Truyện người chồng bí ẩn siêu quyền lực diệp du nhiên

Đánh giá: 8/10 từ 18704 lượt

Đọc truyện Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực Full.Văn Án :Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền LựcTruyện Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương. Ngôn tình đặc sắc. Đây là bộ cùng cốt bản gốc cực hay, lên chương nhiều đều mỗi ngày. Chúc cả nhà đọc truyện vui khỏe! Diệp Du Nhiên vuốt phẳng chiếc váy hai dây màu đỏ miễn cưỡng lắm mới dài tới bắp đùi của mình, dùng tay chải mái tóc xoăn dài để chắc chắn không bị rối, rồi mới sải đôi chân thon dài trắng như tuyết bước vào bên trong. Đến cửa phòng bao, người phục vụ thay cô mở cửa, dùng tay làm tư thế Huỳnh kính mời cô vào, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn người phục vụ một cái, môi đỏ hơi nhếch lên: “Cảm ơn anh.” Hài lòng nhìn người phục vụ đỏ mặt rời đi, Diệp Du Nhiên mới quay người bước vào phòng bao. Mắt ướt mơ màng hững hờ quét một vòng rồi dừng lại trên người chị họ Diệp Yến Nhi ngồi ở chính giữa, cô ta mặc chiếc váy trắng dài đến gối, tóc đen ngang lưng, đang khẽ nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nhìn dịu dàng xinh đẹp động lòng người. Tất nhiên, đây chỉ là cảm nhận của người ngoài. Bốn năm không gặp, cô ta vẫn dáng vẻ hoa sen trắng nhỏ bé thoát tục đó, không đúng, là hoa sen trắng già rồi. Người bên cạnh huých cánh tay Diệp Yến Nhi một cái, lúc này Diệp Yến Nhi mới nhìn ra cửa. “Du Nhiên, cuối cùng em đã đến, đã bàn nhau là mở tiệc tẩy trần cho em, chị còn tưởng em không tới chứ.” Diệp Yến Nhi ra vẻ thân mật đi tới kéo tay cô, vừa nói được nửa câu đã ra vẻ ngạc nhiên che miệng kêu lên một tiếng sợ hãi: “Trời… sao em lại ăn mặc như thế này?” Diệp Du Nhiên vén tóc, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng trên mặt lại mỉm cười quyến rũ: “Chị không thích tôi mặc như vậy sao? Cũng phải, hàng ngày chị ở công ty của ông nội, toàn người ăn mặc đoan trang, đâu có thấy kiểu ăn mặc này.”

Vì duy trì hình tượng nữ thần của mình, Diệp Yến Nhi luôn ăn mặc đứng đắn đoan trang, Diệp Du Nhiên nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô ta, không nói gì, hất cằm quay người đi về góc không có người.

“Tiền đền cái bình rượu, cũng mượn của bạn anh sao? Như vậy có làm phiền người ta lắm không…” Diệp Du Nhiên nhắc đến chuyện đó, đầu cô tự giác cúi thấp xuống.Mộ Tấn Dương cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cô, khẽ cười: “Hình như cũng hơi làm phiền cậu ta thật, để bữa khác anh trả xe cho nó vậy.”“Tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Cô không có ý muốn xen vào chuyện riêng của anh, dù gì thì đó cũng là bạn anh.Mộ Tấn Dương không nói thêm nữa, trong xe lại trở lại yên tĩnh, không bao lâu sau đã đến cửa biệt thự nhà họ Diệp.“Cô hai đã về rồi.”Bảo vệ tinh mắt nhìn thấy Diệp Du Nhiên từ chiếc Rolls-Royce bước ra, vội vàng tiến lên nghênh đón.Mặt Diệp Du Nhiên vô cảm nhìn bảo vệ, cô vòng tay mình vào tay Mộ Tấn Dương bước vào cửa nhà.Bên trong đại sảnh, người nhà họ Diệp đều có mặt.Diệp Du Nhiên lập tức đi đến trước mặt Diệp Thành: “Ông nội.”Diệp Thành đang chú ý nghe Diệp Nguyên Minh nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn qua Diệp Du Nhiên: “Ừ.”Đột nhiên, khi ánh mắt của ông lướt qua đến Mộ Tấn Dương đang đứng bên cạnh Diệp Du Nhiên, mặt ông biến sắc.Diệp Du Nhiên liền kịp lên tiếng giới thiệu trước khi mặt ông biến sắc: “Ông nội, đây là Tấn Dương.”“Ông nội.” Mộ Tấn Dương tiến lên một bước, lễ phép cúi chào: “Con là Mộ Tấn Dương, đến giờ mới có dịp đến chào hỏi ông, mong ông thông cảm.”Người thanh niên tuấn tú với thái độ khiêm tốn lễ phép đứng trước mặt Diệp Thành, điều đó cũng khiến cho ông cảm thấy trên người người thanh niên này toát lên khí chất phi phàm, nhớ đến Diệp Yến Nhi đã từng nói với ông thông tin liên quan đến Mộ Tấn Dương, ông bất giác nhíu mày.“Đến rồi thì ngồi đi.” Diệp Thành thu lại tầm nhìn, hiển nhiên là ông không để tâm đến Mộ Tấn Dương.Diệp Du Nhiên mím môi, đáy mắt cô khẽ thoáng qua vẻ khinh miệt.Cô sớm đã đoán được tình huống này, Diệp Thành vốn dĩ không quan tâm cô, nay ông chịu xã giao với Mộ Tấn Dương đã coi như là tốt lắm rồi.Diệp Du Nhiên theo Mộ Tấn Dương đi qua phía bên kia ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống thì đã nghe Diệp Thành lên tiếng giận dữ: “Không chịu ở nhà mình thì đã đành rồi, ngay cả đến những lễ nghi cũng quên hết sao! Đến cả người lớn trong nhà cũng không biết chào hỏi à!”Sắc mặt Diệp Du Nhiên thay đổi, cô thật sự rất muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng cô không thể.Cô ấn tay Mộ Tấn Dương đang chuẩn bị đứng dậy ra ý ngăn cản, một mình cô đứng dậy, mặt vô cảm đi đến trước mặt những người còn lại, giọng nói lạnh nhạt: “Chào chú, thím, bà nội, chị họ.”Những người này đều coi cô như cái đinh trong mắt, giờ cô đến chào với gương mặt vô cảm, trong lòng càng không thoải mái.“Du Nhiên lâu lâu mới về nhà, ông nội đừng tức giận mà.” Diệp Yến Nhi lập tức đứng dậy làm người giảng hòa, rót ly nước trà nịnh Diệp Thành.Diệp Thành đón lấy ly trà, sắc mặt quả nhiên dễ chịu hơn chút, trong lòng Diệp Du Nhiên cười khinh, nhưng ngoài mặt cô để lộ ra vẻ mặt ôn hòa: “Vậy sau này con sẽ thường xuyên về nhà ở.”“Vốn dĩ nên thường về nhà ở, cô hai nhà họ Diệp một mình thường xuyên ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa, nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nhà họ Diệp chúng ta khắt khe với con!”Diệp Du Nhiên biết người nhà họ Diệp không ai thật lòng muốn cô dọn về ở, cho nên cô cố tình nói những lời này để chọc tức họ, kết quả là nghe khẩu khí mạnh mẽ của Diệp Thành, có vẻ như rất muốn cô dọn về ở.“Con cũng muốn dành nhiều thời gian cho ông, nhưng con là gái đã có chồng, sao có thể thường xuyên về ở được.” Diệp Du Nhiên nói tới đây dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương.Trong lòng Diệp Du Nhiên hiểu rất rõ nếu cô thật sự dọn về đây ở, có thể cô sẽ bị những người còn lại gặm đến xương cốt cũng không còn.“Con gái con nứa mà cứ suốt ngày mở miệng ra là ‘gả chồng’ còn ra thể thống gì, tối nay ở lại đi, sau này cũng vậy.”.



