Lăng Thiếu Nhẹ Một Chút, Đau review

Bạn đang đọc truyện Lăng thiếu xin anh nhẹ tay một chút full miễn phí được cập nhật  tại yeungontinh.com. Hãy để lại bình luận và nhấn theo dõi để cập nhật các chương mới nhất của truyện Lăng thiếu xin anh nhẹ tay một chút này nhé.

Nội dung truyện: Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút xoay quanh nhân vật chính Hạ An Ngôn -

Người nam nhi ở bên trên điên loạn chuyển động, Hạ An Ngôn chỉ biết bám víu grap giường, nước mắt cô lăn dài ướt một mảng trên gối.

Một lần rồi lại một lượt,anh không dừng phóng túng trên người cô, cho dù cô vừa mới sức cùng lực kiệt, anh không dừng dày vò cô cho cho tới lúc anh rầm nhẹ một tiếng phóng hết tinh hoa vào nằm trong cô , anh đứng dậy bước vào phòng tắm giặt mà chẳng thèm nhìn lấy cô 1 cái. Anh là ck của cô Lăng Hạo chủ toạ tập đoàn Lăng thị người nắm nguồn mạch kinh tế tài chính, bất động sản của thị trấn S.

Anh cưới cô chưa hẳn vì ái tình, anh vì muốn báo oán cho những người anh yêu và cũng thuộc người từng cứu anh lúc nhỏ. Nhưng anh đâu biết gần người cứu anh lại là cô. Lăng Hạo bước vào phòng tắm giặt, tắm rửa thật sạch mát rồi ra phía bên ngoài, trên người anh chỉ quấn 1 chiếc khăn che đi vật nam tính, ở bên trên lộ thân hình sáu múi, vòm ngực rắn chắt, anh đị lại phía giường và ném cho cô 1 lọ thuốc tránh thai Xe vừa lái vào sân của Lăng viện,

Nguyễn Nhã Hân vừa mới nghịch điện thoại cảm ứng ở ban công trên cầu thấy bóng vía Lăng Hạo. Cô ta ngạc nhiên đặt điện thoại cảm ứng xuống. Chạy thẳng xuống lầu ôm chặt Lăng Hạo. “ Lăng Hạo anh về rồi. Sao không nói cho em biết” Hạ An Ngôn làm như không có thấy gì, cúi đầu xuống ánh mắt mũi, mũi nhìn tim. Đi thẳng vào trong chính ngôi nhà.

Quản gia Vương thấy cô về mừng rỡ ra đón “ thiếu phu nhân cô về rồi, nhìn cô ngày hôm nay xanh lướt quá. Trong người cô có khoẻ không”. “ bác Vương, con khoẻ , con không sao đâu ạ”. Hạ An Ngôn vội nắm lấy tay bà “ bà nội và ba mẹ đâu rồi ạ”.

Quản gia Vương vội nói: “ lão phu nhân và phu nhân ở khu vườn cửa sau nhà. Còn lão gia thì vừa mới ở thư trai”. - “ dạ, con biết rồi. Để con đem đồ lên phòng rồi sẽ ra đó” Hạ An Ngôn mỉm cười Quản gia Vương vội cúi người nói “ thiếu phu nhân để tôi đem lên cho, cô mau ra phía bên ngoài đó đi. Lão phu nhân và phu nhân trông cô từ sáng”.

“ bác Vương lại gọi con là thiếu phu nhân rồi. Bác cứ gọi con là Tiểu Ngôn như trước đó kia đi ạ”. Hạ An Ngôn nhõng nhẽo nói Quản gia Vương mỉm cười nắm tay cô “ ta biết rồi, con mau ra phía bên ngoài đó đi”. “Dạ” Hạ An Ngôn quay người đi thẳng ra khu vườn cửa.

Thấy Hạ An Ngôn đi vào nhà, Lăng Hạo đẩy Nguyễn Nhã Hân ra “ Nhã Hân khi đã em nên giữ ý giữ tứ tứ với anh một tí”. - “ Lăng Hạo anh ghét bỏ em sau, chẳng phải lúc trước như là vậy sau”.

Nguyễn Nhã Hân kéo tay Lăng Hạo nhõng nhẽo nói. Lăng Hạo rút tay rời khỏi khuỷu tay cô ta, quay đầu lại nói “ này đó là trước kia, hiện giờ anh thuộc người vừa mới có hộ gia đình”. Lăng Hạo mặt không đổi dung nhan, bước chân vào nhà.

Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.

Page 2

Các bạn đang đọc truyện Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút – Chương 9 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Hạ An Ngôn cố ngồi dậy đi vào phòng tắm, nhưng thân dưới nhói đau, xương cốt cả người cô như người ta đập nát rồi gắn lại vậy.

Cô nhìn mình trong gương, hoảng sợ run rẩy cả người, thở hổn hển. Khắp người cô chằn chịt các dấu vết do anh để lại, đủ biết hôm qua anh đã phát tiết lên người cô như thế nào.

