Đánh giá phim hỗn số tử thần

Phải nói là trong khoảng 10 phim mình coi gần đây thì ngoài Uninvited ra thì phim này (Knowing – tên Việt Nam : Hỗn Số Tử Thần) là một sự ngạc nhiên khá thú vị mà mình thu lượm được. Nhưng điều đầu tiên phải nói là có lời khen dành rạp galaxy vẫn phong độ như ngày nào, mặc dù mình không ưa gì…galaxy lắm nhưng vẫn không phủ nhận một điều là chất lượng âm thanh của rạp galaxy khá hơn cả megastar lẫn cinebox. Mặc dù màn hình nhỏ, chẳng có các bạn zai độp gái độp lượn lờ xung quanh như megastar hay diamond, nhưng galaxy vẫn là lựa chọn số 1 cho những phim mà cảm xúc của nó dựa trên âm thanh . Điểm khác biệt dễ nhìn thấy nhất là coi ở galaxy gặp mí phim cháy nổ hay kinh dị rất dễ bị giật mình, nhiều khi đang coi thì đùng một cái tim lọt xuống gầm ghế, rất là vui, Megastar không có được điều này ko hiểu vì vòm của nó cao quá hay tại tiết chế âm thanh quá nên ko giật mình được, (có thể được nhưng sure là ko bằng vì âm thanh ở megatsar stereo hơn là bass) còn cinebox thì chuyên gia đến khúc cao trào thỉnh thoảng âm thanh bị…vặn nhỏ lại (chắc sợ tốn điện), dạo này ko để ý nên ko biết còn tật này ko, nhưng nói chung là phải coi phin âm thanh hay mới nhận ra được.

Knowing có mô típ khá cũ, nếu ko muốn nói là…cực kỳ cũ có thể kể ra gần đây 2 phim giông giống là happening và Ngày trái đất ngừng quay, nói vậy chắc các bạn hỉu mô típ của nó kiểu gì rồi ha. Nhưng cái hay ở chỗ Knowing không phô bày sự hủy diệt trái đất hay triết lý kiểu “hệ sinh thái chúng ta đang chết dần” ngay từ đầu, mà cứ lửng lơ con cá vàng ở giữa các thể loại “tâm lý – hành động – kinh dị” lan man nửa thế kỷ xong dần dần sự thiệt mới hiện ra. Coi vài đoạn thấy giống phim ma, nhiều khúc rất “tình cảm”, nhiều đoạn hành động y như Final Destination, có khúc y chang No Country for Old men, nói chung là tổng hòa của nhiều thể lọi phim ảnh, văn học này nọ. Nhưng điều ấn tượng nhất với mình là một bộ phim ở thể loại này mà các cảnh tình cảm lại gây được chấn động và ấn tượng mạnh mẽ đến với đối với khán giả, bảo đảm 100% ai đi coi về cũng đều nhớ cái trò “You – me – together – Forever” của hai cha con nhân vật chính, mà hai cha con này nói chung là nghiệt ngã lắm nha, từ đầu tới cuối toàn chơi mặt lạnh với nhau, trừ những lúc chơi trò Together forever, hehe

Cách đây 50 năm có một ngôi trường tỉu học được thành lập, cha hịu trưởng mới quỡn quá ko có gì làm bắt bọn học sinh nghĩ ra trò gì đó để chơi trong ngày opening hoành tráng này, sẵn tiện làm pr cho ngôi trường luôn thể, rốt cuộc, ý tưởng được chọn là của một cô bé tên là Lucinda: Mỗi học sinh trong trường sẽ vẽ một tờ giấy ra những gì mà mình ghĩ sẽ có trong tương lai, sau đó cùng nhgau bỏ vào một cái hộp, gọi là Hộp thời gian và chôn nó xuống đất, để 50 năm sau con cháu chút chít của mấy đứa đó sẽ cùng nhau đào mồ mấy tờ giấy đó lên coi “what the hell they imagine”, xong rồi thôi. Thấy cũng dzui dzui hen, bà kon ai cũng vẽ nào là phi thuyền, máy bay, vệ tinh này nọ, riêng 1 mình bà lội Lucinda viết chi chít trên tờ giấy những con số vô nghĩa, tới lúc bà cô bắt nộp bài vẫn cặm cụi viết lia viết lịa, bà cô tức quá giật phắt tờ giấy nhét vô hộp, con Lucinda nhìn bà cô với cặp mắt hình viên đạn đầy hận thù….

