Vào vai bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà

Ngày mai, tôi phải đi Cần Thơ để tham gi chiến dịch ở đó. Đêm nay tôi phải thu dọn đồ đạc để còn mai đi, trong lúc thu dọn tôi thấy một vật rất quen thuộc, được đặt trong một chiếc hộp nhỏ cẩn thận. Đó chính là vật cuối cùng của ba tôi để lại, chiếc lược ngà. Tất cả kí ức về người ba kính yêu lại ùa về, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là hai chữ giá như.

Lúc đó, tôi còn là một con bé tám tuổi cứng đầu và cực kì bảo thủ. Trong một ngày đang ngồi chơi ở trước hiên với bé Mai nhà bên thì có một người đàn ông tầm 30-40 tuổi nhảy từ xuổng lên bờ, khuôn mặt cũng có chút dị dạng, có lẽ là do vết thẹo dài trên mặt, da lại ngăm đen tôi nhìn cũng thấy hơi sợ. Nhưng ôi thôi, biết chuyện gì không? Ông ta bước vội vảng với những bước dài, rồi dừng lại kêu to: – Thu! Con. Tôi ngơ ngác nhìn qua nhỏ Mai, ngó một lượt xung quanh: “Có khi nào ông ấy nhìn lầm, Thu thì đúng là tên tôi, nhưng ông ta là ai? Lạ quá! Nhà tôi cũng rất ít khi có khách, thế… ông ấy là ai???”. Tôi tròn mắt nhìn, còn ông, vết thẹo dài bên má phải lại đỏ ửng lên, giần giật, trông càng đáng sợ hơn. Ông lặp bặp run run: – Ba đây con! – Ba đây con! Rồi tiến lại phía tôi, tôi toát hết mồ hôi lạnh, đưa đôi mắt cầu cứu đồng đội của ông ấy còn đang ngồi trên xuồng, như không hiểu có chuyện gì xảy ra. Tôi mới chỉ là một đứa bé thấy vậy, tôi thét lên :” Má! Má!” rồi chạy một mạch vào ôm lấy chân mẹ, nấp ngay sau mẹ. Mẹ thấy lạ liền đi ra, vừa nhìn thấy ông ta mẹ đã thốt lên: “Anh về rồi à! Thu ơi, chào ba đi con!”. Nghe mẹ nói, tôi ngây người, ” Ba sao? Không phải, ba tôi không có cái vết thẹo dài như thế, me nhầm rồi!”, tôi nghĩ dài dòng như thế mà chỉ thốt lên được một câu: – Mẹ ơi! Không phải. Tôi sợ hãi nói, còn mẹ, mẹ bỏ đi qua chỗ ông kia, tôi chẳng hiểu gì cả. Mẹ tôi vốn nghiêm, tôi chẳng thề nhõng nhẽo hay nói ra nỗi sợ hãi của mình, thế nào mẹ cũng kéo tôi vào trong phòng và giảng cho một trận khá lâu. Tôi dành thôi, đi vào nhà ngồi chơi. Ông ta cũng vào nhà, suốt ngày chẳng đi đâu xa, lúc nào cũng vuốt ve tôi, mỗi lần ông vuốt ve tôi, tôi rùng mình và lạnh cả xương sống: – Thu ơi! Gọi ba vào ăn cơm! – Thì má cứ kêu đi. Mẹ quơ đũa doạ đánh, tôi sợ hãi, nói đại: – Vô ăn cơm! Ông ta không nghe, tôi nói to hơn: – Cơm chín rồi! Ông ta lãng tai hay sao vậy. Tôi quay lại bảo mẹ: – Con kêu rồi mà người ta không nghe.

Ông ấy quay lại nhìn tôi, khẽ lắc đầu rồi cười nhạt

Đóng vai bé Thu kể lại truyện ngắn Chiếc lược ngà Lớp 9

Hãy đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Chúng tôi xin giới thiệu các bài văn mẫu nhằm giúp học sinh tham khảo khi viết văn tại lớp. Nên nhớ học sinh chỉ được tham khảo thôi nhé.Các bài văn trên mạng đều có thể trùng lập với nhau.

