí. Mạng xã hội, hay gọi là mạng xã hội ảo, [tiếng Anh: social network ] là dịch vụ nối kết các thành viên cùng sở thích trên Internet lại với nhau cho nhiều mục đích, không phân biệt không gian và thời gian. Dịch vụ mạng xã hội về bản chất có nền tảng là một trang trực tuyến mà tập trung vào xây dựng và phản ánh mạng mối quan hệ xã hội giữa người với người, dựa trên sự tương đồng về sở thích, môi trường hoặc lĩnh vực hoạt động giữa những thành viên. Một mạng xã hội trực tuyến bao gồm một thể hiện của mỗi người dùng [thường là một hồ sơ [ profile ]] và các mối quan hệ xã hội của người ấy và một loạt dịch vụ phụ thêm khác.

Hầu hết các dịch vụ mạng xã hội dựa trên nền tảng web và cung cấp các công cụ cho người dùng tương tác trên mạng Internet, như là thư điện tử hoặc tin nhắn. Các dịch vụ cộng đồng trực tuyến [ online community services ], chẳng hạn như các diễn đàn [ forum ] đôi khi cũng được cọi là các mạng xã hội, mặc dù trong ngữ cảnh rộng hơn, dịch vụ mạng xã hội [ social network service ] thường dùng để chỉ dịch vụ hướng đến mỗi cá nhân làm trung tâm, trong khi dịch vụ cộng đồng trực tuyến [ online community services ] lấy nhóm làm trung tâm [được cấu trúc theo các chủ đề hoặc sở thích của nhóm chứ không theo các cá nhân]. Các trang mạng xã hội cho phép người dùng chia sẻ ý tưởng, hoạt động sự kiện và sở thích trong mạng lưới của riêng họ. [20, tr] Tiếp cận từ góc độ xã hội học, mạng lưới xã hội được hiểu là một tập hợp các mối quan hệ giữa các thực thể xã hội. Các thực thể xã hội này không nhất thiết chỉ là các cá nhân mà còn là các nhóm xã hội. Khi mạng lưới xã hội này được thiết lập và phát triển thông qua phương tiện truyền thông Internet, nó được hiểu là mạng xã hội ảo. Nhìn từ nhiều phía, mạng xã hội là một đại diện tiêu biểu của Web 2 mô phỏng các quan hệ xã hội thực. Mạng xã hội tạo ra một hệ thống trên nền Internet kết nối các thành viên cùng sở thích với nhiều mục đích khác nhau không phân biệt không gian và thời gian qua những tính năng như kết bạn, chat, email, phim ảnh, voice chat... nhằm phục vụ những yêu cầu công cộng chung và những giá trị xã hội. [1, tr] Mạng xã hội trực tuyến được hình thành trong thập niên cuối của thế kỷ 20, bắt đầu bằng sự ra đời của Classmates [1995]; SixDegrees [1997], kế đến là sự nở rộ của một loạt các trang mạng khác nhau như Friendster [2002]; MySpace; Bebo; Facebook [2004]. Tại Việt Nam, các mạng xã hội đầu tiên có thể kể đến là Yobanbe [2006], Zing me [2009]. Về mặt pháp lý, ở Việt Nam, theo Nghị định số 72/2013/NĐ-CP của Chính phủ [có hiệu lực từ 01/09/2013], mạng xã hội được định nghĩa là: ... hệ thống thông tin cung cấp cho cộng đồng người sử dụng mạng các dịch vụ lưu trữ, cung cấp, sử dụng, tìm kiếm, chia sẻ và trao đổi thông tin với nhau, bao gồm dịch vụ tạo trang thông tin điện tử cá nhân, diễn đàn [forum], trò chuyện [chat] trực tuyến, chia sẻ âm thanh, hình ảnh và các hình thức dịch vụ tương tự khác.

