Trình bày suy nghĩ về lòng biết on thầy cô giáo

Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên mang đến 2 dàn ý cụ thể, cùng 11 bài nghị luận ngắn gọn, giúp các em học trò lớp 9 có thêm nhiều ý nghĩ mới để hoàn thiện bài viết của mình. Nhờ đấy, sẽ càng ngày càng học tốt môn Văn 9 hơn.

Biết ơn thầy cô là truyền thống tôn sư trọng đạo, 1 đạo lý tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Với 11 bài nghị luận về lòng hàm ân thầy cô, sẽ giúp các em đoàn luyện và củng cố thêm kĩ năng viết văn nghị luận xã hội của mình thật tốt. Chi tiết mời các em tham khảo bài viết dưới đây của Học Điện Tử Cơ Bản nhé:

a. Mở bài: Giới thiệu vấn đề xuất luận.

  • Là 1 truyền thống đạo lý tốt đẹp của dân tộc ta từ xưa.
  • Ngày nay vẫn được xã hội nói đến, ân cần.

b. Thân bài

* Gicửa ải thích

  • Biết ơn là luôn nhớ ơn, tìm cách đền đáp những người từng tương trợ mình.
  • Không có người nào trong cuộc đời nhưng mà ko cần tới sự dạy bảo của thầy cô.
  • Biết ơn giáo viên bằng những hành động chi tiết trình bày lòng mến yêu và đền đáp công ơn thầy cô.

* Nguồn gốc

  • 1 đạo lý đẹp của dân tộc hiếu học.
  • Có nhiều tấm gương điển hình về lòng hàm ân thầy cô từ lịch sử xa xưa.

* Biểu hiện chi tiết:

  • Học tập tốt, nghe lời thầy cô dạy dỗ.
  • Biết ân cần bè bạn, thầy cô đúng đắn.

* Tinh thần của mỗi học trò chúng ta hiện tại.

  • Hầu hết các bạn đã nhận thức đúng và có việc làm chi tiết: học tập và đoàn luyện tốt, san sớt hàn ôn.
  • 1 số bạn khinh thường điều này, ko biết thậm chí khinh thường, thất lễ.

* Định hướng

  • Phcửa ải hàm ân thầy cô vì đấy là những người giúp ta trưởng thành về mọi mặt.
  • Ngày nay vẫn phải đề cao bài học, đạo lý cao đẹp đấy.
  • Phê phán những hành vi và thái độ xử sự phi đạo lí, bội ơn, xấc xược với thầy cô.

c. Kết bài:

  • Xúc cảm, nghĩ suy của mình về vấn đề lòng hàm ân đối với thầy cô.
  • Liên hệ bản thân, định hướng hành động.

I. Mở bài:

  • Dẫn dắt vấn đề: Biết ơn là truyền thống quý báu của dân tộc ta.
  • Nêu vấn đề: Biết ơn giáo viên là 1 thái độ, tình cảm trong trắng và cao đẹp.

II. Thân bài:

1. Gicửa ải thích

  • Biết ơn giáo viên là thái độ sống, tình cảm tốt đẹp, đấy là thái độ trân trọng, nhớ ơn công sức dạy bảo của thầy cô với học trò.

2. Vì sao lại phải hàm ân giáo viên

– Thầy cô giáo như những người cha, người mẹ thứ 2 của ta. Ví như bác mẹ có công sinh thành, dưỡng dục thì giáo viên cũng có công dạy bảo, giáo dục ta, giúp ta biến thành 1 người hoàn thiện về cả tư cách lẫn trí não.

– Thầy cô giáo truyền dạy cho ta những tri thức khoa học phong phú, có lợi, mang đến cho ta những bài học đạo đức, đạo lí làm người thâm thúy. Công sức mập mập đấy là chẳng thể phủ nhận và chối bỏ được.

– Biểu hiện của người có lòng hàm ân giáo viên:

  • Ngoan ngoãn, lễ độ với thầy cô
  • Luôn cần mẫn học tập, nghe lời thầy cô
  • Có thái độ yêu mến, trân trọng những người thầy cô đã từng dạy mình.
  • Những người biết quý trọng, hàm ân giáo viên sẽ được mọi người bao quanh và thầy cô yêu mến, quý mến lại.

3. Chúng ta phải làm gì để trình bày lòng hàm ân với giáo viên?

– Lòng hàm ân với giáo viên ko chỉ được trình bày qua lời nói nhưng mà còn được trình bày qua hành động:

  • Nói lời cảm ơn thầy cô.
  • Tự có tinh thần học tập, đoàn luyện thật tốt, ko để phụ công dạy bảo của thầy cô.
  • Luôn có thái độ, hành động đúng mực với thầy cô.

– Để ghi nhớ công ơn giáo dục mập mập của những người thầy, người cô đang công việc trên mọi miền quốc gia, cả nước đã chọn ngày 20/11 làm ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày để học trò gửi những lời chúc, những món quà tri ân tới thầy cô.

4. Mở mang vấn đề

  • Phê phán những người bội ơn, có thái độ và hành động ko đúng với thầy cô, thậm chí còn có trường hợp học trò đánh, chửi thầy cô ngay trên bục giảng.
  • Kế bên đấy, phê phán những phụ huynh, học trò lợi dụng ngày Nhà giáo Việt Nam để biếu xén, hối lộ thầy cô nhằm ăn lận trong học tập. Quan trọng hơn đấy là tư cách của 1 bộ phận thầy cô giáo đang dần bị tha hóa, chạy theo đồng bạc, dẫn tới những đổ nát trong giáo dục.

III. Kết bài:

  • Khẳng định lại vấn đề: Lòng hàm ân thầy cô là truyền thống của dân tộc, cần được gìn giữ và phát huy.
  • Liên hệ bản thân: Tự răn với bản thân sẽ luôn phấn đấu trong học tập và đoàn luyện đạo đức để ko phụ công sức của thầy cô, bác mẹ.

“Không thầy đấy mày làm nên” câu nói trình bày rất rõ công ơn của thầy cô đối với mỗi người chúng ta. Với tôi cũng thể, người thầy cô giáo khiến tôi có nhiều kỉ niệm thâm thúy nhất đấy là thầy Huy, Thầy chủ nhiệm của tôi hồi 5 tôi học lớp 8. Lớp 8, cái tuổi tôi mang trong mình sự ngông cuồng, sự ương bướng của chàng trẻ trai. Tôi bỏ bễ học hành, theo lũ bạn đi chơi hết nơi này tới nơi khác, loạn đả, trêu đùa, ăn cắp vặt… Từ 1 đứa hiền từ ngoan ngoãn, tôi biến thành 1 đứa nhỏ hư, ko coi trời cao đất dày ra gi. Cha mẹ tôi buồn lắm, Thầy Huy cũng rất buồn. Nhưng chính thầy đã phấn đấu kéo tôi lại, dạy dỗ tôi, đưa tôi ra khỏi vũng bùn xã hội, Thầy uốn nắn, chỉ bảo tôi, giúp tôi vượt qua gian truân, để biến thành 1 đứa trẻ ngoan và khả năng như ngày bữa nay.

Cha ông xưa đã từng có câu: “Tôn sư trọng đạo” để nói lên vấn đề biết ơn, kính trọng những người đã dạy dỗ mình. Xã hội hiện đại ngày càng phát triển, có những giá trị văn hóa truyền thống đã dần bị phai nhạt, nhưng mà truyền thống Tôn sư trọng đạo này cần phải được giữ gìn và phát huy.

Biết ơn là luôn ghi nhớ công ơn những người đã giúp đỡ ta trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, giúp ta khôn lớn trưởng thành. Không chỉ ghi nhớ công sức mà phải luôn có ý thức sẽ 3́o đáp, đền ơn những người đã giúp đỡ mình. Biết ơn thầy cô giáo cũng vậy, nó được thể hiện bằng những hành động hết sức cụ thể như nghe lời, kính trọng thầy cô, chăm ngoan học giỏi để đạt thành tích cao hơn nữa trong học tập.

Biết ơn, kính trọng thầy cô là đạo lý truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đã được lưu giữ hàng nghìn 5 nay:

Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ, phải yêu lấy thầy
Hay câu: Không thầy đố mày làm nên

Những câu tục ngữ đó đã có thấy tầm quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi con người. Có người nào khôn lớn trưởng thành, đạt được nhiều thành tựu rực rỡ mà phía sau ko có một người thầy lỗi lạc tận tụy chỉ 3̉o. Có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có một người nào như vậy. Thầy cô đem đến cho chúng ta biết bao 3̀i học, từ cách tiếp thu tri thức, văn hóa cho đến dạy chúng ta cách ứng xử cho phải đạo, lễ phép. Thầy cô sát sao ta từng con chữ, 3̀i học, mong cho chúng ta nên người. Thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ 2 của mỗi học trò.

Từ xưa đến nay có biết bao tấm gương tôn sư trọng đạo đã được lưu danh sử sách. Ví như Lê Văn Thịnh, nổi tiếng sáng dạ hoc giỏi, hiểu sâu biết rộng. Tuy đỗ đạt làm quan lớn trong triều, nhưng mà lúc về thăm thầy vẫn nhất mực cung kính quanh tay, xưng con với thầy. Hay Phạm Sư Mạnh, học trò của Chu Văn An, học cũng là người học trò thông mình. Sau đỗ đạt làm quan Tham Chính khu Mật viện, rồi làm đến cả Hành khiển tả ty lang trung. Mặc dù chức sắc lớn, công việc bề bộn nhưng mà 5 nào ông cũng sắp xếp thời gian về thăm thầy, cung kính lúc đứng trước mặt thầy thầy đáng trọng Chu Văn An. Trong xã hội hiện đại, chúng ta ko thể ko nhắc đến thầy giáo Văn Như Cương, một người thầy đáng trọng, luôn được học trò yêu quý, lúc thầy mất đã đem đến niềm tiếc thương vô hạn cho toàn thể học trò trong và ngoài trường.

Bên cạnh những học sinh có ý thức, hiểu được ý nghĩa của việc tôn trọng, biết ơn thầy cô thì vẫn có những học trò còn hỗn láo, có những hành động đáng chê trách như cãi. Chửi nhau, thậm chí là đánh thầy cô giáo. Đó là biểu hiện của sự suy đồi đạo đức và lối sống trong lớp trẻ. Nếu những hành động đó còn tiếp diễn, thì quả thật đáng lo ngại cho mai sau của nước nhà.

Biết ơn, kính trọng thầy cô là một nét đẹp trong văn hóa ứng xử. Thầy cô trao cho ta biết bao tri thức, 3̀i học, bởi vậy kính trọng họ là điều tất yếu. Dù xã hội có thay đổi thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn cần giữ gìn và phát huy truyền thống tốt đẹp này.

Tôi nhớ có người đã từng nói: “Khi ta trân trọng và trình bày lòng hàm ân cuộc sống, cuộc sống sẽ tươi sáng hơn và mang cho ta nhiều phúc lành”. Lòng hàm ân vốn là 1 truyền thống văn hóa đẹp của dân tộc ta từ bao đời nay. Sống hàm ân là 1 nhân phẩm cần có ở mỗi con người.

Chúng ta nhắc nhiều rằng con người cần có lòng hàm ân. Vậy lòng hàm ân là gì? Biết ơn là trí nhớ và trân trọng những gì mình thu được từ người khác. Lòng hàm ân là sự trình bày sự hàm ân, lòng thành kính của mình đối với những thành tích do ông cha để lại, đối với những điều tốt đẹp người khác mang đến cho mình. Lòng hàm ân được coi như thước đo trị giá của con người.

Lòng hàm ân biến thành truyền thống văn hóa ăn sâu trong nhận thức của mỗi người dân Việt Nam. Trong kho tàng ca dao, phương ngôn dân tộc, cha ông ta đã nhắc nhở mỗi người về lòng hàm ân: “Uống nước nhớ nguồn”, “Tôn sư trọng đạo”, “Muốn sang thì bắc cầu kiều / Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”,… Lòng hàm ân được răn dạy từ thuở con người mới sơ sinh, ăn sâu vào tâm thức và biến thành 1 lẽ sống cao đẹp của con người Việt Nam, mang bản sắc của Việt Nam. Lòng hàm ân biến thành chuẩn mực đạo đức của con người Việt Nam.

Khi có lòng hàm ân, con người biết ghi nhớ và trân trọng những gì người khác mang đến cho mình. Họ luôn biết giữ gìn và phát huy những trị giá đó trong cuộc sống. Trong xã hội, lòng hàm ân được biểu lộ bằng những nghĩa cử cao đẹp. Tục thờ phụng ông bà tiên tổ ở Việt Nam trình bày lòng hàm ân thâm thúy của con cháu đối với các bậc sinh thành đã có công dưỡng dục chúng ta nên người. Để có được cuộc sống tự do, hòa bình như ngày bữa nay, biết bao những người người hùng đã ngã xuống cảm tử cho đất nước quyết sinh. Chính vì thế, hằng 5 27/7 biến thành ngày lễ trọng đại tri ân các người hùng, thương binh, liệt sĩ đã quả cảm hi sinh thân mình bảo vệ và gìn giữ độc lập chủ quyền dân tộc. Trong cuộc đời mỗi chúng ta được thầy cô dạy bảo những điều hay lẽ phải, chúng ta có đủ đầy hành trang bước vào đời. Và ngày 20/11 hằng 5 biến thành dịp để các em học trò và phụ huynh trình bày thâm thúy lòng hàm ân những người thầy đã hết dạ giáo dục các em nên người.

Chúng ta thử hình dung 1 ngày nếu xã hội này, con người ko còn còn đó lòng hàm ân, họ chỉ mải chạy theo những xa hoa, hào nhoáng nhưng mà đánh mất trị giá con người. Không có lòng hàm ân, con người ta phát triển thành sống ích kỉ, sống dửng dưng, sống nhạt, sống lạnh lùng với cuộc đời, với con người. Nó như con rắn độc cứ luồn lách, luồn lách, bào mòn tư cách con người, biến con người biến thành kẻ vô ơn vô ơn.

Lòng hàm ân là 1 đức tính cần có ở mỗi con người. Chúng ta cần sống có lòng hàm ân, biết kế thừa thành tích lao động của các lứa tuổi đi trước, lĩnh hội các trị giá do người khác mang đến cho mình. Sống có lòng biết là lối sống nghĩa tình, là nét đẹp nhưng mà Việt Nam luôn kiêu hãnh với bè bạn quốc tế. Lòng hàm ân biến thành chuẩn mực nền móng của đạo đức con người. Sống có lòng hàm ân là lối sống lành mạnh, hăng hái trong đời sống của chúng ta. Người sống có lòng hàm ân luôn được người khác yêu quý, trân trọng và tương trợ trong cuộc sống.

Thật đáng buồn lúc trong xã hội bữa nay vẫn còn còn đó những kiểu người sống bội ơn, bạc bẽo, “ăn cháo đá bát”. Họ sống tư nhân, ích kỉ, chỉ biết nhận lấy nhưng mà ko hàm ân. Họ thậm chí giày đạp lên các thành tích lao động do người khác để lại. Hiểu được thực trạng đáng buồn đó, chúng ta càng cần phải kiến lập cho mình có lòng hàm ân. Hãy hàm ân và suy tôn những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Trước hết là hàm ân ông bà, bác mẹ, giáo viên đã ko quản vất vả nuôi dạy chúng ta nên người. Biết nói lời cảm ơn lúc nhận 1 điều tốt đẹp từ người khác. Mỗi người hãy hăng hái tham dự các hoạt động đền ơn đáp nghĩa trong xã hội, thường xuyên trình bày thâm thúy lòng hàm ân của bản thân đối với những người đã kiến lập ra các thành tích lao động trong xã hội, mang đến cuộc sống no ấm hạnh phúc. Mỗi học trò ngồi trên ghế nhà trường cần cố gắng học tập tốt, đoàn luyện tư cách, phẩm giá để biến thành người có ích nay mai đem sức mình xây dựng quê hương quốc gia.

