Giúp đỡ người khác gọi là gì

Giúp người là một biểᴜ hiện của sự thiện lương, là một cội ngᴜồn của niềm vui, là một cách tu hành thường nhật, là một sự thăng hoa của nhân cách.

Đời người lấy việc giúp người khác làm vui, nhờ giúp người khác mà trở nên tuyệt vời.

Cuộc đời được người khác giúp đỡ nhờ từng giúp đỡ người khác, được tích phúc nhờ giúp người khác.

Giúp người là việc tốt, nhưng có đôi khi vì lòng tốt lại gây ra sai lầm. Vì vậy, quąn hệ dù tốt thế nào cũng không nên giúp người khác 3 việc sau:

1. Không thể giúp việc vượt quá năng lực của mình

Giúp người là giảm bớt gánh nặng thay người khác, là giải quyết phiền phức thay người khác. Đó là ý tốt, cũng là chuyện tốt.

Nhưng nếu giúp đỡ người khác mà tăng thêm áp lực cho mình, áp lực ấy lại không phải điều bản thân chúng ta đáng phải chịu đựng, vậy thì giúp người như vậy sẽ trở thành một gánh nặng.

Giúp người khác nhưng lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn khổ sở, đôi khi thậm chí còn cần nhiều người hơn để giúp bạn, mang lại phiền phức cho thêm nhiều người, vậy là mất đi ý nghĩa của sự giúp đỡ.

Bởi vậy, xin đừng giúp đỡ người khác chỉ vì thể diện!

2. Không thể giúp những việc tốn ᴄôпg vô ích

Trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều biết cảm ơn, không phải cả mọi người đều có lòng thành.

Có những người xin bạn giúp đỡ không phải vì bản thân người đó không làm được, mà coi bạn là cu li miễn phí để chỉ đạo, không hề có chút lòng biết ơn nào.

Loại người như vậy giống như một cái giếng sâu không hề có đáy, bạn có lấp gì vào cũng không thể đầy được. Giúp đỡ những người như thế chẳng khác nào tự tìm sự khó chịu cho bản thân.

Giúp đỡ được người khác là việc tốt nhưng tuyệt đối không nên mù quáng và hãy làm một cách chừng mực. Bởi lòng tham con người là vô đáy nên đối với những người không biết đủ, không biết tri ân, sự nhiệt tình của bạn sẽ có ngày làm hại chính bản thân bạn.

Bạn sẽ không thể gọi được một người đang giả vờ ngủ thức dậy, cũng sẽ không thể nào làm thỏa mãn được một người vô ơn và tham lam.

Lòng tốt, lòng nhân ái, sự lương thiện, bao dung trên đời này vốn là miễn phí nhưng không phải là những thứ đồ rẻ mạt. Lòng tốt cần sử dụng đúng người, bao dung cũng cần có lý trí, không phải ai cũng xứng để được nhận sự giúp đỡ vô tư, không toan tính của chúng ta.

Bạn chân thành nhưng kẻ đó không bận tâm; bạn thật lòng nhưng kẻ đó coi đó như trò chơi, loại người như vậy, khoan nói tới việc giúp đỡ, xin bạn hãy tránh kẻ đó thật xa.

3. Không thể giúp việc vượt quá giới hạn

Giúp người không thể vượt quá giới hạn, không thể giúp người ta lừa đảo gian lận;

Giúp người không thể làm trái lương tâm, không thể giúp người ta lừa tiền gạt người.

Giúp người không thể bất chấp chuẩn mực, không thể giúp người ta làm tổn thương người khác.

Giúp đỡ không được quá đi theo cảm tính, hễ người ta nhờ vả là lại mềm lòng.

Giúp người là làm việc tốt, nhưng nếu vượt quá giới hạn thì sẽ chẳng còn ý tốt, trở thành việc sai lầm.

Nếu bạn giúp đỡ việc vượt quá giới hạn, xong việc không những người ta chẳng biết ơn bạn, ngược lại còn nói như thể bạn là kẻ đầu sỏ xúi giục người đó làm việc xấu. Tới khi ấy có trăm cái miệng cũng chẳng thể chối cãi!

Giúp đỡ cần phải có lý trí!

Muốn biết 1 gia đình có thể hưng thịnh hay lụn bại, quan sáϯ 1 biểu hiện này của người đàn ông sẽ có câu trả lời

Trong văn học có nhắc nhiều đến điển tích Mạnh Thường Quân, nhất là trong các áng văn kêu gọi về tình nghĩa.

