Hạnh nguyên có nghĩa là gì

Nguyễn Đoàn Hạnh Nguyên. Họ của ba, tên lót của mẹ, tên do ông ngoại đặt. Kết tinh của ba của me, nên có nghĩa là: Hạnh phúc Nguyên vẹn.

Đơn Giản. Pháp danh mới được thầy Minh Niệm đặt tại Bản Hoa Anh Đào ngày 02/09/2015. Đại ý là: Đơn giản không chỉ ở thân mà còn xuất phát từ tâm. Tâm giản đơn thì đời mới đơn giản. Thế là từ ngày đó, như được sinh ra một lần nữa.

Và rồi nhận ra, mỗi lần được ai đó gọi tên, thì thật ra người ta đang nhắc nhở mình: ….. à, hãy sống bình an nhé. Vì sao lại là ….? Vì mình nghĩ rằng, cái tên không chỉ là phương thức người ta dùng để gọi nhau, để phân biệt, mà còn là hành trình tìm kiếm bản thân của mỗi người. Giống như Elizabeth Gilbert trong Eat, Pray, Love đã tìm thấy “Attraversiamo”. Thế nên, tên chỉ là một cái gì đó tạm thời, cho đến khi ta thực sự tìm được cái đúng.

Nơi dông dài nãy giờ, cũng là muốn dẫn vô hành trình 12 ngày vừa qua của mình tại 1 vùng đất thần tiên, gắn với những “Nắng Mai”, “Đồng Xanh”, “Nước Trong”, “Thanh Thản”,… Một chuyến đi mà mình nghĩ là một phần của công cuộc tìm tên.

VẠN SỰ TÙY DUYÊN

Biết đến thiền cũng đã lâu, nhờ bà chị cùng team hồi xưa. Biết đến thầy cũng từ thuở đó. Nhưng thật sự chưa để tâm vào thiền tập. Theo nó cũng vì mỗi lần nghe pháp thoại của thầy xong, người cảm thấy an lành vô cùng, vì những lời thầy dạy đều rất đơn giản, súc tích, dễ thấm vào lòng người và đúng với bản thân.

Trước chuyến đi Thái đúng 1 tuần, Bangkok có biến. Đắn đo 1 hồi, cuối cùng cũng không đi. Lúc đó chán ơi là chán, vì đã mong chờ chuyến đi đó cả năm trời, và cũng vì mong rằng nó sẽ khuây khỏa được 1 số vấn đề của bản thân.

Đúng lúc đó, bà chị nhỏ bạn mình hiện đang học viên trên Bản Hoa Anh Đào giới thiệu khóa tĩnh tu 10 ngày. Trước giờ chị rủ rê hoài, mà lần nào cũng lần lữa, thiếu quyết đoán, rồi lại thôi. Vậy mà lần này thì quyết tâm  xin thầy cho lên núi tu tập. Lúc hay tin được chấp nhận, còn cách ngày xuất phát đúng 1 ngày. Xách gói lên đường, và không ngờ rằng đó là hành trình khai sáng nhiều điều.

BẢN HOA ANH ĐÀO – CHỐN THẦN TIÊN VIEW TRIỆU ĐÔ

Từ lúc xe máy chạy lọc xọc chở từ thành phố vào bản, mình thực sự đã vô cùng choáng ngợp. Thành thị dần xa, nhường chỗ cho màu xanh của lá trà, của đồi cà phê ngút ngàn. Bản nằm ngay bên cạnh hồ Dambri. 3 mặt là nước, sau lưng là vườn cà phê. Xa hơn nữa là dãy núi trập trùng. Một khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng và bình yên đến lạ. Mỗi khi khẽ hít vào một hơi, thì trong đó không chỉ là không khí, mà còn mang theo cái se se lạnh của vùng núi cao, mùi nước trong xanh, mùi lá trong lành, mùi đất đỏ ngai ngái.

12 ngày tại Bản, là những ngày tim hay lỗi một nhịp.

