Ca xin hãy nuôi em review năm 2024

Thật sự thì, đến bây giờ, mình vẫn băn khoăn không biết nên viết gì, vì quá nhiều thứ muốn chia sẻ, cũng có quá nhiều thứ không thể miêu tả được.

10 ngày trước khi bước qua tuổi 23, mình quyết định làm một việc mà mình đã luôn ấp ủ từ lâu. Đó là thiện nguyện. Rõ ràng mình không ở nhà, cho nên việc tham gia vào các hoạt động công ích là điều không thể. Vì vậy mình sẽ quyên góp tiền.

Câu hỏi đặt ra là đưa tiền cho ai? Cho động vật, cho môi trường, cho tài nguyên, hay cho con người? Mình biết rất nhiều tổ chức uy tín đứng ra nhận quyên góp để thực hiện những dự án xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn, hay ít ra là cứu vãn cái đang bị hủy hoại. Suy nghĩ một chút, mình xác định rằng phạm vi quyên góp phải ở Việt Nam. Bởi mình là người Việt Nam, nên trước khi chạm vào một điều gì đó xa vời, mình muốn một cái gì thiết thực.

Hai năm trở lại đây, việc gây quỹ nhân dịp sinh nhật trở nên khá phổ biến. Bạn bè mình đã có vài lần kêu gọi trên Facebook. Mình đã từng nghĩ tới phương án này. Nhưng đúng lúc ấy, một cái tên chợt nảy ra trong đầu. Tình Nguyện Niềm Tin. Sau khi vào trang Facebook của nhóm xem qua các dự án, mình chọn dự án Nuôi Em.

Ca xin hãy nuôi em review năm 2024

Rốt cuộc thì, có lẽ mình vẫn có chút thiên vị. Trong suy nghĩ của mình, con người là giống loài đáng sợ nhất. Chúng ta không xứng đáng với hành tinh xinh đẹp mang tên Trái Đất. Chúng ta hủy hoại môi trường, đồng nghĩa với việc tự giết nhau và giết luôn cả tương lai của thế hệ con em. Chính vì thế, phải chăng đóng góp cho các loài đang bị đe dọa, các loài cần được bảo vệ, hay đóng góp trồng rừng có vẻ ổn thỏa hơn, phải không? Cho dù vậy, khi đọc qua những lời giới thiệu về dự án, mình đã gật đầu luôn không do dự. Trẻ em, là tương lai của chúng ta.

Có lẽ do mình tên Thảo nên cách mình đối xử với mọi người cũng khá thảo. Trái tim mình cũng có phần yếu đuối hơn người khác (haha). Nhớ lại cách đây một năm, mình nói chuyện phiếm với bạn, bảo tao hay bị “xúc động đậy”, nhiều khi sướt mướt lắm, chẳng “cold” được như mấy đứa tao thấy bên này. Bạn mình đáp lại tỉnh bơ, tao cũng thế, nhưng chẳng sao cả, điều đó chứng minh ít ra tao có trái tim, có cảm xúc. Mình cứ nhớ mãi cho đến bây giờ.

Lớn đến ngần này rồi, ai cũng có một ít tiền tiết kiệm. Tiền mừng tuổi từ bé đến lớn của mình dùng để hòa vốn bố mẹ phải bỏ ra, nhưng khi chuẩn bị đi du học, họ hàng cho một ít, thêm vào Tết mỗi năm, gia đình vẫn mừng tuổi, mẹ cất riêng hộ nên đến giờ cũng được một khoản. Mình luôn nghĩ rằng, đến lúc con người trở về với cát bụi, tiền của là cái không thể mang theo. Của cải mà ta kiếm ra, đều là nhờ phúc đức, duyên nợ từ ông bà tổ tiên hoặc nhờ chính chúng ta tạo ra. Của thiên trả địa, nếu có thể thì hãy đem một phần đi làm công ích. Là người, mình biết đủ. Là người, sống trong đời cần có một tấm lòng.

Nói như thế không có nghĩa mình đem cho hết mọi thứ, thế thì lại quá hóa dở. Cái muốn nói ở đây chính là quan niệm sống của mình cho rằng nên sống tốt và sống có ích.

Ca xin hãy nuôi em review năm 2024

Mình biết đến tổ chức Tình Nguyện Niềm Tin từ những năm học cấp 2. Lúc ấy bạn bè xung quanh tham gia đủ các tổ chức khác nhau để bắt đầu chuẩn bị hồ sơ đi du học. Mình lên mạng tra thử và tìm ra tổ chức này. Các hoạt động của tổ chức cần người trưởng thành và có sức khỏe nên rốt cuộc mình không thể tham gia, nhưng mình vẫn follow theo dõi thông tin từ ấy đến giờ.

Có 2 dự án của Tình Nguyện Niềm Tin mình vẫn luôn biết là Ánh Sáng Núi Rừng và gây quỹ qua việc bán bảo hiểm xe máy. Cái thời ấy bảo hiểm xe máy rẻ lắm, hình như 40 000 thì phải, giờ tăng lên 60 000 rồi nhưng vẫn không đắt. Lúc đầu mình đặt ra câu hỏi, không biết tổ chức này còn hoạt động không nhỉ? (dù sao khi ấy lượt tương tác cũng lèo tèo). Sau vào đọc thông tin rồi định đóng góp cho Ánh Sáng Núi Rừng thì chợt thấy Nuôi Em.