Tất cả các mạng xã hội đều có những ứng dụng tương tự nhau như đăng trạng thái, đăng nhạc hoặc video clip, viết bài... nhưng được phân bổ dung lượng khác nhau. Các trang mạng xã hội lưu trữ thông tin và nhóm sắp xếp chúng theo trình tự thời gian, nhờ đó, người sử dụng có thể truy cập và tìm lại lượng thông tin khổng lồ đã từng được đăng tải. [15, tr,22] 1.1. Quyền tự do ngôn luận và quyền tự do ngôn luận trên mạng xã hội 1.1.2. Khái niệm quyền tự do ngôn luận Trên thế giới ngày nay, tự do ngôn luận và tự do báo chí là các yếu tố hết sức quan trọng đối với sự ổn định, phát triển của mỗi quốc gia, đồng thời là biểu hiện trực tiếp của quan niệm, chính sách nhân quyền ở quốc gia đó. Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền; Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị của Liên hợp quốc đều khẳng định các quyền cơ bản này. Quyền tự do ngôn luận được công nhận là một quyền của con người. Điều 19 Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị [có hiệu lực từ ngày 23/03/1976] quy định: Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và truyền đạt mọi thông tin, ý kiến, không phân biệt lĩnh vực, hình thức tuyên truyền bằng miệng, bằng bản viết, in, hoặc dưới hình thức nghệ thuật, thông qua bất kỳ phương tiện thông tin đại chúng nào tuỳ theo sự lựa chọn của họ. Tự do ngôn luận là một trong bốn quyền chính trị cơ bản luôn được đặc biệt coi trọng, đó là: tự do ngôn luận [ freedom of speech ], tự do biểu đạt [ freedom of expression ], tự do thông tin [ freedom of information ] và tự do lập hội và hội họp hòa bình [ freedom of association and peaceful assembly ]. Về bản chất, tự do ngôn luận chính là quyền của mỗi cá nhân được biểu đạt, thể hiện và trình bày những ý tưởng, quan điểm và chính kiến của mình mà không có bất cứ sự can thiệp, tước bỏ hay hạn chế một cách tùy tiện và trái luật. Khái niệm tự do ngôn luận có thể được tìm thấy trong các văn kiện chính trị-pháp lý quốc tế từ rất sớm trong lịch sử nhân loại. Bộ Luật về quyền [ Bill of Rights] của Vương quốc Anh ngay từ năm 1680 đã quy định quyền hiến định về tự do ngôn luận và còn nguyên giá trị tới ngày nay. Tuyên ngôn Dân quyền và Nhân quyền của Pháp năm 1789 cũng khẳng định tự do ngôn luận như là một quyền cố hữu của con người.

Điều 11 của Tuyên ngôn khẳng định “ Trao đổi tự do các ý tưởng và quan điểm là một trong những quyền quý giá nhất của con người. Mọi người đều có quyền được nói, viết, in ấn tự do; đồng thời chịu trách nhiệm trước pháp luật đối với những hành vi lạm dụng quyền tự do ngôn luận”. Về mặt nội hàm, một số nhà lập pháp và học giả cho rằng, tự do ngôn luận là một quyền đa diện và đa chiều [a multi-faceted right ], vốn không chỉ bao gồm quyền biểu đạt, hay được phổ biến, chia sẻ thông tin và ý tưởng mà còn bao gồm ba khía cạnh đặc trưng sau đây: 1] Quyền tìm kiếm thông tin và ý tưởng; 2] Quyền tiếp nhận thông tin và ý tưởng; 3] quyền được phổ biến thông tin và ý tưởng. Như vậy, tự do ngôn luận và quyền tự do ngôn luận có mối liên hệ mật thiết với các quyền như quyền tự do biểu đạt, tự do thông tin... Thuật ngữ tự do biểu đạt [freedom of expression] đôi khi còn được dùng để đề cập đến cả hành động tìm kiếm, tiếp nhận, và chia sẻ thông tin hoặc quan niệm, bất kể bằng cách sử dụng phương tiện truyền thông nào.[7, tr] Ở một góc độ khác, tự do ngôn luận thể hiện ở sự tự do phát biểu mà không bị kiểm duyệt hoặc hạn chế. Thuật ngữ đồng nghĩa với tự do biểu đạt/diễn đạt hoặc tự do thể hiện [freedom of expression] đôi khi còn được dùng để nói đến cả hành động tìm kiếm, tiếp nhận, và chia sẻ thông tin hoặc quan niệm, quan điểm, bất kể bằng cách sử dụng phương tiện truyền thông nào. Tuy nhiên, cần thấy rằng theo luật nhân quyền quốc tế, quyền tự do ngôn luận không phải là quyền tuyệt đối. Quyền này có thể bị hạn chế, chẳng hạn như sự hạn chế với những phát ngôn reo rắc sự hận thù [ "hate speech" ] hay phân biệt đối xử về chủng tộc, dân tộc, giới, tôn giáo, tín ngưỡng... [10] Trong thực tiễn cũng không tồn tại quyền tự do ngôn luận tuyệt đối trong các hệ thống luật pháp và các xã hội trên thế giới. Đó là bởi tự do ngôn luận có thể xung đột với các giá trị hay quyền chính đáng khác. Quyền tự do tư tưởng, ngôn luận, báo chí nằm trong những yêu sách cơ bản của nhân dân Việt Nam được nhà yêu nước Nguyễn Ái Quốc gửi tới Hội nghị Véc-xây năm 1919. Dưới chế độ thực dân Pháp, nhân dân ta hoàn toàn không có quyền con người và những quyền công dân cơ bản, không có tự do tư tưởng, tự do ngôn luận và tự do báo chí. Cách mạng tháng Tám năm 1945 thành công lập nên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, đồng thời đem lại các quyền tự do, dân chủ cơ bản cho nhân dân.