Đó là những sớm bắt cái ghế ra ngồi dưới hiên, ngó ra phía hồ và núi xa xa. Trời còn mờ sương, thấy mây bay dập dìu trên những rặng núi. Mây nhỏ mây to, mây bự mây bé. Có áng mây như hình con chó con, có áng lại như mặt ai đang cười. Không biết vì sao mà mình bị nghiện cảm giác ngồi nhìn ra xa, và nhất là tầm mắt lúc nào cũng hay dừng lại một chút ở 1 đồi núi xa xa. Trên đỉnh đồi chỉ có vài cây mọc đơn lẻ. Và trong đó có 2 cái cây, một cao một thấp, một tán bự và một cây thuôn thuôn. Trong tâm trí của mình, đó như hình ảnh một thiền sư đang ngồi thiền dưới tán cây, từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Dù có gió có mưa, có mây giăng mù mịt, ngài vẫn ngồi yên vị trí đó.

Đó là khi trăng rằm lễ Vu Lan. Trời vừa tối, cả mặt nước và đất trời đen mực. Bỗng đâu treo lên một vầng trăng sáng tròn vành vạnh. Và đó là lần đầu tiên mình thấy cảnh “trăng soi bóng nước” thật sự. Trăng vừa hé lên, mặt hồ tối đen bỗng được dát vàng một mảng. Sóng sánh sóng sánh. Lấp lánh lấp lánh. Mây tan đi đâu hết, để bầu trời chỉ còn một vòng tròn vàng. Một bức tranh chỉ có 2 màu vàng đen, mà sao lại đẹp đến thế. Ngôn từ có lẽ không đủ để diễn tả được hết cảm giác của mình lúc đó, chỉ biết bản thân bỗng nhiên đứng ngẩn ra nín thở dõi theo ánh trăng. Và rồi những sợ hãi về bóng đêm mịt mùng dường như biến đâu mất, chỉ còn lại là vẻ đẹp thanh tịnh.

Rồi khi trăng lên cao, soi sáng cả vùng đất trời. Đêm thiền hành trong vườn cà phê, chẳng cần ánh đèn pin, vì đã có trăng chiếu rọi. Rồi tự dưng chợt nhớ đến bài “Ánh trăng” của Nguyễn Duy. Giữa núi rừng, giữa đêm dài, chỉ có ánh sáng chị Hằng, bảo sao vầng trăng không thành “vầng trăng tình nghĩa”, “vầng trăng tri kỷ” cho được.

Rồi khi trăng lặn nhường chỗ cho các vì sao, thì một bầu trời mơ ước hiện lên. Sao không còn mịt mờ, không phải phát ra những ánh sáng yếu ớt lu mờ do ánh đèn phố phường, mà rực rỡ lấp lánh vô cùng. Đứng yên ngước lên, nhưng bầu trời rộng quá. Nhẹ xoay một vòng, cả vũ trụ như đang ôm lấy mình. Lúc đó chỉ còn biết cảm ơn thiên nhiên bằng nụ cười thật tươi mà thôi.

Đó là khi có cô thiếu nữ ôm đàn guitar gảy vài nốt không tên dưới trăng. Cô ngồi đó nhìn thơ thơ, chẳng biết nghĩ lung gì, mà tay cứ khẽ đưa trên đàn.

Đó là giữa đêm tối vang lên bài hát nhạc Trịnh.

“Xin cho tay em còn muốt dài Xin cho cô đơn vào tuổi này

Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài”

NHỮNG CÁI TÊN THƯƠNG GÌ ĐÂU

Cái mình thích nhất ở bản, chính là con người. Từ cái cách mỗi người gọi nhau, đến cái tên cũng nghe dễ mến. “Nhẹ Nhàng”, “Ý Thức”, “Mắt Trong”, “Kiên Định”,… Mỗi lần tiếng gọi cất lên, hay nghe ai đó gọi tên mình, thì đều như một lời nhắc nhở đầy ý nhị. Và tự dưng, thấy trân quý và nâng niu cái tên ghê. Vì nó đẹp, và nó khiến cho mình cảm giác rằng: mỗi người mang tên đó đều vô cùng đẹp, vô cùng rạng ngời.