Chuyện Mạnh Thường Quân có chép trong Xuân Thu Chiến Quốc như sau:

Mạnh Thường Quân là người nước Tề, vốn giàu có, nhưng tính hiếu khách, trọng người hiền nên suốt đời làm chuyện chiêu hiền đãi sĩ. Ai bị đói khổ đều đến nhờ Mạnh Thường Quân giúp đỡ và Mạnh Thường Quân không từ chối một ai, do đó các tôn khách phục dịch cho Mạnh Thường Quân có hơn ngàn người. Trong số đó người tài nhiều, người bất tài cũng không ít.

Tuy nhiên, Mạnh Thường Quân là người không vụ lợi, nên ai giúp đỡ được thì giúp, không đòi hỏi. Do đó, số người tài dẫu ít nhưng cũng làm cho các bậc vua chúa có óc đồ vương định bá muốn được Mạnh Thường Quân giúp đỡ.

Bấy giờ, nước Tần muốn chiêu dụ người hiền để tìm cách chế ngự các nước khác, vua Tần hỏi tướng quốc Hướng Thọ:

-Nước ta đang cần người hiền, ta nghe bên nước Tề có Mạnh Thường Quân, dưới tay hơn một ngàn tân khách, trong đó nhân tài cũng nhiều, ta làm sao được một người như Mạnh Thường Quân?

Hướng Thọ tâu:

-Nếu Đại Vương muốn có Mạnh Thường Quân sao không cho người đi triệu?

Vua Tần nói:

-Mạnh Thường Quân là người nước Tề, chắc gì vua Tề đã chịu cho sang nước ta.

Hướng Thọ nói:

-Nước Tần và nước Tề lâu nay liên minh, không ai xâm lấn ai, Đại Vương lấy tình nghĩa ấy cho người trong hoàng tộc đến cầu viện, xin vua Tề cho Mạnh Thường Quân sang giúp củng cố thế lực cho nước Tần. Sau này, Tần và Tề sẽ liên minh chế ngự chư hầu, như thế chắc vua Tề cho Mạnh Thường Quân sang giúp.

Vua Tần nghe theo, sai Kinh Dương Quân sang Tề thỉnh Mạnh Thường Quân.

Các tân khách khuyên Mạnh Thường Quân không nên đi.

Vua Tề sợ mất lòng vua Tần nên sai Mạnh Thường Quân sang Tần.

Mạnh Thường Quân cùng với hai ngàn tân khách đi đến Hàn Đan vào yết kiến vua Tần.

Mạnh Thường Quân có cái áo lông chồn trắng như tuyết, dù lạnh đến đâu, mặc vào cũng thấy ấm, liền đem dâng cho vua Tần.

Vua Tần thấy áo quí, mặc vào cung khoe với nàng Yên Cơ.

Nàng Yên Cơ nói:

-Áo lông hồ cừu cũng nhiều người có, lấy gì làm quí.

Vua Tần nói:

-Giống chồn nếu không sống được ngàn năm thì không có bộ lông trắng như tuyết. Áo này lấy ở lông nách con chồn sống lâu năm dệt thành nên quí hơn vàng.

Bấy giờ khí trời còn ấm, vua Tần cởi áo lông hồ cừu giao cho viên giữ kho cất, rồi chọn ngày lập Mạnh Thường Quân lên làm Thừa tướng.

Vu Lý Tất sợ Mạnh Thường Quân cướp mất địa vị mình, nên sai một mưu sĩ đến nói với vua Tần:

-Mạnh Thường Quân là người nước Tề, dù sao cũng vì nước Tề hơn nước Tần. Nếu sau này, Mạnh Thường Quân có mưu ngầm gì thì nước Tần ắt lâm nguy.

Vua Tần đem việc ấy bàn với Vu Lý Tất.

Vu Lý Tất nói:

-Lời bàn ấy rất phải, không nên dùng Mạnh Thường Quân là người nước Tề.

Vua Tần hỏi:

-Nếu vậy ta phải cho Mạnh Thường Quân về nước Tề hay sao?

Vu Lý Tất nói:

-Mạnh Thường Quân đem theo hai ngàn tân khách ở lại nước Tần đã hơn một tháng nay, tất biết hết chuyện nội tình nước Tần rồi. Nay cho về thì nước Tần nguy hại. Nên giết đi.