Vào vai bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà

Đóng vai bé Thu kể lại truyện Chiếc lược ngà

 

Tác giả tác phẩm

Tác giả

Nguyễn Quang Sáng sinh năm 1932 mất năm 2014, bút danh Nguyễn Sáng. Ông vinh dự đạt Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt II vào năm 2000. Ông nổi tiếng với vai trò sáng tác Chiếc lược ngà và biên kịch phim Cánh đồng hoang.

Vào vai bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà

Nguyễn Quang Sáng không chỉ có sáng tác văn xuôi mà tác giả còn tham gia vào viết kịch bản phim như Mùa gió chướng (1977), Cánh đồng hoang (1978), Cho đến bao giờ (1982), Mùa nước nổi (1986)…

Một số tác phẩm văn xuôi tiêu biểu của ông:

– Con chim vàng (tập truyện ngắn, 1956)

– Người quê hương (tập truyện ngắn, 1968)

– Đất lửa (tiểu thuyết, 1963)

– Câu chuyện bên trận địa pháo (truyện vừa, 1966)

– Bông cẩm thạch (tập truyện ngắn, 1969)

– Mùa gió chướng (tiểu thuyết, 1975)

– Người con đi xa (tập truyện ngắn, 1977)

– 25 truyện ngắn (1990)

– Paris – tiếng hát Trịnh Công Sơn (1990)

Điều đặc biệt: Nguyễn Quang Sáng cha ruột của đạo diễnNguyễn Quang Dũng từng làm giám khảo nhiều chương trình truyền hình.

Tác phẩm

Chiếc lược ngà truyện ngắn được Nguyễn Quang Sáng viết vào năm 1966 ở chiến trường Nam Bộ, trong thời gian miền Nam kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Đóng vai bé thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà

Vào vai bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà

Bài số 1

Với tôi một đứa trẻ sinh ra trong thời chiến việc cảm nhận tình cảm gia đình khi đầy đủ các thành viên là điều không dễ dàng, tôi chỉ hình dung ra ba của mình qua những tấm hình chụp lúc xưa.

Má tôi kể khi tôi tròn 1 tuổi ba phải ra chiến trận, vì còn quá nhỏ nên không thể nhớ rõ ba. Suốt những năm tháng còn nhỏ tôi được sự chở che, nuôi dưỡng của má. Nghe những câu chuyện kể tôi tự hào về ba của mình, một con người anh hùng.

Năm lên 8 ba tôi được đơn vị cho phép về thăm gia đình,khi nghe tin vui lòng tôi nôn nao, ngày nào cũng trông ngóng trông ba. Từ xa tôi thấy người đàn ông mặc áo lính đang đi về hướng tôi nhưng trên mặt ông ta lại có vết sẹo dài.Ông ta ôm chầm tôi mà nói “ba đây con”, quá bất ngờ tôi vội chạy về phía má nhưngmá tôi lại vui sướng ôm người đàn ông đó và đối xử rất thân thiết. Người đàn ông đó ở trong nhà và luôn đối xử rất tốt với tôi nhưng ông ta đâu phải ba tôi, ba tôi không có vết sẹo dài trên mặt.

Có 1 hôm, tôi hất văng cái trứng cá vào mặt ông ta, lại con bị đánh 1 cái vào mông và bị nói: “Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”. Bị đánh đau và uất ức tôi vội chạy qua ngoại kể lại chuyện với bà, bà cười và kểlại cho tôi nghe về thời gian khốc liệt, tàn nhẫn của chiến tranh đã làm chia ly hạnh phúc nhiều gia đình, trong đó có nhà tôi.Tại chúng mà khuôn mặt của ba tôi bị biến dạng và có vết sẹo như vậy. Giờ đây tôi hiểu vì sao ba lại không giống như trong hình, trong lòng dâng lên sự hối hận vì đã đối xử không phải với ông.

Hôm sau tôi theo ngoại về nhà, tôi như bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ, cảm giác như bị ba giận, nhưng không ông nhìn tôi bằng 1 đôi mắt trĩu nặng cất lên: “Thôi, ba đi nghe con!” Trong khoảng khắc ấy, tôi thốt lên 1 tiếng: “Ba!” Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình, cảm giác như thời gian ngừng lại, ai nấy dễ ngỡ ngàng, tôi chạy đến ôm ấp ba tôi không muốn rời, nhưng vì nhiệm vụ ba lại phải lên đường ra chiến trường.