Một lúc lâu sau, Hạ An Ngôn không thể không bình tĩnh lại, tiếp thu mọi chuyện đã xảy ra. Cô vội vàng đi tắm, sau đó chọn một chiếc váy kính đáo cầu mong sẽ che đi những dấu vết kia.

Trong phòng khách dưới tầng, có một số người đã ngồi trên ghế chờ đợi cô.

Người có mái tóc trắng xoá là bà nội, bà nhìn cô thở dài với vẻ thất vọng. Người thứ hai chính là mẹ cô Trang Tử Khâm. Người thứ ba là Lăng Đình ba cô. Còn hai người cô không nghĩ là sẽ gặp được họ ở đây, đó là Nguyễn Nhã Hân và anh Lăng Hạo khuôn mặt tuấn mỹ tới cực hạn. Anh mặc âu phục đeo giày da ngồi đó, khí chất lạnh lùng bao quanh người, mang đậm nét con cháu quý tộc.

Cô trước mặt năm người, không hiểu sao có cảm giác giống như mình sắp bị xử tử đến nơi vậy.

Anh là người lên tiếng trước: “ Hạ An Ngôn, cô đừng tưởng chuyện tối qua có thể thay đổi được gì”.

Anh thật sự nghĩ mãi không ra, trước giờ anh có tính kiềm chế cực cao, cho dù như thế nào cũng có thể vượt qua. Tại sao đêm qua anh lại có hứng thú với cơ thể Hạ An Ngôn.

Hạ An Ngôn bị anh nói tới mức chẳng nói được gi, dù sao chuyện tối hôm qua cô rõ ràng là người chịu thiệt nhiều hơn mà.

Nguyễn Nhã Hân thấy cô không nói gì khó chịu chất vấn cô” Tiểu Ngôn, tôi không ngờ con người cô lại là người như vậy, cô thừa biết người Lăng Hạo muốn cưới là tôi mà. Cô đối xử với tôi như vậy không thấy tội lỗi sao”.

Hạ An Ngôn vội vàng lên tiếng “ tôi không cố ý, tôi không biết tại sao lại như vậy, tôi không có ý nghĩ quá phận với Lăng Hạo, Nhã Hân cô tin tôi có được không”.

“ tin cô, cô không cố ý, từ ngày tôi và cô được bà nội đem về từ tu viện, có ngày nào cô không ganh tỵ với tôi đc Lăng Hạo yêu thương, quan tâm không? Suốt ngày đi theo sau lưng tôi và anh ấy, cô nói đi có đúng như tôi nói không” Nguyễn Nhã Hân giận dữ trách mắng cô, lôi ra đủ loại hành động từ ngày cô bước chân vào Lăng Viện, rõ ràng đã không thể nhịn nỗi cô nữa.