Lòng hàm ân ko chỉ là đức tính đẹp của con người nhưng mà còn là ngọn ngành của mọi đức tính tốt đẹp khác. Hãy sống hàm ân với những con người cho ta có cuộc sống bữa nay, vì nếu ko có họ, liệu hiện thời ta sẽ ra sao?

Trong xã hội nhưng mà nền kinh tế kiến thức tăng trưởng mạnh bạo như hiện tại thì việc học là rất quan trọng. Do đấy chúng ta phải tới trường ở đấy các giáo viên sẽ truyền thụ cho ta những tri thức cực kỳ có lợi và thành công của ta bữa nay chính là nhờ phần mập công sức dạy bảo của các thầy các cô. Chúng ta cần phải hàm ân họ.

Thời xưa cụ Chu Văn An đã mở lớp dạy học tại quê nhà. Và nhiều người trong số những học sinh cũ đã làm tới những chức quan quan trọng trong triều đình. Phạm Sự Mạnh là 1 học sinh như thế, tuy đã là quan đầu triều nhưng mà ông vẫn tỏ thái độ cực kỳ kính trọng người thầy cũ của mình. Tới nhà thăm cụ, ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng ko dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông giải đáp đầy đủ những câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như 1 người học sinh tầm thường. Tấm lòng thật đáng quý biết bao! Thời nay học trò chúng ta cũng có muôn vàn cách để bộc lộ lòng hàm ân của mình đối với các giáo viên: tham dự văn nghệ chào mừng 20-11; thi đua giành nhiều hoa điểm cộng, tới thăm, chúc sức khỏe các thầy cô. Biết ơn những người đã dạy bảo mình là 1 hành động đẹp rất nên làm. Ấy là việc làm của 1 người học trò ngoan, biết phát huy tốt truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Ăn khoai nhớ kẻ cho dây nhưng mà trồng.

Nếu ko có các thầy các cô dạy bảo chúng ta, truyền cho chúng ta những tri thức có lợi thì chắc gì chúng ta đã đạt được thành công như ngày bữa nay; chắc gì chúng ta đã thành đạt, kiếm nhiều tiền để nuôi sống gia đình và làm lợi cho quốc gia. Do vậy người nào người nào cũng cấp thiết lòng hàm ân giáo viên.

Đó thế cơ mà có những học trò vô tinh thần, vô văn hóa, chẳng coi thầy cô ra gì. Những học trò đấy học thì kém lại hay nghịch dại, làm thầy cô và cha mẹ phiền lòng. Thậm chí còn mắng, chửi thầy cô lúc bị điểm kém hay hạ hạnh kiểm. Đánh trách thay! Chúng ta có rất nhiều cách để tỏ lòng hàm ân những người đã có công dạy bảo mình: ngồi trong lớp chỉ cần các bạn để mắt nghe giảng nghĩa là đã tỏ lòng hàm ân rồi đó. Học thật giỏi, giành được nhiều điểm 9, mười chính là cách đền ơn các thầy các cô tốt nhất của chúng ta. Ngoài ra vào ngày 20-11, 8-3, tết cổ kính, học trò có thể họp nhau lại cùng tới nhà thầy cô, thầy cô vui nhưng mà chúng ta cũng được coi là học trò ngoan, có nghĩa biết đền ơn. Người ta nói:

Qua sông thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.

Thật vậy! Cứ ví thử xã hội này nhưng mà ko có nghề dạy học thì ko biết nó sẽ bê trễ và kém tăng trưởng tới thế nào! Vậy thì ngay từ hiện thời, chúng ta hãy tỏ ra là những người học sinh ngoan bằng cách tỏ lòng hàm ân các thầy, các cô của mình. Họ xứng đáng được chúng ta đời đời kiếp kiếp nhớ ơn và kính trọng!

Cả tuổi thơ con được đắp đầy bởi những câu hát à ơi dịu mát, những bài học làm người thâm thúy nhẹ nhõm của mẹ, của bà. Những câu hát đó, những mẩu chuyện câu thơ, câu ca dao đó dần nhen nhóm trong tâm hồn và trí tuệ non nớt của con bài học tình mến thương con người, triết lý cuộc sống. Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Là người học sinh, chúng ta phải hàm ân giáo viên.

Có thể nói rằng, lòng hàm ân là 1 định nghĩa được nhen nhói trong mỗi tâm hồn con người từ rất lâu, bắt đầu từ còn bé. Lòng hàm ân là hiểu thâm thúy và ghi nhớ công sức của người khác đối với mình, bản thân phải bộc bạch lòng hàm ân người đã cứu giúp mình qua cơn nguy biến. Có khi ta hàm ân cuộc sống:

“Cảm ơn đời mỗi ban mai thức dậy.
Ta có thêm ngày nữa để mến thương”

Ta hàm ân bác mẹ, bè bạn:

“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
1 lòng thờ mẹ kính cha…”

Nhưng đối với học trò từng cắp sách đến trường, lòng hàm ân thầy cô thâm thúy, đặm đà hơn bao giờ hết. Chúng ta từng trình bày lòng hàm ân đó bằng cách ghi nhớ, khắc sâu công ơn người thầy dìu dắt, dạy dỗ học sinh trong công việc giáo dục. Ta khẳng định 1 điều rằng, lòng hàm ân thầy cô là đức tính nhưng mà mỗi con người cấp thiết.

Tại sao chúng ta phải hàm ân giáo viên? Ấy là bởi thầy cô là người cho chúng ta nguồn ánh sáng của kiến thức, văn hóa. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết nhưng mà ánh sáng nhưng mà người thầy rọi vào ta sẽ mãi trong cuộc đời. Quả thực, thầy cô nâng đỡ, dìu dắt học sinh từng bước trên tuyến đường kiến thức. Những tri thức thầy cô truyền thụ sẽ dày theo 5 tháng, giúp ta uyên bác, được khai khẩn để biến thành con người tiến bộ trong xã hội. Hơn thế, thầy cô là người cha, người mẹ thứ 2 trong cuộc đời mỗi người. Trong lúc cho ta kiến thức, thầy cô còn thay bác mẹ dạy dỗ ta, luyện cho ta những bài học làm người. Qua bài học tính nhân bản, cách xử sự, triết lý cuộc đời, thầy cô ở bên ta giáo dục ta biến thành người có kiến thức, có văn hóa đạo đức. Kế bên đấy, thầy cô luôn dành tình cảm mến thương, bồi đắp tâm hồn ta, thắp sáng ước mong, vẽ ra cho học sinh tuyến đường đi đến mai sau. Người thầy, người cô ko chỉ chỉ cho học sinh tuyến đường đi nhưng mà còn động viên ý chí cố gắng để tiến hành hoài bão, mục tiêu, ước mong. Nhờ vào những giáo dục của thầy cô nhưng mà ta thành công, trưởng thành trong cuộc sống. Nếu ko có thầy cô chỉ bảo, dạy bảo thì có rất nhiều người chẳng thể thành công trong cuộc sống “Không thầy đố mày làm nên”. Không chỉ vậy, truyền thống tôn sư trọng đạo của con người Việt Nam là truyền thống có từ lâu đời, mỗi tư nhân là 1 mắt xích phát huy truyền thống đó. Biết ơn thầy cô cũng chính là biểu lộ của người có văn hóa, tiến bộ, mọi người tình quý, kính trọng.

Và học sinh chúng ta đã và đang làm gì để bộc bạch lòng hàm ân thầy cô? Lòng hàm ân xưa biểu lộ ở thái độ tôn trọng với thầy. 1 tỉ dụ tiêu biểu là Phạm Sư Mạnh. Ông là 1 quan đầu triều, quan cao chức mập. Nhưng lúc tới nhà thăm cụ Chu Văn An, thầy giáo cũ. Ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng ko dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông giải đáp đầy đủ câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như 1 học sinh tầm thường. Thật đáng quý biết bao, quay về thời nay. Lòng hàm ân được biểu lộ qua nhiều bề ngoài nhiều chủng loại, biến thành lễ tri ân mang thuộc tính bao la toàn xã hội. Điều đấy trình bày trong ngày 20/11 hàng 5. Học trò tham dự văn nghệ chào mừng ngày 20-11, thi đua dành nhiều hoa điểm cộng, tới thăm hỏi, chúc sức khỏe thầy cô. Dù mọi thời đại, hàm ân người đã dạy bảo mình là 1 hành động đẹp nên làm. Ấy chính là việc làm của 1 học trò ngoan, biết phát huy truyền thống của dân tộc ta 1 cách đúng mực.

Do vậy, chúng ta cần có những hành động phê phán, lên án những biểu lộ sai lầm, thất lễ, xấc xược với thầy cô của những học trò vô tinh thần vô văn hóa, chẳng coi thầy cô ra gì. Những học trò đấy đi học thì thấp kém, về nhà hỗn láo với bác mẹ thật đáng trách thay. Và để tỏ lòng hàm ân giáo viên chúng ta chỉ cần ngồi trong lớp nghe giảng ko làm việc riêng, làm bài tập, ôn bài, thuộc bài đầy đủ để dành những điểm 9, điểm mười tặng thầy cô. Ngoài ra, vào ngày 20-11, 8-3, tết nguyên đán học trò có thể tới thăm gửi quà hỏi thăm sức khỏe thầy cô. Nhờ vậy thầy cô rất vui lòng.

Rõ ràng, thầy cô là 1 trong những con người quan trọng trong cuộc sống. Ánh sáng người thầy, người cô rọi vào ta sẽ còn mãi. Để mỗi chúng ta biết khắc sâu công ơn dạy bảo để rồi trưởng thành vững bước trên tuyến đường đời.

Từ xưa đến nay truyền thống tôn sư trọng đạo đã được lưu truyền qua biết bao lứa tuổi, đấy là 1 đức tính cực kỳ đẹp của dân ta, là cách trình bày đạo đức của người học trò với những người thầy, người cô có công ơn dạy bảo ta nên người, từ đấy nhưng mà câu nói “Học sinh phải biết mến yêu và hàm ân thầy cô”.

Thật vậy, mến yêu và hàm ân thầy cô đã là những đức tính nhưng mà người học trò phải có được, trước hết là sự mến yêu. Học trò cần biết mến yêu những người thầy, người cô của mình, những người đã dùng cả cuộc đời để dạy cho ta biết đâu là lẽ phải, người thầy người cô không hề bác mẹ sinh vì thế ta nhưng mà thầy cô được coi là bác mẹ thứ 2 của bất kì người học trò nào, bác mẹ cho ta cơm ăn áo mặc thì thầy cô đem đến cho ta kiến thức, cho ta kinh nghiệm, lẽ sống, những bài học quý giá, bác mẹ dắt ta tập bước đi trên đôi chân bé nhỏ thì thầy cô dắt ta bước đi trên tuyến đường vươn đến thành công trong mai sau. Những con người đấy vẫn lặng thầm dạy bảo, ko phân biệt, tập huấn những con người dù sang giàu hay nghèo đói, những người tinh nghịch phá phách đều từ đấy nhưng mà nên người. Khi đã học được sự mến yêu thầy cô của mình thì mỗi người cần học cách hàm ân đến những gì nhưng mà thầy cô đã khiến cho mình, những con người đấy cứ lặng thầm với công tác của mình, truyền đạt tri thức 1 cách nhiệt huyết nhất đến những người học sinh, người thầy người cô đấy cứ mài miệt chèo chống con đò, chở biết bao lứa tuổi học trò đến với bờ bến của kiến thức nhưng mà quên đi bản thân mình, quên đi những mỏi mệt, sức ép để cho lứa tuổi trẻ trang bị đầy đủ kiến thức bước vào cuộc sống.

Mến yêu và hàm ân cần được trình bày bằng hành động chứ không hề bằng lời nói. Những người thầy người cô nhiệt huyết với nghề, mến thương học trò của mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc học trò sẽ phải làm gì để trả ơn, chẳng bao giờ đề xuất học trò phải báo ân công ơn của mình nhưng mà đối với những người học trò cần phải nhận thức được công ơn mập mập đấy. Hành động hàm ân đấy chỉ cần trình bày qua tình cảm thầy trò, chỉ là những ngày học trò quay về mái trường xưa, đến thăm thầy cô vào những ngày lễ hàm ân, chẳng cần vật chất xa hoa bởi vật chất chẳng thể đo được thứ tình cảm thiêng liêng đấy. Bông hoa trên tay, nụ cười trên môi, những lời hỏi thăm, những câu chuyện ko bao giờ cũ, tất cả những thứ đấy tuy giản dị nhưng mà cực kỳ đắt giá, chỉ với bấy nhiêu đấy cũng đủ trình bày tình cảm của những người học trò đối với thầy cô của mình.

Ngoài ra đối với những bạn học trò còn đang ngồi trên ghế nhà trường có rất nhiều cách trình bày sự mến yêu và hàm ân tới thầy cô của mình. Dễ dãi cho vấn đề đấy là lắng tai thầy cô giảng bài trong các tiết học, điều đấy giúp những người thầy người cô có 1 tiết dạy hiệu quả chỉ vào giảng dạy chứ không hề gào thét, nhắc nhở. Nỗ lực thi đua học tập lao động thật tốt để ko phụ công ơn thầy cô tin cậy giảng dạy. Người xưa đã có câu “1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy” hay “Không thầy đố mày làm nên” qua đấy cho thấy được vai trò mập mập nhưng mà thầy cô đem và giáo dục lứa tuổi học trò cách hàm ân đến thầy cô của mình. Đó thế nhưng mà kế bên những học trò chăm ngoan đấy thì còn 1 đại bộ phận những học trò cảm thấy đáng ghét 1 số bộ môn nhưng mà mình đang học, lười học và đổ lỗi cho việc thầy cô dạy ko hiểu, ko có hứng thú với những môn xã hội, đặc thù là còn bỏ học, trốn học vì ham chơi đặc thù hơn là những học trò tỏ thái độ thất lễ với chính người thầy người cô của mình lúc được nhắc nhở về những lỗi nhưng mà mình đã vi phạm, chống đối với những gì thầy cô đưa ra, đây là điều rất đáng buồn cho 1 số học trò trong thời khắc hiện tại.

Để xã hội càng ngày càng tăng trưởng, quốc gia đi lên hơn nữa thì vai trò của thầy cô là cực kỳ quan trọng, là những người tạo bàn đạp cho những búp mầm non vươn cao hơn, vươn xa ra cả toàn cầu, là người học trò cần biết mến yêu và biết hơn những người thầy người cô của mình dù sau này có thành đạt đến đâu.

Dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống đạo lý cực kỳ tốt đẹp. Trong truyền thống đạo lý đấy, chữ nhân được đặt lên bậc nhất. 1 góc cạnh nhân tức là lòng hàm ân. Trong cuộc sống này, chúng ta hằng ngày phải chịu ơn biết bao lăm người. Từ bát cơm ta ăn, từ hình hài ta có rồi tới cuộc sống ý thức từ đâu ta có? Phcửa ải chăng là do quả của biết bao con người từ dân cày khó nhọc 1 nắng 2 sương, từ sự tảo tần hi sinh của bác mẹ và gần ta nhất là sự tận tụy hết dạ của thầy cô.

