Nêu cảm nhận của ánh chị về cảnh đợi tàu trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam

Có thể nói, cảnh đợi tàu trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam là 1 phân đoạn khiến người đọc có nhiều nghĩ suy và xúc cảm. Trong bài viết này, Hoatieu xin san sẻ tới độc giả bài văn mẫu xúc cảm chờ tàu trong Hai đứa trẻ để độc giả cảm nhận rõ hơn về phân đoạn này trong tác phẩm.

  • Top 6 bài văn mẫu phân tách Hai đứa trẻ của Thạch Lam
  • Top 5 bài phân tách tâm cảnh đối tượng Liên hay và ngắn gọn.

 

Dàn Ý Hai Đứa Trẻ - Thạch Lam

Nêu cảm nhận của ánh chị về cảnh đợi tàu trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam

  1. Mở bài:

Khẳng định: Mỗi tác phẩm nghệ thuật đều có những quang cảnh lạ mắt vào vai trò quan trọng trong việc trình bày chủ đề và ý nghĩ của tác phẩm.

Khái quát cảnh đợi tàu: Nếu Chữ người tử tù có cảnh cho chữ thì có nhẽ Hai đứa trẻ (tác phẩm điển hình của nhà văn truyện ngắn hoàn hảo – Thạch Lam) có cảnh 2 chị em ngồi đợi tàu.

2. Thân bài:

1. Hình ảnh đoàn tàu đi qua phố huyện.

Ánh sáng của ngọn đèn chiếu khắp nơi.

Tiếng còi béo và béo.

Tiếng tàu ồn ào.

Khi đoàn tàu đi qua, màn đêm bao trùm.

2. Cảnh chờ tàu

1. Người dân huyện:

Dù mệt nhưng mà vẫn đợi tàu tới.

Chờ bán, kiếm sống.

Chuyến tàu có mặt trên thị trường để người dân nơi đây mưu sinh.

Hy vọng và kì vọng.

b. Đối với chị em Liên:

Mệt lắm nhưng mà vẫn đợi.

An buồn ngủ lắm nhưng mà vẫn cố thức để đợi tàu.

Liên mang tâm cảnh của 1 đứa trẻ với những khao khát béo lao.

Cảnh kì vọng rất thật tâm.

C. Ý nghĩa của cảnh kì vọng:

Mọi người chờ tàu để bán hàng.

Chị em Liên chờ tàu để nhớ về những kỷ niệm Hà Nội, nghe mẹ căn dặn và có những chờ đợi, khao khát về 1 cuộc sống tốt đẹp hơn.

3. Kết luận:

Nhận xét chung nhất về cảnh đợi tàu của 2 chị em Liên và cá tính nghệ thuật nhưng Thạch Lam đã sử dụng để hình thành thành công cho cảnh quay: lối viết lãng mạn xen lẫn hiện thực, nghệ thuật mô tả nội tâm …
Liên hệ với chúng tôi và cho chúng tôi biết cảm nhận của bạn về quang cảnh đặc trưng ấy

Tác Giả - Tác Phẩm

Nguyễn Tường Lâm, tên khai sinh là Nguyễn Tường Vinh, sau đổi là Nguyễn Tường Lân, sinh ra tại Hà Nội, trong 1 gia bãi công chức xuất thân quan lại, nhưng mà tuổi thơ của ông gắn liền với quê mẹ ở huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương. Thạch Lam là thành viên của nhóm Tự lực văn đoàn. Thạch Lam là người nhẹ nhõm, tinh tế, điều này tác động rất nhiều tới các sáng tác của ông.

Nêu cảm nhận của ánh chị về cảnh đợi tàu trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam

Thành công béo nhất của Thạch Lam là ở thể loại truyện ngắn. Truyện ngắn của Thạch Lam thường ko có tình tiết nhưng chủ đạo khai thác toàn cầu nội tâm của con người với những xúc cảm mỏng manh, mơ hồ và những rung động nhẹ nhõm. Truyện ngắn của ông có giọng điệu như 1 bài thơ trữ tình buồn với văn phong trắng trong, giản dị trình bày tình yêu của nhà văn đối với con người và cảnh vật. Tác phẩm điển hình: Tập truyện ngắn “Ngọn gió đầu mùa”, “Nắng trong vườn”, “Sợi tóc”; tiểu thuyết “Ngày mới”; tiểu luận và phê bình “Theo dòng”; Bài văn “Hà Nội băm 6 phố phường”.

