Bao nhiêu năm rồi mình làm gì và được gì

Kính mời quý thính giả theo dõi cuộc nói chuyện giữa chúng tôi và chị Quế Thanh về những đóng góp của chị vào các sinh hoạt trong cộng đồng người Việt.

Hưng Việt: Dạ xin kính chào chị Quế Thanh ạ.

Quế Thanh: Dạ Thanh cũng xin kính chào anh Hưng Việt và thính giả của đài SBS.

Hưng Việt: Dạ trước hết xin chị có thể vui lòng cho thính giả của chúng ta được biết là chị bắt đầu tham gia vào sinh hoạt của cộng đồng người Việt ở Brisbane này từ năm nào?

Quế Thanh: Dạ thực sự ra thì Thanh cũng tham gia lâu lắm rồi anh. Nếu Thanh nhớ cũng không lầm là thời mà anh Hưng Việt lên làm chủ tịch cộng đồng, thì lúc đó Thanh chỉ tham gia vào những vấn đề văn nghệ mà thôi. Rồi sau đó tới nhiệm kỳ bác sĩ Bùi Trọng Cường trở lại là năm 2005, thì từ đó cho tới bây giờ là Thanh chính thức tham gia vào những công tác của cộng đồng người Việt Tự do ở Brisbane.

Hưng Việt: Thưa chị, công việc của chị thường phụ giúp cho cộng đồng là làm những gì vậy?

Quế Thanh: Dạ thật ra Thanh trong Ban chấp hành mở rộng của cộng đồng người Việt tự do ở Brisbane này. Nhiệm vụ mà bác sĩ Bùi Trọng Cường giao cho Thanh là ủy viên ẩm thực của Cộng đồng nghĩa là tất cả những cái buổi hội họp hoặc là những buổi lễ hội bất cứ cái gì mà có liên quan đến vấn đề ẩm thực thì là Thanh phải lo, nghĩa là bác chỉ nói cho Thanh biết là hôm đó bao nhiêu người, cho ăn nhẹ, ăn nặng hay gì gì đó thì Thanh phải tự biết là sẽ làm cái gì, cho ăn món gì, món gì rồi sau đó Thanh mới làm ra một cái menu thực đơn.

Hưng Việt: Nghe thì nó đơn giản lắm nhưng mà thật sự nó rất khó phải không chị bởi vì nó tùy theo cái sinh hoạt bữa hôm đó nữa là người Việt mình không, có người Úc hay không, có người những sắc tộc khác hay không, cái con số đông hay ít nữa thành ra chuẩn bị rất là khó phải không chị?

Quế Thanh: Dạ thưa anh đúng rồi anh. Thật sự ra một mình Thanh cũng không làm nên được cái gì hết. Thanh cũng có một nhóm các chị em phụ giúp Thanh, nhưng mà cái chính là Thanh phải lo cho ăn cái gì, phải mua cái gì, cái gì để làm ra cái món đó và phải order ở đâu, rồi đúng ngày đó thì nói chị em ơi mấy giờ chị em tới, rồi Thanh phân công, chị nào làm cái gì, cái gì, nó nhịp nhàng như vậy thì công việc nó mới trôi chảy thưa anh. Thật ra thì mấy chị cũng có nói rằng mấy chị tới chỉ bắt tay vô làm chứ không cần hỏi “Chị Thanh ơi cái này ở đâu, cái kia ở đâu”, như thế nào, thành ra cái group của Thanh quen với nhau rồi, là hiểu ý với nhau phải làm cái gì. Dạ thành ra đôi khi một người mới vào thì mình chưa có hiểu ý thì mình lại phải chỉ dẫn hết từ đầu như thế nào thế nào.

Hưng Việt: Vậy nó rất là tốt bởi vì có như thế thì cái công việc chỉ điều động nó mới nhịp nhàng, nó ăn khớp với nhau. Dạ thưa chị, theo như kinh nghiệm của chị đó, thì cái buổi chuẩn bị cho sinh hoạt nào là cực nhất?