“Nhất tự vi sư. Bán tự vi sư”, “Không có thầy đố mày làm nên” là những lời khuyên thâm thúy của ông cha nhắc nhở chúng ta ghi nhớ công ơn thầy cô. Thầy cô giáo có vai trò rất mập mập trong sự thành đạt của học trò. Thầy cô là bậc đàn anh đi trước, là người có trình độ hiểu biết cao, có bản lĩnh sư phạm dạy học cho học trò những tri thức căn bản phong phú, bao điều hay lẽ phải, chỉ dẫn cho học trò từng bước đi lên chắc chắn. Đằng sau 1 học sinh giỏi là 1 người thầy giỏi. Cho nên, lúc đạt được thành công trong cuộc sống, chúng ta phải ghi nhớ công ơn họ.

Vai trò và bổn phận của thầy cô rất mập mập. Không chỉ phân phối tri thức, thầy cô còn dạy dỗ ta nên người toàn diện. Thầy cô là người cha, người mẹ thứ 2 của mỗi con người. Thầy cô đã tốn rất nhiều công lao, những lời truyền đạt và cả tấm lòng của thầy cô dành cho học trò. Biết ơn thầy cô tức là thật tâm ghi nhận công sức đó.

Có hàm ân thầy cô người học trò mới tiến hành đúng tư cách làm người, tiến hành đúng đạo lý muôn thuở của dân tộc “Tôn sư trọng đạo”. Chính lòng hàm ân làm ngày càng tăng vẻ đẹp tư cách ở con người, mang đến cho ta niềm tin cậy vào cuộc sống nhưng mà cố gắng tiến lên phía trước.

Chúng ta phải xem đấy là nghĩa vụ và bổn phận của người học trò. Ấy là nghĩa vụ của kẻ “Ăn quả nhớ người trồng cây”. Cho nên ngay bắt đầu từ bước vào ghế nhà trường, học trò đã được dạy “Tiên học lễ, hậu học văn”

Dù đấy là cái lễ, là gốc, là nền, là nhân tố tư cách căn bản của người được rèn dạy từ những bước đi lẫm chẫm đầu đời nhưng mà mấy người nào hiểu được. Ngày nay, điều đáng sợ là lòng tôn kính thầy cô đã có nhiều biểu lộ xấu. Vẫn còn biết bao học trò quên đi cái lễ đó. Họ kiêu hãnh về vốn tri thức bé nhỏ của mình nhưng mà phủ nhận công của thầy cô, hạ thấp vai trò của thầy cô. Nhiều hiện tượng đáng buồn, học sinh lại đứng ngang nhiên cãi lại thầy cô, dám làm những điều hạ thấp phẩm giá của thầy cô như tin báo đã phê phán. Thử hỏi có xã hội, quốc gia nào trên toàn cầu này lại ko xem đạo đức lễ giáo là nền móng trị giá căn bản.

Chúng ta cần phải ra công chống lại và loại bỏ cái xấu đang tăng trưởng. Chúng ta cần phải mày mò lý do nào dẫn tới hiện tượng đó? Ấy chính là những sách báo, phim ảnh xấu đang len lách dần để đầu độc tư tưởng vốn trong trắng của người học trò để phục vụ thiên hướng bạo lực đối với thầy cô.

Ngoài việc học ở thầy cô, người học trò có thể học ở bè bạn, ở những người bao quanh, ở cuộc sống, ở những tân tiến tiến bộ trong xã hội. Nhưng chúng ta cũng phải luôn xác định vai trò của thầy cô vẫn là quyết định. Bè bạn, xã hội chỉ nhập vai trò cung cấp tiếp sức. Vì vậy, chúng ta phải phải luôn quý trọng tấm lòng của thầy cô dành cho học trò.

Cho dù xã hội có tăng trưởng tới đâu, nền khoa học kỹ thuật có tân tiến cách mấy thì đạo đức vẫn là cơ sở để tăng trưởng tài năng xây dựng 1 xã hội tiến bộ, giàu đẹp. Chúng ta phải luôn khẳng định trọng thầy, hàm ân thầy cô là 1 những chuẩn mực đạo đức tốt đẹp của người học trò.

Người có tài nhưng mà ko có đức chẳng những là người vô bổ như Bác Hồ đã nói nhưng mà còn có thể gây hại cho xã hội và quốc gia. Để sống có lòng hàm ân, biết trân trọng những thành tích lao động của người khác ko có gì khác ngoài phải biết sống thật tâm, sống vì người khác, hăng say học tập, bồi dưỡng phẩm giá từng ngày, xây dựng ước mong, khát vọng cao đẹp, hướng tới mai sau.

Biết ơn thầy cô là 1 trong việc học lễ. Việc học lễ là việc của 1 đời người. Đừng nghĩ dễ ợt rằng, tôi chỉ trọng thầy, lúc thầy dạy dỗ tôi nên người. Có thành đạt, tôi mới nhớ ơn thầy.

Chúng ta phải luôn biết kính trọng thầy, hàm ân thầy dạy bảo: học thật tốt, thành đạt trong cuộc đời là cách trình bày lòng hàm ân thiết thực nhất. 1 lời nói lễ độ, 1 câu chào, 1 cái cúi đầu, vâng dạ của người học trò… đủ làm thầy cô thấy ấm lòng.

Thầy cô là người đưa đò tới bến. Khi trưởng thành và thành đạt, 1 khi nào đấy hãy nhớ về thầy cô. Ấy cũng là 1 trong những biểu lộ của lòng hàm ân. Cho nên, cần phê phán những hành động việc làm đi trái lại với truyền thống đạo lý của dân tộc ta.

“Muốn sang phải bắc cầu Kiều. Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”. Con đường tới với kiến thức là tuyến đường gồ ghề, gian khổ. Trên tuyến đường đó thầy là người chỉ lối, là người đi cùng quan trọng biết bao đối với mỗi chúng ta. Muốn nên người, chúng ta phải có thái độ tôn kính và hàm ân giáo viên của mình.

Từ xa xưa cha ông ta có câu “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” hay “Uống nước nhớ nguồn”. Ấy đều là những lời đúc rút kinh nghiệm, là bài học quý báu nhưng mà cha ông ta để lại cho con cháu. Thật vậy, lòng hàm ân luôn là thái độ sống cần phải nâng niu và trân trọng. Nó sẽ giúp ta biến thành người có lợi hơn trong cuộc sống này.

Lòng hàm ân là ghi nhớ và trân trọng những gì có trị giá nhưng mà mình thu được từ người khác. Lòng hàm ân sẽ bình chọn được tư cách của mỗi con người, là thước đo trị giá của chúng ta. Biết ơn những người đã tương trợ mình, ghi nhận sự tương trợ đó chính là ta đã trân trọng họ. Còn gì hạnh phúc hơn lúc được người khác trân trọng mình. Hãy sống có lòng hàm ân để được mọi người tình quý và kính trọng.

Là 1 người cháu, người con trong gia đình thì hàm ân tiên tổ, ông bà, bác mẹ cũng là đạo lí. Tục thờ phụng ông bà, tiên tổ cũng chính là trình bày lòng hàm ân của con cháu với bậc sinh thành đã có công dưỡng dục chúng ta nên người. Chúng ta phải biết lễ độ với ông bà, bác mẹ. Ấy là 1 nét đẹp văn hóa nhưng mà ít dân tộc nào có được.

Hay ngày 22/7 hằng 5 những người lính họ đã đã biến thành ngày hoài tưởng, tri ân các người hùng, thương binh, liệt sĩ vì họ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân, tuổi xanh, hay cả tính mệnh mình để bảo vệ nền độc lập tự do của dân tộc. Là lứa tuổi trẻ chúng ta ko chỉ học tập nhưng mà cũng phải bảo vệ, gìn giữ nền độc lập nhưng mà gian truân mới có được như ngày bữa nay. Chính thành ra nhưng mà để trình bày lòng hàm ân thì mỗi chúng ta có thể tới thu dọn bãi tha ma liệt sĩ, cắt cỏ để nơi đây mãi sạch bong. Và truyền thống đó đã được duy trì và phát huy trong mấy chục 5 qua và càng ngày càng phát triển thành mập mạnh.

Và còn cả những người mẹ Việt Nam người hùng lúc họ đã phải hi sinh người chồng, người con của mình để bảo vệ độc lập tự do cho dân tộc. Những người đàn bà đó đã phải chịu đựng rất nhiều gian truân của cuộc sống, phải trải qua cảm giác sống độc thân lẻ bóng 1 mình. Vì vậy nhưng mà chúng ta phải hàm ân họ bằng cách tới thu dọn nhà cửa, trò chuyện với mẹ để mẹ vơi đi nỗi độc thân.

Lòng hàm ân của lứa tuổi học sinh với công ơn dưỡng dục của thầy cô:

“Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.”

Ấy là những lời dạy bảo nhưng mà cha ông ta dành cho chúng ta. Thầy cô là những người đã hi sinh rất nhiều cho học sinh của mình, dạy học bằng tất cả tình yêu và tâm huyết. Chính thành ra là học trò ta phải lễ độ, cần mẫn học hành để ko phụ công của các thầy cô dành cho mình.

Lòng hàm ân sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn, biết trân trọng những người bao quanh ta và những gì ta đang có. Mỗi người cần có cho mình lòng hàm ân người khác, biết sống vì người.

Cuộc sống hiện tại thì càng ngày càng phát triển thành bận bịu, mỗi chúng ta đều dần dần quên đi việc phải hàm ân người khác. Lòng hàm ân có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong cuộc sống này. “Hãy hàm ân những gì đang có và bạn sẽ thu được nhiều hơn. Nếu xoành xoạch chỉ trông thấy những gì mình ko có thì bạn sẽ ko bao giờ có đủ được”.-Oprah Winfrey. Hay “Hãy để sự hàm ân làm gối để bạn quỳ lên nói lời nguyện cầu hàng đêm. Và hãy để đức tin làm cầu để đưa giúp bạn đi khỏi cái xấu tới với cái tốt”.-Maya Anglou.

Và lứa tuổi trẻ cần có những hành động ko cần khoa trương bởi lòng hàm ân khởi hành từ tấm lòng của mỗi con người. Thường xuyên trình bày lòng hàm ân với những người đã tạo ra thành tích lao động. Trân trọng các trị giá văn hóa vật thể và phi vật thể nhưng mà ông cha ta để lại. Không dừng bảo tồn và phát huy các trị giá truyền thống đó trong thời đại mới, phải cố gắng đoàn luyện tư cách tốt để biến thành người có lợi trong xã hội. Chúng ta cần lên án những người ko có lòng hàm ân, bội ơn, ăn cháo đá bát… trong xã hội hiện hay. Là 1 người trẻ hãy sống sao cho có ý nghĩa.

Là 1 người trẻ trong xã hội đang càng ngày càng tăng trưởng chúng ta càng cần có trong mình lòng hàm ân. Hãy biết trân trọng những gì chúng ta đang có và hàm ân về điều đó bởi lòng hàm ân sẽ dạy cho ta có 1 tư cách tốt, có cách xử sự cao đẹp.

Biết ơn thầy cô hay còn gọi là truyền thống tôn sư trọng đạo là 1 trong những đức tính quý báu nhưng mà cha ông ta đã lưu truyền hàng nghìn 5 qua. Nó cũng được giả dụ 1 kim chỉ nam xuyên suốt mấy nghìn 5 lịch sử và biến thành 1 đạo lý để con cháu nghìn đời noi theo. Bởi “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” [1 chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy].

Trong kho tàng khổng lồ của dân tộc có hàng nghìn câu ca dao phương ngôn nói về chủ đề gia đình, tình yêu, bên cạnh đó có nhẽ được nhiều người biết tới nhất là câu nói: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây/ Ăn khoai nhớ kẻ cho dây nhưng mà trồng”. Câu ca dao đề cao và nhấn mạnh vai trò mập mập của những người đã tương trợ nâng đỡ ta trong cuộc đời. Ví như cha mẹ cho ta hình hài thì thầy cô chính là những người cho ta cả bầu trời kiến thức. Thật khó có thể chọn được công sức sinh thành hay dưỡng dục là hơn, chỉ có thể nói ngắn gọn rằng đấy chính là 2 thứ có ý nghĩa quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.

Truyền thống tôn sư trọng đạo đã còn đó giữa lòng dân tộc cả nghìn 5 qua và nó biến thành 1 trong những nhân phẩm cực kỳ quý báu. Chứng cớ có thể kể tới đấy là những tấm gương đáng để chúng ta noi theo.

Xưa kia cụ Chu Văn An là 1 nhà giáo giỏi, tên tuổi của cụ được lưu truyền trong lịch sử dân gian. Cụ về quê mở lớp dạy học và trong số những học sinh của cụ có rất nhiều người đã đỗ quan mập, làm những chức phận mập của triều đình. 1 trong số đấy có thể kể tới như Phạm Sư Mạnh 1 trong những học sinh nên danh nhất của cụ. Thế nhưng mà ko thành ra nhưng mà ông tỏ ra thất thố với người thầy của mình. Mỗi lần có cơ hội về thăm thầy ông chỉ dám đứng từ ngoài vái chào, khi vào nhà ko bao giờ dám ngồi cùng sập với thầy nhưng mà xin phép ngồi xuống dưới. Trả lời lễ độ gọn gàng những câu hỏi của thầy. Ấy mới thấy dù con người ta ở địa điểm nào trong xã hội thì đạo làm trò cũng ko bao giờ bị lệch lạc.

Hay trong cuộc kháng chiến chống Pháp lớn lao, người ta tìm thấy cuốn nhật kí của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc học trò trường cấp 3 Từ Liêm Hà Nội. Trong những 5 tháng thảm khốc mưa bom lửa đạn đó thế nhưng mà trong đầu của anh chiến sĩ vẫn ko nguôi nhớ tới những lời dạy của thầy Lưu. Hai tháng trước lúc hi sinh ở trận mạc Quảng Trị, người chiến sĩ đấy viết: “Lòng tin cậy ở con người cũng chính là 1 nét riêng rất lạ mắt của lòng nhân đạo – Điều này thầy Lưu đã nói rất nhiều lần với mình từ 3 5 trước, từ hơn 2 5 trước – Nhưng cho tới hiện tại mình mới hiểu 1 cách sâu xa và đầy đủ nhất”. Người học sinh Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng mực lẽ sống của đời mình. “Có thể tương lai, cuộc đời sẽ giải đáp mình bằng luồng gió lanh tanh, nhưng mà có hề chi, lúc mình đã hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn cương trực và cao cả – Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống nhưng mà cảm hiểu hạnh phúc ko có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những những gì tính toán tư nhân mỏi mòn và cỗi cằn. Phcửa ải, mình phải sống tương tự, phải hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn như thế – Đây là ước mong, là ước muốn, cố gắng và cũng là bổn phận mình phải làm. Phcửa ải làm”. Những lời dạy của thầy chính là hành trang tư tưởng mập lao để anh vượt qua những 5 tháng đầy đau thương thảm khốc đấy.

Ngày nay, truyền thống tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn vẫn được xã hội chúng ta nối tiếp và phát huy. Chứng cớ là cả nước dành 1 ngày 20/11 là hiến chương nhà giáo. Nhằm suy tôn và ghi nhớ công sức của những lứa tuổi trồng người lớn lao của dân tộc.

Kế bên những tấm gương học trò tốt, thì cũng còn đâu đấy những tư nhân chưa hoàn thiện. Vẫn còn những hành động thụ động như chưa chuyên chú học tập, vi phạm tinh thần kỉ luật nhà trường, chưa vâng lời thầy cô. Song nó chỉ như những thụ động bé nhỏ nhưng mà thôi.