Trước khi đi, ba hứa sau khi về sẽ mua cho tôi chiếc lược,tôi quệt nước mắt đồng ý và chào tạm biệt. Chiến tranh sinh ly tử biệt đâu ai biết rằng đó cũng là lần cuối tôi gặp ba. Trong một lần chiến đấu, ba bị bắn trọng thương và hi sinh. Bác Ba đồng đội của ba đã trao cho tôi kỉ vật chiếc lược ngà trên có khắc dòng chữa: “ Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Những dòng chữ yêu thương đã khắc lại gửi đến người con gái yêu quý, lòng tôi đau đớn và bật khóc thành tiếng.

Xem thêm >>>Văn mẫu lớp 9: Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà (7 mẫu)

Bài số 2

Vào vai bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà

Hôm vừa rồi tôi gặp lại bác Ba đồng chí của ba tôi trong chiến trường ác liệt. Bác đưa cho tôi kỷ vật là chiếc lược ngà như lời hứa của ba ngày trở về. Chiến tranh ác liệt khiến ba tôi không thể trở về, tôi lại nhớ về kỉ niệm ngày trước khi được gặp ba. Tự trách mình sao lại hững hờ và vô tâm với ông như vậy.

Từ nhỏ tôi đã không biết mặt ba, chưa một lần gặp. Tôi chỉ nhìn bức ảnh ba chụp chung với mẹ để hình dung ra ông. Một hôm, tôi đang vui chơi có một người đàn ông lạ mặt đến trước nhà và tự xưng là ba và còn gọi tên tôi. Tôi vô cùng bất ngờ và lo sợ, người đàn ông này có vết thẹo trên mặt. Tôi sợ hãi, chạy vào nhà gọi má.

Trong thâm tâm của tôi, ông là một người xa lạ. Trong những ngày ba ở nhà tôi đã đối xử thậm tệ, nhất quyết ngăn cản không cho ông ngủ cùng với má con tôi. Tôi còn không làm theo lệnh khi ông bắt trông nồi cơm hay gọi trống không khi mời ba vào ăn cơm. Tôi nhất định không thể dùng tiếng ba thân thương gọi với một người xa lạ.Ông gắp đồ ăn cho tôi nhưng tôi không thích nên đã hất đi và thế là ông đánh tôi. Tức quá tôi chạy sang bà ngoại,vừa khóc vừa kể lại.

Đêm hôm đó bà ngoại mới giải thích cho tôi vết thẹo trên mặt của ba, bà còn kể với tôi do kẻ thù đã khiến khuôn mặt của ba tôi biến dạng.Tôi chợt cảm thấy có lỗi với ba, quay trở về nhà nhưng không đủ can đảm để gọi. Đến khi ông sắp quay trở lại chiến trường, tôi chợt òa khóc và cất tiếng gọi.Tôi khóc, nũng nịu trong lòng ba, không cho ba đi nhưng nhiệm vụ ở chiến trường không thể ở lại. Ba hứa ngày về sẽ tặng cho tôi một chiếc lược ngà.

Ngày hôm nay cầm món quà của ba tặng tôi cảm thấy rất nhớ ông ấy, cảm thấy có lỗi vì những suy nghĩ non nớt trẻ thơ làm ba buồn. Dù ba đã không còn nhưng tình cảm thiêng liêng của ông dành cho tôi tất cả đã gói gém trong món quà: chiếc lược ngà.

Bài viết đóng vai bé Thu kể lại Chuyện chiếc lược ngà là những nội dung tham khảo. Xem ngay các lời giải đề văn liên quan:

» Đóng vai ông Sáu kể lại Chiếc lược ngà

»Phân tích ông Sáu truyện Chiếc lược ngà

»Tóm tắt truyện Chiếc lược ngà

Từ khóa tìm kiếm:

  • đóng vai bé thu kể lại cuộc gặp cha
  • đóng vai nhân vật bé thu kể lại văn bản chiếc lược ngà
  • đóng vai bé thu kể lại lúc chia tay
  • tưởng tượng gặp bé thu trong chiếc lược ngà