A Nhuyễn quay đầu lại nhìn, cô thấy một ng­ười phụ nữ dáng vẻ thanh cao, yêu kiều, cô biết người phụ nữ này, đó là Chương Tố Cẩm, vợ Mạnh Trường Lăng.Chương Tố Cẩm cười cười bước lại gần, chăm chú nhìn A Nhuyễn từ đầu đến chân như thể đang nhìn một thứ gì đó không phải con người vậy."Tôi quên mất cô là một con câm".Cô ta cư­ời khẩy như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, chậm rãi đứng sát vào mép giường, nhìn A Nhuyễn lúc này đang bị trói chặt với ánh mắt khinh bỉ. A Nhuyễn quay mặt đi tỏ vẻ phớt lờ, Chương Tố Cẩm đột nhiên cúi xuống thì thầm vào tai A Nhuyền, "A Nhuyễn, làm một con câm chắc khổ lắm đúng không, cũng đúng thôi, còn gì đau khổ bằng việc không thể nói ra được nỗi khổ đau của chính mình.A Nhuyễn mím chặt môi, tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến những lời nói của Chương Tố Cẩm.Chương Tố Cẩm đưa tay ấn mạnh vào bụng cô, môi nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn, cô cố quay người đi nhưng không sao tránh được."Cô nghĩ mình đang mang thai thì tôi sẽ khô­ng dám làm gì cô sao?" Chương Tố Cẩm ấn tay mỗi lúc một mạnh hơn, A Nhuyễn quằn quại quay người tránh đi.A Nhuyễn đau đớn, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, Chương Tố Cẩm bỗng nhiên dừng tay, giọng dịu dàng gọi "Anh Trường Lăng!", tiếng gọi kéo dài, đúng kiểu gọi nhau dịu dàng, thân mật của những đôi vợ chồng mới cưới.Mạnh Trường Lăng đã đến.A Nhuyễn run rẩy nhìn về phía Mạnh Trường Lăng, cô rất muốn nói với anh những gì Chương Tố Cẩm đã làm với cô, nhưng chỉ phát ra đư­ợc những tiếng kêu ú ớ, cũng phải thôi, cô là một con câm không thể nói ra được nỗi đau của chính mình.Cô định đưa tay ra hiệu, nhưng chợt nhớ ra hai tay mình đang bị trói chặt, cô không nói đư­ợc, cũng không thể ra hiệu được, cô cắn răng chịu đựng, nhìn cảnh âu yếm giữa Chương Tố Cẩm và Mạnh Trường Lăng."Anh Trường Lăng, sắc mặt A Nhuyễn nhợt nhạt quá, chắc do ở một mình buồn quá đây mà, mà đứa bé trong bụng cô ấy lại đang lớn dần, có lẽ cũng đến lúc phải thai giáo rồi, A Nhuy­ễn là một người câm, vậy nên việc này cứ để em làm giúp cho." Chương Tố Cẩm nắm lấy cánh tay Mạnh Trường Lăng, giọng tỏ vẻ chân thà­nh.Mạnh Trường Lăng đưa mắt nhìn bụng A Nh­uyễn rồi khẽ gật đầu, "Cũng được, không thể vì cô ấy bị câm mà bỏ qua giai đoạn dạy con từ trong bụng mẹ được."Chương Tố Cẩm mỉm cười, "Vậy sau này cứ khi nào rảnh em sẽ nói chuyện với đứa bé trong bụng A Nhuyễn."Hai người họ bàn bạc với nhau rồi tự ra quyết định mà chẳng thèm hỏi ý A Nhuyễn thế nào.A Nhuyễn há mồm, tuyệt vọng dùng khẩu hì­nh miệng nói với Mạnh Trường Lăng rằng cô kh­ông cần, mồ hôi trên trán cô tuôn ra nhễ nhại, nhưng Mạnh Trường Lăng vẫn không hề để tâm, "Em phải ngoan ngoãn làm theo lời Tố Cẩm, con nhà họ Mạnh chúng ta không thể bỏ lỡ bất kì giai đoạn học tập nào."A Nhuyễn trợn tròn mắt, ánh mắt đầy sợ hãi và bất lực, Chương Tố Cẩm muốn lấy mạng con cô, cô không thể yên tâm về cô ta được."Trường Lăng, chúng ta về nhà đi ăn thôi." Chương Tố Cẩm kéo tay lôi Mạnh Trường Lăng đi, cô ta quay đầu lại nhếch mép nhìn A Nhuyễn tỏ vẻ đắc ý và tự mãn.A Nhuyễn tuyệt vọng tột độ, cô cảm nhận được những chuyển động bất thường của thai nhi trong bụng, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi. Ai sẽ đến cứu con cô đây?Chúng liệu có bị sao không?Cô đợi mãi, không một ai đến giúp cô, cô bị trói vào một chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cô chỉ biết cầu mong ông trời phù hộ cho đứa bé trong bụng mình.Mấy hôm sau, điều khiến cô sợ hãi đã đến, Chương Tố Cẩm cầm cuốn sách thai giáo bước vào phòng ngủ, theo bản năng, cô cuộn ngư­ời lại như thế muốn bảo vệ đứa con trong bụng, miệng phát ra một thứ âm thanh đầy căm phẫn, có vẻ như cô đang muốn nói điều gì đó."Cô đang muốn nói với tôi rằng nếu tôi hại chết đứa bé trong bụng cô thì Trường Lăng sẽ không thể có con đúng không?" Giọng Chương Tố Cẩm lạnh lùng.A Nhuyễn gật đầu, cô thầm hi vọng Chương Tố Cẩm sẽ không làm hại đến đứa bé trong bụ­ng cô nữa.Chương Tố Cẩm cười đầy gian xảo, "Cô yên tâm đi, tôi đã tìm được một người khác có thể sinh con cho Trường Lăng rồi."A Nhuyễn trợntròn mắt, cô sợ hãi đến nỗi to­àn thân run lên, đôi môi co rúm lại, liên tục hỏi tại sao cô ta lại làm như vậy?Tại sao?Chương Tố Cẩm ghé sát vào tai cô: "Bởi vì khi cô 18 tuổi Trường Lăng đã rất muốn có được cô, anh ấy cũng đã chung sống với cô, tôi còn nhớ như in hôm tổ chức hôn lễ, cô bỗng nhiên xuất hiện, mặc dù không hề tỏ thái độ gì như­ng tôi vẫn thoáng nhận thấy sự lo lắng trong đôi mắt anh ấy, đêm tân hôn hôm đó! Anh ấy th­ậm chí còn chưa chạm vào người tôi đã tìm đến gặp cô! Tôi danh chính ngôn thuận là vợ của anh ấy, vậy mà trong tim anh ấy lại chỉ có cô, vậy nên tôi cảm thấy ghen tị với cô, ghen tị đến phát điên! Tôi nhất định sẽ giết chết đứa con trong bụng cô, để cô cút khỏi cuộc sống của Tr­ường Lăng."


Video liên quan

Chủ Đề