Chúng ta những người đang ngồi trên ghế nhà trường vẫn còn được uốn nắn dạy dỗ dưới bàn tay của các thầy cô hãy trình bày mình là những người hiếu học, chăm ngoan về đạo đức. Bởi lẽ ko có thầy thì đố mày làm nên. Nhớ về nguồn cội hàm ân người đã dìu dắt nâng đỡ mình cũng chính là thước đo của tư cách con người.

“Không thầy đố mày làm nên”, 1 triết lí dân gian đã được lưu truyền từ bao đời nay. Điều này cho chúng ta thấy người thầy có vai trò mập mập đối với tuyến đường học thức của mỗi học sinh. Dẫu là học sinh bán tự, nhất tự [có câu “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” – 1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy], huống hồ chi, chúng ta, trong đời người nào chẳng là học sinh hơn 1 lần “nhất tự” hiểu theo nghĩa rộng của định nghĩa này. Nhưng điều tôi muốn đề cập ở đây là 1 mặt khác nữa của câu phương ngôn – Ấy cũng là lời nhắn nhủ, khuyên răn chúng ta phải nhớ ơn thầy cô.

Mỗi người có được công danh, sự nghiệp thành đạt đều nhờ công ơn dạy bảo của thầy cô. Những người chiến sĩ trong trận đánh tử sinh với giặc ngoại xâm, trong hành trang ý thức mang ra chiến trận cũng có lời thầy cô. Chúng ta, hẳn đã nhiều người đọc nhật kí của anh Nguyễn Văn Thạc [Nhà xuất bản Thanh niên xuất bản dưới đầu đề Mãi mãi tuổi 2 mươi] học trò trường cấp 3 [THPT] Yên Hòa B – Từ Liêm, Hà Nội. Trang nhật kí ngày 24/5/1972, ghi trước lúc anh hi sinh tại trận mạc Quảng Trị 2 tháng, 7 ngày sau đấy, người học sinh này đã nhớ lời dạy thầy giáo cũ – thầy Lưu, và nói rằng, cho tới khi này, anh mới hiểu hết lời dạy của thầy. Xin được trích đoạn nguyên văn “Lòng tin cậy ở con người cũng chính là 1 nét riêng rất lạ mắt của lòng nhân đạo – Điều này thầy Lưu đã nói rất nhiều lần với mình từ 3 5 trước, từ hơn 2 5 trước – Nhưng cho tới hiện tại mình mới hiểu 1 cách sâu xa và đầy đủ nhất”. Người học sinh Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng mực lẽ sống của đời mình. “Có thể tương lai, cuộc đời sẽ giải đáp mình bằng luồng gió lanh tanh, nhưng mà có hề chi, lúc mình đã hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn cương trực và cao cả – Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống nhưng mà cảm hiểu hạnh phúc ko có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những những gì tính toán tư nhân mỏi mòn và cỗi cằn. Phcửa ải, mình phải sống tương tự, phải hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn như thế – Đây là ước mong, là ước muốn, cố gắng và cũng là bổn phận mình phải làm. Phcửa ải làm”. Chính thành ra ta chẳng thể quên được công ơn của thầy cô.

Thầy cô giáo là người chỉ dẫn, bồi dưỡng, truyền đạt cho ta những kinh nghiệm nhưng mà loài người đã thu thập trong suốt giai đoạn lịch sử dài lâu về khoa học thiên nhiên, khoa học xã hội và kinh nghiệm sống để mở mang trí tuệ cho chúng ta. Thầy cô ko chỉ cho chúng ta kiến thức nhưng mà còn đoàn luyện cho chúng ta bài học làm người. Khi còn nhỏ thơ thầy cô dạy ta từng chữ cái, từng con số, rồi theo 5 tháng chúng ta dần mập lên thầy cô dạy ta những điều hiểu biết cao hơn, rộng hơn để giáo dục ta thành người có kiến thức, có đạo đức. Các thầy cô đã “Vì ích lợi trăm 5 trồng người”, tập huấn chúng ta thành những người có ích. Vì sao danh họa Ý Lê-ô-na đơ Vanh xi [1452 – 1519] có thể biến thành đỉnh cao của thời Phục hưng và toàn cầu. Vì ông có người thầy là họa sĩ Vê-rô-ki-ô. Thoạt đầu thầy bắt cậu nhỏ học sinh vẽ quả trứng gà mấy chục ngày liền. Bởi ông muốn cho nhà họa sĩ nhân tài mai sau biết “trong 1 ngàn cái trứng, ko bao giờ có 2 cái hoàn toàn giống nhau. Do vậy nếu ko cố công luyện tập thì ko vẽ đúng được đâu. Ấy còn là cách luyện mắt cho tinh, luyện tay cho dẻo”. Các giáo viên là người “mài sắt nên kim”, công sức biết bao ! Thật đúng như thi sĩ Bùi Đăng Sinh, hiện tại đã là nhà giáo kì cựu, khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã viết:

“Đồi cao thắm sắc ti gôn
Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người”

Các thầy, các cô đang làm 1 nghề cao quý nhất, nghề dạy học, nghề nhưng mà dân tộc ta vốn rất coi trọng, ân cần và hàm ân. Cha ông ta thường nói:

“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”

Vì học trò thân thương, các thầy giáo, cô giáo đã xoành xoạch ân cần tới sự tân tiến, vui sướng trước sự trưởng thành của chúng ta, trằn trọc trước khuyết điểm nhưng mà chúng ta mắc phải. Từ cái nôi là nhà trường, tình cảm gắn bó giữa chúng ta và các thầy cô là 1 tình cảm đặc thù, thâm thúy. Tình cảm đấy sẽ cùng đi suốt cuộc đời, khích lệ, nâng đỡ chúng ta trưởng thành. Mọi người chúng ta phải khắc ghi và hàm ân. Phcửa ải ghi nhớ trong lòng, đạo thầy trò là 1 trong những đạo mập, giữ cho xã hội lành mạnh, chắc chắn. Lại xin kể với các bạn 1 câu chuyện nhưng mà đối tượng học sinh là 1 thi sĩ nổi danh của chúng ta. Chuyện của thi sĩ Hoàng Cầm, nhà thơ mến thương của miền Kinh Bắc, cái nôi của văn hóa Việt Nam. Nhà thơ đã khiến cho con sông Đuống thành dòng sông trữ tình, dòng sông thi ca. 5 học 1935 – 1936, Hoàng Cầm học với thầy Hoàng Ngọc Phách, cũng là 1 nhà văn [tác giả Tố Tâm, thiên tiểu thuyết lãng mạn vào loại bắt đầu văn học lãng mạn]. Ai ngờ sau đấy ít lâu, lại lấy chị gái họ thầy giáo mình. 1 ngày tết ở thị xã Bắc Ninh, lúc 2 vợ chồng nhà thơ đi chúc tết họ hàng, vào nhà thầy, theo tôn ti thứ tự, thầy cứ 1 điều “thưa bác”, 2 điều “thưa bác”. Vợ thi sĩ cũng điềm nhiên “cậu cậu, tôi tôi” mặc dầu kém tới trên 20 tuổi. Song Hoàng Cầm thì ko dám. Ông lễ độ xưng “con”, gọi “thầy”. Về nhà, bà vợ ca cẩm:

– Sao mình lại xưng “con” với cậu đó ? Cậu đó là em mình chứ !

Hoàng Cầm đã quyết đoán giải đáp:

– Anh phải tôn trọng cái điều có trước. Trước lúc anh là chồng em, anh đã là học sinh của ông Phách từ lâu rồi. Người thầy giáo đó đã có công mập tập huấn được ra anh bữa nay đó em ạ !

Lòng hàm ân thầy cô là phải biết giữ đúng “Đạo”. Nhưng cao hơn, phải được trình bày bằng hành động chi tiết. Muốn vậy chúng ta phải học tập tốt, đạt nhiều thành tựu cao. Đây cũng chính là đạo lí làm người, là cách xử sự của người có tư cách. Tổ quốc ta có rất nhiều tấm gương đáng để noi theo như người học sinh con vua Thủy Tề của thầy Chu Văn An. Biết là trái mệnh Ngọc Hoàng, tất bị chết chém, nhưng mà vẫn làm theo lời dạy dỗ nhơn nghĩa của thầy.

Bác Hồ từng dạy: “Kẻ có tài nhưng mà ko có đức là người vô bổ, người có đức nhưng mà ko có tài thì làm việc gì cũng khó”. Nền móng của con người vẫn là đạo đức, đạo đức liên kết với tài năng thì làm chuyện gì cũng thành công. Xã hội đương đại hiện tại, vấn đề đạo đức đang còn nhiều cái để ân cần, đấy là hiện trạng học trò thất lễ, bội ơn tệ bạc với thầy cô. Thậm chí có hành vi lăng nhục, côn đồ. Tất cả đều bị chê trách, lên án gay gắt.

Trong bối cảnh như thế, thiển nghĩ, lòng hàm ân là món quà trị giá nhất, là bông hoa tươi thắm nhất để các lứa tuổi học trò dâng tặng thầy cô mến yêu. Đây không hề chỉ là nghĩa vụ và phận sự nhưng mà còn là thứ tình cảm cao quí, thiêng liêng, ở đâu, khi nào cũng cần giữ gìn, nêu cao.

Cả tuổi thơ con được lấp đầy bởi những câu hát à ơi dịu mát, những bài học làm người thâm thúy nhẹ nhõm của mẹ, của bà. Những câu hát đó, những mẩu chuyện câu thơ, câu ca dao đó dần nhen nhóm trong tâm hồn và trí tuệ non nớt của con bài học tình mến thương con người, triết lý cuộc sống. Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Là người học sinh, chúng ta phải hàm ân giáo viên.

Có thể nói rằng, lòng hàm ân là 1 định nghĩa được nhen nhói trong mỗi tâm hồn con người từ rất lâu, bắt đầu từ còn bé. Lòng hàm ân là hiểu thâm thúy và ghi nhớ công sức của người khác đối với mình, bản thân phải bộc bạch lòng hàm ân người đã cứu giúp mình qua cơn nguy biến. Có khi ta hàm ân cuộc sống.

“Cảm ơn đời mỗi ban mai thức dậy.
Ta có thêm ngày nữa để mến thương”

Ta hàm ân bác mẹ:

“Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
1 lòng thờ mẹ kính cha…”

Biết ơn bè bạn, nhưng mà đối với học trò từng cắp sách đến trường, lòng hàm ân thầy cô thâm thúy, đặm đà hơn bao giờ hết. Chúng ta từng trình bày lòng hàm ân đó bằng cách ghi nhớ, khắc sâu công ơn người thầy dìu dắt, dạy dỗ học sinh trong công việc giáo dục. Ta khẳng định 1 điều rằng, lòng hàm ân thầy cô là đức tính nhưng mà mỗi con người cấp thiết.

Tại sao chúng ta phải hàm ân giáo viên? Ấy là bởi thầy cô là người cho chúng ta nguồn ánh sáng của kiến thức, văn hóa. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết nhưng mà ánh sáng nhưng mà người thầy rọi vào ta sẽ mãi trong cuộc đời. Quả thực, thầy cô nâng đỡ, dìu dắt học sinh từng bước trên tuyến đường kiến thức. Những tri thức thầy cô truyền thụ sẽ dày theo 5 tháng, giúp ta uyên bác, được khai khẩn để biến thành con người tiến bộ trong xã hội. Hơn thế, thầy cô là người cha, người mẹ thứ 2 trong cuộc đời mỗi người. Trong lúc cho ta kiến thức, thầy cô còn thay bác mẹ dạy dỗ ta, luyện cho ta những bài học làm người. Qua bài học tính nhân bản , cách xử sự, triết lý cuộc đời, thầy cô ở bên ta giáo dục ta biến thành người có kiến thức, có văn hóa đạo đức. Bên cách đấy, thầy cô luôn dành tình cảm mến thương, bồi đắp tâm hôn ta, thắp sáng ước mong, vẽ ra cho học sinh tuyến đường đi đến mai sau. Người thầy,người cô ko chỉ chỉ cho học sinh tuyến đường đi nhưng mà còn động viên ý cố gắng để tiến hành hoài bão, mục tiêu, ước mong. Nhờ vào những giáo dục của thầy cô nhưng mà ta thành công, trưởng thành trong cuộc sống. Nếu ko có thầy cô chỉ bảo, dạy bảo thì có rất nhiều người chẳng thể thành công trong cuộc sống “ Không thầy đố mày làm nên” Không chỉ vậy, truyền thống tôn sư trọng đạo của con người Việt Nam là truyền thống có từ lâu đời, mỗi tư nhân là 1 mắt xích phát huy truyền thống đó. Biết ơn thầy cô cũng chính là biểu lộ của người có văn hóa, văn mình, mọi người tình quý, kính trọng.

Và học sinh chúng ta đã và đang làm gì để bộc bạch lòng hàm ân thầy cô?Lòng hàm ân xưa biểu lộ ở thái độ tôn trọng với thầy . 1 tỉ dụ tiêu biểu là Phạm Sư Mạnh. Ông là 1 quan đầu triều, quan cao chức mập. Nhưng lúc tới nhà thăm cụ Chu Văn An, thầy giáo cũ. Ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng ko dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông giải đáp đầy đủ câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như 1 học sinh tầm thường. Thật đáng quý biết bao, quay về thời nay. Lòng hàm ân được biểu lộ qua nhiều bề ngoài nhiều chủng loại, biến thành lễ tri ân mang thuộc tính rộng ớn toàn xã hội. Điều đấy trình bày trong ngày 20/11 hàng 5. Học trò tham dự văn nghệ chào mừng ngày 20-11. Thi đua dành nhiều hoa điểm cộng, tới thăm hỏi, chúc sức khỏe thầy cô. Dù mọi thời đại, hàm ân người đã dạy bảo mình là 1 hành động đẹp nên làm. Ấy chính là việc làm của 1 học trò ngoan, biết phát huy truyền thống của dân tộc ta 1 cách đúng mực.

Do vậy, chúng ta cần có những hành động phê phán, lên án những biểu lộ sai lầm, thất lễ, xấc xược với thầy cô của những học trò vô tinh thần vô văn hóa. Chẳng coi thầy cô ra gì. Những học trò đấy đi học thì thấp kém, về nhà hỗn láo với bác mẹ thật đáng trách thay. Và để tỏ lòng hàm ân giáo viên chúng ta chỉ cần ngồi trong lớp nghe giảng ko làm việc riêng, làm bài tập, ôn bài, thuộc bài đầy đủ để dành những điểm 9, điểm mười tặng thầy cô. Ngoài ra, vào ngày 20-11, 8-3, tết nguyên đán… học trò có thể tới thăm gửi quà hỏi thăm sức khỏe thầy cô. Nhờ vậy thầy cô rất vui lòng .

Rõ ràng, thầy cô là 1 trong những con người quan trọng trong cuộc sống. Ánh sáng người thầy, người cô rọi vào ta sẽ còn mãi. Để mỗi chúng ta biết khắc sâu công ơn dạy bảo để rồi trường thành vững bước trên tuyến đường đời.

.

Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên mang đến 2 dàn ý cụ thể, cùng 11 bài nghị luận ngắn gọn, giúp các em học trò lớp 9 có thêm nhiều ý nghĩ mới để hoàn thiện bài viết của mình. Nhờ đấy, sẽ càng ngày càng học tốt môn Văn 9 hơn.

