Xin lỗi được chưa nghĩa là gì
____________________ Hôm nay mình có vô tình đọc được bài viết của một ai đó nhận mình là tiếp viên hàng không của Việt Nam Airline. Cùng với phong trào xin lỗi của nhân viên hãng, bạn này cũng đăng một dòng trạng thái (hết sức chối tai) với luận đề: "Chúng tôi là ai?". Xin trích nguyên văn: "#WeApologize CHÚNG TÔI LÀ AI ??? Hãy nhìn chúng tôi để hiểu công việc và sứ mệnh của chúng tôi một cách nghiêm túc người VIỆT NAM ơi! Chúng tôi là ai mà sao chúng tôi đi làm không có ngày nghỉ ổn định như các bạn? Chúng tôi là ai mà sao những ngày các bạn được đoàn tụ gia đình, đi du lịch cùng nhau thì chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ? Chúng tôi là ai mà sao con cái của chúng tôi luôn chịu thiệt thòi vì phải xa cha mẹ? Chúng tôi là ai mà hạnh phúc gia đình của chúng tôi luôn nằm bên bờ vực tan vỡ vì không có điều kiện gần nhau để thấu hiểu nhau. Chúng tôi là ai mà chúng tôi phải thức xuyên đêm, dậy quá sớm, bay xuyên lục địa và có thể không ngủ hơn 24h là chuyện bình thường? Chúng tôi là ai mà khi mưa giông, gió lớn, bão tuyết chúng tôi vẫn phải xách vali lên đường? Chúng tôi là ai mà khi xảy ra sự cố ở trên không thì chúng tôi phải hy sinh bản thân để đảm bảo an toàn của các bạn là trên hết". Hết trích. Đại khái thì dòng trạng thái kể ra những trở ngại, vất vả, khó khăn của nghề tiếp viên hàng không, đối mặt với nhiều thử thách cả trong công việc, trong đời sống riêng tư và cả trong thời điểm dịch bệnh. Người viết lại luôn nhấn mạnh "chúng tôi là ai?". Nhưng thực sự, nếu gọi đó là một lời xin lỗi thì khó ai có thể chấp nhận được, nó trịch thượng, thiếu sự lễ độ và hết sức khó nghe. Lời xin lỗi giống như lúc chị 2T từ bỏ bản ngã để xin lỗi vậy: "Xin lỗi, được chưa?" Xã hội luôn có sự phân công công việc, người nào nghề nấy và nghề nào cũng có sự vất vả và vinh quang riêng. Nếu như 1 tiếp viên hàng không có hàng loạt sự vất vả như "Chúng tôi là ai" đã nói thì họ cũng có được chế độ đãi ngộ và những điều kiện mà không phải ai cũng có được. Và không chỉ tiếp viên hàng không, ở ngoài kia, từ bác lao công đến cô giáo mười mấy năm cắm bản, từ anh bộ đội biên phòng đến đồng chí dân quân tự vệ vượt núi băng rừng, từ chú xe ôm đến đồng chí công an đánh án ma túy... hàng chục triệu con người họ đều có sự vất vả, sự hy sinh và nỗi niềm riêng: Cô lao công đêm giao thừa khi mọi người đã đoàn tụ thì cô ấy vẫn đang quét rác, có cô lao công đã tử vong dưới bánh xe của quái xế, anh bộ đội biên phòng vì nhiệm vụ ở biên cương nhiều cái Tết không thể về, có đồng chí cha mất không kịp gặp mặt, 25 cán bộ, chiến sỹ đã hy sinh trong thiên tai ở miền Trung, anh dân quân người bé nhỏ vẫn gùi 20kg gạo băng rừng 15km tiếp tế cho đồng bào, có thầy giáo kết bè chuối vượt lũ đi mua gạo cho học sinh vì các em nói "thèm ăn cơm"... không lẽ mỗi người đều đặt câu hỏi cho người khác trả lời: "Chúng tôi là ai?". Nếu có một câu trả lời cho câu hỏi này, hãy nói rằng: "Chúng tôi là người Việt Nam, chúng tôi đoàn kết để vượt qua dịch bệnh, chúng tôi tự ý thức hơn để đồng bào được an toàn, chúng tôi sẽ không trở thành gánh nặng cho Tổ Quốc!" - đó mới là điều cần nói, đó mới là câu trả lời cần có! # hvpcpd
Đôi khi thật là khó chấp nhận lời xin lỗi từ một người đã làm bạn thực sự tổn thương. Có thể lời xin lỗi của họ chưa đủ chân thành, có thể bạn cần có thêm thời gian suy nghĩ, cũng có thể chỉ là bạn không nghĩ ra được lời nào để diễn tả cảm giác của mình. Dẫu vậy, một khi đã quyết định chấp nhận lời xin lỗi, bạn có thể nói ra thành lời và tìm cách tha thứ. Nếu lời xin lỗi có vẻ thành khẩn và thật lòng, hãy cố gắng chấp nhận – vì lợi ích của chính bạn – và thể hiện sự tha thứ bằng hành động.
Cùng viết bởi: Tư vấn viên chuyên nghiệp Bài viết này đã được cùng viết bởi Trudi Griffin, LPC, MS. Trudi Griffin là cố vấn chuyên nghiệp được cấp phép tại Wisconsin. Cô đã nhận bằng MS về Tư vấn sức khỏe tâm thần lâm sàng của Đại học Marquette năm 2011. Bài viết này đã được xem 20.307 lần. Chuyên mục: Giao tiếp xã hội Trang này đã được đọc 20.307 lần. |