Dục vọng của kẻ chinh phục review

Dục vọng của kẻ chinh phục review

Biết đến Đinh Mặc thông qua Nếu ốc sên có tình yêu, tôi đã thực sự ấn tượng bởi giọng văn tinh tế, cứng rắn nhưng cũng không kém phần lãng mạn và cả những mô tả tình tiết thể hiện một sự nghiên cứu tỉ mỉ trên từng lĩnh vực.

Dục vọng của kẻ chinh phục mở ra một thế giới viễn tưởng thực ra không có gì xa lạ: có zombie, có người thú, người máy, người ngoài hành tinh. Thế nhưng cách mô tả về zombie, nguyên tắc của người máy, dục vọng của người thú chân thật, kĩ càng làm cho tôi có cảm giác như đang được đọc một bộ truyện phiêu lưu viễn tưởng, mà ở đó tôi cùng theo bước nữ chính chiến đấu chống zombie, bị biến thành nửa người nửa thú, rồi yêu một nguyên soái loài người.

Nói thực đây là lần đầu tiên tôi đọc một câu chuyện mà 1/2 câu chuyện nam chính và nữ chính mới gặp nhau. Nửa đầu câu chuyện là cuộc phiêu lưu của nữ chính. Sống giữa một thế giới hỗn loạn và đẫm máu, chiến tranh liên miên. Cùng theo dấu chân của cô ấy gặp gỡ Thẩm Mặc Sơ-Vua Zombie, Minh Hoằng-người máy hiện đại nhất, cùng cô ấy đến từng chiến trường chiến đấu để rồi băn khoăn phân vân không biết thế nào là tình yêu. Trong câu chuyện đó, Đinh Mặc không dành nhiều đất để mô tả về tình yêu, về tâm tình. Câu chuyện nửa đầu đi theo thiên hướng chủ đạo của bạo lực, của chiến tranh. Nữ chính- Hứa Mộ Triền cũng không thể hiểu thế nào là yêu, càng không hề hiểu thế nào là thương. Sống giữa một xã hội rối ren, hỗn loạn, tình người cuối cùng cũng chỉ là thứ yếu. Tôi chợt nhớ đến lời của Ly Tâm trong Đạo Tình: “Tình yêu có là gì, sống chết mới là chuyện quan trọng”. Đại lục thay đổi, mọi người sống trong quá nhiều sự uy hiếp, họ thậm chí còn không thể được an toàn, vậy thì tình yêu có là gì. Cũng theo dòng truyện đó, tác giả không đi sâu về tình yêu, nam chính cũng chẳng mấy khi được nhắc đến.

Cho đến tận gần nừa truyện, nam chính vẫn chỉ được biết đến là nguyên soái của loài người- vang danh khắp nơi. Nữ chính cũng biết đến tên tuổi của anh, nhưng hoàn toàn chẳng hề gặp gỡ. Thế nên lúc đầu đọc tôi cũng hơi phân vân vì không rõ có phải mình nhầm không.

Mộ Triền-nữ chính của câu chuyện này là một cô gái chủ động, cô ấy không hiểu tình yêu là gì nhưng cô ấy có tình nghĩa. Cô ấy tài giỏi. Cô ấy là chiến thần bất bại của tộc thú. Thông qua từng dòng văn-Mộ Triền hiện lên là người con gái mạnh mẽ thậm chí còn có phần thú tính.