Vua Tần nghe theo, liều sai người đưa Mạnh Thường Quân ra nơi khác để tìm cách hại ngầm.

Bấy giờ, Kinh Dương Quân vì đi sứ sang Tề thỉnh Mạnh Thường Quân, được vua Tề và Mạnh Thường Quân đón tiếp tử tế nên cảm nghĩa, nay thấy vua Tần nghe lời Vu Lý Tất định ám hại Mạnh Thường Quân nên đến nói với Mạnh Thường Quân biết.

Mạnh Thường Quân thất kinh, hỏi kế thoát thân. Kinh Dương Quân nói:

-Trong cung có nàng Yên Cơ được vua yên mến, nói gì vua cũng nghe. Nếu ngài có thứ báu vật nào đem theo, tôi sẽ vì ngài đem tặng cho Yên Cơ để nàng giúp một tiếng ắt ngài thoát nguy.

Yên Cơ nói:

-Tôi chỉ thích áo hồ cừu trắng, nếu có tôi sẽ giúp cho, còn ngọc bích tôi chẳng thiếu gì.

Kinh Dương Quân báo lại cho Mạnh Thường Quân biết. Mạnh Thường Quân nói:

-Tôi đem theo chỉ có một áo hồ cừu, mà đã tặng cho vua Tần rồi, còn đâu nữa.

Trong lúc đang bí lối, Mạnh Thường Quân nghĩ đến các tân khách của mình, một kho tàng trí tuệ có thể gỡ rối bất kỳ lúc nào, nên cho mời một số tân khách đến vấn kế.

Mạnh Thường Quân kể lại sự ngờ vực và ý đồ hãm hại của vua Tần, việc này có thể nhờ nàng Yên Cơ lo liệu được nhưng nàng buộc phải tặng nàng một chiếc áo hồ cừu, mà chiếc áo hồ cừu Mạnh Thường Quân chỉ có một cái nay đã tặng cho vua Tần rồi, còn biết phải làm sao?

Trong đám tân khách có một người bước ra nói:

-Tôi có cách tìm được áo hồ cừu.

Mạnh Thường Quân hỏi:

-Ngài có cách gì tìm được?

Tân khách đáp:

-Tôi có thể làm chó đi ăn trộm được.

Cả đám tân khách đều cười lớn. Mạnh Thường Quân không còn cách nào khác hơn đành chấp nhận.

Đêm ấy, người tân khách giả dạng giống như chó, chui qua cổng, lẻn vào kho, sủa lên mấy tiếng không khác gì tiếng chó sủa. Người giữ kho tưởng chó thật, không để ý, người khách lẻn vào trong đợi người gác kho ngủ say mới lấy trộm chìa khóa, mở kho lấy ra chiếc áo hồ cừu của Mạnh Thường Quân vừa rồi dâng tặng cho vua Tần.

Lấy được áo, người tân khách đem về trao cho Mạnh Thường Quân, ai nấy đều mừng rỡ khen:

-Nếu không có tài làm chó thật chẳng biết cách nào để lấy trộm được áo.

Các tân khách lại bàn:

-Việc phải làm gấp, nếu để chậm lộ chuyện thì nguy.

Mạnh Thường Quân vội cho mời Kinh Dương Quân đến trao chiếc áo hồ cừu, nhờ đem dâng cho nàng Yên Cơ.

Đến hôm sau, Yên Cơ thết tiệc đãi vua Tần và thỏ thẻ nói:

-Mạnh Thường Quân là người hiền ở nước Tề, ai cũng biết, nay vì nể lời Đại Vương, vua Tề sai Mạnh Thường Quân sang đây, nếu Đại Vương giết đi sao khỏi bị vua Tề oán trách là bất tín. Nếu chẳng dùng thì cho về nước là hơn, nước Tần khỏi mang tiếng xấu với chư hầu.

Vua Tần khen phải. Sáng hôm sau hạ lệnh cho Mạnh Thường Quân về nước.

Một người trong đám tân khách nói:

-Tuy vua Tần nghe lời Yên Cơ nhưng sớm muộn gì cũng đổi ý. Vậy ta nên cấp tốc rời khỏi nước Tần là hay hơn cả.

Mạnh Thường Quân nói:

-Tuy có lời tuyên bố của vua Tần nhưng giấy thông hành chưa cấp, làm sao qua ải được.