Tuy nhiên, như đã đề cập, tự do ngôn luận không phải là quyền tuyệt đối mà phải phù hợp khuôn khổ pháp luật. Không có nước nào trên thế giới coi quyền tự do ngôn luận là vô hạn, hay nói cách khác, quyền tự do ngôn luận trên mạng xã hội là có giới hạn. Tự do ngôn luận trên mạng xã hội chỉ được bảo vệ khi những chia sẻ, bình luận, phát ngôn... trên mạng xã hội không xâm phạm lợi ích hợp pháp, chính đáng của quốc gia và cộng đồng; hay không xâm phạm những quyền, tự do chính đáng của người khác. Điều 29 Tuyên ngôn thế giới về nhân quyền [năm 1948] đã khẳng định: “Mỗi người đều có những nghĩa vụ đối với cộng đồng,... trong khi thụ hưởng các quyền và tự do cá nhân, phải chịu những hạn chế do luật định nhằm mục đích duy nhất là bảo đảm việc thừa nhận và tôn trọng đối với các quyền và tự do của những người khác và phù hợp với những đòi hỏi chính đáng về đạo đức, trật tự công cộng và phúc lợi chung trong một xã hội dân chủ”. Như vậy, có thể khẳng định rằng, quyền tự do ngôn luận cũng như quyền tự do ngôn luận trên mạng xã hội được công nhận nhưng phải đặt trong khuôn khổ pháp luật, nó chỉ được bảo vệ khi không xâm phạm lợi ích hợp pháp, chính đáng của quốc gia và cộng đồng; không xâm phạm những quyền tự do cơ bản khác. Điều này là phù hợp với các quy định trong Tuyên ngôn Quốc tế về nhân quyền. 1.1.3. Mạng xã hội có thể bị cơ quan cung cấp dịch vụ kiểm duyệt nội dung Mặc dù trên mạng xã hội mỗi tài khoản cá nhân đều có thể đăng tải những gì mình thích, tuy nhiên, trên các mạng xã hội lớn rất nhiều nội dung sẽ bị quản trị viên gỡ bỏ theo quy định của từng mạng xã hội khác nhau. Cụ thể như Facebook đã có chính sách chặn những nội dung được đăng tải, các hình ảnh có tính chất phản cảm hay những dòng bình luận ảnh hưởng tới nhân phẩm và danh dự của người khác. Còn trước đó, hai mạng xã hội khác là Twitter và Reddit đã từng thay đổi quy chế vận hành để chặn, đồng thời cấm chia sẻ những hình ảnh khỏa thân phản cảm được cộng đồng mạng biết tới với khái niệm “ revenge porn ” [“khiêu dâm trả thù”]. Những hình ảnh này sẽ lập tức bị xóa mà không cần thông báo, và người dùng có thể sẽ bị khóa tài khoản tùy vào mức độ của hình ảnh này. Tháng 6/2016, Facebook, YouTube, Twitter và Microsoft - 4 trong số các hãng công nghệ lớn nhất nước Mỹ - đã cam kết đánh giá hầu hết tố cáo về những phát ngôn

có tính chất hận thù bất hợp pháp trên mạng của họ trong vòng 24 giờ và gỡ bỏ hoặc chặn truy cập nội dung nếu các tố cáo đó là chính xác. Điều khoản sử dụng dịch vụ và hướng dẫn cộng đồng của các nhà cung cấp dịch vụ mạng xã hội này nêu rõ, tất cả những lời lẽ, hành vi kích động bạo lực đều bị cấm. Bộ quy tắc ứng xử của các nhà cung cấp dịch vụ này miêu tả các nội dung bất hợp pháp là “tất cả hành vi công kích, kích động bạo lực hoặc hận thù chống lại một nhóm người hay một thành viên của nhóm người được xác định thông qua chủng tộc, màu da, tôn giáo, gốc gác, quốc tịch hay dân tộc”. Ngoài ra, những phát ngôn thù địch với “những ai đang lên tiếng vì tự do, sự khoan dung, chống phân biệt đối xử trong xã hội cởi mở và tác động xấu đến tính dân chủ trên nền tảng trực tuyến” cũng bị cấm. [21] 