So sánh hồn trương ba và chí phèo

So sánh Chí Phèo và Bi kịch hồn Trương Ba

Đề bài: So sánh Bi kịch tham nhũng của Chí Phèo và Hồn Trương Ba

Nam Cao là nhà văn lớn có nhiều đóng góp quan trọng cho nền văn học dân tộc. Nếu chọn ba cây bút văn xuôi Việt Nam nổi tiếng nhất thế kỷ 20, chắc chắn không thể thiếu ông: nhà văn của trí thức, của những người nông dân nghèo khổ, vô gia cư. Và nếu phải chọn ra ba kiệt tác của Nam Cao thì không thể không có “Chí Phèo… Chỉ trong một vài câu, không quá nhiều từ, nhà văn đã gửi gắm những thông điệp vô cùng ý nghĩa đến con người.

Lưu Quang Vũ được coi là một trong những nhà viết kịch tài năng nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông là tác giả của gần 50 vở kịch, trong đó có những vở gây chấn động dư luận như “Lời thề thứ chín”, “Tôi và chúng ta”, “Hồn Trương Ba, Da hàng thịt, … Kịch của Lưu Quang Vũ”, vừa phản ánh những câu hỏi bức thiết của thời cuộc, đồng thời mang ý nghĩa triết lí sâu sắc. Truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao và vở kịch “Hồn Trương Ba, da hàng thịt” của Lưu Quang Vũ tuy ra đời trong những hoàn cảnh lịch sử, xã hội khác nhau nhưng đều đề cập đến bi kịch của con người, trong đó có bi kịch của sự tha hóa.

Có nhiều định nghĩa khác nhau về bi kịch. Bi kịch thường được coi là trạng thái đau khổ về mặt tâm linh khi con người phải đối mặt với những mâu thuẫn không thể hòa giải, khi những mong muốn, khát vọng và hiện thực hoàn toàn trái ngược nhau… Theo nhiều nhà nghiên cứu, “tha hóa” có nguồn gốc từ trong triết học Hegel.

Bây giờ, nó đã thay đổi rất nhiều về ý nghĩa so với bản gốc. Tham nhũng được hiểu là sự làm mất đi giá trị, tính bình thường vốn có của bản chất. Chúng ta vẫn quen dùng hai từ đó để chỉ những thứ liên quan đến con người và hoạt động của con người, liên quan đến chủ thể con người, theo một cách không tốt. Vì những lý do khác nhau, cả Chí Phèo và Trương Ba, hai nhân vật trung tâm trong hai tác phẩm đều rơi vào bi kịch bị xa lánh đau đớn.

Trong vở kịch Chí Phèo, khác với các nhà văn hiện thực phê phán đương thời, Nam Cao không đi sâu miêu tả quá trình đói khổ của người nông dân, mặc dù trên thực tế đó cũng là chuyện thường tình. Nhà văn phản ánh và suy tư nhiều hơn về một hiện thực còn thảm khốc hơn là cái nghèo, cái đói. là sự tha thứ …

Vở kịch mở đầu bằng lời nguyền đầy thách thức và bất chấp của Chí. Anh chửi trời, anh chửi đời, anh chửi làng Vũ Đại, anh chửi những người không chửi được với anh, cuối cùng anh chửi người đã sinh thành ra anh. Đây là lời nguyền của một kẻ say rượu, một lời nguyền vô thức. Nhưng đôi khi trong vô thức, con người ta thể hiện mình nhiều hơn khi tỉnh táo. Qua tiếng chửi của Chí Phèo, người đọc có cảm giác như đang đối diện với một “con người, loài vật, con người cuối cùng” của nỗi thống khổ, hắn đang trút tiếng căm hờn, uất hận, đau đớn với cuộc đời.

Cũng qua những câu chửi của Chí, người đọc có thể nhận ra ba thái độ khác nhau: thái độ căm thù và đau đớn của Chí, thái độ thờ ơ coi thường thiên hạ, thái độ căm phẫn của tác giả và cách hiểu nhân từ của nhà văn đã đánh thức trái tim người đọc. Qua sự dẫn dắt của người kể, người đọc hiểu được Chí trước đây là người tốt bụng, trung thực, giàu lòng tự trọng. Anh đã từng mơ ước được sống bằng hai bàn tay lao động của mình với “một gia đình nhỏ, chồng cuốc, cày thuê, vợ dệt…

Làm nhà chứa cho Lý Kiện, lại bị bà ngoại bạo hành, Chi cảm thấy rất nhục nhã. Chỉ sau khi đi tù về, anh mới trở thành một con người hoàn toàn khác. “Đầu trọc, răng cạo trắng hơn… Gương mặt anh ấy cũng trở nên khác lạ”. không còn trẻ cũng không già, không còn là mặt người, đó là mặt của một con vật lạ … ,, Sau khi đi tù về, hắn trở thành ác quỷ của làng Vũ Đại.

