Thành ngữ hương đồng cỏ nội nghĩa là gì
Hoa ở quê thì nhiều nhưng phần lớn là hương đồng cỏ nội, duy chỉ có nó là khá cao sang với những tông màu mềm và làn hương thơm thanh thoát nhẹ nhàng đủ làm cho mọi sự mệt mỏi của ngày đồng tan vào mây khói. Mùa này, cái nắng phương Nam như thiêu như đốt càng làm cho nó ánh lên sự dịu dàng, tách biệt với sắc màu úa rũ của các loài hoa khác, khiến nó như không còn là cư dân rặt mùi quê kiểng nơi cỏ nội hương đồng. Hoa như cười nhạo cái nắng hung hăng của mùa khô. Cười là phải bởi cái nắng như thiêu như đốt đó không thể một sớm, một chiều nung chín những cánh hoa vô cùng mỏng manh của nó. Nó là sen. Là hiện thân của sự hiến dâng bởi từ rễ tới thân, lá, hoa, hạt chẳng những làm thức ăn ngon cho người mà còn là những vị thuốc quý. Trong đầm gì đẹp bằng sen/ Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng/ Nhị vàng bông trắng lá xanh/ Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tôi đã thuộc từ buổi vỡ lòng và tâm phục khẩu phục bởi sức sống dai dẳng kỳ lạ của sen mà không nhất thiết phải ngẫm suy xem nó hay, nó thâm thúy tới cỡ nào. Người quê, ý tưởng cũng chân chất quê. Chân chất trước vẻ thanh cao cốt cách của một loài hoa rất thân thuộc với họ. Họ như thấy có sự đồng cảm của loại hoa này, cũng chân lấm tay bùn, quanh năm lam lũ nhưng vì đời luôn biết hiến dâng. Đẹp lắm hoa sen ơi, giờ em là biểu tượng của quê hương chắp cánh bay cao qua những bầu trời thênh thang nắng ấm, kết nối muôn lòng để nói với phần còn lại của cái thế giới đầy toan tính kia sự chân chất hiền hòa, mến khách, yêu chuộng hòa bình của nước Việt mình. Cảm ơn sen, em là loài hoa biết nói. LÝ THỊ MINH CHÂU |