1.1.3. Nhà nước không quản lý nội dung đăng tải Mạng xã hội khác với báo chí ở việc đăng tải thông tin. Tác phẩm báo chí là sản phẩm cá nhân sáng tạo ban đầu của phóng viên, cộng tác viên nhưng sau khi hoàn thành sẽ được biên tập cho phù hợp với chủ đề, tôn chỉ mục đích... của tờ báo. Vì thế, các toà soạn báo không thể bỏ qua khâu duyệt bài. Sản phẩm báo chí xuất hiện trước công chúng luôn có bàn tay biên tập. Người biên tập là những người đầu tiên thay mặt công chúng đọc [nghe, xem] tác phẩm của nhà báo. Họ chỉnh sửa, cắt ngắn hoặc thêm bớt, kéo dài... cho rõ ý, rõ câu chữ. Có tác phẩm phải biên tập nhiều, có tác phẩm phải biên tập ít tùy thuộc vào trình độ người viết bài và trình độ biên tập viên. Khi ra với công chúng, tác phẩm phải đạt độ hoàn hảo nhất có thể. Tuy nhiên, với mạng xã hội, người dùng có thể đăng bất cứ nội dung gì mình thích thông qua tài khoản cá nhân mà không có bất cứ hoạt động kiểm duyệt nào. Quyền tự do ngôn luận ở đây là gần như tuyệt đối. Nhà nước không có bất cứ hình thức quản lý nào với các nội dung trước khi đăng tải. Song, như đã đề cập, chính đặc điểm này mang đến những rủi ro cao về sự lạm dụng quyền tự do ngôn luận, nhất là khi người đăng tải có những quan điểm cực đoan và thiếu nhận thức pháp luật đầy đủ. Cũng vì không bị kiểm soát, không bị ràng buộc bởi các quy chuẩn hoạt động như báo chính thống, nên thông tin được đăng tải trên các mạng xã hội phần lớn là chưa được kiểm chứng. Điều này tạo ra một “rủi ro đạo đức” cho những thành viên

Facebook, Twister, Blogspot... Đó có thể được coi là một trang riêng, nơi mỗi tổ cá nhân có thể chia sẻ cảm xúc của mình. Cũng tại đây, mỗi cá nhân tự do tìm kiếm, nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý kiến, tức là tìm tin, tiếp tin và phát tin. Như vậy, dựa vào các quy định pháp luật và đặc điểm của mạng xã hội có thể kết luận nội hàm của quyền tự do ngôn luận trên mạng xã hội chính là bao gồm: Tự do tìm kiếm, nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý kiến, biểu đạt trạng thái, thảo luận với mọi người trên thế giới qua hình thức tương tác, thông qua tài khoản mạng xã hội. 1.2. Giới hạn của quyền tự do ngôn luận thông qua mạng xã hội theo luật nhân quyền quốc tế Giới hạn quyền là quy định được ghi nhận trong Tuyên ngôn thế giới về nhân quyền và một số điều ước quốc tế về quyền con người mà bản chất của nó là cho phép các quốc gia thành viên áp đặt một số điều kiện với việc thực hiện/thụ hưởng một số quyền con người nhất định. Vấn đề này được ghi nhận trong luật nhân quyền quốc tế và hiến pháp của nhiều quốc gia dưới những hình thức diễn đạt khác nhau và mức độ khác nhau. Cụ thể, Điều 29 khoản 2 Tuyên ngôn thế giới về nhân quyền nêu rằng: “ Khi thực hiện các quyền và tự do của mình, mọi người phải chịu những hạn chế do luật định, nhằm mục đích duy nhất là đảm bảo sự công nhận và tôn trọng thích đáng đối với các quyền và tự do của người khác, cũng như đáp ứng những yêu cầu chính đáng về đạo đức, trật tự xã hội và phúc lợi chung trong một xã hội dân chủ”. Cũng tại Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền, Điều 12 quy định rõ: “Không ai có thể bị xâm