Trái với luân thường đạo lý là gì


Kami

Con người ta mỗi người mỗi tính khác nhau, đó có lẽ là lẽ tự nhiên của tạo hóa. Tôi là dạng người không thích đôi co, nghĩa là nói đi, nói lại, vì thường không muốn có chuyện " Hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại" để kết cục chuyện bé xé ra to, gây nặng đầu, nếu như không muốn dùng chữ căng thẳng đầu óc.

Nói như vậy, không có nghĩa tôi muốn thủ tiêu đấu tranh, mà tôi nghĩ những hành vi như vậy là không cần thiết, vì nó sẽ dẫn tới tình trạng kéo bè, kéo cánh gây mất đoàn kết giữa các cá nhân nói riêng và cộng đồng mạng nói chung. Nhưng chính kiến cũng như nguyên tắc của tôi là dứt khoát phải tôn trọng sự trung thực và lẽ phải, coi đó làm trọng. Cái gì sai, không đúng, của bất cứ ai, thế lực nào, phe nào mình, hay phe khác cũng phải giữ đúng tư cách của một người cầm bút, không có sự vị nể hay thiên vị cho bất cứ đối tượng nào. Có lẽ vì thế nên cùng một bài viết của mình, có nhiều lời khen và cũng không ít tiếng chê trách v.v… những chuyện đó đối với tôi là bình thường, cũng có lẽ tôi là người cởi mở, bởi tôi luôn chủ trương tôn trọng sự khác biệt về tư tưởng và tự do ngôn luận của mỗi người. Bạn có thể kiểm chứng điều này, khi vào blog cá nhân của tôi sẽ thấy tất cả các comments đều được tự do thể hiện mà không bị cá nhân tôi xóa khi kiểm duyệt, trừ những comments quá mức tục tĩu.

Sau cuộc biểu tình chống Trung quốc lần thứ 7 ngày 17/7/2011 tại Hà nội bị đàn áp, bên cạnh sự kiện tên công an ác ôn Đại úy Minh – Đội phó Đội An ninh CA Q. Hoàn kiếm đứng trên bậc xe bus bắt người, đã dùng chân đạp thẳng vào mặt một người biểu tình bị bắt trong khi cả tứ chi bị tóm chặt chuẩn bị quăng lên xe gây chấn động dư luận trong nước và thế giới. Hành động này đã được RFI ví như [trích] “… một ngòi nổ, chẳng hạn như Cách Mạng Hoa Lài ở Tunisia đã xuất phát từ vụ tự thiêu của một thanh niên bán hàng rong để phản đối cảnh sát.“. Thì còn một sự kiện khác không kém phần quan trọng, không thể không nhắc đến, đó là sự xuất hiện một video ghi lại âm thanh và hình ảnh của những người biểu tình hô khẩu hiệu và có người còn chửi bới tục tĩu ngay trên chiếc xe bus bắt người của công an [xin bấm vào đây để xem] .

Nhưng quan trọng hơn cả cái video đó, là sự cực đoan của một số không nhỏ trong cộng đồng mạng trên blog Anh Ba Sam và các blogs khác đã phản ứng giận dữ với một bài viết có tựa đề “Biểu tình, ừ thì biểu tình …” của nhà báo, blogger Mr. Do, khi nhận xét về đoạn video đó cho rằng [trích] “Trong khi không ít người trong chính quyền có lối hành xử đáng bị lên án thì một số người biểu tình cũng thế. Người phụ nữ trong đoạn hình trên không biết có ý thức được hết những điều mình nói ra hay không. Và những người hùa theo nữa. “Lòng yêu nước” được thể hiện dưới một hình thức thật man rợ.” . Vâng, chỉ vì hai chữ man rợ, mà họ cho là blogger Mr. Do đã dùng quá “cỡ” cần thiết với “quân ta”.