Quế Thanh: Dạ, thưa anh, mỗi cái nó có một cái cực và có một cái niềm vui khác nhau. Thí dụ như Trung Thu, Thanh phải bỏ thời giờ ra đi tới cái chỗ như là Costco vậy, Thanh coi hết những mặt hàng nào mà Thanh muốn mua, trong gói quà gồm có những cái gì, rồi mình phải biết là cộng đồng cho mình bao nhiêu tiền trong một gói quà. Rồi gần tới cái ngày mà mình thực sự đi mua lại phải đi coi một lần nữa là coi giá cả nó có giống lần mình coi vừa rồi chưa hay là cái gì nó tăng lên mắc quá mình lại phải bỏ cái món đó đi mình lại đi kiếm món khác thế vào và nhất là mình coi là mặt hàng đó có đủ ngày mai để mấy chục thùng mình mua có hay không, thành ra nếu như mà Thanh nhắm cái mặt hàng nào nó hơi ít là Thanh mua liền rồi ngày hôm sau mà thiếu thì Thanh phải tính trở lại là thiếu như vậy rồi thì mình phải mua cái mặt hàng nào để thế vào để cho nó đủ cái số lượng.

Hưng Việt: Thưa chị, rồi tới ngay buổi lễ Trung thu đó thì những cái gói quà này được đem ra, chị có phải điều động người phân phối không hay là một người khác ở trong ban chấp hành mở rộng lo cái vấn đề đó?

Quế Thanh: Dạ thưa anh, Thanh phải biết là tổng số cái gói quà mà để phát cho tất cả các em là ở cái khu vực nào, rồi bao nhiêu gói quà để đưa lên sân khấu cho các em trình diễn áo dài, rồi bao nhiêu gói quà cho các em trình diễn văn nghệ ngày hôm đó. Chị Thanh Vân lo về văn nghệ phải báo cho Thanh biết trường nào trường nào cần bao nhiêu gói quà là Thành phải phân ra hết. Tới hôm đó là các anh có nhiệm vụ chở ra, Thanh phải kiểm lại một lần nữa là có đúng những cái mà mình sắp xếp hay không.

Hưng Việt: Thưa chị, đó là nói về phần quà Trung thu nhưng mà có những sinh hoạt chị lo về vấn đề ẩm thực nữa thì cái chuyện chuẩn bị nấu nướng nó khó khăn hơn tới bao nhiêu?

Quế Thanh: Dạ thưa anh vấn đề nấu nướng thì phải coi event đó là cho bao nhiêu người, nhỏ thì dễ dàng một chút còn nếu mà giống như là Giỗ Tổ thì dự định là cả trăm hay là đi ra ngoài Công Trường Tự Do 30 tháng 4 cũng khoảng 100. Dạ đôi khi cũng thấy tội nghiệp lắm, số lượng thí dụ bác sĩ nói 100, nhưng mà ra đó mình thấy số lượng người đông quá mình không ngờ được, thế là bỏ nhỏ mấy chị em trong cộng đồng, mấy chị em ơi không đủ nha thôi làm ơn dùm Thanh để cho quý đồng hương cái phần ăn đó, mình nhịn cũng không sao mình phải bớt lại, mình phải nhường lại cho đồng hương.

Rồi còn những cái buổi giống như là vừa rồi mà Đại hội Liên bang, Thứ Sáu nè, sáng thứ Bảy nè, trưa thứ Bảy nè, sáng Chúa nhật nè, trưa Chúa nhật, nói thật ra là nó quá gần Thanh không thể nào mà bỏ hết thời giờ ra làm, nói thiệt là Thanh ngủ luôn trong cộng đồng.

Hưng Việt: Trời, khổ vậy đó ngủ trong cộng đồng.

Quế Thanh: Dạ một mình Thanh thôi, mấy chị nói sợ không, Thanh nói không sợ, mình người ngay không sợ ma. Ba tiếng là Thanh phải dậy để tiếp tục ra làm.

Hưng Việt: Khổ vậy đó, rồi như vậy thì sau khi mà xong những cái buổi đó đó thì chắc là chị cũng kiệt sức hả? Chị có sức khỏe ra sao chị?

Quế Thanh: Dạ cũng mệt tại vì Thanh vẫn còn đi làm, có những buổi mà Thanh thấy cái công chuyện Thanh làm nó không xong thì Thanh phải nghỉ làm. Mình phải hy sinh để cho đồng hương cho cộng đồng mình Thanh xin nghỉ làm một buổi, một ngày để mình giải quyết công việc cho nó trôi chảy.

Có những món ăn thì là phải sửa soạn trước mấy ngày. Thí dụ như bây giờ chị Hoa trong ban ẩm thực của Thanh chị phải làm cái món mì đó, chị phải mua cái gì cái gì, làm trước cái gì cái gì, cái gì phải mua trước, cái gì phải mua sau rồi là tới nhà chị làm. Rồi cực nhất là hồi xưa chưa có tủ lạnh lớn thành ra làm xong rồi đi phân ra nhà chị này một ít, nhà chị kia một ít, mọi người một ít rồi sáng Thanh phải đi gom lại để làm, thành ra sau này cộng đồng phải mua một cái tủ lạnh lớn thôi, thì cho đỡ cực cho mấy chị em.