Nam chính của câu chuyện-nói thật sau khi đọc xong anh đã trở thành một trong những anh chàng quân nhân trong ngôn tình tôi thích nhất. Nửa đầu hiện lên mờ nhạt, nửa sau thực ra anh cũng không được xuất hiện nhiều. Thậm chí tôi còn hoài nghi anh có phải nhân vật chính không. Nhưng cuối cùng mọi nghi ngờ của tôi cũng được khai thông. Anh không chỉ là nhân vật chính mà còn là nhân vật vô cùng ấn tượng. Tuy xuất hiện muộn và ít nhưng anh đã chứng minh một điều: anh vô cùng quan trọng cho câu chuyện này. Một nguyên soái mang trong mình trách nhiệm nặng nề của loài người, ấy vậy mà tôi đã bật cười ở những hành động vô cùng trẻ con của anh. Anh lén lút hôn Mộ Triền khi cô ngủ, lén lút ôm cô. Thế nhưng khi anh còn đang băn khoăn tại sao anh làm vậy, Mộ Triền lại bị cướp mất. Để rồi sau khi tỉnh lại sau nửa năm hôn mê, anh mới hoàn toàn bừng tỉnh: Hóa ra đó là yêu.

“Mộ Triều, đừng sợ, có tôi ở đây, em sẽ không chết.”

“Một lần cầm tay, cả đời này em là của anh.”

Phải đến khi Cố Triệt chìm vào giấc ngủ say có lẽ rất khó tỉnh lại, Mộ Triền mới có thể chân chính nhận ra cảm xúc của bản thân. Đọc đoạn khi Cố Triệt ngủ say và tâm tình của Mộ Triền cùng cố gắng của cô khi đó tôi đã rất cảm động. Không dùng nhiều từ hoa mĩ, không phải bằng câu em yêu anh mà là

“Nếu ông trời muốn anh ngủ say, như vậy đất nước của anh, em sẽ thay anh gánh lấy.”

Cố Triệt là một nguyên soái tài giỏi lạnh lùng. Thế nhưng càng đọc về sau tôi càng thích anh, thích không phải bởi vì anh tài giỏi, là vị thần của cả loài người mà vì anh ngây ngô, ngốc nghếch, đến cả nắm tay cũng ngượng ngùng.

Đinh Mặc miêu tả chân thực, đến cả những cảnh abc cũng nói rất thực, rất thẳng. Thế nhưng chính cái rất thực, rất thẳng đấy khiến Cố Triệt càng đáng yêu hơn. Đầu óc tính toán đánh nhau dàn trận lại thầm thì tính toán 2h x 5 lần =)) . Nói thật đọc đoạn này tôi buồn cười chết đi được, cả đoạn anh thú nhận lần đầu không kinh nghiệm. Tôi nhớ đến Tề Mặc trong Đạo Tình, cũng bá đạo thế, cũng lạnh lùng như thế, cũng không biết tình yêu là gì.

Cảnh tình cảm trong truyện không nhiều nhưng khá đặc sắc, nhìn hai người như học sinh mà yêu nhau tôi cũng cảm thấy lãng mạn trào dâng trong lòng. Chiến tranh thì sao chứ, xung đột thì sao chứ. Hóa ra chiến tranh thì cứ chiến tranh, đẫm máu cứ đẫm máu và con người ta yêu nhau thì vẫn là yêu nhau.

Trong câu chuyện của Đinh Mặc-chủ nghĩa anh hùng được đề cao rất nhiều. Qua từng trận chiến, hàng vạn người thương vong. Thế nhưng qua nét bút của Đinh Mặc không hề có bi thương, không hề có sự đau xót, tất cả chỉ có khí thế, sự nhiệt tình, sự bùng nổ. Dù là Thẩm Mặc Sơ hay Minh Hoằng, họ đều là những anh hùng giữa thời loạn, hết mình để trả thù , để thực hiện lí tưởng. Tất cả đều được hiện lên rực rỡ dưới chủ nghĩa anh hùng bi tráng. Mà nổi bật trong đó là Cố Triệt- người nắm trong tay vận mệnh của loài người, một cái đầu đi trước suy tính cho toàn nhân loại.

Không đơn thuần là một bộ ngôn tình, Dục vọng kẻ chinh phục mở ra một thế giới phiêu lưu đẫm máu cũng tràn đầy khát khao, một thời tương lai mù mịt nhưng cũng đầy bi tráng. Ở đó con người cần chiến đấu, cần sinh tồn nhưng tình yêu cũng rất quan trọng.