Tôi thực tâm cũng rất thông cảm với người phụ nữ trong đoạn video nói trên, mà sau biết rằng người đó có tên Bùi Thị Minh Hằng, nói là thông cảm vì thương người đàn bà trong ít phút hoảng loạn trước sự bắt bớ dã man của lực lương công an và trật tự viên, đã làm cho chị ta cùng quẫn tưởng như hết lối thoát nên đã có những lời nói tục tĩu không hay, không đáng có. Một phần cũng vì như chị ta tâm sự với bạn mình rằng, chẳng qua vì đã bị dồn vào cái thế không vùng lên không được, chúng nó sẽ đè đầu cưỡi cổ mình ngay. Chính lần đầu xem video đó tôi thấy thích và đã cười, tuy có chút không đồng ý với một số lời nói quá tục tĩu nhất là ở chốn đông người giống như mấy bà bán cá bán tôm ta thường thấy ở chợ. Không những thế tôi còn xem đi xem lại 2-3 lần.

Nhưng bất bình với chị ta thì ít, mà phẫn nộ với lối hành xử mang tính bày đàn mọi rợ kiểu Hồng Vệ Binh của không ít các member, họ bất chấp lẽ phải, đạo lý để chỉ trích chửi bới Mr. Do đến thậm tệ. Trong bối cảnh đó, trong lúc máu “tráng sĩ” giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha của tôi bốc lên, vào lúc 18:14, ngày 21/7/2011 tôi cũng đã viết một comment trên blog ABS nói rằng [trích] “Người Việt thế hệ tôi, khi dạy Luân lý thì các cụ hay dạy có chữ liêm sỉ, ai bị mắng là đồ vô liêm sỉ thì nhục lắm, chiếu theo đó thì những điều chị Hằng nói “Thằng nào không hô là con chó, rồi còn thêm cái của nợ gì gì… nữa” trong clipvideo của Mr. Đỗ dẫn ra là vô liêm sỉ, kể cả vì chị Hằng có nợ nước- thù nhà . Vô tình đã làm xấu hình ảnh của những người biểu tình,…“. Và cũng ngay lập tức, tôi đã bị họ bỏ chung vào rọ của những blogger từng bị coi là của CAM như các vị Trương Duy Nhất, Beo – Hồ Thu Hồng, Nguyễn Quang Lập, Đông A, Trương Thái Du, Mr. Do v.v… gài vào để đánh phá phong trào của họ. [!?]

Theo Từ điển Tiếng Việt của Nhà xuất bản Từ điển bách khoa năm 2010 do Hoàng Phê chủ biên trang 731, thì Liêm sỉ là danh từ để chỉ bản tính trong sạch, biết tránh không làm những việc mình phải xấu hổ. Người Việt chúng ta thường có câu ” Luân thường, đạo lý”, nghĩa là muốn nói tới cái luân lý , đạo đức của một người bình thường phải có, đó là những phép tắc đối xử hợp đạo đức trong gia đình, ngoài xã hội, hợp với khuôn phép, đạo đức ở đời. Và cũng có câu “vô liêm sỉ” để chỉ những người bản tính không trong sạch, không biết xấu hổ trước những hành động lời nói của mình vượt quá những phép tắc đối xử hợp đạo đức trong gia đình, ngoài xã hội, hợp với khuôn phép, đạo đức ở đời.

Việc tham gia biểu tình chống Trung quốc là một việc làm đáng hoan nghênh và cổ vũ, tôi hoàn toàn hết lòng ủng hộ. Tuy nhiên, không thể dùng hành động đó hay bất kể vấn đề khác, như do quá bức xúc, bất bình… để bao biện cho những lời nói, việc làm vô luân, vô đạo và vô liêm sỉ như vậy được. Bởi đơn giản vì đây là vấn đề thuộc về phạm trù đạo đức mà mỗi người phải hiểu và nên tránh , nhất là những người lớn tuổi phải biết làm gương cho trẻ nhỏ để noi theo. Xin hỏi bạn đọc, nếu cũng tương tự như hành động của tên công an ác ôn Minh, kẻ đã dùng chân đạp thẳng vào mặt người yêu nước biểu tình phản đối Trung quốc, khi ấy cũng có những kẻ bênh vực cho tên ác ôn Minh và viện dẫn các lý do cho rằng đó chỉ là hành động nhất thời do quá bức xúc, bất bình … thì chúng ta có chấp nhận được hay không?

Trong đoạn băng video nói trên, ở phút 2′49″ khi chị Hằng, một phụ nữ 50 tuổi chửi bới và đến nỗi có nhiều những tiếng can gián của những người cùng bị bắt trên xe, bảo chị ta rằng “thôi thôi…” khi chị ta nói tới chuyện dùng băng vệ sinh phụ nữ, … trát vào mặt v.v… để hiểu vì sao tôi cho rằng phát biểu của chị Hằng trên chuyến xe bus bắt người đó là những lời nói vô liêm sỉ , khó chấp nhận với những người ngay từ lúc tấm bé đã có sự giáo dục đầy đủ của gia đình.