Tác phẩm “Hai đứa trẻ” là 1 trong những truyện ngắn rực rỡ của Thạch Lam, được in trong tập “Nắng trong vườn” (1938). Cũng như nhiều truyện ngắn khác của ông, “Hai đứa trẻ” có sự pha trộn giữa chất hiện thực và chất trữ tình lãng mạn. Tác phẩm vừa mang tính hiện thực cao vừa thấm đẫm trị giá nhân đạo thâm thúy. Qua truyện ngắn này, nhà văn trình bày niềm thông cảm thâm thúy, sự đồng cảm, thương xót vô biên đối với những con người nghèo đói, mong mỏi 1 sự đổi đời của họ. Cùng lúc, tác phẩm còn trình bày tài năng viết truyện ngắn bậc thầy của Thạch Lam. Đây là 1 truyện ngắn có tình tiết dễ dàng, thuộc thể loại truyện ngắn trữ tình với nhiều cốt truyện tưởng như nhỏ nhặt, bất nghĩa nhưng mà bản chất ấy là sự tuyển lựa, bố trí chặt chẽ để bộc bạch nỗi lòng. hiện trạng đối tượng. Qua ấy tác giả gửi gắm tình cảm của mình 1 cách bí ẩn, nhẹ nhõm nhưng mà ko kém phần thấm nhuần tư tưởng nhân đạo đáng quý.

Phân Tích Hai Đứa Trẻ

Loài người từ muôn thuở nay vẫn luôn sống trong khát khao và chờ đợi vào 1 điều gì ấy tươi sáng hơn dù trong bất cứ cảnh ngộ nào. Sống ở nơi phố huyện nghèo tăm tối, chị em Liên cũng như bao người dân phố huyện luôn “mong đợi điều gì ấy tươi sáng hơn cho cái nghèo hàng ngày của mình”. Đấy là lý do nhưng chị em Liên vẫn nỗ lực thức đêm coi chừng đoàn tàu đi qua vì đoàn tàu vừa đi qua nhưng mà đã đem lại cho họ 1 toàn cầu khác hẳn với ánh sáng của ngọn đèn cô Tí và ánh sáng trong phòng. Thành phầm của chị Sênh, ko dễ dàng là nghe theo lời mẹ dặn là có thể bán được thêm ít hàng vì “chỉ sắm bao diêm hay gói thuốc”. Chính vì vậy, Liên “dù buồn ngủ vẫn mở mắt, vẫn cố thức”, còn An thì “nằm xuống, mí mắt chùng xuống nhưng mà cô vẫn ko quên căn dặn“ Khi tàu tới, tôi sẽ đánh thức bạn ”.

Có nhẽ thành ra nhưng chuyến tàu được nhà văn mô tả kĩ càng theo trình tự thời kì, qua diễn biến tâm cảnh của 2 chị em Liên và An. Trời đã về khuya, Liên vẫn thao thức ko ngủ cho tới lúc “tiếng còi tàu nơi đâu, trong đêm khuya trải dài gió xa”. Liên hét lên: “Dậy đi An. Tàu tới rồi “Tàu chỉ ngừng lại 1 khi rồi đi vào đêm đen mênh mang như sao sa nhấp nhánh chợt bay ngang trời rồi vụt mất mang theo bao mong ước hoài bão về nơi ko biết nên người của 2 chị em Liên” vẫn nhìn chấm bé ngọn đèn xanh treo trên chuyến xe , xa xôi rồi khuất sau rặng tre ”.