Những cơn say triền miên cướp đi những tháng ngày của anh “Anh ăn trong lúc say, ngủ trong lúc say, tỉnh dậy vẫn say, đập đầu chửi mặt khi say … Trong cơn say, anh say. Anh phá nát bao cơ nghiệp, phá nát bao cảnh hạnh phúc. , đã làm đổ máu và nước mắt của bao người lương thiện … Chí Phèo trở thành ác quỷ của làng Vũ Đại.

Nhưng anh chưa bao giờ nhận ra sự thật phũ phàng đó. Thậm chí, anh ta còn khoe “Anh hùng của thị trấn này không ai hơn tôi”. Sự xa lánh in sâu vào ngôn ngữ, hành động và quan niệm sai lầm của nhân vật về bản thân. Chi đã rơi vào trạng thái bấn loạn mà không hề hay biết.

Bị đối xử tàn bạo, Chí phản kháng một cách dã man. Đó là “sự phẫn nộ đen tối, như Lenin đã nói. Trong “Chí Phèo, Nam Cao” ông đã chỉ ra rằng Chí Phèo không phải là ngoại lệ. Bên cạnh anh là Bình Chúc, Năm Thọ… Đó là kết quả tất yếu của một logic: một khi có Bá Kiến, Lý Cường, Đội Táo,… thì sẽ có Chí Phèo, Năm Thọ, Bình Chúc…

Nó không chỉ là sản phẩm của sự thống trị, mà còn là phương tiện của sự thống trị. “Nếu không có bọn đầu nậu thì ai sẽ cai trị bọn đầu nậu … Xã hội không chỉ sinh ra Chí Phèo mà còn tiếp tục nuôi dạy chúng. biến những kẻ như Chí Phèo thành công cụ thống trị xã hội.

Cũng giống như Chí Phèo, Trương Ba trước đây là một con người hoàn toàn khác. Trương Ba là một người nông dân đảm đang, chịu thương chịu khó, yêu thương vợ con, thương cháu, tốt bụng với xóm giềng, yêu cây cỏ … Từ khi sống trong xác anh hàng thịt, Trương Ba trở nên vụng về, thô tục, thô lỗ, vô tình. …

Trương Ba thích bán thịt, nghiện rượu, hành tung không còn phóng khoáng mà lặt vặt, vô hồn… Trương Ba bị hàng thịt khống chế, chi phối. Nếu Chí Phèo tha hóa mà không biết mình tha hóa thì Trương Ba cũng nhận thức rõ tình cảnh khốn cùng của mình. Dù không muốn thừa nhận, dù muốn níu kéo cuộc chơi đấu trí, Trương Ba vẫn không thể chối bỏ sự thật rằng mình đang đánh mất chính mình “Anh đã thắng rồi, thân thể không phải là của em. , ah, bạn đã thử mọi cách để làm tôi choáng ngợp …

Cuộc đối thoại thẳng thắn giữa hồn Trương Ba và anh hàng thịt đã thể hiện sâu sắc sự hoang mang, hoài nghi, bất lực của con người. Mọi lí lẽ của Trương Ba không thể lay chuyển được lí lẽ bụi bặm nhưng hùng hồn của anh hàng thịt: “Chúng ta đã hoà làm một”. Dù khinh thường hàng thịt nhưng Trương Ba vẫn phải quay về với hàng thịt. Sự thay đổi của hồn Trương Ba trong thời gian ở trong xác anh hàng thịt ngày càng rõ nét.

Lưu Quang Vũ đã khéo léo mượn lời các nhân vật khác, những người thân trong gia đình Trương Ba để chỉ mình. Hồn Trương Ba không còn là người làm vườn chăm chỉ, hết lòng yêu thương vợ con như xưa. Anh cũng không quan tâm đến chuyện của hàng xóm. Hồn Trương Ba thô kệch, thô bạo không còn dịu dàng, khéo léo trong việc sửa diều, chăm sóc cây cối như trước.

Ngay cả người chị dâu, người thương cảm cho hoàn cảnh của hồn Trương Ba cũng xót xa, bàng hoàng vì trước giờ không thấy hình ảnh “người đàn ông hiền lành, đôn hậu, nhân hậu” của Trương Ba. Những dòng tâm sự sau đây của Hồn Trương Ba với Đế Thích cho thấy nhân vật đã ý thức sâu sắc về hoàn cảnh éo le của mình: “Nó cứ tưởng để mình sống, chứ sống thế nào thì nó không biết làm sao,.

Nỗi thống khổ của Trương Ba và Chí Phèo là do bọn thống lý gây ra. Bá Kiến nhẫn tâm đẩy Chí Phèo vào tù 7,8 năm. Tiếp thu sự giáo dục của nhà tù thực dân Chí Phèo trở thành một tên côn đồ hung hãn. Anh đã liều mạng để trả thù. Nhưng anh đã gặp một kẻ thống trị nham hiểm và xảo quyệt và trở thành công cụ cho kẻ thù của mình.