Page 2

Diệp Du Nhiên nghe những lời này của Diệp Thành cảm thấy có gì đó không ổn, cô vừa định lên tiếng thì lại nghe Diệp Thành nói tiếng: “Thật ngại quá, để cậu Mộ đây chứng kiến những chuyện không hay của gia đình, đứa cháu nhỏ này của tôi lâu nay ham chơi không hiểu chuyện, thời gian vừa rồi làm phiền cậu Mộ phải chăm sóc nó, sau này nếu có chuyện gì ở thành phố Vân Châu này cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng đừng ngại.”Câu nói của ông bất kể hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đều muốn nói Mộ Tấn Dương chỉ là người ngoài, thậm chí coi cuộc hôn nhân của anh và Diệp Du Nhiên chỉ là ‘ham chơi không hiểu chuyện’.Câu cuối cùng còn thêm vào hàm ý bố thí trong đó.Nói thẳng ra là muốn chia cắt hai người họ, đồng thời không được cho mọi người biết chuyện họ đã đăng ký kết hôn.Mộ Tấn Dương nghe vậy mặt như nửa muốn cười nửa không liếc nhìn Diệp Thành, thần thái vẫn bình thản, vẻ mặt tự tin, có vẻ như những lời ép người mà Diệp Thành vừa nói rất thẳng thắn, không hề vòng vo.Diệp Du Nhiên phút chốc đơ người tại chỗ, người lấy kết hôn để ra điều kiện với cô là Diệp Thành, giây phút này đây yêu cầu hai người ly hôn cũng là ông.Tay cô cuộn nắm tay lại thật mạnh, mạnh đến nỗi móng tay cô đâm vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay cô, nhưng cô không hề có cảm giác đau.Cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt không che giấu được lo lắng.Thời gian ở chung với Mộ Tấn Dương không lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được tính kiêu ngạo thanh cao của anh, bị Diệp Thành nói những lời ép người như vậy, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.Nhưng không thể ngờ được là Mộ Tấn Dương lại nở nụ cười tỏ vẻ yên tâm với cô.Diệp Du Nhiên từ từ cảm thấy yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành: “Ông nội nói đúng, con trước đây bướng bỉnh không hiểu chuyện, trước giờ vẫn đều là anh ấy chăm sóc con, từ giờ con sẽ tự kiểm điểm thay đổi khuyết điểm của mình, sẽ học cách làm người vợ tốt, cám ơn ông nội đã dạy bảo.”Diệp Thành nghe xong lời này, ông tức giận đến nổi mặt tái mét, tên ranh con hỗn xược không coi lời ông nói là gì, giờ đến cả cháu gái nhỏ cũng bỏ ngoài tai lời ông nói, thể diện ông còn để đâu được nữa.Hôm nay không cần biết như thế nào, cũng phải bắt Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương ly hôn.Diệp Thành nghiêm mặt đứng dậy: “Theo ông đến phòng làm việc!”Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng dáng Diệp Thành biến mất ở ngã rẻ chỗ cầu thang, cô tiến đến gần Mộ Tấn Dương: “Anh đợi tội một chút, tôi sẽ quay trở lại ngay.”Mộ Tấn Dương im lặng nhìn cô, như có chút không yên tâm, khẩu khí có chút khác thường: “Vậy em nhanh lên, giờ đã quá giờ cơm tối thường ngày của tôi rồi, tôi hơi đói.”Diệp Du Nhiên nghe hiểu được ý của anh, biết anh không quan tâm đến lời nói của Diệp Thành, khẽ cười, yên tâm đi lên lầu.Mà điều nực cười nhất là: hôm qua cô còn nói trước mặt Diệp Yến Nhi rằng đích thân Diệp Thành báo và nhắn cô về tham gia buổi họp mặt gia đình.Không ngờ tới là giờ lại trở thành tiệc chia rẽ.Cô không biết lý do vì sao Diệp Thành đột nhiên muốn cô và Mộ Tấn Dương ly hôn, nhưng theo như hiểu biết của cô đối với Diệp Thành thì chắc chắn ông có mục đích gì đó.“Ông nội.”Trong phòng làm việc, Diệp Thành đứng quay lưng về hướng cửa, Diệp Du Nhiên đi vào lên tiếng thưa ông.“Còn dám kêu ông là ông nội sao, đến cả lời của ông cũng không nghe rồi!” Diệp Thành giận đùng đùng quay người lại, nhìn có vẻ như ông bị Diệp Du Nhiên làm cho ông rất giận.Diệp Du Nhiên nhếch miệng cười, thất vọng và khiêu khích cô đều không muốn che dấu nữa, dù sao thì cô nói gì cũng là sai, ông nội chưa bao giờ thương cô, hay tin cô, vậy thì cô cần gì phải để ý đến ông.“Nếu như con nghe lời ông ly hôn với Tấn Dương, ông sẽ trả cổ phần của ba con cho con không?” Diệp Du Nhiên biết chắc ông sẽ không trả, nên cô cố ý hỏi như vậy..



