Truyện dụ dỗ đại luật sư hoắc anh tuấn

Đánh giá:

Dụ Dỗ Đại Luật Sư – Khương Tuyết Nhu [ Truyện Full] Average 4.3 / 5 out of 113

Rank:

3rd, it has 35.9K monthly views

Sự xuất hiện của người chị thất lạc khiến cuộc sống của Khương Tuyết Nhu rối tung.

Bố mẹ muốn bù tình cảm cho cô ta bằng 80% cổ phần Khương thị.

Còn muốn cô bù đắp cho cô ta một hôn ước với Lục Thanh Minh.

Thật nực cười!

Khương Tuyết Nhu như chó con bị bỏ rơi tìm rượu quên sầu.

Nào ngờ gặp phải Hoắc Anh Tuấn tám phần lạnh lùng, mười phần hờ hững.

Một ý tưởng lóe lên khiến Tuyết Nhu từng bước tiến về phía anh...

Không được.

Anh không thể để hai người họ đi quá gần, nếu không sẽ phá hỏng kế hoạch của anh.

Nhưng những bức ảnh này anh có thể lợi dụng nó.

Ngay khi anh đang suy nghĩ về điều đó, thì đằng sau đột nhiên có tiếng bước chân.

anh ta vội vàng bước tới chỗ khác.

Tống Nguyên bước nhanh tới, lịch sự chào hỏi, nói: “Thương tổng, đã để ngài đợi lâu.”

“Không có gì, cũng vừa vặn là bàn cờ này cũng mới giải ra.” Thương Dục Thiên chống cằm nhìn nhìn bàn cờ.

Tống Nguyên nhìn một cái liền sửng sốt. “Tuyệt, thật tuyệt, không ngờ Thương tổng cũng  biết nhiều về cờ tướng Nguyệt Hàn.”

Thương Dục Thiên lãnh đạm cười, không nói có người đã giúp ông giải ra, “Kỳ thật hôm nay tôi tới là vì chuyện của Triệu gia, dù sao đi nữa thì Tống tổng hiện tại đã có được thứ mình muốn, Triệu gia không thể uy hiếp được ông nữa, hãy nể mặt tôi.”

“Ừm, Thương tiên sinh đã mở lời thì tôi đương nhiên cũng đồng ý, nhưng chuyện này rất lớn, nếu không trừng phạt hai người, tôi sẽ không thể cho mọi người một lời giải thích thích đáng.” Tống Nguyên bất đắc dĩ nói.

Thương Dục Thiên nhíu mày, cuối cùng nói: “Trong trường hợp này, cứ cầm lấy hai cái thế chấp Triệu gia mà làm. Dù sao Triệu gia cũng là vì tôi mà đắc tội Hoắc Anh Tuấn cùng Tống gia.”

Nói xong, ông ấy nhìn Tống Nguyên một cái đầy ẩn ý, ​​”Ngược lại là Tống Gia các người và Hoắc Anh Tuấn rất thân thiết.”

Tống Nguyên nghe vậy cũng hiểu ra được, thân phận của người trước mắt thật sự không thể đắc tội, nếu làm không cẩn thận có thể làm cho Nguyệt Hàn thụt lùi mấy chục năm so với quốc tế. “Thương tiên sinh, tuy rằng tôi không biết giữa ngài và Hoắc Anh Tuấn có ân oán gì, nhưng ngài cũng đã thấy Hoắc Anh Tuấn không phải người bình thường, Triệu gia nằm trong tay anh ta, cũng tương tự có thể có tôi trong đó. Nếu Nguyệt Hàn luôn thay đổi tổng thống, đất nước sẽ hỗn loạn, đừng vì chút  ân oán cá nhân đó mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân trong cả nước.”

Thương Dục Thiên lạnh nhạt cười “Tống tổng anh đúng là người rất biết thương lượng, được rồi, lần này tôi sẽ không gây áp lực cho anh, nhưng lần sau thì tôi không chắc.”

Ông ấy nói xong liền đứng dậy, “Chẳng qua, tôi không muốn thân phận tôi bị truyền ra ngoài”

Mãi cho đến khi rời đi, Tống Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Chín giờ tối.

Trong biệt thự, Khương Kiều Nhân bưng một ly sữa gõ cửa phòng ngủ chính.