Chàng Trương Ba hiền lành, nhân hậu và còn rất khoẻ mạnh, tuy không xong mạng mà phải chết thay cho một tên trộm gian ác, bất nhân, lừa chủ phản bội bạn bè, dối trá, tham lam do bất cẩn. , cách làm việc thiếu trách nhiệm, muốn hoàn thành nhanh công việc của Nam Cao. Nếu để Trương Ba chết thì tác phẩm chỉ là tiếng nói tố cáo sự cẩu thả, vô trách nhiệm của Nam Cao.

Nhưng Đế Thích đã sửa chữa sai lầm của Nam Cao bằng cách cho hồn Trương Ba sống lại trong xác anh hàng thịt. Không chỉ Nam Tào mà Đế Thích cũng mắc sai lầm. Làm điều tốt cho người khác không chỉ mang lại hạnh phúc cho họ, ở những vị trí cao, không cẩn trọng với quyết định của mình, con người dễ mắc phải những sai lầm không thể sửa chữa. Bi kịch bị đày đọa hồn Trương Ba có nguyên nhân trực tiếp từ sự cẩu thả, quan liêu của bọn quan lại.

Nhưng nguyên nhân gián tiếp thì sao? Đó là định kiến ​​của con người về miếng thịt. Đối với những người thân của Trương Ba và ngay cả Trương Ba, hàng thịt là hiện thân của những gì phàm tục nhất. Nhưng đó là những nhu cầu thiết thực cho cả cuộc đời: ăn uống, mặc quần áo, thỏa mãn bản thân bằng những nhạy cảm cá nhân. Từ chối những nhu cầu đó là phủ nhận phần bản năng của mỗi người. Vì vậy không phải chỉ có Trương Ba là người bất hạnh. Xác anh hàng thịt cũng thật đáng thương!

Chí Phèo tha hóa đã gây ra bao thảm cảnh cho dân làng. Và hồn Trương Ba đã trở thành tâm điểm của sự hoang mang. Không chỉ riêng hồn Trương Ba hay gia đình chàng đau khổ mà còn rất nhiều gia đình khác, nhiều kiếp người khác quay cuồng, đau khổ vì hậu quả. Lỗi bắt đầu từ những vị thánh, những người nắm quyền kiểm soát số phận con người và sau đó là những con người với sự vô liêm sỉ, thỏa hiệp và xấu xa đã đẩy mọi thứ vào tình trạng rối ren hơn.

Khắc họa sinh động, rõ nét bi kịch bị tha hóa của Chí Phèo, Nam Cao đã bộc lộ góc nhìn hiện thực sắc sảo đồng thời thể hiện tình cảm gắn bó thấu hiểu sâu sắc cuộc đời người nông dân. Ông đã mang đến cho các tác phẩm của mình sức mạnh của sự khám phá. Trước Nam Cao, các nhà văn hiện thực chỉ chú ý đến tình cảnh bần cùng hóa. Trước Nam Cao, Nguyên Hồng chỉ phản ánh và miêu tả bọn côn đồ thành thị.

Hiện tượng tha hoá và tội ác ở nông thôn, với những đặc điểm và ý nghĩa quan trọng riêng, lần đầu tiên được Nam Cao ghi nhận và miêu tả một cách tập trung, rõ ràng. Ông đã cho văn học hiện thực 1930-1945 một tấm gương về người nông dân, vạch trần bản chất của trại tù tăm tối trước Cách mạng.

Đối với Lưu Quang Vũ, hồn Trương Ba bị đày đọa còn là một thực tế nhức nhối trong xã hội. Con người “muốn nuôi thân / Ăn hồn”, [Chế Lan Viên]. Nhưng bi kịch Trương Ba còn gợi lên những suy ngẫm về mối quan hệ giữa hồn và xác, giữa lương tâm và bản năng … Có ai đó hoàn hảo một cách tuyệt đối? Những đòi hỏi của thể xác có phải là một tội lỗi ghê tởm không? Vì vậy, tác phẩm vừa mang ý nghĩa xã hội vừa mang ý nghĩa triết học.

Ý nghĩa của hai nhà văn qua bi kịch bị xa lánh không chỉ có vậy, chắc hẳn người đọc sẽ nhớ đến một ý kiến ​​rất sâu sắc của Nguyễn Minh Châu: “Trên đời bây giờ có mấy ai hay. một câu nói lịch sử và một câu nói phũ phàng.

Và trong mỗi con người luôn có một lời thủ thỉ kêu gọi “Đừng nói thế, đừng làm thế!”, Rồi một sự thôi thúc khác: “Cứ nói bậy! Làm đi! Nam Cao, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Minh Châu có Hãy rung lên hồi chuông cảnh tỉnh mỗi chúng ta Vì chúng ta thường vừa là nạn nhân vừa là nạn nhân, nhưng ít khi chúng ta trở thành người phán xét của chính mình. tùy vào năng lực và hoàn cảnh của mỗi người, tuy nhiên bạn ngã ở đâu thì phải vươn lên.

Tham gia khóa học trực tuyến miễn phí Hocvan12

Video liên quan

Chủ Đề