Page 3

Cho dù cô và Mộ Tấn Dương thật sự có ly hôn thì cũng không phải do chịu sự uy hiếp của người khác, mà đó sẽ là kết quả thương lượng của cô và Mộ Tấn Dương.Nhưng vấn đề là, cô hình như…hoàn toàn không có ý định muốn ly hôn.Diệp Thành nghe vậy, vẻ tức giận trên mặt cũng từ từ dịu xuống, ông quan sát Diệp Du Nhiên kỹ hơn, lúc ông lên tiếng thì giọng nói của ông đã quay về vẻ uy nghiêm ban đầu: “Con có thật là muốn lấy lại cổ phần của ba con để lại cho con không?”Diệp Du Nhiên không biết Diệp Thành đang mưu tính gì, gật gật đầu: “Dạ.”“Ông cho con một cơ hội.” Diệp Thành tiến đến gần Diệp Du Nhiên, lúc này ông mới phát hiện ra mấy năm gần đây ông không mấy để ý đến đứa cháu gái nhỏ này, thực tế cô xinh đẹp hơn Diệp Yến Nhi một chút, chả trách Hoắc Tuấn Anh cứ nhớ đến cô.“Con phải gả cho Hoắc Tuấn Anh, ông sẽ kêu luật sư làm thủ tục trả cổ phần cho con.” Diệp Thành nhìn thẳng vào mắt Diệp Du Nhiên và chờ đợi đến phản ứng của cô.Mặc dù ngay từ đầu cô đã có tâm lý chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, nhưng khi nghe những lời ông vừa nói, trong lòng cô vẫn dấy lên cảm giác khó chịu lạ thường.“Ông muốn gả con cho Hoắc Tuấn Anh? Ông có biết anh ta là người như thế nào không?” Diệp Thành muốn cô gả cho loại rác rưởi như Hoắc Tuấn Anh, nói anh ta là rác rưởi vẫn còn nhẹ.Vết thương trên đầu của Diệp Du Nhiên âm ỉ đau, từ lúc bước vào đến bây giờ, Diệp Thành chỉ lo thuyết phục cô ly hôn với Mộ Tấn Dương, không hề để ý quan tâm hỏi han đến vết thương trên đầu của cô.“Danh tiếng của Hoắc Tuấn Anh đúng là hơi xấu chút, nhưng kết hôn rồi cậu ta sẽ tu tâm thôi, đàn ông đều như vậy cả, đâu có gì đáng phải lo ngại, thêm vào nữa là con gả cho Hoắc Tuấn Anh, hợp tác của chúng ta và nhà họ Hoắc sẽ càng bền vững hơn.”Hiếm khi Diệp Thành nói chuyện nhỏ nhẹ với cô, nhưng những lời ông nói ra so với lúc ông tức giận thì càng khiến cô tổn thương hơn.Diệp Du Nhiên lùi sau một bước, sắc mặt lạnh như băng nhìn Diệp Thành: “Ông được lợi gì từ nhà họ Hoắc, mà ông có thể đến cái thể diện già cũng không cần nữa, đi ép cháu gái của ông!”“Mày…” Diệp Thành bị Diệp Du Nhiên nói trúng tim đen, ông giận đến mặt ông tái mét nói không nên lời.“Không cần biết họ hứa cho ông những gì, sẽ không có chuyện con và Mộ Tấn Dương ly hôn! Cho dù đời này con phải sống cuộc sống của tên ăn mày, con cũng tuyệt đối không gả cho Hoắc Tuấn Anh!”Nói xong, Diệp Du Nhiên không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, mặt cô thoáng hiện lên vẻ câm phẫn: “Nếu ông muốn nhận được lợi ích từ nhà họ Hoắc, ông gả Diệp Yến Nhi qua nhà đó đi.”Nói xong cô xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, để lại Diệp Thành ở sau lưng lớn tiếng hét: “Diệp Du Nhiên, mày quay lại đây cho tao!”Diệp Du Nhiên không hề dừng bước, cô nghe được cũng giả vờ như không nghe thấy.Cô đã nhịn đủ rồi, Diệp Thành chưa bao giờ coi cô là người nhà họ Diệp, để mặc cho những người khác trong nhà bắt nạt cô, gây khó dễ cho cô.Nói đến nhà họ Hoắc thì cô nghĩ chắc bên đó đưa ra điều kiện rất hấp dẫn mới có thể khiến cho ông chịu gạt bỏ thể diện của mình để ép cô và Mộ Tấn Dương ly hôn.Chỉ là, hình như cũng không liên quan đến cô!Bọn họ muốn cô ly hôn thì cô càng không ly hôn!Diệp Du Nhiên cảm giác nỗi tức giận trong lòng đã dâng cao lên đến đỉnh đầu, cô bước nhanh xuống lầu, gần như là chạy xuống dưới.Mộ Tấn Dương im lặng ngồi trên sofa, mặt anh vẫn điềm tĩnh không có dáng vẻ gì là mất kiên nhẫn, nhìn thấy Diệp Du Nhiên đi xuống, anh liền đứng dậy, ánh mắt của anh quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như muốn xác định xem cô có vấn đề gì không.“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.” Diệp Du Nhiên đi đến chỗ Mộ Tấn Dương kéo tay anh, cô hiện tại thật sự rất muốn tức tốc quay về căn hộ nhỏ của mình.Biệt thự nhà họ Diệp tuy rộng lớn như vậy, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ.Mộ Tấn Dương đưa tay sờ sờ mặt cô, trên mặt anh thậm chí không hề có chút gì là thoải mái, nhưng Diệp Du Nhiên lại bị hành động này của anh làm cho cô yên tâm hơn.Nỗi tức giận lên đến đỉnh đầu sắp phun trào của cô gần như đã tĩnh lặng hơn rất nhiều..