“Mời vào.”

Sau khi Khương Tụng lên tiếng, Khương Kiều Nhân bước vào, “Mẹ, con nghĩ mẹ ăn không ngon, nên con pha cho mẹ một ly sữa.”

“Ừ.” Khương Tụng vừa từ vòi hoa sen đi ra, vò đầu bứt tóc, xoa xoa thái dương.

“Mẹ, mẹ có khó chịu không? Con sẽ mát xa cho mẹ.” Khương Kiều Nhân đặt bình sữa trước mặt, vòng ra phía sau xoa xoa thái dương.

“Có thể là không quen với khí hậu ở đây, khí hậu ở Kinh Đô có chút nóng khô nên khi đến đây, mẹ luôn cảm thấy ăn không ngon miệng lắm.” Khương Tụng nhấp một ngụm sữa, bà không biết tại sao dạo này tâm trạng bà không tốt, dễ nổi nóng.

“Khí hậu ở đây không thoải mái như ở vịnh Niah, bên đó tất cả các mùa đều luôn có cảm giác như mùa xuân.” Khương Kiều Nhân nhìn thấy bà uống sữa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Đương nhiên cô hiểu tại sao Khương Tụng lại như vậy, mỗi đêm cô đều bỏ thuốc vào sữa cho Khương Tụng uống, từ từ sau này Khương Tụng sẽ càng dễ bị kích động hơn, cô lo lắng vì sợ Thương Dục Thiên và Thương Mỗ trở nên nghi ngờ.

Nhưng nếu giảm liều lượng, e rằng Khương Tụng sẽ nhanh chóng khôi phục được trí nhớ.

“Mẹ, sao mẹ không về vịnh Niah sớm.” Khương Kiều Nhân vẻ mặt quan tâm nói.

“Thù của bà nội con chưa báo, mẹ làm sao có thể rời khỏi đây.”

Chương Mới Nhất

  • Chương 2170
  • Chương 2169
  • Chương 2168
  • Chương 2167
  • Chương 2166

Danh sách chương

Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn –  Nhảy hố

Giới thiệu truyện Dụ dỗ đại luật sư – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn

– Tác giả: skyhero

Thể loại: Ngôn tình

Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! 

Việc này căn bản không phải do cô làm, chắc chắn là có người muốn hãm hại cô.

Mà người làm việc này sợ rằng chỉ có mình Khương Kiều Nhân.

Người đàn bà này không tiếc phả hỏng lễ đính hôn chỉ để đối phó với cô, thật là độc ác!

“Rốt cuộc là ai làm!” Lạc Tâm Du nổi giận nói: “Còn ảnh trong thẻ nhớ lúc trước thì sao?”

Quản lý đại sảnh vội vội vàng vàng chạy đến ngỏ lời: “Bà Khương, xin lỗi, chúng tôi vừa phát hiện ảnh trong thẻ nhớ có người đánh tráo.”

“Ai lại làm chuyện thất đức này chứ!” Lương Hải Quỳnh mắng. Cập nhật nhanh nhất trên nhảy hố –  Tamlinh247.vn

Thang Nhược Lan liền nói: “Dì, cái này rõ ràng là có người trăm phương ngàn kế muốn phá hỏng lễ đính hôn.”

“Nói đúng, phải tra ra là ai làm!”

“Có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không.” Lúc này chị Hoàng, người chăm sóc bà cụ Khương ấp ủng đứng lên: “Lúc nãy tôi thấy Khương nhị tiểu thư hành tung quỷ dị đứng trược dàn âm thanh.

Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút, bất thình lình giống như cái gì cũng biết.

Cô không nói lời nào, Khương Thái Vũ nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn cô: “Là mày làm?”

Khương Kiều Nhân sắc mặt tái nhợt: “Tuyết Nhu, bình thường em làm loạn thế nào cũng được đi, nhưng hôm nay ở chốn đông người như vậy, làm sao em có thể

Lạc Tâm Du cũng chỉ trích: “Mày quả thật là quá đáng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Thanh Minh từ nhỏ đã xem mày chỉ là em gái thôi.”

Lương Hải Quỳnh lập tức giải thích.