Biết ơn thầy cô là truyền thống tôn sư trọng đạo, 1 đạo lý tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Với 11 bài nghị luận về lòng hàm ân thầy cô, sẽ giúp các em đoàn luyện và củng cố thêm kĩ năng viết văn nghị luận xã hội của mình thật tốt. Chi tiết mời các em tham khảo bài viết dưới đây của Học Điện Tử Cơ Bản nhé: Dàn ý nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên Dàn ý 1

a. Mở bài: Giới thiệu vấn đề xuất luận.

Là 1 truyền thống đạo lý tốt đẹp của dân tộc ta từ xưa.
Ngày nay vẫn được xã hội nói đến, ân cần.

b. Thân bài
* Gicửa ải thích

Biết ơn là luôn nhớ ơn, tìm cách đền đáp những người từng tương trợ mình. Không có người nào trong cuộc đời nhưng mà ko cần tới sự dạy bảo của thầy cô.

Biết ơn giáo viên bằng những hành động chi tiết trình bày lòng mến yêu và đền đáp công ơn thầy cô.

* Nguồn gốc

1 đạo lý đẹp của dân tộc hiếu học.
Có nhiều tấm gương điển hình về lòng hàm ân thầy cô từ lịch sử xa xưa.

* Biểu hiện chi tiết:

Học tập tốt, nghe lời thầy cô dạy dỗ.
Biết ân cần bè bạn, thầy cô đúng đắn.

* Tinh thần của mỗi học trò chúng ta hiện tại.

Hầu hết các bạn đã nhận thức đúng và có việc làm chi tiết: học tập và đoàn luyện tốt, san sớt hàn ôn.
1 số bạn khinh thường điều này, ko biết thậm chí khinh thường, thất lễ.

* Định hướng

Phcửa ải hàm ân thầy cô vì đấy là những người giúp ta trưởng thành về mọi mặt. Ngày nay vẫn phải đề cao bài học, đạo lý cao đẹp đấy.

Phê phán những hành vi và thái độ xử sự phi đạo lí, bội ơn, xấc xược với thầy cô.

c. Kết bài:

Xúc cảm, nghĩ suy của mình về vấn đề lòng hàm ân đối với thầy cô.
Liên hệ bản thân, định hướng hành động.

Dàn ý 2
I. Mở bài:

Dẫn dắt vấn đề: Biết ơn là truyền thống quý báu của dân tộc ta.
Nêu vấn đề: Biết ơn giáo viên là 1 thái độ, tình cảm trong trắng và cao đẹp.

II. Thân bài:
1. Gicửa ải thích

Biết ơn giáo viên là thái độ sống, tình cảm tốt đẹp, đấy là thái độ trân trọng, nhớ ơn công sức dạy bảo của thầy cô với học trò.

2. Vì sao lại phải hàm ân giáo viên – Thầy cô giáo như những người cha, người mẹ thứ 2 của ta. Ví như bác mẹ có công sinh thành, dưỡng dục thì giáo viên cũng có công dạy bảo, giáo dục ta, giúp ta biến thành 1 người hoàn thiện về cả tư cách lẫn trí não. – Thầy cô giáo truyền dạy cho ta những tri thức khoa học phong phú, có lợi, mang đến cho ta những bài học đạo đức, đạo lí làm người thâm thúy. Công sức mập mập đấy là chẳng thể phủ nhận và chối bỏ được.

– Biểu hiện của người có lòng hàm ân giáo viên:

Ngoan ngoãn, lễ độ với thầy cô Luôn cần mẫn học tập, nghe lời thầy cô Có thái độ yêu mến, trân trọng những người thầy cô đã từng dạy mình.

Những người biết quý trọng, hàm ân giáo viên sẽ được mọi người bao quanh và thầy cô yêu mến, quý mến lại.

3. Chúng ta phải làm gì để trình bày lòng hàm ân với giáo viên?
– Lòng hàm ân với giáo viên ko chỉ được trình bày qua lời nói nhưng mà còn được trình bày qua hành động:

Nói lời cảm ơn thầy cô. Tự có tinh thần học tập, đoàn luyện thật tốt, ko để phụ công dạy bảo của thầy cô.

Luôn có thái độ, hành động đúng mực với thầy cô.

– Để ghi nhớ công ơn giáo dục mập mập của những người thầy, người cô đang công việc trên mọi miền quốc gia, cả nước đã chọn ngày 20/11 làm ngày Nhà giáo Việt Nam – ngày để học trò gửi những lời chúc, những món quà tri ân tới thầy cô.
4. Mở mang vấn đề

Phê phán những người bội ơn, có thái độ và hành động ko đúng với thầy cô, thậm chí còn có trường hợp học trò đánh, chửi thầy cô ngay trên bục giảng.
Kế bên đấy, phê phán những phụ huynh, học trò lợi dụng ngày Nhà giáo Việt Nam để biếu xén, hối lộ thầy cô nhằm ăn lận trong học tập. Quan trọng hơn đấy là tư cách của 1 bộ phận thầy cô giáo đang dần bị tha hóa, chạy theo đồng bạc, dẫn tới những đổ nát trong giáo dục.

III. Kết bài:

Khẳng định lại vấn đề: Lòng hàm ân thầy cô là truyền thống của dân tộc, cần được gìn giữ và phát huy.
Liên hệ bản thân: Tự răn với bản thân sẽ luôn phấn đấu trong học tập và đoàn luyện đạo đức để ko phụ công sức của thầy cô, bác mẹ.