122896432654239579712436724893275487504952301228964326542395797124367248 932754875049523012289643265423957971243672489327548750495230122896432654 239579712436724893275487504952301228964326542395797124367248932754875049 52301228964326542395797124367248932754875049523012289643265423957971243 672489327548750495230

Đại loại là vậy, đêm đó bà kon thấy con nhỏ Lucinda mất tích, sau một hồi mò ngang mò dọc khắp trường bằng….đèn pin (ko hiểu sao lúc đó ko dám bật đèn lên nữa, pó tay), thì bà cô giáo phát hiện con nhỏ Lucinda trốn trong 1 phòng vệ sinh đứng cào tay lên chiếc cửa gỗ, tay con nhỏ máu me như mới mần thịt người xong, còn cánh cửa gỗ thì được vẽ lên vài con số…

50 năm sau.

John là một nhà vật lý học dạy ở MIT, có con trai là Caleb học tại ngôi trường đó, vào cái ngày mà bà kon mở hộp thời gian ra, phát cho mỗi bé một tờ thì thằng con ông John vô tình lụm được bí kíp chụp ngay tờ giấy có ghi số má hầm bà lằng. Tối về nhà thằng nhóc để tờ giấy lên bàn, cha nội John nhiều chuyện vớ vỉn cầm lên đọc và phát hiện ra một sự thiệt kinh hoàng. Rằng tất cả các con số đều ứng với ngày tháng và số người chết của 1 sự kiện nào đó xảy ra trong vòng 50 năm qua trên thế giới, có 1 vài con số ko ứng với cái gì hết và 1 vài con số “tỏ vẻ” là đang tiên đoán cho 1 vài thảm họa sắp tới. John đem chuyện này buôn dưa lê với anh bạn đồng nghiệp nhưng gã này ko tin, vì 1 vài con số ko ứng với cái chi hết nên ông cho rằng mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên…

Mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên .Sorry bà kon cho phép đâm sườn bể tý Trong phim khi John giảng dạy về vũ trụ cho sinh viên của mình, ông bảo rằng người ta thường tin vào 1 trong 2 lý thuyết. Thuyết thứ nhất là thuyết tiền định, rằng tất cả mọi thứ đều có lý do của nó, có biết trước, có tiên tri, có xâu chuỗi những sự kiện hay nói đơn giản là không bao giờ tồn tại sự ngẫu nhiên, Thuyết thứ hai là thuyết tùy biến, cho rằng tất cả mọi thứ đều là ngẫu nhiên, trùng hợp, tình cờ. Sau này, khi nhắc lại về câu chuyện người vợ mới chết cách đấy 1 năm của mình, John đã kể rằng lúc bà đi du lịch, nằm trong khách sạn bị cháy và chết vị ngạt trong lúc ngủ thì ông đang ….quét cỏ khô ngoài vườn, ông đã từng nghĩ rằng khi người mình yêu thương hấp hối thì ông phải cảm thấy được cái gì đó, cảm nhận được điều gì đó nhưng thực sự là hoàn toàn ko, thế nên điều ông tin vào là thuyết tùy biến chứ ko phải là thuyết tiền định, rằng tất cả mọi thứ đều là ngẫu nhiên chứ ko phải sắp đặt.

Còn bạn, bạn tin vào thuyết nào ? Mình tin vào thuyết tiền định.