Tính hơi ngại và không tự tin, nên khi mới vào bản, mình rất rụt rè. Nhưng con người ở đây dễ mến quá, khiến nỗi sợ linh tinh đó bay mất tiêu. Những ngày mới vào, chưa quen quy tắc, hay lấy lộn đồ, hay làm sai, mọi người cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười hiền. Vậy thôi. Sống chung thì hiển nhiên cũng có vài cái trục trặc. Tất nhiên, mỗi người mỗi nết mà. Nhưng vì ai ai nơi đây cũng đều đang trên con đường tìm kiếm sự bình an trong tâm, nên cách xử sự đều rất dễ chịu. Và mỗi người đều luôn dần tỏa ra những năng lượng bình an xung quanh.

Mình có cái tật là hễ chơi với ai lâu thì sẽ thấy họ đều đẹp. Thế nên với mình, ai trong Bản cũng đẹp hết. Dù có thể họ đen nhẻm đen nhem vì nắng, ăn mặc đơn giản xuề xòa, ốm teo. Và vì thế ai mình cũng thích hết.

Mình thích chị giáo chủ. Chị hay cười lành. Mỗi lần nhớ đến chị là lại thấy đồ ăn. Có bữa nhờ chị viết cho mấy địa điểm bán đồ ăn thực dưỡng, chị ngồi vào bàn xé giấy viết chăm chú lắm, rồi sau đó ngờ đâu đưa cho mình một danh sách quá trời chỗ bán đồ ăn.

Mình thích cô em nhỏ tuổi. Em dạy chị cách nhìn khác đi về giá trị. Chị từng cảm thấy có chút may mắn khi tự thấy gia đình vào dạng khá, vật chất không thiếu thốn gì, sung túc hơn nhiều người. Nhưng khi ở chung với em, chị mới nhận thấy bản thân mình chưa hẳn đã may mắn. Vì tuy gia cảnh em có thể không bằng, nhưng nhờ vậy em lớn lên tự nhiên như cây như cỏ. Nhìn em thoăn thoắt làm việc, không ngại bẩn ngại dơ, không ngại khó, chị tự cảm thấy bản thân cần cố gắng nhiều hơn nữa. Em chỉ là em, vậy thôi, mà vẫn tỏa ra ánh nắng tích cực lên mọi người rồi em à.

Mình thích chị giường tầng kế bên. Cái lúc ngồi ngó qua kẽ giữa 2 chiếc giường tầng, thấy chị đang chăm chú ngồi đan móc. Ánh mắt chăm chú, dáng ngồi rất thẳng, tay thoăn thoắt. Chị đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật. Mà chính chị cũng đang là tác phẩm nghệ thuật rồi.

Mình thích chị ô dù, vì ấn tượng của mình với chị là về những chiếc dù. Trời mưa to ơi là to mà nhà vệ sinh chỉ có 1 chiếc dù. Chị cầm chiếc dù đi trước rồi đem thêm dù về. Chờ hoài không thấy nên mình đi về trước. Lát sau quay lại nhà vệ sinh thì thấy có tới mấy chiếc dù nằm trên giá. Chị chẳng cần đợi lời cảm ơn. Nhìn chị im im, khó gần, nhưng khi nói chuyện thì lại hay cười rất tươi và vui.

Mình thích chị gái Hà Nội. Hông biết vì sao nữa, mà tự dưng nghe tên chị là thấy mát dịu trong người rồi. Nó làm mình nhớ tới bài hát của Lê Cát Trọng Lý. Và phục chị vì quyết tâm vô cùng.

Mình thích bà chị loắt choắt :v Đến bây giờ chị vẫn là người leader mà mình thương thương thương nhất. Có thể chị không phải là người leader giỏi nhất, nhưng luôn là người quan tâm nhiều nhất. Thích chị đến nỗi cứ hễ ra ngoài mà ai nói gì đó không tốt về chị, là sẽ sừng cồ lên, dù có thể họ nói có phần đúng. Dù chị làm gì đi nữa, và con đường chị lựa chọn với bản không hề dễ dàng, thì mình vẫn tin chị sẽ làm được.

Trời quơi giờ mà liệt kê ra chắc không biết bao giờ mới hết, vì mình đều học được ở mỗi người một điều gì đó.