Bao nhiêu năm rồi mình làm gì và được gì

Hưng Việt: Mấy ai biết được những cái công lao khó nhọc như vậy thành ra đó là lý do hôm nay chúng tôi muốn phỏng vấn chị và một hai chị nữa.

Thưa chị ngoài cái vấn đề mà chị là trưởng ban ẩm thực đó, chúng tôi được biết chị còn có một cái giọng hát rất là tuyệt vời, chị thường lên sân khấu để mà giúp vui nữa, thì thưa chị như chị nói lúc đầu đó là chị đã từng giúp về cái phần văn nghệ trong thời kỳ mà chúng tôi còn làm chủ tịch, thưa chị, chị học hát ở đâu? Và chị có những bản nhạc của tác giả nào mà chị ưa thích nhất?

Quế Thanh: Dạ thưa anh, thật sự ra là Thanh chẳng học hát ở đâu hết. Là giống như ông trời ông cho mình cái giọng hát và cái niềm vui. Mình thấy mình hát mình cảm thấy mình yêu đời hơn rồi mình thấy giọng hát của mình không quá tệ thì mình cũng muốn giúp vui trong những văn nghệ của cộng đồng, rồi các hội đoàn gây quỹ thì mình cũng tới giúp vui đó là cái niềm vui của Thanh.

Về nhạc thì Thanh thích về những cái nhạc buồn hơn là những cái nhạc vui nhộn. Dạ thưa anh hình như là cái năng khiếu của Thanh chỉ thích hát nhạc buồn.

Hưng Việt: Chị thích hát nhạc tình cảm nam nữ hay là nhạc quê hương hay là nhạc chiến tranh hay là nhạc gì?

Quế Thanh: Dạ thưa anh tất cả. Thì thí dụ như các anh Không quân hay là Thủ Đức hay cái gì đó gây quỹ thì chủ đề yêu cầu mình phải chọn những bài hát hát về lính, hoặc là ra chợ Tết thì về Xuân, về quê hương. Dạ tùy cái hoặc là có nhiều chỗ tổ chức mời Thanh đó, thì người ta nói không có chủ đề gì hết thì Thanh hát nghiêng về tình cảm một chút.

Hưng Việt: Thưa chị riêng cá nhân chúng tôi chúng tôi rất ngưỡng mộ ngoài cái giọng ca hay đó chị còn có cái phong thái trình diễn rất là đặc biệt mà tôi nghĩ là có lẽ khi hát chị thả hồn vào trong điệu nhạc lời ca thành ra chị mới có thể chị trình diễn một cách cảm xúc như vậy đúng không chị?

Quế Thanh: Dạ đúng rồi diễn tả. Thanh thì thật sự là như vậy. Khi hát Thanh không có muốn là mình cứng ngắt được. Dạ nó không có hay, và mình ráng mình thả cái hồn mình vô cái bài hát thì mới đưa được cái cảm xúc của mình ra. Nhưng mà Thanh cũng nghĩ là có thể là có một cái gen của mẹ, dạ mẹ Thanh hát cũng hay, thành ra là có thể là cũng là con gái của mẹ thì chắc cũng có một tí xíu máu văn nghệ giống mẹ.

Hưng Việt: Chị nói cô Nga đó hả?

Quế Thanh: Dạ, theo mẹ nói cho biết là hồi xưa trước khi quen bố, mẹ có hát trên đài phát thanh.

Quế Thanh: Và sau khi vài lần rồi khi quen bố thì hình như là bố không có muốn cho mẹ hát thành ra là thôi mẹ không hát nữa. Nhưng mà mẹ Thanh hay hát trong những cái buổi mà trường Việt ngữ Lạc Hồng đó anh, các thầy cô đều biết hết. Cho tới bây giờ mẹ yếu quá thôi. Chứ có những lúc mà mẹ không dạy nữa trường Lạc Hồng hay có cái buổi hội họp như thế nào đó, thì thường có gọi mẹ Thanh đến, mẹ Thanh cũng hát những bài nhạc về quê hương.

Hưng Việt: Wow đó là điều mà tôi mới biết được đó. Bây giờ chị nói tôi mới nhớ là hình như có được nghe và thấy bác trình diễn một lần rồi.