Thực trạng đạo đức xã hội ở Việt nam hiện nay, kể từ sau năm 1975 đến nay đã suy đồi tới mức đáng báo động. Những chuyện học trò đánh chửi thầy cô, con cái đánh đập và vô trách nhiệm đối với cha mẹ của mình, hay chuyện chỉ va chạm nhỏ trong lưu thông trên đường cũng sẵn sàng đánh chém, bắn giết nhau, rồi chuyện công an đánh dân, dân đánh công an v.v… là hậu quả của sự bất chấp luân thường đạo lý làm người của người Việt nam hiện nay, cái đó đã và đang đánh mất dần cái nền tảng đạo lý của một dân tộc cả ngàn năm xây đắp và gìn giữ mới có được. Xin đừng coi những việc làm vượt ngưỡng luân thường đạo lý là chuyện nhỏ, vì nhiều cái tưởng nhỏ về lâu dài sẽ trở thành vấn nạn của xã hội, không dễ giải quyết.

Nên nhớ, trong mọi vấn đề mỗi chúng ta phải biết tỉnh táo, để rạch ròi, phân biệt cái đúng, cái sai, đừng có làm chuyện bát nháo để bênh nhau chằm chặp, đã là quân ta sai cũng thành đúng, hay đã là quân nó thì đúng cũng phải thành sai. Làm như thế trách làm sao được chuyện kiểu công an cố ý đánh chết người thì tội nhẹ, dân đánh lại công an thì tội nặng của chính quyền nhà nước hiện nay?. Nếu đã là cái sai thì mỗi chúng ta phải dũng cảm phê phán, bất kể đối tượng đó họ là ai, quân ta hay quân nó, phe nó hay phe mình phải bình đẳng.

Có như thế có thế mới hy vọng trong tương lai có được một xã hội tiến bộ về mặt đạo đức hơn hiện tại được chứ !./.

Ngày 25 tháng 7 năm 2011

—————————————————–
*Đây là trang Blog cá nhân của Kami. Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á châu Tự do RFA

Tôi thà chọn một cảm xúc tương tự tình yêu mà tôi thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất mỗi ngày, còn hơn là một tình yêu thật sự trái luân thường đạo lý và giẫm đạp lên cái nguyên tắc căn bản nhất trong hôn nhân là "chung thủy".

Xin chào chị H.Nguyên, tác giả bài "Vợ nhân tình van xin tôi đừng rời bỏ chồng cô ấy"!

Hôm nay tôi xin mạng phép gởi đến vài dòng suy ngẫm qua bài viết của chị, dẫu biết chị đã nói trong bài rằng "Tôichia sẻ câu chuyện của tôi không phải vì tôi mong muốn được chia sẻ". Nhưng chị đã đưa tâm sự ra chốn đông người thì ít nhiều cũng có vài người "bức xúc", trong đó có tôi.

Trước tiên, tôi thấy chị tỏ ra mình cao thượng khi viết rằng: "Tôi sợ không làm chủ được mình khi yêu, lỡ trao thân cho người có duyên không có phận rồi sau này sẽ thiệt cho những người đàn ông đến với mình gắn bó, lo lắng chăm sóc cho mình suốt cuộc đời". Thế mà chị lại: "Nhưng không ai kể cả chồng tôi hay biết, tôi đã có một mối tình với một người đã có vợ đã hơn một năm nay".

Ồ vậy thì việc ngoại tình của chị sẽ không thiệt thòi cho người chồng hiện tại của chị? Không những thế, còn tổn thương thêm một người nữa. Đó là vợ của nhân tình chị - người mà chị "khâm phục" nữa đấy!

Chị còn nói: "Là một người phụ nữ, tôi luôn hiểu nỗi đau của những cô gái, những người vợ bị chính những người mình yêu thương nhất phản bội, phụ tình". Nếu chị hiểu sao lại gây nỗi đau cho người khác? Tôi thấy chị có nhắc hai lần trong bài rằng chị rất "quyết đoán". Thế khi chị ngoại tình với chồng người ta, tính quyết đoán và thấu hiểu của chị đi đâu mất rồi?