10 NGÀY TĨNH TU

Im lặng trong 10 ngày. 10 ngày không nói. Ban đầu mình cứ nghĩ 10 ngày đó sẽ vô cùng đáng sợ. Nhưng thực ra, nó lại vô cùng diệu kì. Bởi vì:

1.Nó xóa đi được định kiến của mình về bề ngoài và giọng nói. Hễ nghe giọng Bắc là thấy không ưng rồi, cách nói chuyện gì thấy ghét. Nhìn cái mặt lịt lịt khó gần ghê. Khi người ta không nói, ai cũng hiền lành như ai. Khi người ta nói, vẻ khó gần được bóc đi, để lô một trái tim ấm áp tốt bụng.

2.Có những việc không nhất thiết phải nói. Trong 10 ngày đó, có những lúc đụng chạm sơ sơ trong đời sống hằng ngày. Nhiều lúc có người bực ra mặt, nhưng lại không được nói, không được kể lể, không được mách với ai. Hay ở chỗ thầy như có mắt thần thông, đến cuối ngày, thầy sẽ cho một bài pháp thoại thật ý nghĩa. Và rồi không biết vì sao, những tủn mủn vụn vặt đó bị thầy thổi bay hết trơn.

3. Nó khiến mình quý trọng giọng nói của mình hơn. Sau 10 ngày không nói, thay vì phải nói rất nhiều, thì mình lại lâm vô tình trạng không biết nên nói gì :]] Vì lúc này mình thấy rất trân quý lời nói của bản thân. Khoảnh khắc mình cất tiếng sau 10 ngày im lặng là một phút giây vô cùng lạ. Cứ như thể bản thân đã nói được 21 năm nay rồi, nhưng đó là lần mình thực sự chú ý đến tiếng nói của chính mình. Và vì thế tập luyện để chỉ nói lúc cần, với một cách nói đúng.

4. Im lặng là cách để nghe rõ hơn vạn vật xung quanh. Âm thanh ồn ã và tâm xáo trộn quá nhiều khiến cho tai dần bị điếc đi, cơ thể dần quên cảm nhận được những chuyển động tinh tế của thế giới. Và im lặng là cách để hồi phục dần các giác quan của con người.

SÚC RUỘT + THIỀN

Tại sao mình lại muốn gom 2 cái này vào chung? Vì đây là một cuộc chiến, chiến đấu với chính bản thân mình, hay đúng hơn là với tâm của chính mình.

Thực ra, sức chịu đựng của mỗi người đều là vô hạn, và mình tin là ai cũng có thể nhịn ăn được chục ngày cả, nên đừng vội sợ hãi, đừng vội chùn bước, đừng vội để tâm mình vẽ ra những viễn cảnh đáng sợ, đừng vội gục chí.

Mình dừng lại quá trình nhịn ăn ở ngày thứ 5, không phải vì cơ thể yếu, mà vì nỗi sợ quá lớn. Mình đã tự huyễn hoặc bản thân mình rằng: mình tới đây là muốn thiền tập chứ không phải súc ruột, súc ruột khiến mình không thiền được, mọi người ở đây ai cũng tập luyện thể lực dữ dội còn mình có luyện tập gì đâu thì sức nào chịu cho nổi, mới súc ruột có 3 ngày mà sụt hết 3 kg rồi thì 10 ngày còn cái gì, blah blah blah. Sai! Đều là lừa gạt hết cả đấy! Rồi bao nhiêu món ăn hiện ra: hủ tiếu xào ngay trước cổng trường mình, nui xào bò Marie Curie, trà sữa Kubin, sữa tươi Mười, bánh, cơm, canh,… Đừng tin! Chúng chỉ ngon trong tâm tưởng mà thôi!

Và cuộc chiến còn tiếp diễn khi đã ăn lại, vì lúc đó tâm tham ăn nổi lên liên tục. Mình không nhận ra được điều đó cho đến khi trong một bài pháp thoại thầy đề cập về thái độ. Mình đâu thực sự ăn nhiều vậy đâu, sao mình lại bốc nhiều vậy? Sao mình cứ hi vọng là được ăn nhiều hơn trong khi sức chứa có nhiêu đó? Câu ‘”mắt nhiều hơn bụng” chắc cũng vì lẽ đó. Mắt ở đây được hiểu thay cho tâm. Vì tâm muốn, chứ thân không cần.