Chuyến tàu đêm nay ko đông và kém sáng hơn mọi lúc, nhưng mà Liên vẫn “thầm lặng đi theo giấc mơ. Hà Nội xa, Hà Nội tươi vui. Con tàu như đã mang 1 toàn cầu khác đi qua 1 toàn cầu khác, đối với Liên, khác với ánh sáng rực của ngọn đèn Tím và ngọn lửa của bác Siêu .Đấy là hình ảnh Hà Nội trong ký ức tuổi thơ, Hà Nội của những kỷ niệm đẹp nhưng chị em Liên đã ngóng chờ xưa nay, dù chỉ trong giây lát ”theo dòng chảy của những giấc mơ ”. Phcửa ải chăng những kỉ niệm trắng trong thường in đậm và khắc sâu trong tâm hồn tuổi thơ như chiếc gối êm ro ta vào giấc ngủ yên ả dù hiện thực phũ phàng hay u ám.

Đã lâu ko xa Hà Nội, nhưng mà chị em Liên vẫn “nhớ mãi” những lần “ra bờ hồ uống nước lã xanh đỏ, ăn món ngon lạ mồm”. Họ nhớ rõ “1 vùng sáng nhấp nhánh” mặc dầu hiện thời với 2 cô, mùi phở của chú Siêu quyến rũ lắm, nhưng mà “xa xỉ quá, nhiều tiền 2 chị em ko bao giờ sắm được”. Tuy vậy, nó vẫn gợi cho tôi hương thơm của ngày xưa… Hình ảnh chuyến tàu đêm là 1 kỷ niệm đẹp của tuổi thơ tôi, 1 thời nhớ lại trong nhớ tiếc. Chuyến tàu càng sáng càng vui, Liên càng tinh thần được cuộc sống u tối, buồn tẻ và thầm lặng của phố huyện nghèo. Tàu đã đi, màn đêm vẫn “bao trùm”. Liên gối đầu lên tay, nhắm mắt nhắm mũi để “hình ảnh toàn cầu bao quanh nhòe đi trong mắt”. Đấy là khi cô cảm nhận thâm thúy nỗi buồn của kiếp người mỏi mòn chẳng thể chỉnh sửa, Liên “thấy mình sống giữa bao khoảng cách vô định như ngọn đèn bé của chị Tí chỉ soi sáng 1 vùng bé”. . Đấy là hình ảnh gây ấn tượng buồn và day dứt lúc nhỏ Liên cũng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ko chỉ buồn và nhớ tiếc, 2 chị em còn bồn chồn và vui tươi lúc con tàu trở về như “mong đợi 1 điều gì ấy tươi sáng hơn sẽ tới với cuộc sống nghèo đói thường nhật của họ”. Cuộc sống bao quanh Liên ngày nay thật tẻ nhạt, chuyến tàu từ Hà Nội như mang 1 chút toàn cầu khác qua phố huyện nghèo. Vì thế, lúc đoàn tàu quay quay về và “khuất sau rặng tre”, Liên vẫn “thầm lặng đi theo giấc mơ”. Chừng như Liên đang ủ ấp trong lòng 1 khát vọng đổi đời của ngày nay, nhưng mà vẫn còn ấy 1 tia chờ đợi và 1 ngày nào ấy cô có thể quay về cuộc sống tươi sáng của ngày xưa như lúc còn ở Hà Nội. Trong tâm hồn thơ ngây, non nớt và khổ thân của Liên, Hà Nội là thiên đàng trong mơ. Nhìn đoàn tàu càng khi càng xa, lòng Liên cứ rộn rã, xao xuyến, mắt Liên cứ chìm vào cõi mộng. Liên nghĩ về dĩ vãng, nghĩ về mai sau và ngày nay. Quá khứ tuổi thơ tươi sáng đã qua lâu, mai sau mịt mờ và mỏng manh, và ngày nay đầy bóng tối.

Nêu cảm nhận của ánh chị về cảnh đợi tàu trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam

Những hiện trạng tâm cảnh ấy thật mơ hồ, mỏng manh nhưng chỉ 1 tâm hồn mẫn cảm với trái tim nhân đức của Thạch Lam mới có thể phát hiện và trình bày được. Đối với chị em Liên, chuyến tàu trở về từ Hà Nội ko chỉ là kỷ niệm nhưng còn là hình ảnh của 1 mai sau tuy mơ hồ nhưng mà đẹp như mơ trong câu chuyện cổ tích thần kỳ. Nó như 1 ảo giác vụt lên rồi vụt tắt trong tâm cảnh nhớ tiếc của nhỏ Liên. Nhưng dẫu sao thì ấy vẫn là thú vui, là niềm xoa dịu xả stress hết những buồn tẻ, chán ngán của ngày nay để 2 chị em Liên đi vào giấc ngủ sau 1 ngày dài buồn bã.