Page 4

Nhìn hai người chuẩn bị rời đi, những người khác đang ngồi ở đó cũng liền đứng dậy.Diệp Thành đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống đại sảnh, hét lớn: “Chặn chúng nó lại!”Vừa dứt lời, lập tức mấy người vệ sỹ chạy đến bao vây lấy họ, có vẻ như đang chờ sẵn.Diệp Du Nhiên đã từng sống cùng Diệp Thành rất nhiều năm, đương nhiên hai người họ sẽ hiểu được phần nào đó tính cách đối phương, ông ta đã đoán trước Diệp Du Nhiên sẽ không dễ dàng gì mà bị thuyết phục, nên đã có chuẩn bị từ trước.Diệp Du Nhiên khá căng thẳng, quay qua nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt cô hiện lên nét kinh hoàng, tuy là bình thường cô luôn tỏ ra vẻ trời không sợ, đất không sợ, nhưng khi đối mặt với Diệp Thành, thật sự cô có chút sợ.Điều này có chút liên quan đến ký ức tuổi thơ của cô.“Không cần phải lo lắng.” Mộ Tấn Dương kéo cô vào lòng mình, giọng của anh cực kỳ bình tĩnh.Kỳ lạ là Diệp Du Nhiên lại yên lặng nghe lời anh.Đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời đến giờ, cô cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, hình như không còn cảm giác sợ nữa.“Tôi vẫn giữ câu nói lúc nãy, cậu Mộ đây muốn rời đi thì bây giờ vẫn có thể đi, tôi chẳng qua là muốn dạy dỗ đứa cháu gái của tôi mà thôi, không liên quan đến cậu.”Diệp Thành đi tới đại sảnh, sắc mặt bình thản ngồi lên ghế sofa, dường như ông đã nắm chắc Diệp Du Nhiên sẽ không có cách nào phản kháng lại ông.Giọng nói của Mộ Tấn Dương vang lên ở đại sảnh, tuy giọng nói không lớn lắm, nhưng lại có sức uy hiếp: “Nếu như cháu không đi thì sao?”Diệp Thành nghe vậy hơi sửng sốt, mặt ông tỏ vẻ khinh thường, giống như ông cho rằng Mộ Tấn Dương không biết tự lượng sức mình: “Chỉ vì một người phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ của mình, cậu Mộ nhớ suy nghĩ kỹ nhé, xem rốt cục thì có đáng hay không.”“Có đáng hay không, ăn thua ở cháu!” Mộ Tấn Dương vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, móc điện thoại ra: “Nếu như chuyện này đã không thể giải quyết theo cách nhẹ nhàng êm đẹp, vậy thì, chỉ còn cách báo cảnh sát.”“Ha ha…”Diệp Thành cười thành tiếng, vẻ khinh thường trong mắt ông càng hiện rõ hơn, ông nhìn Mộ Tấn Dương không khác gì nhìn con kiến bé xí: “Tôi vốn đánh giá rất cao thanh niên các cậu, có dũng khí, đối mặt với thất bại không hề sợ hãi.”“Cháu cũng rất khâm phục sự tự tin của ông Diệp.” Mộ Tấn Dương nói xong, liền đưa tay ấn vài nút trên điện thoại, sau đó đưa điện thoại sát tai nói: “Đang ở nhà họ Diệp, báo cảnh sát giùm tôi là được rồi.”Anh cất điện thoại vào túi trước sự chứng kiến của mọi người, trong suốt quá trình, anh không hề thay đổi sắc mặt, nhìn có vẻ cực kỳ tự tin.Với người đã từng lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió thương trường như Diệp Thành, lần này trong lòng cũng có chút bồn chồn: tên Mộ Tấn Dương này chắc không phải phía sau có chuyện gì đó không thể để người ta biết được chứ?Diệp Du Nhiên nhìn anh ta không có vẻ gì là sốt ruột, cô nhỏ tiếng nói với anh: “Anh gọi điện cho bạn anh chưa?”Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô, đáy mắt anh khẽ mỉm cười, vén sợi tóc trước trán của cô và nói : “Rồi.”“Thực sự rất xin lỗi, lẽ ra anh và bạn anh không đáng bị kéo vô chuyện này.” Từ lúc biết nhau đến giờ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Du Nhiên cảm thấy ngại với Mộ Tấn Dương.Hai người ở giữa đám đông vây quanh, nhưng lại trò chuyện như chốn không người, có vẻ như họ không hề lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.Diệp Thành có chút tức giận, nói thẳng với Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, cho con cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ con qua đây, con vẫn là cô hai của nhà họ Diệp, ông sẽ trả lại cổ phần mà ba con để lại cho con.”Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên chút mỉa mai: Diệp Thành, ông thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều coi trọng quyền thế địa vị như ông sao?“Con cũng không cần.”.