Một tân khách có tài làm giấy giả, liền tạo ra một tờ chiếu chỉ của vua, giống như thật. Trong đó đổi tên họ, rồi giục Mạnh Thường Quân ra đi ngay trong đêm đó.

Khi đến cửa Hàm Cốc, mới vừa nửa đêm, cửa quan còn khóa chặt. Mạnh Thường Quân sợ có người đuổi theo, buồn bã than:

-Phải đến gà gáy cửa thành mới mở, chúng ta ngồi đây mãi e bị người nước Tần đuổi theo bắt lại.

Bỗng nghe có tiếng gà gáy trong bọn tân khách đưa ra, Mạnh Thường Quân lấy làm lạ, thì ra trong bọn có người giả làm tiếng gà gáy rất giống.

Tiếp theo đó, gà trong xóm nghe tiếng đều gáy theo. Viên quan giữ cửa tưởng trời sáng liền dậy khám xét giấy thông hành rồi mở cửa thành cho qua. Mạnh Thường Quân cùng đoàn tân khách thoát nạn, bươn bả lên đường.

Mạnh Thường Quân nói với đám tân khách:

-Tôi thoát nạn là người tiếng chó sủa, tiếng gà gáy của các bạn.

Vu Lý Tất nghe nói Mạnh Thường Quân được tha về nước, vội vã vào triều nói với vua Tần:

-Nếu Đại Vương không muốn giết Mạnh Thường Quân thì nên giữ lại làm con tin, tại sao lại thả về.

Vua Tần hối hận, lập tức cho người đuổi theo bắt lại. Nhưng khi đến cửa Hàm Cốc mới biết Mạnh Thường Quân đã mạo giấy qua ải không còn trên đất Tần.

Tướng Tần trở về báo lại, vua Tần than:

-Mạnh Thường Quân trốn về nước, nước ta không thể ngồi yên.

Sau đó, nhà vua thấy nàng Yên Cơ mặc áo hồ cừu màu trắng, vội vào kho bảo lấy áo ra xem thì mới biết áo của nhà vua đã mất. Vua Tần hỏi nàng Yên Cơ mới biết bọn tân khách của Mạnh Thường Quân đã lấy trộm đem dâng.

Vua Tần than:

-Bọn thủ hạ Mạnh Thường Quân đông như chợ, hạng nào cũng có, làm gì cũng được. Đó là một khối nhân tài và trí óc tập trung, nước ta thật chưa có ai bằng.

Do điển tích này mà đời sau khi nói đến người làm việc nghĩa, giúp đỡ kẻ nguy khốn, đều ví với Mạnh Thường Quân.

Tại sao con người thích giúp đỡ người khác?

Phần thưởng của thói quen cho đi, giúp đỡ người khác không chỉ cho người ta sự vui vẻ, nó còn giúp họ ít ốm đau hơn, sống lâu hơn, tự tin hơn, lạc quan hơn và hạ thấp nguy cơ trầm cảm. Cuối cùng, càng giúp đỡ người khác, bạn càng bị thôi thúc phải giúp đỡ nhiều hơn!

Giúp đỡ người khác mang lại lợi ích gì?

Giúp đỡ người khác sẽ làm cho mọi người yêu thích, đánh giá cao và tỏ lòng cảm kích bạn. Mọi người cũng sẽ đáp trả và giúp đỡ khi bạn cần sự tương trợ trong tương lai. Giúp đỡ người khác sẽ đáp ứng một nhu cầu cơ bản của con người là kết nối với những người khác, tạo nên sự biết ơn và tình bạn.

Giúp đỡ người khác được gọi là gì?

Quyên góp cho người khác, hay còn gọi là "chi tiêu vì xã hội", được chứng minh là giúp giảm huyết áp và cải thiện sức khỏe tim mạch.

Chúng ta nên làm gì để giúp đỡ những người cần giúp đỡ?

Giúp một người già qua đường..

Giúp anh/chị/em giải bài tập ở nhà hoặc xin học bổng..

Tham gia một hoạt động từ thiện..

Nhận nuôi một con vật..

Làm quen với người hàng xóm mới..

Mời đồng nghiệp một ly cà phê.

Nhường chỗ trên xe bus cho một người già hoặc trẻ em..

Mỉm cười với mọi người..

Chủ Đề