Chị lấy chồng ở tuổi hai mươi lăm cũng là vừa phải chẳng nhỏ bé gì cho cam. Dù là có tình yêu hay không thì việc chị chấp nhận lấy chồng cũng là do tinh thần tự nguyện chứ không có chuyện ép cưới. Thế nên con đường này là do chị chọn, chị phải chịu trách nhiệm với điều đó.

Bản thân chị đứng núi này trong núi nọ. Ở tuổi này đáng ra chị cần phải sống bằng tình nghĩa với chồng, bằng tình yêu của các con và tận hưởng cảm xúc của một gia đình đầm ấm mà bao người khao khát thì chị lại quay lưng mong chờ cái được gọi là "tình yêu" để rồi phản bội chồng và làm tan nát người vợ của nhân tình, chà đạp lên nỗi đau của người khác? Như vậy là tôn vinh thứ cảm xúc mà chị gọi là "tình yêu" sao? Tôi nghe mà thấy đắng quá.

Nếu không có tình yêu là không được, thế sao khi lúc xuân xanh chị không miệt mài kiên nhẫn hơn để tìm kiếm nó? Chị chọn phương pháp an toàn thì tình cảm ít nồng nàn là điều tất nhiên. Nếu không chịu nổi sự thiếu thốn đó, sao không giải thoát cho nhau?

Chị và người tình của chị thật nhẫn tâm đến đáng sợ. Hai người không hề thấy có lỗi mà còn dùng những từ có cánh để tô điểm cho điều đó nữa chứ: "Tuy xa hàng ngàn cây số nhưng sự cảm nhận về nhau rất rõ và chúng tôi hoàn toàn toại nguyện về nhau, thuộc về nhau hết thảy. Anh luôn cảm ơn số phận, cảm ơn định mệnh đã cho anh gặp tôi, cảm ơn sự gặp gỡ tình cờ hôm đó.

Anh luôn bảo Mình cứ đi song song bên đời nhau, đừng nghĩ ngợi, đừng lo âu mặc cảm. Em hãy sống tốt hơn với chồng em, với con em. Anh nợ chồng con em nhiều lắm.

Anh còn bảo, sau này, khi sắp trở thành người thiên cổ, anh sẽ nói với vợ con về chuyện của chúng ta. Anh tin, khi đó mọi người sẽ hiểu và tha thứ, khao khát có được tình yêu, gặp được người mình yêu của chúng mình còn cảm động cả đất trời, huống chi là lòng người phải không em?”.


Chồng chị thì hạnh phúc bên vợ với hai cái sừng cắm trên đầu. Còn vợ người kia thì sợ mất chồng đành phải chấp nhận người tình một cách đáng thương.

Đọc tới đoạn này tôi có cảm giác như hai anh chị vừa phóng phi thuyền bay khỏi trái đất vậy đó. Đâu chị thử về đem nguyên bài tâm sự về việc chị ngoại tình một cách "cao đẹp" như thế này cho chồng và các con chị đọc coi họ thông cảm cho chị vì nó "cảm động trời đất" như anh ấy nói không?

Mà nếu anh chị yêu nhau quá sao không ly dị hai bên để đến với nhau cho trọn vẹn hoặc ít ra cũng giải thoát cho vợ/chồng của người kia. Chồng chị thì hạnh phúc bên vợ với hai cái sừng cắm trên đầu. Còn vợ người kia thì sợ mất chồng đành phải chấp nhận người tình một cách đáng thương như thế.

Cha chị bệnh nặng như vậy mà chị còn tâm trí nghĩ đến người tình thì tôi thiệt phục chị quá. Nếu là người khác thì chắc là cơm nuốt còn không vô lấy đâu ra sức nghĩ đến chuyện yêu đương trai gái khi cha già thập tử nhất sinh như thế chứ? "Nghĩ thế nên nhân dịp bố đang bệnh nặng, tôi quyết định rời xa anh" -Đáng lý ra từ đầu chị nên ngăn chặn điều đó xảy ra thì đúng hơn.

Con người được gọi là loài động vật bậc cao vì nó sử dụng phần "người "nhiều hơn, đó là lý trí. Nếu để phần "con "chiến thắng thì cũng xin đừng làm ô uế hai chữ "Tình yêu".