Page 5

Dứt lời, trong lòng Diệp Du Nhiên dâng lên cảm xúc vui sướng, mấy năm qua, cô đã đè nén rất nhiều uất ức của mình.“Mày…” Diệp Thành chỉ vào cô, một lúc lâu mới nói được một câu toàn vẹn: “Mày đến cả ba mày cũng mặc kệ à?”Diệp Du Nhiên vừa nghe nhắc đến ba cô, phút chốc bần thần.Diệp Thành nhìn thấy sự thay đổi của cô, biết rằng mình đã nói trúng điểm yếu của cô, nên tiếp tục nói: “Chỉ cần con nghe lời, ông sẽ cho con biết trại giam mà ba con đang ở, bị phạt tù bao lâu, và khi nào được thả ra.”Trong ký ức tuổi thơ mỏng manh của Diệp Du Nhiên, duy nhất thời điểm nhiều màu sắc để cô phải hoài niệm, đó chính là những giây phút bên ba cô.Ba của cô chính là điểm yếu của cô.Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Tấn Dương, tay cuộn thành nắm đấm: “Anh…”Chỉ hai chữ ‘Đi thôi’cho dù cô không nói ra được thành lời, nhưng Mộ Tấn Dương vẫn hiểu được ý của cô.Cô có thể không cần lấy cổ phần, nhưng cô rất muốn biết ba của cô bị giam ở nhà tù nào, và còn bao lâu nữa được thả ra, cô thật sự, thật sự rất nhớ ba mình.Khát vọng tình thân ruột thịt trong người cô đã chiến thắng tình cảm mới chớm nở với Mộ Tấn Dương.Đới với cô mà nói thì ba là người quan trọng nhất.Diệp Du Nhiên cắn răng, cụp mắt xuống, đưa tay lên chuẩn bị rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh.Nhưng Mộ Tấn Dương mạnh hơn, anh giữ chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn như vực sâu hun hút: “Diệp Du Nhiên, em dám buông tay tôi thử xem!”“Ba đối với tôi rất quan trọng, rất quan trọng…”Cô lặp lại từ ‘rất quan trọng’ nhiều lần, ý muốn nói cho Mộ Tấn Dương biết đây chính là lý do cô không thể không ở lại.“Nếu tôi có thể giúp được em thì sao?” Mộ Tấn Dương nhỏ tiếng nói vào tai cô: “Nếu như tôi có thể giúp em điều tra ra ba em ở nhà tù nào …”Diệp Du Nhiên mở to mắt nhìn anh, thể hiện điều anh vừa nói thật khó tin.“Ngay từ đầu em đã tìm đến tôi và còn đi đăng ký kết hôn với tôi, có dũng khí trao cả đời em cho tôi, thì bây giờ, em vẫn có thể tin tưởng tôi.”Giọng nói của Mộ Tấn Dương mang theo hơi hướng mê hoặc.Ánh mắt Diệp Du Nhiên thoáng qua chút mâu thuẫn lẫn lộn, tin tưởng anh sao?Diệp Thành nhìn tình hình có vẻ không ổn lắm, liền nói: “Du Nhiên, con từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chẳng lẽ con bây giờ lại hồ đồ đi tin một thằng nghèo mạt với hai bàn tay trắng sao?”Diệp Du Nhiên liếc nhìn Diệp Thành rồi cười nói: “So với ông, con thà tin tưởng anh ấy còn hơn.”Đúng vậy, so với Diệp Thành, cô thà tin tưởng Mộ Tấn Dương còn hơn.Ngay thời điểm này, tiếng còi cảnh sát từ ngoài cổng chính vang lên.Sắc mặt Diệp Thành tái mét, ông nghi ngờ xoay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, ông rõ ràng đã chủ động đánh tiếng báo trước, tại sao lại …Diệp Du Nhiên cũng có chút ngạc nhiên.Tại thành phố Vân Châu, nhà họ Huỳnh, họ Hoắc, họ Diệp là ba gia tộc quyền lực nhất ở thành phố này, hầu như không ai dám đắc tội, không ngờ rằng bạn của Mộ Tấn Dương lại thật sự đã báo cảnh sát giùm anh…“Thưa ông Diệp, không biết bây giờ có phải chúng cháu có thể rời khỏi được chưa?” Mộ Tấn Dương xoay đầu nhìn Diệp Thành, sắc mặt anh vẫn bình thản như lúc anh mới bước vào.Giống như ngay từ đầu anh đã biết được kết quả sẽ như vậy.“Cho hỏi phải ông Diệp không? Chúng tôi nhận được tin báo nơi đây có xảy ra tranh chấp…”Cảnh sát nghiêm trang bước vào..



Page 6

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi …” Diệp Thành rặn ra nụ cười tiến về phía cảnh sát, một tay đưa ra sau lưng phất phất tay ra hiệu, đám vệ sỹ hiểu ý cũng nhanh chóng tản ra.Cảnh sát nghi ngờ nhìn qua đám vệ sỹ đang nhanh chóng tản ra, lại nhìn kỹ hơn nữa phát hiện Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên đang đứng ở giữa đám đông, rồi lại nhìn sang Diệp Thành tỏ vẻ không tin tưởng lắm.Mộ Tấn Dương bước lên trên, lịch sự lễ phép cảm tạ: “Cám ơn anh cảnh sát, vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm, vợ của tôi là cháu gái của ông Diệp, sao lại có thể động tay đánh người được, vừa rồi là ông Diệp có chút tức giận, nên tôi sợ lỡ như có chuyện gì không hay.”Lời Mộ Tấn Dương nói ra như thánh chỉ, cảnh sát ban đầu cũng tỏ vẻ không tin lắm, nhưng kết quả sau khi nghe anh nói xong liền thay đổi thái độ: “Nếu đã như vậy, vậy thì mọi người giải tán thôi.”Sau đó, còn đặc biệt quan tâm xoay qua hỏi Mộ Tấn Dương: “Cậu Mộ bây giờ đã chuẩn bị về nhà chưa?”Diệp Du Nhiên ngạc nhiên, xoay qua nhìn Mộ Tấn Dương: từ lúc nào cảnh sát biết anh họ Mộ vậy?Mộ Tấn Dương hiểu ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của cô, nhỏ tiếng giải thích: “Bạn của tôi lấy tên tôi báo cảnh sát.”Diệp Du Nhiên bán tin bán nghi gật gật đầu.Mộ Tấn Dương xoay qua nhìn Diệp Thành, ánh mắt anh thoáng hiện lên đắc chí, rồi nắm tay Diệp Du Nhiên nhanh chân đi ra ngoài.Diệp Thành đợi mọi người rời đi hết, tức giận đập phá rất nhiều đồ.Vốn là kế hoạch mọi chuyện không hề có sơ hở, không ai ngờ rằng thằng ranh nghèo xác sơ đó lại báo cảnh sát.“Ông nội, ông bớt giận.” Diệp Yến Nhi tiến lên phía trước dìu Diệp Thành ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an ông: “Cái tên Mộ Tấn Dương đó chẳng qua là gặp may thôi, Du Nhiên chẳng qua là nhất thời bị anh ta lừa thôi, rồi từ từ em nó sẽ hiểu được khổ tâm của ông.”“Hiểu? Nó mà hiểu thì sao còn theo thằng nhà nghèo rời đi! Ông gả cho Hoắc Tuấn Anh là đã cảm thấy may phước cho nó rồi!” Diệp Thành nhắc đến Diệp Du Nhiên càng giận hơn.Diệp Yến Nhi vừa vuốt vuốt lưng Diệp Thành trấn an ông, vừa lên tiếng khuyên: “Lai lịch Mộ Tấn Dương kia có phải là có vấn đề gì mà mình không biết không, chứ không thì sao anh ta có thể gọi điện thoại nhờ người gọi cảnh sát đến được?”Diệp Yến Nhi đã làm việc ở tập đoàn Diệp Thị được hai ba năm, tiếp xúc toàn là nhân viên cấp cao của công ty, trực giác của cô nói cho cô biết, Mộ Tấn Dương này có thể không hề đơn giản.Diệp Thành bình tĩnh hơn, cả đời này của ông rất ít khi nhìn sai chuyện gì, trải qua chuyện lần này, ông cũng cảm giác Mộ Tấn Dương này có thể không hề đơn giản.Diệp Thành căn dặn cô: “Nếu vậy thì con thử đi điều tra xem.”“Dạ, con sẽ không làm cho ông thất vọng đâu ạ.”Diệp Yến Nhi ngoan ngoãn trả lời, tay vẫn vỗ lưng Diệp Thành, nhưng tư tưởng của cô thì đã phiêu bạc đi rất xa.Người mà đến cả cô cũng không thèm để ý đến, nhưng lại đối xử với Diệp Du Nhiên tốt như vậy, nhất định có vấn đề.Cho dù Mộ Tấn Dương thật sự thích Diệp Du Nhiên đi nữa, cô cũng sẽ tìm cách chia rẽ bọn họ, Diệp Du Nhiên sao xứng đáng được hạnh phúc được!Trên đường về nhà, hai người đều không nói gì với nhau.Diệp Du Nhiên dựa người vào cửa kính xe, đèn đường từ bên ngoài cửa rọi vào chiếu lên gương mặt hơi tái của cô, nhìn có vẻ cô rất mệt mỏi.Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ tập trung lái xe, đến dưới lầu chung cư, hai người lần lượt xuống xe.Cho đến khi vào nhà rồi, Diệp Du Nhiên ngồi trên sô pha, nhìn cô giống như người bị mất hồn.Những hành động của cô không thoát khỏi ánh mắt của Mộ Tấn Dương, anh thay đồ xong đi ra, thấy cô vẫn còn ngồi như người mất hồn trên sofa không động đậy, anh bèn đi đến ngồi đối diện cô.“Cơm tối vẫn chưa ăn, em muốn ăn gì?”.