“Mọi người đừng nên hiểu lầm, Thanh Minh của chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng Tuyết Nhu, chăm sóc cô như là em gái, nhưng không phải là tình yêu, nó đã đem lòng yêu người khác, Thanh Minh, con nói có đúng không?”

Lục Thanh Minh theo bản năng liếc nhìn Tuyết Nhu, ánh mắt đen nhánh của cô nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta âm thầm nắm chặt quả đấm, phủi sạch sẽ mọi quan hệ với cô.

“Thật xin lỗi Tuyết Nhu, trước kia là do tôi không tốt để cô hiểu nhầm, tôi chỉ xem cô là em gái, chẳng qua chỉ là tình cảm anh em chứ không phải là yêu.”

Anh ta nói xong, thấy Khương Tuyết Nhu không có tức giận, chỉ là khỏe miệng khẽ nhếch một cái, đáy mắt sâu không gợn sóng, nét mặt vừa bình tĩnh vừa châm chọc.

Trái tim anh ta nặng nề run rẩy, trong lòng vô cùng chật vật khó chịu.

Là do anh ta không còn cách nào khách, chỉ trách cô ở nơi công cộng làm ra loại chuyện này. Cập nhật nhanh nhất trên nhảy hố –  Tamlinh247.vn

Khương Thái Vũ hung hăng chỉ vào Khương Tuyết Nhu: “Lập tức xin lỗi chị mày và Thanh Minh, bằng không tạo xem như chưa từng có đứa con gái gây chuyện như mày”

Khương Tuyết Nhu đứng dậy vỗ tay, chậm rãi đi lên sân khấu.

Thừa dịp lúc người dẫn chương trình không chú ý, trực tiếp cướp mic: “Vở kịch hôm nay đúng là xuất sắc, còn về ai bày ra kế này, tôi thật sự cũng không biết, có thể là chủ tịch Khương, hoặc là Khương phu nhân, hoặc là Khương đại tiểu thư.

“Mày ở đó nói nhăng nói cuội gì đó?”Khương Thái Vũ xông lên muốn cướp mic, Khương Tuyết Nhu phản ứng rất nhanh, nhảy đến bên Lương Duy Phong ở bàn rượu phía trên.

Khương Tuyết Nhu chợt lớn tiếng nói:

“Khương chủ tịch, ông cứ như sợ tôi nói nhiều thêm mấy câu sao? Ông hôm nay ỷ vào tiệc đại thọ của bà nội tôi buộc tôi tới, không phải là vì để chứng minh tôi không có bị gia đình họ Khương các ngươi giam lại ngược đãi sao, tìm cách lấy lại danh dự sao?”

“Tôi đã tới, nhưng hiển nhiên là ông đã quên rồi, mẹ ông đã già tám mươi tuổi rồi, bà bị bại liệt, nhưng lại bắt bà ở lại bữa đại tiệc này, mà ngay cả một câu cũng không muốn nói với bà, ông đúng là một đứa con hiếu thảo.

Vừa cất giọng, Hoắc Anh Tuấn đã vô tình làm đổ cơm ra thìa, rơi vãi cả ra bàn.

“Ngốc quá.” Tiểu Khê cằn nhằn, giọng điệu rất giống với cách Lãnh Lãnh nói cô trước đây.

Hoắc Anh Tuấn chớp chớp mắt, sau đó nũng nịu nhìn Khương Tuyết Nhu bắt đầu khóc, “Tuyết Nhu, tôi không ngốc……”

“Phải, cháu không ngốc, Anh Tuấn là người thông minh nhất.” Khương Tuyết Nhu ôm đầu vội vàng liếc Tiểu Khê một cái.

“Mẹ, người trước đây dạy con cách này, con đã sớm học được.” Tiểu Khê bĩu môi.

“Có chắc là vừa học đã giỏi không.” Lãnh Lãnh biểu hiện nôn khan.

Tiểu Khê: “… Dù sao, cha trở nên như vậy,em sẽ dạy dỗ nói thế nào đó cũng trách nhiệm của em.”

Khương Tuyết Nhu khóe miệng giật giật, “Được rồi, hai con mau ăn đi, mẹ đút cho cha.”

Nói xong, cô cầm bát lên, đút cho Hoắc Anh Tuấn từng thìa một.

Video liên quan

Chủ Đề