Tôi biết con người chứ có phải thánh đâu mà không phạm phải lỗi lầm. Nhưng điều đáng lên án ở đây là chị tô vẽ cho chuyện ngoại tình một lớp màu thật đẹp để chính bản thân chị cũng tung hô nó.

Tôi thấy chị không hề nhắc gì đến người chồng tội nghiệp hoặc ít ra thấy có lỗi với anh. Xinđừng đem việc lấy chồng không tình yêu ra để biện minh cho đạo đức suy đồi của bản thân. Vì tôi đã từng như chị chọn giải pháp lấy người yêu mình. Nhưng điều khác biệt giữa chị và tôi là ở tuổi hai mươi tám tôi nhận ra một điều rằng tình yêu cũng chỉ là một dạng cảm xúc giữa hai con người.

Khi còn trẻ tôi định nghĩa tình yêu như là một cái gì đó thiên liêng lắm. Cái cảm xúc xao xuyến khi người ấy nhìn mình, tim đập mạnh khi ngồi cạnh người ấy, lo lắng khi người ta buồn, hạnh phúc nhìn người ta vui... là tất cả những gì đẹp nhất.

Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng nhận ra nó cũng là nỗi đau đớn khi bị lừa dối, sự đau khổ khi nhận ra một điều là khi mình yêu một người thì không có nghĩa là người ấy cũng yêu mình thật lòng. Lúc đó tình yêu sẽ chẳng còn gì khi chỉ là từ một phía.

Tôi đã quyết định lấy anh - người chồng hiện tại của mình. Với phương châm "Nếu không thể có cái mình thích, thì mình thích cái mình có", tôi quyết cho anh một cơ hội, cũng như cho chính bản thân tôi một cơ hội được một người yêu thương và chăm sóc.

Chồng tôi là một người đàn ông mà đi tới đâu tôi cũng được người ta khen là may mắn mới có được anh. Anh hiền lành, chăm chút tôi từng li từng tí. Ngày thường khi chúng tôi cùng đi làm, anh luôn thức dậy trước tôi làm điểm tâm sáng, pha café cho tôi rồi mới đi làm.

Ra khỏi nhà thì không bao giờ quên hôn vợ. Lúc đi làm về tôi sẽ lo cơm tối, nhưng nếu anh thấy tôi mệt sẽ không cho tôi nấu vì ngại tôi cực. Cơm bưng lên bàn không bao giờ anh quên cảm ơn vợ và nói "Ngon quá đi bà xã" dù anh không biết ăn đồ ăn Việt cho lắm.

Không có ngày nào mà anh không mát xa chân tôi trước khi tôi đi ngủ nửa tiếng. Hôm nào anh làm thêm cuối tuần không ra ngoài với tôi được thì anh luôn lo lắng bắt tôi phải gọi điện cho bạn bè ra ngoài chơi hoặc đi shop. Bởi vì anh cho cuối tuần dẫn vợ ra ngoài giải khuây là trách nhiệm của anh nên không làm được anh sẽ áy náy, dù rằng tất cả tiền anh kiếm được sẽ được bỏ vào tài khoảng của tôi. Anh nói chẳng cần gì, chỉ cần tôi vui là được.

Còn bản thân anh lận lưng vài đồng ăn McDonald là được rồi. Ngày qua ngày tôi yêu chồng nhiều hơn, biết ơn vì anh đã đến trong đời tôi. Và với tôi, tất cả niềm hạnh phúc của một người vợ bên trong một tổ ấm yên bình và hạnh phúc cũng là một thứ tình yêu cao đẹp nhất.

Ở đời có câu "Tình yêu thì chỉ có một nhưng những thứ tương tự thì có rất nhiều". Tôi thật không biết cái tôi đang có là tình yêu hay chỉ là một cảm xúc tương tự? Nhưng điều đó với tôi chẳng có gì quang trọng. Vì tôi thà chọn một cảm xúc tương tự tình yêu mà tôi thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất mỗi ngày, còn hơn một tình yêu thật sự trái luân thường đạo lý và giẫm đạp lên cái nguyên tắc cơ bản nhất trong hôn nhân là "chung thủy".

Thân!

Video liên quan

Chủ Đề