Page 7

Giọng của anh nhẹ nhàng ôn hòa, giống như anh không bao giờ biết nổi giận là gì.Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn anh, mắt cô lộ rõ vẻ hoang mang và bất lực: “Tôi muốn ăn thịt bò xào hành, phải thật cay vào.”“Em bây giờ không thể ăn đồ cay.” Anh đưa tay vuốt nhẹ chỗ băng bó trên đầu cô: “Vì vết thương trên đầu em vẫn chưa lành, em phải đợi đến khi khỏe hẳn rồi mới được ăn.”“Dạ, vậy ăn gì cũng được.” Diệp Du Nhiên co chân lên, đặt cằm vào giữa hai đầu gối, thân hình gầy gò của cô cuộn thành một hình tròn.Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua, như hiểu được điều gì, đưa tay kéo cô đứng dậy: “Bây giờ tôi làm cơm, em qua đây phụ tôi, như vậy chúng ta mới có thể được ăn sớm hơn.”Diệp Du Nhiên gật đầu: “Dạ.”Hai người đi vào bếp.Mộ Tấn Dương kêu Diệp Du Nhiên lấy rau thì cô lấy rau, kêu cô lấy đĩa thì cô đi lấy đĩa.Hoàn toàn là kêu cái gì làm đúng cái đó.Mộ Tấn Dương nhìn cô vẫn như người mất hồn, giọng nhẹ nhàng nói: “Đưa cho tôi cái đĩa, rửa sạch, lấy khăn lau khô.”“Dạ.” Diệp Du Nhiên dạ một tiếng, rồi nhón chân lấy cái đĩa trên kệ tủ.Mộ Tấn Dương cắt xong quả cà rốt, nhìn thấy cô đang nhón chân khó khăn để lấy đĩa, anh tiến lên phía trước đến sau lưng cô, đưa tay lấy đĩa.Sau đó đến tay cô: “Rửa sạch cho tôi.”Diệp Du Nhiên gật đầu, đưa tay đón lấy đĩa từ tay anh.Mộ Tấn Dương giật cánh tay lại, ánh mắt sâu thẩm của anh hiện lên chút tinh nghịch: “Em đến hôn tôi một cái, tôi sẽ đưa cho em.”“Anh…” Diệp Du Nhiên hơi sửng sốt, sau đó híp mắt, giơ chân đạp thật mạnh vào chân anh: “Được thôi, hôn anh nè.”Mộ Tấn Dương đau điếng khẽ rên, tay đang cầm đĩa liền buông ra, một tay chống lên kệ tủ sau lưng cô, nghiêng đầu cắn vào môi cô.Mộ Tấn Dương nấu hai món xào và một món canh, đều rất thanh đạm, nhưng lại lâu hơn thường ngày gấp đôi thời gian.Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.Mộ Tấn Dương thật sự có chút đói, thường ngày anh ăn uống rất đúng giờ, hôm nay đã trễ lắm rồi.“Nếm thử món này.” Mộ Tấn Dương đột nhiên gắp miếng cà rốt cho vào chén của cô.Diệp Du Nhiên đến cả nhìn cũng không nhìn đã bỏ vô miệng, sau đó ‘phụt’ một tiếng cô nôn ra lại, trừng mắt nhìn Mộ Tấn Dương: “Sao anh gắp cà rốt cho tôi!”Cô ghét nhất cà rốt.Mộ Tấn Dương lắc lắc đầu: “Ăn cà rốt rất tốt cho mắt.”“Mắt của tôi khỏe lắm.” Diệp Du Nhiên khẽ bĩu môi, sau đó tiếp tục ăn cơm.Nhưng lần này ăn nhanh hơn chút, cũng nhiều hơn chút.Cơm nước xong, Mộ Tấn Dương không để cô rửa chén, bắt cô đi tắm trước.Ba mươi phút sau, Diệp Du Nhiên tắm xong bước ra, cũng vừa đúng lúc Mộ Tấn Dương tắt đèn nhà bếp đi vào.Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy căn nhà bị làm thông hết như vậy có vẻ như rất bất tiện, có chỗ nào đó kỳ kỳ.Mà người tự ý thay đổi nhà cô không ai khác chính là người đang từ phòng bếp đi vào kia.Nửa đêm, Mộ Tấn Dương bị tiếng khóc của Diệp Du Nhiên làm thức giấc.Ban đầu chỉ là một hai tiếng nấc nhỏ, sau càng lúc càng nghiêm trọng, khóc nức nở thành tiếng..