Trở lại với những con số, trong lúc đang chạy đến trường rước thằng con đi học về, John vô tình liếc ngang bảng định vị tọa độ trong xe và phát hiện ra những con số chưa ứng với cái gì hết chính là tọa độ của điểm xảy ra thảm họa. Theo tiên đoán, thì đúng ngày hôm ấy và ở tại…tọa độ mà ông đang đứng sẽ xảy ra thảm họa là 81 người chết. Lúc đó trời đang mưa gió, đường xá kẹt xe, nói chung là quang cảnh rất là mịt mù ầm ĩ, cha nội này tò mò xuống xe đi về phía trước coi coi có gì vui hem nhưng tình hình là chẳng thấy được chi hết. Coi tới đây bà kon rất hồi hộp ko hiểu chiện gì xảy ra làm 81 người chết, ko biết đụng xe, sét đánh hay lốc xoáy đây nữa thì tự nhiên rầm rầm rầm rầm nguyên chiếc boeing to tổ chảng từ trên trời rốt xuống đất, cà xuống mặt đường rầm rầm rầm hết hồn hết vía, máy bay nổ đùng đoàng rồi thì từ trong máy bay bà kon múa lửa chui ra quá trời quá đất, đứa nào đứa nấy cháy đen như con heo mọi, ta nói, khúc này làm cũng hay hay nha, ngồi coi mà cứ giật bắn cả mình, cha John liều mạng chạy tới kéo xềnh xệch bà kon trong máy bay ra, nói chung là chết tá lả…

Nói tới đây phải nói 1 chút về nam chính, là Nicolas Cage thủ diễn, nhiều người nói Nicolas đóng phim này bị đơ chứ tui thấy him diễn rất chuẩn, vẫn cái tướng đi rất “giang hồ xiêu vẹo” ấy, vẫn cái kiểu lạnh tanh nhưng sợ hãi ấy, chuẩn từng milimet cảm xúc trên khuôn mặt nha, lại trông có vẻ…ngu ngu tội tội nên nói chung là chuẩn hem cần chỉnh, hihi. Thằng con ông này diễn cũng được (ngoại trừ khúc cuối, lát nói), thằng nhóc nhìn cute hết biết, nhìn mún cắn ghê, ko biết tại dạo này mình bị đột biến gen hay sao toàn khoái con nít chưa dậy thì ko hà, ớn thiệt.

Bác John nhà ta giờ đã hoảng nay còn hoảng hơn, các sự kiện cháy nổ chết trụi mà con số tiên đoán đều đúng chăm phần chăm, có điều bác này hơi bị….bà tám nên nơi nào có cháy nổ thì bác cứ vác xác mà tới, ko những tới gần mà thậm chí còn bon chen đứng ngay tọa độ đó mới chịu, quá pro luôn, phải nói là phục cái khoản nhiều chuyện của bác này thiệt, gặp mình là mình chạy mất dép.

Đoạn cuối của tờ giấy ghi rõ ngày 19/10 sắp tới, nhưng con số người chết không được viết ra con số mà được viết là : EE. Bác John cùng với con gái của bà Lucinda năm xưa (bác John đã cất công đi tìm chị ý, đóng kịch, làm quen, năn nỉ mà chị ý ko chịu ngoan ngoãn hợp tác, nhưng rồi trong 1 đêm mưa gió thì chị ý đã vác xác đến đợi trước cửa nhà John. Đời nó chó má vậy đó, theo tình tình đuổi, đuổi tình tình theo nha bà kon) 2 người mới tìm đến ngôi nhà mà Lucinda sống biệt lập năm xưa đề tìm hiểu thì phát hiện ra 1 sự thật kinh quàng, trong khi đó thì 2 đứa con của 2 cô chú này cứ bị mấy thằng hâm đơ nào từ rừng đi vào đứng bên cạnh nói xù xì thầm thì trong lỗ tai những điều gì đó….blah blah blah…

Sự thật cúi cùng bị phát hiện là….trái đất sẽ bị hủy diệt. EE nghĩa à everyone else (viết vậy là đủ rồi, khỏi cần ghi nhiu người chi cho mệt hen), mô tip cũ như….trái đất bắt đầu phát huy tác dụng. Con nhỏ con của Lucinda đòi dẫn 2 đứa nhóc vô….hang trốn còn cha John đòi ở lại ngăn cản tận thế. John đi đến nơi có tọa độ trùng với con số mà Lucinda cào lên cánh cửa năm xưa, cũng chính là căn nhà của con mẹ này. Cuối cùng, trước giờ tận thế, người ngoài hành tinh chuẩn bị rời khỏi trái đất, đã bảo Caleb lên tàu theo họ đến một thế giới khác, để khởi đầu một cuộc sống mới, nhưng dĩ nhiên, John không được đi theo.