phạm một cách độc đoán vào đời tư, gia đình, nhà ở, thư tín, hay bị xúc phạm đến danh dự hay thanh danh. Ai cũng có quyền được luật pháp bảo vệ chống lại những xâm phạm ấy ”. Để cụ thể hoá điều này, tại khoản 3, Điều 19, Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị nhấn mạnh: “Việc thực hiện những quyền quy định tại khoản 2 điều này kèm theo những nghĩa vụ và trách nhiệm đặc biệt. Do đó, việc này có thể phải chịu một số hạn chế nhất định, tuy nhiên, những hạn chế này phải được quy định trong pháp luật và là cần thiết để: a] Tôn trọng các quyền hoặc uy tín của người khác, b] Bảo vệ an ninh quốc gia hoặc trật tự công cộng, sức khoẻ hoặc đạo đức của xã hội”. [11, tr]

Theo Công ước về các quyền Dân sự - Chính trị, hầu hết các quyền dân sự, chính trị như quyền tự do đi lại, lựa chọn nơi cư trú, quyền tự do tư tưởng, tín ngưỡng và tôn giáo, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do lập hội, quyền hội họp hòa bình... đều là các quyền có thể bị hạn chế, tuy nhiên sự hạn chế đó phải do pháp luật quy định. Ngoài các lý do để bảo vệ quyền và tự do của người khác, trật tự công cộng, đạo đức xã hội và phúc lợi chung, các quyền này còn bị hạn chế bởi sự cần thiết để bảo vệ an ninh, lợi ích quốc gia, an toàn và trật tự công cộng... Liên quan trực tiếp đến tự do biểu đạt, trong Công ước quốc tế về các quyền dân sự - chính trị, tại Điều 18, khoản 3 quy định cụ thể những mục đích có thể được viện dẫn để giới hạn quyền này đó là: An toàn công cộng, trật tự công cộng, sức khỏe cộng đồng, đạo đức cộng đồng, quyền và tự do của người khác. Điều 19, khoản 3: Hạn chế quyền tự do biểu đạt có mục đích giơi hạn quyền là: An ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe cộng đồng, đạo đức cộng đồng, quyền và uy tín của người khác. [13, tr] Bổ sung cho quy định trong Điều 19, Điều 20 của Công ước còn quy định một hạn chế cần thiết khác với quyền tự do biểu đạt; theo đó, mọi hình thức tuyên truyền cho chiến tranh, mọi chủ trương nhằm gây hằn thù dân tộc, chủng tộc hoặc tôn giáo để kích động sự phân biệt đối xử về chủng tộc, thù địch hoặc bạo lực, đều bị pháp luật nghiêm cấm. Ở cấp độ khu vực, Điều 10 Công ước nhân quyền châu Âu cũng ghi nhận một danh sách dài các cơ sở để hạn chế tự do ngôn luận, trong đó bao gồm: các lợi ích an ninh quốc gia, toàn vẹn lãnh thổ hay an toàn công cộng; ngăn ngừa rối loạn, tội phạm, bảo vệ sức khỏe hay đạo đức; bảo vệ danh dự và quyền của người khác; ngăn ngừa tiết lộ thông tin mật, hay duy trì quyền lực và tính công bằng của tư pháp. i Công ước nhân quyền châu Âu có hiệu lực từ ngày 3/9/1953 thừa nhận quyền tự do ngôn luận trong Ðiều 10, theo đó: “1. Tất cả mọi người đều có quyền tự do bày tỏ ý kiến. Quyền này bao gồm việc được tự do bày tỏ ý kiến và tự do trao đổi các thông tin mà không cần phải nhận được bất kỳ việc cho phép nào từ phía cơ quan công quyền và không phân biệt biên giới”. Tuy nhiên, theo Toà án Nhân quyền châu Âu, điều luật này không có nghĩa ngăn cấm các quốc gia thành viên đưa ra các biện pháp kiểm soát đối với các doanh nghiệp kinh doanh phát thanh, truyền hình, điện ảnh. Thêm vào đó, các quốc gia

Chủ Đề