Page 8

Mộ Tấn Dương vừa định đưa tay mở đèn, nửa chừng thì anh ngưng lại, rút tay về, như sực nhớ ra điều gì.“Diệp Du Nhiên.” Anh đưa tay vỗ vỗ vai cô.Hai người ngủ chung giường đã lâu, và trên thực tế cũng chỉ đơn thuần đắp chăn và ngủ, ngoài ra không làm gì khác, ngoại trừ đêm hôm trước là do anh cố ý chọc cô, bắt cô phải dùng tay giải quyết giùm anh.Diệp Du Nhiên vẫn còn khóc, Mộ Tấn Dương đành phải dùng sức lay cô, vô tình làm đau vết thương trên đầu cô, khiến cho cô đau quá tỉnh dậy.Diệp Du Nhiên đã ngừng khóc, trong phòng tối đen như mực, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bên cạnh đang có cặp mắt đang nhìn cô.Cô kéo kéo chăn, đổi qua tư thế khác để không trúng vết thương của mình, miệng nói: “Xin lỗi đã làm anh tỉnh giấc.”Giọng nói bình thản không cảm xúc gì của Mộ Tấn Dương vang lên trong bóng tối: “Thật không giống em chút nào, hở cái là xin lỗi, yếu đuối như con thỏ đế.”Diệp Du Nhiên bị anh nói mình nhát như thỏ đế mà vẫn không lên tiếng phản kháng, yên lặng giống như đã ngủ rồi.Mộ Tấn Dương lên tiếng đập tan không gian yên tĩnh: “Nếu như em đã không tin tôi, vậy tại sao lại đồng ý đi theo tôi.”“Tôi không phải không tin anh.”Cô chỉ là không tin Mộ Tấn Dương có thể điều tra ra nhà tù của ba cô đang ở, trong khi nhà họ Diệp cố tình che giấu thông tin sự việc.“Vậy tại sao em không nói gì cho tôi biết hết.” Mộ Tấn Dương đã nói trúng bí mật trong tim của cô, Diệp Du Nhiên không cách nào phản bác được.Mộ Tấn Dương hơi nắm nắm tay mình lại, đợi cô trả lời.Diệp Du Nhiên cắn chặt môi mình trong bóng đêm, chuyện liên quan đến ba cô, cô chưa bao giờ kể với ai.Cũng có thể là do bóng tối khiến cho con người yếu ớt hơn, cho nên cô cũng khát vọng muốn bộc lộ ra hết.Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ba của tôi là người rất dịu dàng, tôi vẫn không tin ba sẽ làm những chuyện đó, với lại ba rất yêu mẹ, tuy là tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ.”Giọng hơi khàn khàn tan vỡ trong bóng tối, trong lời nói đó thoáng chút yếu đuối không được che đậy.Không biết có phải là do bị tâm trạng của Diệp Du Nhiên ảnh hưởng hay không, hoặc cũng có thể là do đề tài này hơi nặng nề, giọng nói của Mộ Tấn Dương có chút dè chừng không khác gì Diệp Du Nhiên: “Ba em phạm tội gì?”“Vô ý làm chết người.”Diệp Du Nhiên chỉ đơn giản dùng vài từ để trả lời, nhưng trong ký ức còn sót lại của cô, những người khác có vô vàn lời giải thích về chuyện ba cô vào tù.“Bọn họ nói ba tôi nổi dục vong, muốn có hành động khiếm nhã với cô kia, nhưng kết quả bị cô đó phản kháng, trong lúc giằng cô với ba tôi, cô ta bị té chết…”Diệp Du Nhiên ngừng giây lát, rồi khó khăn lắm mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng ba tôi yêu mẹ tôi lắm, tính của ba cũng rất ôn hòa, ông không bao giờ làm những chuyện như vậy…”“Năm đó em mấy tuổi?”“Chín tuổi.” Bởi vì còn quá nhỏ tuổi, cho nên cô không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba bị cảnh sát đưa đi.Bao nhiêu năm qua đi, cô chỉ trông mong được gặp lại ba cô, còn về vấn đề kháng án, cô chưa từng nghĩ tới.Thật lâu sau đó, giộng của Mộ Tấn Dương lại vang lên: “Lúc đó em chỉ mới chín tuổi, sao em có thể khẳng định kết quả phán đoán của tòa là sai?”Giọng Diệp Du Nhiên cực kỳ khẳng định: “Tôi tin tưởng ba.”Sau đó, hai người không nói gì nữa..



Page 9

Có thế là do bí mật đè giấu trong lòng quá lâu nay đã được tuôn ra, Diệp Du Nhiên nằm trên giường, ngửi mùi quen thuộc của người đàn ông bên cạnh, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.Nhưng mà, trong lúc này, Mộ Tấn Dương lại xoay người xuống giường, tay cầm điện thoại đi đến chỗ xa giường nhất, nhấn số gọi.“Chuyện trước đây của Diệp Chí điều tra một lần nữa, tôi nghi ngờ những chuyện trước đây là có người cố ý sắp đặt…”Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, trong phòng đã trống trơn.Cửa sổ đã được mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào, màn cửa bay phất phơ theo gió.Cô từ trên giường ngồi dậy, chân vừa chạm xuống mặt đất thì điện thoại đã vang lên.Là điện thoại của Mộ Tấn Dương.Giọng nói ân cần cẩn thận dặn dò của anh phát ra từ điện thoại: “Bữa sáng trên bàn chắc cũng đã nguội rồi, em cho vô lò vi sóng làm nóng lại rồi hãy ăn.”Đầu dây bên kia của điện thoại có vài tiếng tạp âm nhỏ giống như tiếng lật giấy tờ.Diệp Du Nhiên đoán anh đang ở trong văn phòng.Cô đi đến trước bàn ăn, trên bàn quả thật có sẵn bữa ăn sáng do Mộ Tấn Dương chuẩn bị cho cô, khóe môi cô bất giác hiện ra nụ cười, giọng cũng nhẹ nhàng thánh thót: “Vâng, anh đang bận à?”Đầu dây bên kia tĩnh lặng vài giây, sau đó giọng của Mộ Tấn Dương mới vang lên: “Ừ, đang làm việc.”Đang làm việc sao.Diệp Du Nhiên đổi qua tay khác cầm điện thoại, lên tiếng hỏi câu mà Mộ Tấn Dương không ngờ cô sẽ hỏi: “Anh làm việc ở đâu vậy?”Lại tiếng lật hồ sơ vang lên từ đầu dây bên kia rồi lại ngưng: “Một công ty nhỏ thôi, nhưng mà, lương đủ để nuôi em không thành vấn đề.”“…” Ý của cô đương nhiên không phải như vậy, cô chỉ là tò mò nên hỏi cho biết thôi.“Anh làm việc đi, tôi cúp máy đây.”Diệp Du Nhiên cúp máy, nhưng cảm giác nhịp tim trong lòng đang nhảy loạn nhịp, cô đâu phải không có tay chân, ai thèm anh nuôi, đúng là đồ thần kinh!Cô lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua tại biệt thự nhà họ Diệp.Lúc bị vệ sỹ bao vây, Mộ Tấn Dương nắm tay cô, sắc mặt anh rất bình thản, vẻ mặt kiên định vững vàng.Cô nhận ra được: Mộ Tấn Dương thật sự không giống những người đàn ông khác, anh rất tự tin, rất nhanh trí, bình tĩnh khiến cho người khác bất giác tin tưởng anh.Anh không chỉ một lần đã thể hiện chứng tỏ cho cô thấy anh muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.Bây giờ nghĩ lại, cùng Mộ Tấn Dương đi hết quãng đời còn lại hình như không còn là chuyện khiến cho cô khó chịu như trước đây nữa.Chỉ là, Mộ Tấn Dương càng tốt với cô, càng khiến cho cô có cảm giác tội lỗi.Anh đối xử với cô rất tốt, tận tình chu đáo, việc gì cũng rất chu toàn.Hoàn hảo đến mức khiến cho cô cảm thấy hơi kỳ lạ.Diệp Du Nhiên vừa suy nghĩ, vừa rửa mặt, bất cẩn đụng trúng vết thương trên đầu.Cảm giác đau đớn làm cho cô tỉnh lại.Cô đột nhiên đích nhớ đến tối hôm qua, cô thật sự đã đoạn tuyệt với ông nội.Lúc cô mới về nước, Diệp Yến Nhi đã thông đồng với Hoắc Tuấn Anh muốn hại cô, bây giờ Diệp Thành vì muốn củng cố quan hệ hợp tác làm ăn với nhà họ Hoắc nên đẩy cô vào hang cọp.Nhà họ Diệp vốn không có chỗ dành cho cô, đã vậy thì cô càng không cần phải quay về.Nhưng mà, cổ phần công ty không thể dễ dàng cho qua được.Còn về phần chuyện nhà tù nơi giam ba mình, cô cũng sẽ nhất định tìm ra.Ăn xong bữa sáng, Diệp Du Nhiên chuẩn bị ra cửa.Cô đối với những chuyện lúc chín tuổi đặc biệt có ấn tượng sâu đậm..