Thân khỏe thì tâm mới khỏe. Cái này chuẩn không cần chỉnh luôn. Mẹ mình tập yoga hơn 1 năm, đều đặn mỗi ngày, dù nắng hay mưa, chắc trừ khi có bão mới chịu nghỉ thôi. Mẹ tập và cải thiện nhiều bệnh lắm rồi, nhưng con gái thì chả đời nào chịu trải tấm yoga ra cho tử tế. Vào ngày thứ 2 của khóa, cơ thể tự dưng thấy mệt dễ sợ, nghĩ chắc mẩm bỏ được rồi. Vầy mà tự dưng tập thể dục + yoga có chút xíu, thấy người khỏe hơn hẳn, tinh thần sảng khoái. Từ đó về sau, ngày nào cũng ngoan ngoãn vô thiền đường làm con rắn con mèo.

Về thiền. Nhiều người cho rằng thiền chỉ là ngồi một chỗ, nhưng thực ra, bên trong đó là một cuộc chiến đấu nảy lửa. Khi mới bắt đầu, mình vô cùng hoang mang khi ngồi 6 tiếng/1 ngày mà chả thiền định được gì, lưng mỏi, chân đau, nhiều lúc chỉ muốn viện lí do gì đó trốn quách cho xong. Mình lại hay tưởng tượng hay thơ thẩn, thế là người ở đây mà đầu cứ ở cõi nào. Nhưng cái gì có gai thì mới hấp dẫn. Mình còn nhớ buổi chiều hôm đó, mình quyết tâm ngồi kiết già hết buổi. Đau quá trời là đau, vặn qua vặn lại vẫn không bớt, thế rồi tập trung nghe âm thanh xung quanh để quên đi. Rồi khi tiếng chuông vang lên, thấy tự hào với bản thân dễ sợ. Hay như lúc bắt được hơi thở tự nhiên, dù chỉ vài giây, vẫn thấy bản thân mình đã làm được một việc vô cùng thần kỳ. Nhờ thiền, mình bớt tính sân si so sánh đi, vì mỗi người đều khác nhau, và hãy chú tâm vào bên trong bản thân thay vì mãi miết so đo người ngoài. Nhờ thiền, mình cảm thấy cơ thể đẹp hơn, vì được quan sát từng hơi thở, từng chuyển động cơ thể. Mình thích mỗi lần tự nhủ thả lỏng toàn thân, và rồi người dịu đi. Mình chợt nhận ra bấy lâu nay mình vẫn hay gồng, hay nhăn vô cớ mà không hề hay biết. Và rồi tự hỏi xưa nay bao nhiêu người bị mình truyền đi những năng lượng không vui rồi?

KHAI THỊ

Mình được học những bài học về đạo đức, những bài học không hề có trong sách vở hay được nhà trường giáo dục nhưng lại vô cùng cần thiết với mỗi người. Mỗi đêm, thầy lại giảng một bài. Mỗi đêm, thiền sinh lại kéo về thiền đường, như những đứa trẻ học lớp tình thương xóa mù chữ. Mà có khi lại thế thật. Vì mấy chục năm nay có ai dạy chúng về cách làm người sao cho đúng, cách hiểu và thương bản thân, thương vạn vật như thế nào đâu.

———————

Viết quá trời viết, nhưng mà vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn chưa thể truyền tải hết được những điều ý nghĩa tại Bản Hoa Anh Đào trong 12 ngày tại đấy. Và mình cũng tin rằng Bản còn những điều đáng yêu mà mình chưa có cơ hội tìm hiểu hết. Những chuyện của bản thân, tuy vẫn chưa được giải quyết, nhưng đã cảm thấy bình an hơn, biết được việc mình muốn làm trước mắt là gì. Đó là: yêu bản thân nhiều hơn, chăm lo cho bản thân một cách nghiêm túc và quay vào bên trong.

Nguồn ảnh: //www.facebook.com/banhoaanhdao

Video bản hoa anh đào: //www.youtube.com/watch?v=ufrPdW65ThA

Video liên quan

Chủ Đề