17 Năm Ánh Sáng truyện tranh
Tôi biết Zen, à ý tôi là truyện của Zen mới đúng, qua Housemates, và tôi còn chẳng nhớ vì sao tôi lại biết Housemates nữa. Nhưng tôi sẽ ảo tưởng rằng đó là đinh mệnh đi, vì tôi thích (đại loại) truyện của Zen chết đi được. Thực ra thì, tính từ shot đầu tiên tôi đọc là 141108 cho đến shot mới nhất Mười bảy năm ánh sáng, tôi vẫn có chút
không ưng ý với vài điểm trong vấn đề giải phẫu ở học nhân vật của Zen; nhưng cũng ngay từ đầu, truyện của Zen lại thu hút tôi. Thu hút nhiều đến mức, những thiếu sót kia (so với tiêu chuẩn của tôi) chỉ như là một thú vui nho nhỏ để lâu lâu tôi lại bới lên mà nói rằng, “Ôi xồi chả ai hoàn hảo”. Cảm thấy như, chính từng đường nét của Zen đã chứa đựng trong đó những đặc sắc của câu chuyện buộc tôi phải tiếp tục bấm nút next để hiện lên trang mới. Đấy, tôi đã bảo mà, định mệnh đấy, đâu phải dễ
gì mà tự dưng chỉ vài trang giấy lại hấp dẫn được người khác. Và càng đọc, lại càng bứt rứt. Bứt rứt không phải vì nét vẽ còn đôi chỗ chưa tốt, hay vì truyện kết thúc buồn và đau, mà là vì, tại sao cô gái này chưa nổi tiếng. Tôi đọc manga kha khá, truyện tranh Việt cũng có biết đến, nên tôi cũng không phải dễ gì mà thấy lạ lẫm hay mới mẻ với một sản phẩm nào đó. Và Zen là một trường hợp khác. Sự sáng tạo của Zen làm tôi rùng mình kể cả đó là câu chuyện dễ thương nhất, ví như Mắt mùa hè. Là
một người có viết fanfic, đến khi đọc truyện của Zen, tôi liền thèm khát mình sẽ có được những suy nghĩ độc đáo, táo bạo của Zen. Và dù rằng cốt truyện mới lạ, thì cách truyền tải của Zen lại nhẹ nhàng và từ tốn. Nó khiến cho những niềm vui từ từ lan tỏa, cũng khiến cho nỗi buồn thấm đẫm đến day dứt. Nên, đọc truyện của Zen, cứ từ từ nhấm nháp từng con chữ, từng nét vẽ, bởi tôi như muốn mình bước vào thế giới của những nhân vật đó, muốn đọc ra suy nghĩ của họ, muốn an ủi, muốn hòa niềm vui với
họ. Và đó cũng là lúc, tôi lại mong ước, cô gái này phải nổi tiếng, nhất định phải được nhiều người biết đến. Rồi tôi biết Zen có ý định xuất bản. Nhưng thật tệ là, có những nơi muốn Zen thay đổi. Nào là chi tiết, nào là giới tính… Tôi tức giận. Và tôi cũng đã comment vào bài đăng của Zen là thà rằng không in sách còn hơn thay đổi đứa con của mình. Truyện của Zen hay, vì mọi thứ Zen tạo ra vốn dĩ phải là như thế, là con người đó, là thời gian đó, là không gian đó. Zen nhất định phải thành
công, bởi chính cái Zen vẽ nên, hoàn toàn là của Zen mà thôi. Và thật tuyệt, một Zen với “Mười bảy năm ánh sáng” cuối cùng cũng chân chính tồn tại trên những trang giấy. Ngày thấy Uranix nói về Zen, tôi chảy nước mắt. Zen – người mà tôi không quen, và những câu chuyện của cô, cuối cùng cũng đường hoàng ra mắt. Dù rằng tôi không có con, và tôi cũng chẳng làm nên gì trong chuyện Zen xuất bản sách, thì tôi cũng cảm thấy hiểu một chút cảm giác tự hào của người mẹ người cha khi con cái đạt
được ước mơ. Tất nhiên là tôi không thể không mua sách ủng hộ Zen rồi. Đáng đồng tiền bát gạo cho nội dung hay, bìa đẹp, giấy thơm, quà xịn. https://www.instagram.com/p/BPfhMwmjKyO/?taken-by=darkdu92 Zen có cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi và không ngừng ủng hộ, còn tôi cảm ơn Zen vì tài năng và kiên trì của bạn. Và tôi đang mongHousemates có thể sớm chuyển thành sách. Như tôi cứ nói nãy giờ, Zen phải nổi tiếng. Bởi vì cô ấy xứng đáng. Post navigationMười Bảy Năm Ánh Sáng Giới thiệu: Vậy thì hãy tạo ra một thế giới khác, thế giới chỉ có cậu cùng những điều tốt đẹp bên trong cậu mà thôi” Từng câu chuyện như cánh cửa dẫn sang những thế giới ấy, tập truyện tranh ngắn giống như chùm chìa khóa được đúc tạc bằng hình ảnh cùng ngôn từ, đưa bạn tới từng chiều không gian thời gian khác, nhỏ bé, tĩnh lặng, và dễ thấu hiểu hơn. Thông tin tác giả: Zen tên thật là Nguyễn Phương Linh Sinh ngày 13/7 Cung Cự Giải Nhóm máu A Housemates là cuốn truyện tranh Việt có lẽ đã không còn xa lạ gì với mọi người. Và mặc dù đây không phải là lần đầu review nhưng lần
review này có để lại cho mình những cảm xúc hơi khác lạ, bởi có lẽ đó là một ấn phẩm truyện tranh xuất bản của Việt Nam, là đàn chị đi trước ngay trên cái con đường mà mình đang muốn theo đuổi. |