Thưa cảm ơn chị rất nhiều Ở ngoài kia đang rất là bận rộn nhưng mà chị cũng dành thời giờ cho chúng tôi. Thưa chị, chị có những lời nhắn nhủ gì đến những đồng hương mà có ý muốn vào giúp việc thiện nguyện ở trong cộng đồng như chị đang từng làm hay không?

Quế Thanh: Dạ đối với Thanh sau năm ngày làm việc của một tuần thì niềm vui cuối tuần là cái niềm vui Thanh thấy là thứ Bảy thì Thanh đi tới chùa Pháp Quang Thanh trợ lễ cho ni sư tụng kinh thì Thanh thỉnh mõ, Thanh thấy mình cũng vui lắm, mình thấy tâm mình nó an lắm anh. Còn cuối tuần nhiều khi thường thường Chủ nhật thì là những sinh hoạt của cộng đồng. Nói thật ra thì cũng cảm ơn ông xã, cứ làm việc chùa cộng đồng là ông xã không bao giờ nói gì hết. Lúc này thì bố mẹ cũng hơi lớn tuổi rồi, thì Thanh lại có thêm một cái cái niềm vui là lo cho bố mẹ, lo cho thức ăn thức uống bố mẹ xong xuôi hết rồi, bây giờ con đi cộng đồng nha, thì cộng đồng có những công tác gì thì nói cho bố mẹ biết, còn thường xuyên là vẫn tới thăm bố mẹ.

Cộng đồng cũng rất cần những người có cái tâm đến với cộng đồng và làm những cái việc thiện nguyện cho đồng hương giống như là hội chợ Tết mình cũng có rất nhiều nhiều việc làm lắm thưa anh. Nếu quý vị có thời gian rảnh rỗi thì có thể tới văn phòng cộng đồng thì nói cho cộng đồng biết là quý vị có muốn tham gia vào những công tác thiện nguyện của cộng đồng thì khi nào cộng đồng có những cái gì cần thì cộng đồng sẽ liên lạc với quý vị để xin quý vị tới giúp một bàn tay.

Hưng Việt: Thưa chị chúng tôi không dám lạm bàn về vấn đề tuổi tác nhưng mà chúng ta phải nhìn nhận là ở tuổi của chúng ta cũng đã khá lớn rồi thì chúng ta cần những thiện nguyện viên mà trẻ hơn như cháu Thịnh chẳng hạn thì chị có thấy là cái nhu cầu đó cho Cộng đồng cần những người trẻ giúp một tay đó càng ngày càng nhiều hơn hay không?

Quế Thanh: Dạ đúng rồi thưa anh, mình cũng rất cần anh ạ, tại vì giống như Thanh cũng trên 60 rồi, nhưng mà thấy lớp trẻ các em tới cộng đồng chưa có được nhiều nên là mình cũng phải ra sức thôi, nhưng mà đôi khi về cũng mệt mỏi lắm, nhưng mà nếu không làm, không giúp được cho cộng đồng thì mình thấy bây giờ ai làm đây? Thành ra cũng rất mong rất mong là các cháu trẻ còn trẻ tuổi - giống như là Thanh ráng lôi được đứa con trai út của Thanh, năm nay cháu cũng là 27 rồi, nhưng mà cháu theo Thanh bao nhiêu năm nay thành ra các bác trong cộng đồng thương lắm. Muốn cháu đi tới để cháu coi có bạn bè gì thì cũng kêu gọi bạn bè.

Hưng Việt: Đó là điều chúng tôi rất là khâm phục cả anh lẫn chị đã hướng dẫn cho cháu Thịnh tới đây chẳng những giúp ở đây mà còn đã từng giúp chúng tôi trong vấn đề phát thanh nữa.

Thay mặt cho thính giả chúng tôi thành thật cảm ơn chị Quế Thanh rất là nhiều đã cho chúng tôi cuộc phỏng vấn chớp nhoáng này thành thật cảm ơn chị và chúc anh chị và toàn thể gia đình nhiều sức khỏe bình an và vui vẻ trong cái công việc làm chánh thức cũng như làm thiện nguyện ở cộng đồng.

Quế Thanh: Dạ cũng cảm ơn anh Việt nhưng mà thực sự ra thì mình làm với một cái tâm mình cảm thấy mình rất là vui. Anh thấy đó, thấy các em lãnh mấy món quà trên tay hớn hở vui thì trong lòng mình rất là vui anh Việt à. Dạ, Thanh cũng xin kính chúc quý đồng hương luôn luôn có sức khỏe dồi dào, để có một cuộc sống an vui và có tinh thần để đi tới để giúp cho cộng đồng càng nhiều thì càng tốt.