Chỉ có cô bé (cháu ngoại của Lucinda), Caleb và 2 con thỏ được lên tàu vũ trụ. John thì không, chắc chắn là không.

Đoạn này, theo mình cũng có thể được gọi là điểm sáng của phim, từ khúc này trở về sau có sự khác biệt rất rõ giữa bộ phim này với những bộ phim trùng đề tài khác. Vì khi John nghe đứa con “rủ” lên tàu vũ trụ, đã không “đòi ở lại và bảo vệ trái đất” như những gì mà phim khác thường làm, cũng không ra vẻ anh hùng kiểu lên tiếng bảo vệ cho người trái đất này nọ, thậm chí John còn van xin “please” để được đi theo con, điều này thực sự rất….con người. giá là mình thì mình cũng đòi lên tàu, chứ ở lại làm qué gì cái thế giới ô nhiễm này nhở ?

Đoạn xử lý tinh tế thứ hai là…quyết định của đứa con, giữa việc ở lại hay ra đi,đoạn này khá xúc động nhưng ko hiểu sao mình thấy không….buồn mấy, có lẽ vì lỗi diễn khóc của thằng nhóc này hơi đơ, nhóc này diễn mặt lạnh rất khá, nhưng ngược lại diễn cải lương lâm ly thì ko hiệu quả cho mấy. Nhưng tới cái đoạn thằng nhỏ ra dấu “You – me – Together – Forever” thì đơn giản là mình đã rơm rớm nước mắt, ôi, dễ thương thật, những dấu hiệu ấy, nó làm mình nhớ đến Jakub và cô đơn trên mạng…

Âm thanh hay, nhạc chuẩn, phải gọi là nhạc rất chuẩn. Phim hành động, có đôi chỗ….kinh dị nhưng ko đi theo lối mòn kiểu phát nhạc tằng tằng tằng rối mới bằng một phát, mà phim chơi kiểu đang tèn tén ten thì rầm rầm rầm giật cả mình, vì dụ như thấy nhân vật nữ chạy xe ẩu vượt qua 3,4 chiếc xe khác thì bạn cứ nghĩ thế nào cũng có vài cảnh suýt chết hay thót tim gì đó, nhưng đùng 1 cái chiếc xe đụng cái rầm, còn mẹ này chết ngắc, ko kịp ngáp Và 1 vài cảnh bất ngờ khác coi cũng hay, nó làm mình nhớ tới No Country for old men á ngày xưa coi mà nghe bằng headphone đang bình yên nó cho xe đụng 1 cái rầm muốn điếc màng nhĩ luôn, thiệt là kinh dị hêt xức.

Nói chung là…phim hay, cháy nổ hoành tráng, kết thúc khá, rất đời, ngôn ngữ giàu tính hình tượng, các cảnh quay chăm chút rất khá, gợi lên nhiều thứ và có ý nghĩa ở nhiều chiều, Phim rất rất rất đáng xem, nhưng cũng đừng đánh giá nó bằng con mắt hàn lâm quá, vì nói 1 cách khách quan thì mô tip này chán như con gián 1 luôn rồi, nhưng bảo đảm là làm hay hơn Ngày trái đất ngừng quay rất rất nhiều lần luôn.

Mình thích Nicolas Cage quá đi mất, lần đầu tiên biết thích….zai xấu, chuyện lạ có thật luôn, kaka. À quên, phải gửi lời cảm ơn đến sếp Kẹo của mình vì đã suggest cho mình đi coi phin này nha, chứ nếu ko thì mình đã ko thèm đoái hoài gì đến nó rồi, hehe