Nếu Ánh Sáng Núi Rừng là dự án xây trường học thì Nuôi Em là dự án nuôi các em học sinh ăn trưa để đến trường. Người dân tộc nghèo lắm, ví dụ có một em được nhà cho đi học thì cũng là buổi đực buổi cái, hoặc sáng đi học rồi trưa phải về nhà làm phụ cha mẹ. Mang cơm đến trường thì chỉ có cơm trắng và nước lã, không có thịt có rau, không có cả muối (câu chuyện ở đây: 1 câu chuyện thực tế trong chuyến hành trình 700km của tôi ). Nhờ những con người như anh Hoàng Hoa Trung mà giờ đây một bữa ăn của các bé có rau có thịt chỉ mất 8 500đ, vị chi 150 000đ/tháng. Tức là (1 350 000đ tiền ăn + 50 000đ cơ sở vật chất = 1 400 000đ) đã giúp một em nhỏ 9 tháng tới trường có cơm ăn.

Làm tình nguyện một vài năm đã đáng quý, nhưng bền bỉ ròng rã mười mấy năm, thậm chí cả đời, thì quả thực đáng để ngưỡng mộ. Nếu như chúng ta chỉ ở nhà góp của thì anh Hoàng Hoa Trung và team Tình Nguyện Niềm Tin còn góp cả sức, cả tình. Những bản làng ở xa, đường xá đi lại khó khăn, đến tận nơi thăm hỏi, tìm hiểu để rồi lên dự án, mấy ai trong chúng ta làm được? Nhất là khi dù chưa có nhiều người biết đến tổ chức, các anh chị vẫn kiên trì và thầm lặng giúp đưa con chữ tới mọi miền.

Mình sẽ để hai link dưới đây:

Website dự án: http://www.nuoiem.com/ Bài báo của Dantri: Bữa cơm “tám nghìn rưỡi” níu chân trẻ em miền núi tới trường

1 400 000đ không nhiều. Nếu mỗi lần đi chơi bớt đi một cốc trà sữa, tiết kiệm một chút, chúng ta đã có thể góp được khoản tiền này. Nhưng với một em nhỏ, đó là những bữa cơm ngon, những tấm áo ấm, giúp các em có thêm sức lực, động lực và niềm vui khi tới trường. Nếu so với việc vài lần đi thăm rồi tặng đồ khiến người dân tộc ỷ lại sinh lười biếng, đưa cho họ con chữ có tác dụng hơn nhiều. Mẹ mình làm việc trong các dự án xóa đói giảm nghèo, mỗi lần đi công tác về, mẹ mình đều kể cho mình nghe những câu chuyện về vùng đất, về con người nơi đó. Làm thế nào để thoát nghèo? Thay vì đưa cơm, hãy đưa cho họ cần câu cơm.

Mọi thông tin cụ thể, trên website đã có rõ rồi. Mình sẽ không chép lại thêm. Bài viết này, mình muốn đưa cảm xúc của mình vào, giải thích tại sao mình lại chọn như vậy.

Vốn là một đứa nhát gan, mình không dám chia sẻ nhiều nếu không biết chắc chắn về cái mình đang làm và xác định được độ chuẩn xác về thông tin mình đang có. Cho đến hôm nay, mình đã nhận được thông tin cụ thể về em nuôi của mình, nên mới có bài viết này. Biết là uy tín, nhưng sau khi đóng tiền xong mình vẫn cảm thấy mơ hồ. Tuy nhiên, đọc xong email từ Tình Nguyện Niềm Tin, mình cảm thấy tự tin hơn về quyết định của bản thân. Em nuôi của mình năm nay mới lên lớp 1, trông khỏe mạnh và may mắn nhà không cách xa trường (khoảng cách với người lớn không vất vả nhưng với em nhỏ chắc vẫn có chút xa nhỉ?). Cũng từ bây giờ, cách một đoạn thời gian, thường là 2 tháng, mình sẽ được cập nhật thông tin về em. Đây là cách mà dự án đảm bảo với nhà hảo tâm về sự quyên góp của họ.

Ca xin hãy nuôi em review năm 2024

Nếu lên website của Tình Nguyện Niềm Tin, bạn sẽ thấy nhiều dự án nhỏ khác, như tặng dê giống hay dự án tủ sách, tủ đồ chơi cũ cho các em. Cùng với Tình Nguyện Niềm Tin, cá nhân mình từ trong đáy lòng muốn cảm ơn các thầy cô cắm bản, những người lo học lo luôn bữa ăn trưa cho các em. Thầy trò đều nghèo, nhưng họ đồng ý và quyết tâm xóa mù chữ để thoát nghèo. Còn gì đáng mừng hơn thế?

Kết lại, dự án Nuôi Em là một dự án ý nghĩa mà mình chọn để chúc mừng sinh nhật bản thân bước qua tuổi mới. Nếu các bạn quan tâm, mình sẽ chia sẻ list các tổ chức có uy tín khác. Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết này! Xin cảm ơn *cúi đầu*