Đoạn văn nghị luận lòng hàm ân giáo viên “Không thầy đấy mày làm nên” câu nói trình bày rất rõ công ơn của thầy cô đối với mỗi người chúng ta. Với tôi cũng thể, người thầy cô giáo khiến tôi có nhiều kỉ niệm thâm thúy nhất đấy là thầy Huy, Thầy chủ nhiệm của tôi hồi 5 tôi học lớp 8. Lớp 8, cái tuổi tôi mang trong mình sự ngông cuồng, sự ương bướng của chàng trẻ trai. Tôi bỏ bễ học hành, theo lũ bạn đi chơi hết nơi này tới nơi khác, loạn đả, trêu đùa, ăn cắp vặt… Từ 1 đứa hiền từ ngoan ngoãn, tôi biến thành 1 đứa nhỏ hư, ko coi trời cao đất dày ra gi. Cha mẹ tôi buồn lắm, Thầy Huy cũng rất buồn. Nhưng chính thầy đã phấn đấu kéo tôi lại, dạy dỗ tôi, đưa tôi ra khỏi vũng bùn xã hội, Thầy uốn nắn, chỉ bảo tôi, giúp tôi vượt qua gian truân, để biến thành 1 đứa trẻ ngoan và khả năng như ngày bữa nay. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 1 Cha ông xưa đã từng có câu: “Tôn sư trọng đạo” để nói lên vấn đề biết ơn, kính trọng những người đã dạy dỗ mình. Xã hội hiện đại ngày càng phát triển, có những giá trị văn hóa truyền thống đã dần bị phai nhạt, nhưng mà truyền thống Tôn sư trọng đạo này cần phải được giữ gìn và phát huy. Biết ơn là luôn ghi nhớ công ơn những người đã giúp đỡ ta trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, giúp ta khôn lớn trưởng thành. Không chỉ ghi nhớ công sức mà phải luôn có ý thức sẽ 3́o đáp, đền ơn những người đã giúp đỡ mình. Biết ơn thầy cô giáo cũng vậy, nó được thể hiện bằng những hành động hết sức cụ thể như nghe lời, kính trọng thầy cô, chăm ngoan học giỏi để đạt thành tích cao hơn nữa trong học tập. Biết ơn, kính trọng thầy cô là đạo lý truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đã được lưu giữ hàng nghìn 5 nay: Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ, phải yêu lấy thầyHay câu: Không thầy đố mày làm nên Những câu tục ngữ đó đã có thấy tầm quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi con người. Có người nào khôn lớn trưởng thành, đạt được nhiều thành tựu rực rỡ mà phía sau ko có một người thầy lỗi lạc tận tụy chỉ 3̉o. Có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có một người nào như vậy. Thầy cô đem đến cho chúng ta biết bao 3̀i học, từ cách tiếp thu tri thức, văn hóa cho đến dạy chúng ta cách ứng xử cho phải đạo, lễ phép. Thầy cô sát sao ta từng con chữ, 3̀i học, mong cho chúng ta nên người. Thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ 2 của mỗi học trò. Từ xưa đến nay có biết bao tấm gương tôn sư trọng đạo đã được lưu danh sử sách. Ví như Lê Văn Thịnh, nổi tiếng sáng dạ hoc giỏi, hiểu sâu biết rộng. Tuy đỗ đạt làm quan lớn trong triều, nhưng mà lúc về thăm thầy vẫn nhất mực cung kính quanh tay, xưng con với thầy. Hay Phạm Sư Mạnh, học trò của Chu Văn An, học cũng là người học trò thông mình. Sau đỗ đạt làm quan Tham Chính khu Mật viện, rồi làm đến cả Hành khiển tả ty lang trung. Mặc dù chức sắc lớn, công việc bề bộn nhưng mà 5 nào ông cũng sắp xếp thời gian về thăm thầy, cung kính lúc đứng trước mặt thầy thầy đáng trọng Chu Văn An. Trong xã hội hiện đại, chúng ta ko thể ko nhắc đến thầy giáo Văn Như Cương, một người thầy đáng trọng, luôn được học trò yêu quý, lúc thầy mất đã đem đến niềm tiếc thương vô hạn cho toàn thể học trò trong và ngoài trường. Bên cạnh những học sinh có ý thức, hiểu được ý nghĩa của việc tôn trọng, biết ơn thầy cô thì vẫn có những học trò còn hỗn láo, có những hành động đáng chê trách như cãi. Chửi nhau, thậm chí là đánh thầy cô giáo. Đó là biểu hiện của sự suy đồi đạo đức và lối sống trong lớp trẻ. Nếu những hành động đó còn tiếp diễn, thì quả thật đáng lo ngại cho mai sau của nước nhà. Biết ơn, kính trọng thầy cô là một nét đẹp trong văn hóa ứng xử. Thầy cô trao cho ta biết bao tri thức, 3̀i học, bởi vậy kính trọng họ là điều tất yếu. Dù xã hội có thay đổi thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn cần giữ gìn và phát huy truyền thống tốt đẹp này. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 2 Tôi nhớ có người đã từng nói: “Khi ta trân trọng và trình bày lòng hàm ân cuộc sống, cuộc sống sẽ tươi sáng hơn và mang cho ta nhiều phúc lành”. Lòng hàm ân vốn là 1 truyền thống văn hóa đẹp của dân tộc ta từ bao đời nay. Sống hàm ân là 1 nhân phẩm cần có ở mỗi con người. Chúng ta nhắc nhiều rằng con người cần có lòng hàm ân. Vậy lòng hàm ân là gì? Biết ơn là trí nhớ và trân trọng những gì mình thu được từ người khác. Lòng hàm ân là sự trình bày sự hàm ân, lòng thành kính của mình đối với những thành tích do ông cha để lại, đối với những điều tốt đẹp người khác mang đến cho mình. Lòng hàm ân được coi như thước đo trị giá của con người. Lòng hàm ân biến thành truyền thống văn hóa ăn sâu trong nhận thức của mỗi người dân Việt Nam. Trong kho tàng ca dao, phương ngôn dân tộc, cha ông ta đã nhắc nhở mỗi người về lòng hàm ân: “Uống nước nhớ nguồn”, “Tôn sư trọng đạo”, “Muốn sang thì bắc cầu kiều / Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”,… Lòng hàm ân được răn dạy từ thuở con người mới sơ sinh, ăn sâu vào tâm thức và biến thành 1 lẽ sống cao đẹp của con người Việt Nam, mang bản sắc của Việt Nam. Lòng hàm ân biến thành chuẩn mực đạo đức của con người Việt Nam. Khi có lòng hàm ân, con người biết ghi nhớ và trân trọng những gì người khác mang đến cho mình. Họ luôn biết giữ gìn và phát huy những trị giá đó trong cuộc sống. Trong xã hội, lòng hàm ân được biểu lộ bằng những nghĩa cử cao đẹp. Tục thờ phụng ông bà tiên tổ ở Việt Nam trình bày lòng hàm ân thâm thúy của con cháu đối với các bậc sinh thành đã có công dưỡng dục chúng ta nên người. Để có được cuộc sống tự do, hòa bình như ngày bữa nay, biết bao những người người hùng đã ngã xuống cảm tử cho đất nước quyết sinh. Chính vì thế, hằng 5 27/7 biến thành ngày lễ trọng đại tri ân các người hùng, thương binh, liệt sĩ đã quả cảm hi sinh thân mình bảo vệ và gìn giữ độc lập chủ quyền dân tộc. Trong cuộc đời mỗi chúng ta được thầy cô dạy bảo những điều hay lẽ phải, chúng ta có đủ đầy hành trang bước vào đời. Và ngày 20/11 hằng 5 biến thành dịp để các em học trò và phụ huynh trình bày thâm thúy lòng hàm ân những người thầy đã hết dạ giáo dục các em nên người. Chúng ta thử hình dung 1 ngày nếu xã hội này, con người ko còn còn đó lòng hàm ân, họ chỉ mải chạy theo những xa hoa, hào nhoáng nhưng mà đánh mất trị giá con người. Không có lòng hàm ân, con người ta phát triển thành sống ích kỉ, sống dửng dưng, sống nhạt, sống lạnh lùng với cuộc đời, với con người. Nó như con rắn độc cứ luồn lách, luồn lách, bào mòn tư cách con người, biến con người biến thành kẻ vô ơn vô ơn. Lòng hàm ân là 1 đức tính cần có ở mỗi con người. Chúng ta cần sống có lòng hàm ân, biết kế thừa thành tích lao động của các lứa tuổi đi trước, lĩnh hội các trị giá do người khác mang đến cho mình. Sống có lòng biết là lối sống nghĩa tình, là nét đẹp nhưng mà Việt Nam luôn kiêu hãnh với bè bạn quốc tế. Lòng hàm ân biến thành chuẩn mực nền móng của đạo đức con người. Sống có lòng hàm ân là lối sống lành mạnh, hăng hái trong đời sống của chúng ta. Người sống có lòng hàm ân luôn được người khác yêu quý, trân trọng và tương trợ trong cuộc sống. Thật đáng buồn lúc trong xã hội bữa nay vẫn còn còn đó những kiểu người sống bội ơn, bạc bẽo, “ăn cháo đá bát”. Họ sống tư nhân, ích kỉ, chỉ biết nhận lấy nhưng mà ko hàm ân. Họ thậm chí giày đạp lên các thành tích lao động do người khác để lại. Hiểu được thực trạng đáng buồn đó, chúng ta càng cần phải kiến lập cho mình có lòng hàm ân. Hãy hàm ân và suy tôn những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Trước hết là hàm ân ông bà, bác mẹ, giáo viên đã ko quản vất vả nuôi dạy chúng ta nên người. Biết nói lời cảm ơn lúc nhận 1 điều tốt đẹp từ người khác. Mỗi người hãy hăng hái tham dự các hoạt động đền ơn đáp nghĩa trong xã hội, thường xuyên trình bày thâm thúy lòng hàm ân của bản thân đối với những người đã kiến lập ra các thành tích lao động trong xã hội, mang đến cuộc sống no ấm hạnh phúc. Mỗi học trò ngồi trên ghế nhà trường cần cố gắng học tập tốt, đoàn luyện tư cách, phẩm giá để biến thành người có ích nay mai đem sức mình xây dựng quê hương quốc gia. Lòng hàm ân ko chỉ là đức tính đẹp của con người nhưng mà còn là ngọn ngành của mọi đức tính tốt đẹp khác. Hãy sống hàm ân với những con người cho ta có cuộc sống bữa nay, vì nếu ko có họ, liệu hiện thời ta sẽ ra sao? Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 3 Trong xã hội nhưng mà nền kinh tế kiến thức tăng trưởng mạnh bạo như hiện tại thì việc học là rất quan trọng. Do đấy chúng ta phải tới trường ở đấy các giáo viên sẽ truyền thụ cho ta những tri thức cực kỳ có lợi và thành công của ta bữa nay chính là nhờ phần mập công sức dạy bảo của các thầy các cô. Chúng ta cần phải hàm ân họ. Thời xưa cụ Chu Văn An đã mở lớp dạy học tại quê nhà. Và nhiều người trong số những học sinh cũ đã làm tới những chức quan quan trọng trong triều đình. Phạm Sự Mạnh là 1 học sinh như thế, tuy đã là quan đầu triều nhưng mà ông vẫn tỏ thái độ cực kỳ kính trọng người thầy cũ của mình. Tới nhà thăm cụ, ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng ko dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông giải đáp đầy đủ những câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như 1 người học sinh tầm thường. Tấm lòng thật đáng quý biết bao! Thời nay học trò chúng ta cũng có muôn vàn cách để bộc lộ lòng hàm ân của mình đối với các giáo viên: tham dự văn nghệ chào mừng 20-11; thi đua giành nhiều hoa điểm cộng, tới thăm, chúc sức khỏe các thầy cô. Biết ơn những người đã dạy bảo mình là 1 hành động đẹp rất nên làm. Ấy là việc làm của 1 người học trò ngoan, biết phát huy tốt truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Ăn quả nhớ kẻ trồng câyĂn khoai nhớ kẻ cho dây nhưng mà trồng. Nếu ko có các thầy các cô dạy bảo chúng ta, truyền cho chúng ta những tri thức có lợi thì chắc gì chúng ta đã đạt được thành công như ngày bữa nay; chắc gì chúng ta đã thành đạt, kiếm nhiều tiền để nuôi sống gia đình và làm lợi cho quốc gia. Do vậy người nào người nào cũng cấp thiết lòng hàm ân giáo viên. Đó thế cơ mà có những học trò vô tinh thần, vô văn hóa, chẳng coi thầy cô ra gì. Những học trò đấy học thì kém lại hay nghịch dại, làm thầy cô và cha mẹ phiền lòng. Thậm chí còn mắng, chửi thầy cô lúc bị điểm kém hay hạ hạnh kiểm. Đánh trách thay! Chúng ta có rất nhiều cách để tỏ lòng hàm ân những người đã có công dạy bảo mình: ngồi trong lớp chỉ cần các bạn để mắt nghe giảng nghĩa là đã tỏ lòng hàm ân rồi đó. Học thật giỏi, giành được nhiều điểm 9, mười chính là cách đền ơn các thầy các cô tốt nhất của chúng ta. Ngoài ra vào ngày 20-11, 8-3, tết cổ kính, học trò có thể họp nhau lại cùng tới nhà thầy cô, thầy cô vui nhưng mà chúng ta cũng được coi là học trò ngoan, có nghĩa biết đền ơn. Người ta nói: Qua sông thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Thật vậy! Cứ ví thử xã hội này nhưng mà ko có nghề dạy học thì ko biết nó sẽ bê trễ và kém tăng trưởng tới thế nào! Vậy thì ngay từ hiện thời, chúng ta hãy tỏ ra là những người học sinh ngoan bằng cách tỏ lòng hàm ân các thầy, các cô của mình. Họ xứng đáng được chúng ta đời đời kiếp kiếp nhớ ơn và kính trọng! Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 4 Cả tuổi thơ con được đắp đầy bởi những câu hát à ơi dịu mát, những bài học làm người thâm thúy nhẹ nhõm của mẹ, của bà. Những câu hát đó, những mẩu chuyện câu thơ, câu ca dao đó dần nhen nhóm trong tâm hồn và trí tuệ non nớt của con bài học tình mến thương con người, triết lý cuộc sống. Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Là người học sinh, chúng ta phải hàm ân giáo viên. Có thể nói rằng, lòng hàm ân là 1 định nghĩa được nhen nhói trong mỗi tâm hồn con người từ rất lâu, bắt đầu từ còn bé. Lòng hàm ân là hiểu thâm thúy và ghi nhớ công sức của người khác đối với mình, bản thân phải bộc bạch lòng hàm ân người đã cứu giúp mình qua cơn nguy biến. Có khi ta hàm ân cuộc sống: “Cảm ơn đời mỗi ban mai thức dậy.Ta có thêm ngày nữa để mến thương” Ta hàm ân bác mẹ, bè bạn: “Công cha như núi Thái SơnNghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy raMột lòng thờ mẹ kính cha…” Nhưng đối với học trò từng cắp sách đến trường, lòng hàm ân thầy cô thâm thúy, đặm đà hơn bao giờ hết. Chúng ta từng trình bày lòng hàm ân đó bằng cách ghi nhớ, khắc sâu công ơn người thầy dìu dắt, dạy dỗ học sinh trong công việc giáo dục. Ta khẳng định 1 điều rằng, lòng hàm ân thầy cô là đức tính nhưng mà mỗi con người cấp thiết. Tại sao chúng ta phải hàm ân giáo viên? Ấy là bởi thầy cô là người cho chúng ta nguồn ánh sáng của kiến thức, văn hóa. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết nhưng mà ánh sáng nhưng mà người thầy rọi vào ta sẽ mãi trong cuộc đời. Quả thực, thầy cô nâng đỡ, dìu dắt học sinh từng bước trên tuyến đường kiến thức. Những tri thức thầy cô truyền thụ sẽ dày theo 5 tháng, giúp ta uyên bác, được khai khẩn để biến thành con người tiến bộ trong xã hội. Hơn thế, thầy cô là người cha, người mẹ thứ 2 trong cuộc đời mỗi người. Trong lúc cho ta kiến thức, thầy cô còn thay bác mẹ dạy dỗ ta, luyện cho ta những bài học làm người. Qua bài học tính nhân bản, cách xử sự, triết lý cuộc đời, thầy cô ở bên ta giáo dục ta biến thành người có kiến thức, có văn hóa đạo đức. Kế bên đấy, thầy cô luôn dành tình cảm mến thương, bồi đắp tâm hồn ta, thắp sáng ước mong, vẽ ra cho học sinh tuyến đường đi đến mai sau. Người thầy, người cô ko chỉ chỉ cho học sinh tuyến đường đi nhưng mà còn động viên ý chí cố gắng để tiến hành hoài bão, mục tiêu, ước mong. Nhờ vào những giáo dục của thầy cô nhưng mà ta thành công, trưởng thành trong cuộc sống. Nếu ko có thầy cô chỉ bảo, dạy bảo thì có rất nhiều người chẳng thể thành công trong cuộc sống “Không thầy đố mày làm nên”. Không chỉ vậy, truyền thống tôn sư trọng đạo của con người Việt Nam là truyền thống có từ lâu đời, mỗi tư nhân là 1 mắt xích phát huy truyền thống đó. Biết ơn thầy cô cũng chính là biểu lộ của người có văn hóa, tiến bộ, mọi người tình quý, kính trọng. Và học sinh chúng ta đã và đang làm gì để bộc bạch lòng hàm ân thầy cô? Lòng hàm ân xưa biểu lộ ở thái độ tôn trọng với thầy. 1 tỉ dụ tiêu biểu là Phạm Sư Mạnh. Ông là 1 quan đầu triều, quan cao chức mập. Nhưng lúc tới nhà thăm cụ Chu Văn An, thầy giáo cũ. Ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng ko dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông giải đáp đầy đủ câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như 1 học sinh tầm thường. Thật đáng quý biết bao, quay về thời nay. Lòng hàm ân được biểu lộ qua nhiều bề ngoài nhiều chủng loại, biến thành lễ tri ân mang thuộc tính bao la toàn xã hội. Điều đấy trình bày trong ngày 20/11 hàng 5. Học trò tham dự văn nghệ chào mừng ngày 20-11, thi đua dành nhiều hoa điểm cộng, tới thăm hỏi, chúc sức khỏe thầy cô. Dù mọi thời đại, hàm ân người đã dạy bảo mình là 1 hành động đẹp nên làm. Ấy chính là việc làm của 1 học trò ngoan, biết phát huy truyền thống của dân tộc ta 1 cách đúng mực. Do vậy, chúng ta cần có những hành động phê phán, lên án những biểu lộ sai lầm, thất lễ, xấc xược với thầy cô của những học trò vô tinh thần vô văn hóa, chẳng coi thầy cô ra gì. Những học trò đấy đi học thì thấp kém, về nhà hỗn láo với bác mẹ thật đáng trách thay. Và để tỏ lòng hàm ân giáo viên chúng ta chỉ cần ngồi trong lớp nghe giảng ko làm việc riêng, làm bài tập, ôn bài, thuộc bài đầy đủ để dành những điểm 9, điểm mười tặng thầy cô. Ngoài ra, vào ngày 20-11, 8-3, tết nguyên đán học trò có thể tới thăm gửi quà hỏi thăm sức khỏe thầy cô. Nhờ vậy thầy cô rất vui lòng. Rõ ràng, thầy cô là 1 trong những con người quan trọng trong cuộc sống. Ánh sáng người thầy, người cô rọi vào ta sẽ còn mãi. Để mỗi chúng ta biết khắc sâu công ơn dạy bảo để rồi trưởng thành vững bước trên tuyến đường đời. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 5 Từ xưa đến nay truyền thống tôn sư trọng đạo đã được lưu truyền qua biết bao lứa tuổi, đấy là 1 đức tính cực kỳ đẹp của dân ta, là cách trình bày đạo đức của người học trò với những người thầy, người cô có công ơn dạy bảo ta nên người, từ đấy nhưng mà câu nói “Học sinh phải biết mến yêu và hàm ân thầy cô”. Thật vậy, mến yêu và hàm ân thầy cô đã là những đức tính nhưng mà người học trò phải có được, trước hết là sự mến yêu. Học trò cần biết mến yêu những người thầy, người cô của mình, những người đã dùng cả cuộc đời để dạy cho ta biết đâu là lẽ phải, người thầy người cô không hề bác mẹ sinh vì thế ta nhưng mà thầy cô được coi là bác mẹ thứ 2 của bất kì người học trò nào, bác mẹ cho ta cơm ăn áo mặc thì thầy cô đem đến cho ta kiến thức, cho ta kinh nghiệm, lẽ sống, những bài học quý giá, bác mẹ dắt ta tập bước đi trên đôi chân bé nhỏ thì thầy cô dắt ta bước đi trên tuyến đường vươn đến thành công trong mai sau. Những con người đấy vẫn lặng thầm dạy bảo, ko phân biệt, tập huấn những con người dù sang giàu hay nghèo đói, những người tinh nghịch phá phách đều từ đấy nhưng mà nên người. Khi đã học được sự mến yêu thầy cô của mình thì mỗi người cần học cách hàm ân đến những gì nhưng mà thầy cô đã khiến cho mình, những con người đấy cứ lặng thầm với công tác của mình, truyền đạt tri thức 1 cách nhiệt huyết nhất đến những người học sinh, người thầy người cô đấy cứ mài miệt chèo chống con đò, chở biết bao lứa tuổi học trò đến với bờ bến của kiến thức nhưng mà quên đi bản thân mình, quên đi những mỏi mệt, sức ép để cho lứa tuổi trẻ trang bị đầy đủ kiến thức bước vào cuộc sống. Mến yêu và hàm ân cần được trình bày bằng hành động chứ không hề bằng lời nói. Những người thầy người cô nhiệt huyết với nghề, mến thương học trò của mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc học trò sẽ phải làm gì để trả ơn, chẳng bao giờ đề xuất học trò phải báo ân công ơn của mình nhưng mà đối với những người học trò cần phải nhận thức được công ơn mập mập đấy. Hành động hàm ân đấy chỉ cần trình bày qua tình cảm thầy trò, chỉ là những ngày học trò quay về mái trường xưa, đến thăm thầy cô vào những ngày lễ hàm ân, chẳng cần vật chất xa hoa bởi vật chất chẳng thể đo được thứ tình cảm thiêng liêng đấy. Bông hoa trên tay, nụ cười trên môi, những lời hỏi thăm, những câu chuyện ko bao giờ cũ, tất cả những thứ đấy tuy giản dị nhưng mà cực kỳ đắt giá, chỉ với bấy nhiêu đấy cũng đủ trình bày tình cảm của những người học trò đối với thầy cô của mình. Ngoài ra đối với những bạn học trò còn đang ngồi trên ghế nhà trường có rất nhiều cách trình bày sự mến yêu và hàm ân tới thầy cô của mình. Dễ dãi cho vấn đề đấy là lắng tai thầy cô giảng bài trong các tiết học, điều đấy giúp những người thầy người cô có 1 tiết dạy hiệu quả chỉ vào giảng dạy chứ không hề gào thét, nhắc nhở. Nỗ lực thi đua học tập lao động thật tốt để ko phụ công ơn thầy cô tin cậy giảng dạy. Người xưa đã có câu “1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy” hay “Không thầy đố mày làm nên” qua đấy cho thấy được vai trò mập mập nhưng mà thầy cô đem và giáo dục lứa tuổi học trò cách hàm ân đến thầy cô của mình. Đó thế nhưng mà kế bên những học trò chăm ngoan đấy thì còn 1 đại bộ phận những học trò cảm thấy đáng ghét 1 số bộ môn nhưng mà mình đang học, lười học và đổ lỗi cho việc thầy cô dạy ko hiểu, ko có hứng thú với những môn xã hội, đặc thù là còn bỏ học, trốn học vì ham chơi đặc thù hơn là những học trò tỏ thái độ thất lễ với chính người thầy người cô của mình lúc được nhắc nhở về những lỗi nhưng mà mình đã vi phạm, chống đối với những gì thầy cô đưa ra, đây là điều rất đáng buồn cho 1 số học trò trong thời khắc hiện tại. Để xã hội càng ngày càng tăng trưởng, quốc gia đi lên hơn nữa thì vai trò của thầy cô là cực kỳ quan trọng, là những người tạo bàn đạp cho những búp mầm non vươn cao hơn, vươn xa ra cả toàn cầu, là người học trò cần biết mến yêu và biết hơn những người thầy người cô của mình dù sau này có thành đạt đến đâu. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 6 Dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống đạo lý cực kỳ tốt đẹp. Trong truyền thống đạo lý đấy, chữ nhân được đặt lên bậc nhất. 1 góc cạnh nhân tức là lòng hàm ân. Trong cuộc sống này, chúng ta hằng ngày phải chịu ơn biết bao lăm người. Từ bát cơm ta ăn, từ hình hài ta có rồi tới cuộc sống ý thức từ đâu ta có? Phcửa ải chăng là do quả của biết bao con người từ dân cày khó nhọc 1 nắng 2 sương, từ sự tảo tần hi sinh của bác mẹ và gần ta nhất là sự tận tụy hết dạ của thầy cô. “Nhất tự vi sư. Bán tự vi sư”, “Không có thầy đố mày làm nên” là những lời khuyên thâm thúy của ông cha nhắc nhở chúng ta ghi nhớ công ơn thầy cô. Thầy cô giáo có vai trò rất mập mập trong sự thành đạt của học trò. Thầy cô là bậc đàn anh đi trước, là người có trình độ hiểu biết cao, có bản lĩnh sư phạm dạy học cho học trò những tri thức căn bản phong phú, bao điều hay lẽ phải, chỉ dẫn cho học trò từng bước đi lên chắc chắn. Đằng sau 1 học sinh giỏi là 1 người thầy giỏi. Cho nên, lúc đạt được thành công trong cuộc sống, chúng ta phải ghi nhớ công ơn họ. Vai trò và bổn phận của thầy cô rất mập mập. Không chỉ phân phối tri thức, thầy cô còn dạy dỗ ta nên người toàn diện. Thầy cô là người cha, người mẹ thứ 2 của mỗi con người. Thầy cô đã tốn rất nhiều công lao, những lời truyền đạt và cả tấm lòng của thầy cô dành cho học trò. Biết ơn thầy cô tức là thật tâm ghi nhận công sức đó. Có hàm ân thầy cô người học trò mới tiến hành đúng tư cách làm người, tiến hành đúng đạo lý muôn thuở của dân tộc “Tôn sư trọng đạo”. Chính lòng hàm ân làm ngày càng tăng vẻ đẹp tư cách ở con người, mang đến cho ta niềm tin cậy vào cuộc sống nhưng mà cố gắng tiến lên phía trước. Chúng ta phải xem đấy là nghĩa vụ và bổn phận của người học trò. Ấy là nghĩa vụ của kẻ “Ăn quả nhớ người trồng cây”. Cho nên ngay bắt đầu từ bước vào ghế nhà trường, học trò đã được dạy “Tiên học lễ, hậu học văn” Dù đấy là cái lễ, là gốc, là nền, là nhân tố tư cách căn bản của người được rèn dạy từ những bước đi lẫm chẫm đầu đời nhưng mà mấy người nào hiểu được. Ngày nay, điều đáng sợ là lòng tôn kính thầy cô đã có nhiều biểu lộ xấu. Vẫn còn biết bao học trò quên đi cái lễ đó. Họ kiêu hãnh về vốn tri thức bé nhỏ của mình nhưng mà phủ nhận công của thầy cô, hạ thấp vai trò của thầy cô. Nhiều hiện tượng đáng buồn, học sinh lại đứng ngang nhiên cãi lại thầy cô, dám làm những điều hạ thấp phẩm giá của thầy cô như tin báo đã phê phán. Thử hỏi có xã hội, quốc gia nào trên toàn cầu này lại ko xem đạo đức lễ giáo là nền móng trị giá căn bản. Chúng ta cần phải ra công chống lại và loại bỏ cái xấu đang tăng trưởng. Chúng ta cần phải mày mò lý do nào dẫn tới hiện tượng đó? Ấy chính là những sách báo, phim ảnh xấu đang len lách dần để đầu độc tư tưởng vốn trong trắng của người học trò để phục vụ thiên hướng bạo lực đối với thầy cô. Ngoài việc học ở thầy cô, người học trò có thể học ở bè bạn, ở những người bao quanh, ở cuộc sống, ở những tân tiến tiến bộ trong xã hội. Nhưng chúng ta cũng phải luôn xác định vai trò của thầy cô vẫn là quyết định. Bè bạn, xã hội chỉ nhập vai trò cung cấp tiếp sức. Vì vậy, chúng ta phải phải luôn quý trọng tấm lòng của thầy cô dành cho học trò. Cho dù xã hội có tăng trưởng tới đâu, nền khoa học kỹ thuật có tân tiến cách mấy thì đạo đức vẫn là cơ sở để tăng trưởng tài năng xây dựng 1 xã hội tiến bộ, giàu đẹp. Chúng ta phải luôn khẳng định trọng thầy, hàm ân thầy cô là 1 những chuẩn mực đạo đức tốt đẹp của người học trò. Người có tài nhưng mà ko có đức chẳng những là người vô bổ như Bác Hồ đã nói nhưng mà còn có thể gây hại cho xã hội và quốc gia. Để sống có lòng hàm ân, biết trân trọng những thành tích lao động của người khác ko có gì khác ngoài phải biết sống thật tâm, sống vì người khác, hăng say học tập, bồi dưỡng phẩm giá từng ngày, xây dựng ước mong, khát vọng cao đẹp, hướng tới mai sau. Biết ơn thầy cô là 1 trong việc học lễ. Việc học lễ là việc của 1 đời người. Đừng nghĩ dễ ợt rằng, tôi chỉ trọng thầy, lúc thầy dạy dỗ tôi nên người. Có thành đạt, tôi mới nhớ ơn thầy. Chúng ta phải luôn biết kính trọng thầy, hàm ân thầy dạy bảo: học thật tốt, thành đạt trong cuộc đời là cách trình bày lòng hàm ân thiết thực nhất. 1 lời nói lễ độ, 1 câu chào, 1 cái cúi đầu, vâng dạ của người học trò… đủ làm thầy cô thấy ấm lòng. Thầy cô là người đưa đò tới bến. Khi trưởng thành và thành đạt, 1 khi nào đấy hãy nhớ về thầy cô. Ấy cũng là 1 trong những biểu lộ của lòng hàm ân. Cho nên, cần phê phán những hành động việc làm đi trái lại với truyền thống đạo lý của dân tộc ta. “Muốn sang phải bắc cầu Kiều. Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”. Con đường tới với kiến thức là tuyến đường gồ ghề, gian khổ. Trên tuyến đường đó thầy là người chỉ lối, là người đi cùng quan trọng biết bao đối với mỗi chúng ta. Muốn nên người, chúng ta phải có thái độ tôn kính và hàm ân giáo viên của mình. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 7 Từ xa xưa cha ông ta có câu “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” hay “Uống nước nhớ nguồn”. Ấy đều là những lời đúc rút kinh nghiệm, là bài học quý báu nhưng mà cha ông ta để lại cho con cháu. Thật vậy, lòng hàm ân luôn là thái độ sống cần phải nâng niu và trân trọng. Nó sẽ giúp ta biến thành người có lợi hơn trong cuộc sống này. Lòng hàm ân là ghi nhớ và trân trọng những gì có trị giá nhưng mà mình thu được từ người khác. Lòng hàm ân sẽ bình chọn được tư cách của mỗi con người, là thước đo trị giá của chúng ta. Biết ơn những người đã tương trợ mình, ghi nhận sự tương trợ đó chính là ta đã trân trọng họ. Còn gì hạnh phúc hơn lúc được người khác trân trọng mình. Hãy sống có lòng hàm ân để được mọi người tình quý và kính trọng. Là 1 người cháu, người con trong gia đình thì hàm ân tiên tổ, ông bà, bác mẹ cũng là đạo lí. Tục thờ phụng ông bà, tiên tổ cũng chính là trình bày lòng hàm ân của con cháu với bậc sinh thành đã có công dưỡng dục chúng ta nên người. Chúng ta phải biết lễ độ với ông bà, bác mẹ. Ấy là 1 nét đẹp văn hóa nhưng mà ít dân tộc nào có được. Hay ngày 22/7 hằng 5 những người lính họ đã đã biến thành ngày hoài tưởng, tri ân các người hùng, thương binh, liệt sĩ vì họ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân, tuổi xanh, hay cả tính mệnh mình để bảo vệ nền độc lập tự do của dân tộc. Là lứa tuổi trẻ chúng ta ko chỉ học tập nhưng mà cũng phải bảo vệ, gìn giữ nền độc lập nhưng mà gian truân mới có được như ngày bữa nay. Chính thành ra nhưng mà để trình bày lòng hàm ân thì mỗi chúng ta có thể tới thu dọn bãi tha ma liệt sĩ, cắt cỏ để nơi đây mãi sạch bong. Và truyền thống đó đã được duy trì và phát huy trong mấy chục 5 qua và càng ngày càng phát triển thành mập mạnh. Và còn cả những người mẹ Việt Nam người hùng lúc họ đã phải hi sinh người chồng, người con của mình để bảo vệ độc lập tự do cho dân tộc. Những người đàn bà đó đã phải chịu đựng rất nhiều gian truân của cuộc sống, phải trải qua cảm giác sống độc thân lẻ bóng 1 mình. Vì vậy nhưng mà chúng ta phải hàm ân họ bằng cách tới thu dọn nhà cửa, trò chuyện với mẹ để mẹ vơi đi nỗi độc thân. Lòng hàm ân của lứa tuổi học sinh với công ơn dưỡng dục của thầy cô: “Muốn sang thì bắt cầu kiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.” Ấy là những lời dạy bảo nhưng mà cha ông ta dành cho chúng ta. Thầy cô là những người đã hi sinh rất nhiều cho học sinh của mình, dạy học bằng tất cả tình yêu và tâm huyết. Chính thành ra là học trò ta phải lễ độ, cần mẫn học hành để ko phụ công của các thầy cô dành cho mình. Lòng hàm ân sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn, biết trân trọng những người bao quanh ta và những gì ta đang có. Mỗi người cần có cho mình lòng hàm ân người khác, biết sống vì người. Cuộc sống hiện tại thì càng ngày càng phát triển thành bận bịu, mỗi chúng ta đều dần dần quên đi việc phải hàm ân người khác. Lòng hàm ân có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong cuộc sống này. “Hãy hàm ân những gì đang có và bạn sẽ thu được nhiều hơn. Nếu xoành xoạch chỉ trông thấy những gì mình ko có thì bạn sẽ ko bao giờ có đủ được”.-Oprah Winfrey. Hay “Hãy để sự hàm ân làm gối để bạn quỳ lên nói lời nguyện cầu hàng đêm. Và hãy để đức tin làm cầu để đưa giúp bạn đi khỏi cái xấu tới với cái tốt”.-Maya Anglou. Và lứa tuổi trẻ cần có những hành động ko cần khoa trương bởi lòng hàm ân khởi hành từ tấm lòng của mỗi con người. Thường xuyên trình bày lòng hàm ân với những người đã tạo ra thành tích lao động. Trân trọng các trị giá văn hóa vật thể và phi vật thể nhưng mà ông cha ta để lại. Không dừng bảo tồn và phát huy các trị giá truyền thống đó trong thời đại mới, phải cố gắng đoàn luyện tư cách tốt để biến thành người có lợi trong xã hội. Chúng ta cần lên án những người ko có lòng hàm ân, bội ơn, ăn cháo đá bát… trong xã hội hiện hay. Là 1 người trẻ hãy sống sao cho có ý nghĩa. Là 1 người trẻ trong xã hội đang càng ngày càng tăng trưởng chúng ta càng cần có trong mình lòng hàm ân. Hãy biết trân trọng những gì chúng ta đang có và hàm ân về điều đó bởi lòng hàm ân sẽ dạy cho ta có 1 tư cách tốt, có cách xử sự cao đẹp. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 8 Biết ơn thầy cô hay còn gọi là truyền thống tôn sư trọng đạo là 1 trong những đức tính quý báu nhưng mà cha ông ta đã lưu truyền hàng nghìn 5 qua. Nó cũng được giả dụ 1 kim chỉ nam xuyên suốt mấy nghìn 5 lịch sử và biến thành 1 đạo lý để con cháu nghìn đời noi theo. Bởi “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” [1 chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy]. Trong kho tàng khổng lồ của dân tộc có hàng nghìn câu ca dao phương ngôn nói về chủ đề gia đình, tình yêu, bên cạnh đó có nhẽ được nhiều người biết tới nhất là câu nói: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây/ Ăn khoai nhớ kẻ cho dây nhưng mà trồng”. Câu ca dao đề cao và nhấn mạnh vai trò mập mập của những người đã tương trợ nâng đỡ ta trong cuộc đời. Ví như cha mẹ cho ta hình hài thì thầy cô chính là những người cho ta cả bầu trời kiến thức. Thật khó có thể chọn được công sức sinh thành hay dưỡng dục là hơn, chỉ có thể nói ngắn gọn rằng đấy chính là 2 thứ có ý nghĩa quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người. Truyền thống tôn sư trọng đạo đã còn đó giữa lòng dân tộc cả nghìn 5 qua và nó biến thành 1 trong những nhân phẩm cực kỳ quý báu. Chứng cớ có thể kể tới đấy là những tấm gương đáng để chúng ta noi theo. Xưa kia cụ Chu Văn An là 1 nhà giáo giỏi, tên tuổi của cụ được lưu truyền trong lịch sử dân gian. Cụ về quê mở lớp dạy học và trong số những học sinh của cụ có rất nhiều người đã đỗ quan mập, làm những chức phận mập của triều đình. 1 trong số đấy có thể kể tới như Phạm Sư Mạnh 1 trong những học sinh nên danh nhất của cụ. Thế nhưng mà ko thành ra nhưng mà ông tỏ ra thất thố với người thầy của mình. Mỗi lần có cơ hội về thăm thầy ông chỉ dám đứng từ ngoài vái chào, khi vào nhà ko bao giờ dám ngồi cùng sập với thầy nhưng mà xin phép ngồi xuống dưới. Trả lời lễ độ gọn gàng những câu hỏi của thầy. Ấy mới thấy dù con người ta ở địa điểm nào trong xã hội thì đạo làm trò cũng ko bao giờ bị lệch lạc. Hay trong cuộc kháng chiến chống Pháp lớn lao, người ta tìm thấy cuốn nhật kí của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc học trò trường cấp 3 Từ Liêm Hà Nội. Trong những 5 tháng thảm khốc mưa bom lửa đạn đó thế nhưng mà trong đầu của anh chiến sĩ vẫn ko nguôi nhớ tới những lời dạy của thầy Lưu. Hai tháng trước lúc hi sinh ở trận mạc Quảng Trị, người chiến sĩ đấy viết: “Lòng tin cậy ở con người cũng chính là 1 nét riêng rất lạ mắt của lòng nhân đạo – Điều này thầy Lưu đã nói rất nhiều lần với mình từ 3 5 trước, từ hơn 2 5 trước – Nhưng cho tới hiện tại mình mới hiểu 1 cách sâu xa và đầy đủ nhất”. Người học sinh Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng mực lẽ sống của đời mình. “Có thể tương lai, cuộc đời sẽ giải đáp mình bằng luồng gió lanh tanh, nhưng mà có hề chi, lúc mình đã hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn cương trực và cao cả – Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống nhưng mà cảm hiểu hạnh phúc ko có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những những gì tính toán tư nhân mỏi mòn và cỗi cằn. Phcửa ải, mình phải sống tương tự, phải hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn như thế – Đây là ước mong, là ước muốn, cố gắng và cũng là bổn phận mình phải làm. Phcửa ải làm”. Những lời dạy của thầy chính là hành trang tư tưởng mập lao để anh vượt qua những 5 tháng đầy đau thương thảm khốc đấy. Ngày nay, truyền thống tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn vẫn được xã hội chúng ta nối tiếp và phát huy. Chứng cớ là cả nước dành 1 ngày 20/11 là hiến chương nhà giáo. Nhằm suy tôn và ghi nhớ công sức của những lứa tuổi trồng người lớn lao của dân tộc. Kế bên những tấm gương học trò tốt, thì cũng còn đâu đấy những tư nhân chưa hoàn thiện. Vẫn còn những hành động thụ động như chưa chuyên chú học tập, vi phạm tinh thần kỉ luật nhà trường, chưa vâng lời thầy cô. Song nó chỉ như những thụ động bé nhỏ nhưng mà thôi. Chúng ta những người đang ngồi trên ghế nhà trường vẫn còn được uốn nắn dạy dỗ dưới bàn tay của các thầy cô hãy trình bày mình là những người hiếu học, chăm ngoan về đạo đức. Bởi lẽ ko có thầy thì đố mày làm nên. Nhớ về nguồn cội hàm ân người đã dìu dắt nâng đỡ mình cũng chính là thước đo của tư cách con người. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 9 “Không thầy đố mày làm nên”, 1 triết lí dân gian đã được lưu truyền từ bao đời nay. Điều này cho chúng ta thấy người thầy có vai trò mập mập đối với tuyến đường học thức của mỗi học sinh. Dẫu là học sinh bán tự, nhất tự [có câu “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” – 1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy], huống hồ chi, chúng ta, trong đời người nào chẳng là học sinh hơn 1 lần “nhất tự” hiểu theo nghĩa rộng của định nghĩa này. Nhưng điều tôi muốn đề cập ở đây là 1 mặt khác nữa của câu phương ngôn – Ấy cũng là lời nhắn nhủ, khuyên răn chúng ta phải nhớ ơn thầy cô. Mỗi người có được công danh, sự nghiệp thành đạt đều nhờ công ơn dạy bảo của thầy cô. Những người chiến sĩ trong trận đánh tử sinh với giặc ngoại xâm, trong hành trang ý thức mang ra chiến trận cũng có lời thầy cô. Chúng ta, hẳn đã nhiều người đọc nhật kí của anh Nguyễn Văn Thạc [Nhà xuất bản Thanh niên xuất bản dưới đầu đề Mãi mãi tuổi 2 mươi] học trò trường cấp 3 [THPT] Yên Hòa B – Từ Liêm, Hà Nội. Trang nhật kí ngày 24/5/1972, ghi trước lúc anh hi sinh tại trận mạc Quảng Trị 2 tháng, 7 ngày sau đấy, người học sinh này đã nhớ lời dạy thầy giáo cũ – thầy Lưu, và nói rằng, cho tới khi này, anh mới hiểu hết lời dạy của thầy. Xin được trích đoạn nguyên văn “Lòng tin cậy ở con người cũng chính là 1 nét riêng rất lạ mắt của lòng nhân đạo – Điều này thầy Lưu đã nói rất nhiều lần với mình từ 3 5 trước, từ hơn 2 5 trước – Nhưng cho tới hiện tại mình mới hiểu 1 cách sâu xa và đầy đủ nhất”. Người học sinh Nguyễn Văn Thạc hiểu và xác định đúng mực lẽ sống của đời mình. “Có thể tương lai, cuộc đời sẽ giải đáp mình bằng luồng gió lanh tanh, nhưng mà có hề chi, lúc mình đã hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn cương trực và cao cả – Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống nhưng mà cảm hiểu hạnh phúc ko có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những những gì tính toán tư nhân mỏi mòn và cỗi cằn. Phcửa ải, mình phải sống tương tự, phải hiến dâng cho cuộc đời 1 tâm hồn như thế – Đây là ước mong, là ước muốn, cố gắng và cũng là bổn phận mình phải làm. Phcửa ải làm”. Chính thành ra ta chẳng thể quên được công ơn của thầy cô. Thầy cô giáo là người chỉ dẫn, bồi dưỡng, truyền đạt cho ta những kinh nghiệm nhưng mà loài người đã thu thập trong suốt giai đoạn lịch sử dài lâu về khoa học thiên nhiên, khoa học xã hội và kinh nghiệm sống để mở mang trí tuệ cho chúng ta. Thầy cô ko chỉ cho chúng ta kiến thức nhưng mà còn đoàn luyện cho chúng ta bài học làm người. Khi còn nhỏ thơ thầy cô dạy ta từng chữ cái, từng con số, rồi theo 5 tháng chúng ta dần mập lên thầy cô dạy ta những điều hiểu biết cao hơn, rộng hơn để giáo dục ta thành người có kiến thức, có đạo đức. Các thầy cô đã “Vì ích lợi trăm 5 trồng người”, tập huấn chúng ta thành những người có ích. Vì sao danh họa Ý Lê-ô-na đơ Vanh xi [1452 – 1519] có thể biến thành đỉnh cao của thời Phục hưng và toàn cầu. Vì ông có người thầy là họa sĩ Vê-rô-ki-ô. Thoạt đầu thầy bắt cậu nhỏ học sinh vẽ quả trứng gà mấy chục ngày liền. Bởi ông muốn cho nhà họa sĩ nhân tài mai sau biết “trong 1 ngàn cái trứng, ko bao giờ có 2 cái hoàn toàn giống nhau. Do vậy nếu ko cố công luyện tập thì ko vẽ đúng được đâu. Ấy còn là cách luyện mắt cho tinh, luyện tay cho dẻo”. Các giáo viên là người “mài sắt nên kim”, công sức biết bao ! Thật đúng như thi sĩ Bùi Đăng Sinh, hiện tại đã là nhà giáo kì cựu, khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã viết: “Đồi cao thắm sắc ti gônTrồng hoa thầy đã trồng luôn cả người” Các thầy, các cô đang làm 1 nghề cao quý nhất, nghề dạy học, nghề nhưng mà dân tộc ta vốn rất coi trọng, ân cần và hàm ân. Cha ông ta thường nói: “Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ phải yêu kính thầy” Vì học trò thân thương, các thầy giáo, cô giáo đã xoành xoạch ân cần tới sự tân tiến, vui sướng trước sự trưởng thành của chúng ta, trằn trọc trước khuyết điểm nhưng mà chúng ta mắc phải. Từ cái nôi là nhà trường, tình cảm gắn bó giữa chúng ta và các thầy cô là 1 tình cảm đặc thù, thâm thúy. Tình cảm đấy sẽ cùng đi suốt cuộc đời, khích lệ, nâng đỡ chúng ta trưởng thành. Mọi người chúng ta phải khắc ghi và hàm ân. Phcửa ải ghi nhớ trong lòng, đạo thầy trò là 1 trong những đạo mập, giữ cho xã hội lành mạnh, chắc chắn. Lại xin kể với các bạn 1 câu chuyện nhưng mà đối tượng học sinh là 1 thi sĩ nổi danh của chúng ta. Chuyện của thi sĩ Hoàng Cầm, nhà thơ mến thương của miền Kinh Bắc, cái nôi của văn hóa Việt Nam. Nhà thơ đã khiến cho con sông Đuống thành dòng sông trữ tình, dòng sông thi ca. 5 học 1935 – 1936, Hoàng Cầm học với thầy Hoàng Ngọc Phách, cũng là 1 nhà văn [tác giả Tố Tâm, thiên tiểu thuyết lãng mạn vào loại bắt đầu văn học lãng mạn]. Ai ngờ sau đấy ít lâu, lại lấy chị gái họ thầy giáo mình. 1 ngày tết ở thị xã Bắc Ninh, lúc 2 vợ chồng nhà thơ đi chúc tết họ hàng, vào nhà thầy, theo tôn ti thứ tự, thầy cứ 1 điều “thưa bác”, 2 điều “thưa bác”. Vợ thi sĩ cũng điềm nhiên “cậu cậu, tôi tôi” mặc dầu kém tới trên 20 tuổi. Song Hoàng Cầm thì ko dám. Ông lễ độ xưng “con”, gọi “thầy”. Về nhà, bà vợ ca cẩm: – Sao mình lại xưng “con” với cậu đó ? Cậu đó là em mình chứ ! Hoàng Cầm đã quyết đoán giải đáp: – Anh phải tôn trọng cái điều có trước. Trước lúc anh là chồng em, anh đã là học sinh của ông Phách từ lâu rồi. Người thầy giáo đó đã có công mập tập huấn được ra anh bữa nay đó em ạ ! Lòng hàm ân thầy cô là phải biết giữ đúng “Đạo”. Nhưng cao hơn, phải được trình bày bằng hành động chi tiết. Muốn vậy chúng ta phải học tập tốt, đạt nhiều thành tựu cao. Đây cũng chính là đạo lí làm người, là cách xử sự của người có tư cách. Tổ quốc ta có rất nhiều tấm gương đáng để noi theo như người học sinh con vua Thủy Tề của thầy Chu Văn An. Biết là trái mệnh Ngọc Hoàng, tất bị chết chém, nhưng mà vẫn làm theo lời dạy dỗ nhơn nghĩa của thầy. Bác Hồ từng dạy: “Kẻ có tài nhưng mà ko có đức là người vô bổ, người có đức nhưng mà ko có tài thì làm việc gì cũng khó”. Nền móng của con người vẫn là đạo đức, đạo đức liên kết với tài năng thì làm chuyện gì cũng thành công. Xã hội đương đại hiện tại, vấn đề đạo đức đang còn nhiều cái để ân cần, đấy là hiện trạng học trò thất lễ, bội ơn tệ bạc với thầy cô. Thậm chí có hành vi lăng nhục, côn đồ. Tất cả đều bị chê trách, lên án gay gắt. Trong bối cảnh như thế, thiển nghĩ, lòng hàm ân là món quà trị giá nhất, là bông hoa tươi thắm nhất để các lứa tuổi học trò dâng tặng thầy cô mến yêu. Đây không hề chỉ là nghĩa vụ và phận sự nhưng mà còn là thứ tình cảm cao quí, thiêng liêng, ở đâu, khi nào cũng cần giữ gìn, nêu cao. Nghị luận xã hội về lòng hàm ân giáo viên – Mẫu 10 Cả tuổi thơ con được lấp đầy bởi những câu hát à ơi dịu mát, những bài học làm người thâm thúy nhẹ nhõm của mẹ, của bà. Những câu hát đó, những mẩu chuyện câu thơ, câu ca dao đó dần nhen nhóm trong tâm hồn và trí tuệ non nớt của con bài học tình mến thương con người, triết lý cuộc sống. Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Là người học sinh, chúng ta phải hàm ân giáo viên. Có thể nói rằng, lòng hàm ân là 1 định nghĩa được nhen nhói trong mỗi tâm hồn con người từ rất lâu, bắt đầu từ còn bé. Lòng hàm ân là hiểu thâm thúy và ghi nhớ công sức của người khác đối với mình, bản thân phải bộc bạch lòng hàm ân người đã cứu giúp mình qua cơn nguy biến. Có khi ta hàm ân cuộc sống. “Cảm ơn đời mỗi ban mai thức dậy.Ta có thêm ngày nữa để mến thương” Ta hàm ân bác mẹ: “Công cha như núi thái sơnNghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy raMột lòng thờ mẹ kính cha…” Biết ơn bè bạn, nhưng mà đối với học trò từng cắp sách đến trường, lòng hàm ân thầy cô thâm thúy, đặm đà hơn bao giờ hết. Chúng ta từng trình bày lòng hàm ân đó bằng cách ghi nhớ, khắc sâu công ơn người thầy dìu dắt, dạy dỗ học sinh trong công việc giáo dục. Ta khẳng định 1 điều rằng, lòng hàm ân thầy cô là đức tính nhưng mà mỗi con người cấp thiết. Tại sao chúng ta phải hàm ân giáo viên? Ấy là bởi thầy cô là người cho chúng ta nguồn ánh sáng của kiến thức, văn hóa. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết nhưng mà ánh sáng nhưng mà người thầy rọi vào ta sẽ mãi trong cuộc đời. Quả thực, thầy cô nâng đỡ, dìu dắt học sinh từng bước trên tuyến đường kiến thức. Những tri thức thầy cô truyền thụ sẽ dày theo 5 tháng, giúp ta uyên bác, được khai khẩn để biến thành con người tiến bộ trong xã hội. Hơn thế, thầy cô là người cha, người mẹ thứ 2 trong cuộc đời mỗi người. Trong lúc cho ta kiến thức, thầy cô còn thay bác mẹ dạy dỗ ta, luyện cho ta những bài học làm người. Qua bài học tính nhân bản , cách xử sự, triết lý cuộc đời, thầy cô ở bên ta giáo dục ta biến thành người có kiến thức, có văn hóa đạo đức. Bên cách đấy, thầy cô luôn dành tình cảm mến thương, bồi đắp tâm hôn ta, thắp sáng ước mong, vẽ ra cho học sinh tuyến đường đi đến mai sau. Người thầy,người cô ko chỉ chỉ cho học sinh tuyến đường đi nhưng mà còn động viên ý cố gắng để tiến hành hoài bão, mục tiêu, ước mong. Nhờ vào những giáo dục của thầy cô nhưng mà ta thành công, trưởng thành trong cuộc sống. Nếu ko có thầy cô chỉ bảo, dạy bảo thì có rất nhiều người chẳng thể thành công trong cuộc sống “ Không thầy đố mày làm nên” Không chỉ vậy, truyền thống tôn sư trọng đạo của con người Việt Nam là truyền thống có từ lâu đời, mỗi tư nhân là 1 mắt xích phát huy truyền thống đó. Biết ơn thầy cô cũng chính là biểu lộ của người có văn hóa, văn mình, mọi người tình quý, kính trọng. Và học sinh chúng ta đã và đang làm gì để bộc bạch lòng hàm ân thầy cô?Lòng hàm ân xưa biểu lộ ở thái độ tôn trọng với thầy . 1 tỉ dụ tiêu biểu là Phạm Sư Mạnh. Ông là 1 quan đầu triều, quan cao chức mập. Nhưng lúc tới nhà thăm cụ Chu Văn An, thầy giáo cũ. Ông chỉ đứng từ xa vái chào, vào trong nhà cũng ko dám ngồi cùng sập với cụ, chỉ xin ngồi bậc dưới. Ông giải đáp đầy đủ câu hỏi của thầy, hỏi thăm sức khỏe của thầy như 1 học sinh tầm thường. Thật đáng quý biết bao, quay về thời nay. Lòng hàm ân được biểu lộ qua nhiều bề ngoài nhiều chủng loại, biến thành lễ tri ân mang thuộc tính rộng ớn toàn xã hội. Điều đấy trình bày trong ngày 20/11 hàng 5. Học trò tham dự văn nghệ chào mừng ngày 20-11. Thi đua dành nhiều hoa điểm cộng, tới thăm hỏi, chúc sức khỏe thầy cô. Dù mọi thời đại, hàm ân người đã dạy bảo mình là 1 hành động đẹp nên làm. Ấy chính là việc làm của 1 học trò ngoan, biết phát huy truyền thống của dân tộc ta 1 cách đúng mực. Do vậy, chúng ta cần có những hành động phê phán, lên án những biểu lộ sai lầm, thất lễ, xấc xược với thầy cô của những học trò vô tinh thần vô văn hóa. Chẳng coi thầy cô ra gì. Những học trò đấy đi học thì thấp kém, về nhà hỗn láo với bác mẹ thật đáng trách thay. Và để tỏ lòng hàm ân giáo viên chúng ta chỉ cần ngồi trong lớp nghe giảng ko làm việc riêng, làm bài tập, ôn bài, thuộc bài đầy đủ để dành những điểm 9, điểm mười tặng thầy cô. Ngoài ra, vào ngày 20-11, 8-3, tết nguyên đán… học trò có thể tới thăm gửi quà hỏi thăm sức khỏe thầy cô. Nhờ vậy thầy cô rất vui lòng .

Rõ ràng, thầy cô là 1 trong những con người quan trọng trong cuộc sống. Ánh sáng người thầy, người cô rọi vào ta sẽ còn mãi. Để mỗi chúng ta biết khắc sâu công ơn dạy bảo để rồi trường thành vững bước trên tuyến đường đời.

TagsNghị luận xã hội Văn mẫu lớp 9

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Văn #mẫu #lớp #Nghị #luận #xã #hội #về #lòng #biết #ơn #thầy #cô #giáo

  • Tổng hợp: Học Điện Tử Cơ Bản
  • #Văn #mẫu #lớp #Nghị #luận #xã #hội #về #lòng #biết #ơn #thầy #cô #giáo

Video liên quan

Chủ Đề