Không ngoa, truyện Hai đứa trẻ quay quanh tâm cảnh bồn chồn, lo âu chờ tàu trong đêm của chị em Liên. Từ khi tiếng trống dập dồn, thời kì trôi đi theo dung mạo của những mảnh đời mục nát của phố huyện nghèo, người đọc chợt trông thấy trong tiếng hò reo “Dậy đi An. Tàu tới rồi” là nỗi niềm của nhà văn dành cho người nghèo. , những con người bé nhỏ như bị vùi dập trong cuộc sống chui rúc bất nghĩa trong xã hội cũ trước cách mệnh. Còn gì bi cảm hơn lúc thú vui, niềm xoa dịu và cả những mong ước, chờ đợi của họ mách nước Hà Nội 1 chuyến tàu đêm thoáng qua. Trang sách khép lại, nhưng mà tâm cảnh đợi tàu của chị em Liên cứ ám ảnh, day dứt trong tôi như nói thầm với Thạch Lam: thật đáng thương mới có những mảnh đời nhưng mà cũng thật cảm động. Cảm động và đáng bái phục biết bao lúc họ vẫn vượt qua mọi u tối, than vãn với thực tại để mong ước và chờ đợi, để ko đánh mất niềm tin vào cuộc sống với 1 chút ánh sáng ở mai sau. Ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác, Liên vẫn nỗ lực thức để chờ chuyến tàu là những quyết tâm vừa chi tiết vừa mơ hồ để thoát ra khỏi ngày nay. Niềm tin và khát vọng đó tuy mỏng manh nhưng mà trong lòng 2 đứa trẻ lại hết sức khẩn thiết. Qua ấy, ta trông thấy 1 tiếng khóc thổn thức trong lòng Thạch Lam. Cần phải chỉnh sửa toàn cầu ám muội này, để đem đến cho mọi người, đặc trưng là trẻ con 1 cuộc sống hạnh phúc. Phcửa ải chăng hình ảnh của 2 chị em Liên cũng là hình ảnh của 2 chị em Vinh (tên thuở bé của nhà văn Thạch Lam) vốn sống trên phố huyện nghèo nay đã hằn sâu vào dĩ vãng của anh.

Là 1 truyện ngắn ko có tình tiết, đặc trưng nhà văn chỉ đi sâu vào toàn cầu nội tâm của 2 đứa trẻ, những biến thái mơ hồ, mỏng manh trong tâm cảnh của 2 đứa trẻ nhưng mà đã được cảm nhận và trình bày. Nó tinh tế trong lối viết mềm mại, trắng trong, giàu hình ảnh và âm nhạc. Chỉ cần âm thanh “tiếng còi tàu vang trong đêm, vươn xa gió xa” cũng đủ để chúng ta tưởng tượng cô nhỏ Liên đang sống trong giấc mơ. Đấy là âm thanh của sự kì vọng và chờ đợi nhưng mà cũng là dư vang của sự nhớ tiếc. Đặc thù hình ảnh chuyến tàu đêm đi qua phố huyện vừa là niềm nhớ tiếc cho 1 dĩ vãng tươi sáng đã mất, vừa là niềm xoa dịu xoa dịu cho ngày nay nhưng mà cũng gợi lên 1 điều gì ấy tươi sáng trong mai sau. . Vì thế, chuyến tàu đêm được coi là “bức thư nhãn” của bài thơ trữ tình buồn này.

Đọc truyện ngắn “Hai đứa trẻ” ta có cảm giác như đang đọc 1 “bài thơ trữ tình buồn” bởi qua tâm cảnh chờ tàu của 2 chị em ta dễ dãi trông thấy 1 giọng trữ tình thầm kín, nhẹ nhõm. nhưng mà đã ăn sâu vào lòng người đọc.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin bổ ích khác trên phân mục Tài liệu của CNTA VN.