Page 10

Sau khi bà nội ruột của cô qua đời, ông nội cưới bà nội hiện tại là Lưu Bích, sau đó sinh ra ba của Diệp Yến Nhi, cho nên ba cô sau khi kết hôn đã dọn ra ngoài ở.Sau khi xảy ra chuyện, ba không lập tức bị bắt đi, ông còn đi tìm luật sư bất chấp đêm đã tối khuya, ông có dẫn theo cô đi cùng.Chỉ là sau này, sau khi ba bị bắt đi, cô bị đón về nhà họ Diệp, rồi từ đó bắt đầu cuộc sống như địa ngục trong nhà họ Diệp, sau cùng còn bị Diệp Yến Nhi hãm hại nói cô phá thai, rồi lại bị Diệp Thành đưa ra nước ngoài.Cũng không biết cô có còn nhớ được luật sư năm đó không.Cô mơ hồ nhớ được chỗ ở và họ của luật sư đó, nhưng có thể tìm thấy không thì chỉ có thể thử đi tìm thôi.Diệp Du Nhiên vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên.Cô cầm điện thoại lên, là An Hạ gọi đến.“An Hạ.” Diệp Du Nhiên vừa nghe điện thoại, vừa đi vào con đường nhỏ dựa vào ký ức mơ hồ của mình.Tiếng của An Hạ có chút nhỏ, nhưng vẫn nghe được cô nói gì, hình như là cô đang ở phòng bếp của nhân viên gọi cho Diệp Du Nhiên: “Sao hôm nay cậu không đi làm, vừa rồi cái cô Diệp Yến Nhi mới đến đảo một vòng, mình bận cả buổi sáng, giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho cậu.”“Tôi hả…”Diệp Du Nhiên dừng lại, không biết phải giải thích như thế nào?“Còn nữa chuyện hôm bữa, lúc chúng ta ở bar, sao cậu đột nhiên về mà không báo tôi một tiếng!” giọng của An Hạ có vẻ giận.Diệp Du Nhiên sờ vào vết thương trên đầu: “Bữa đó tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, nên đã về trước, đỡ mất công cậu còn phải đưa tôi về.”An Hạ lạnh nhạt nói: “Biện minh.”Diệp Du Nhiên biết cô không phải thật sự giận mình, nên cũng không để ý: “Tôi đã lật bài với nhà họ Diệp rồi, nên chắc cũng sẽ không trở về đó làm việc đâu, tôi còn chút việc, bữa khác mời cậu ăn cơm tạ tội.”Cúp điện thoại, Diệp Du Nhiên thở dài nhẹ nhõm, trước khi vết thương trên đầu cô lành hẳn, cô không dám gặp An Hạ, An Hạ không phải ngốc, cô ấy sẽ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.Diệp Du Nhiên tiếp tục đi về phía trước, cô nhớ luật sư đó hình như họ Phùng.Vừa đúng trước mặt có người đang đi lại, Diệp Du Nhiên lên tiếng hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh có biết ở khu này có ai là luật sư họ Phùng, khoảng năm sáu mươi tuổi không.”Người đi đường đó khoát tay tay: “Xin lỗi, tôi mới dọn đến hôm nay, nên không biết rõ.”“Dạ, không sao, cám ơn anh.” Diệp Du Nhiên cười nói cám ơn, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.Khu này là khu lâu đời nhất ở thành phố Vân Châu này, nên đa số là người dân ở đã lâu, nếu như vị luật sư họ Phùng đó vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra ông ta.Diệp Du Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩn lên nhìn góc quẹo phía trước hình như có hai bóng dáng quen thuộc.Sao bọn họ lại ở đây?Diệp Du Nhiên nghi ngờ, nhấc chân chạy nhanh lên phía trước đuổi theo, nhưng kết quả không nhìn thấy gì.Vừa rồi rõ ràng ở đây mà.Diệp Du Nhiên ngồi xuống nghỉ trên hàng ghế dài bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho Mộ Tấn Dương.Điện thoại reng lên vài tiếng mới có người bắt máy.Diệp Du Nhiên liền lên tiếng hỏi: “Mộ Tấn Dương, anh đang ở đâu?”“Ở công ty.” Bên cạnh Mộ Tấn Dương vẫn có tiếng người nói chuyện, nói cái gì hạng mục gì đó.Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên nghi ngờ, cô tin vào mắt mình, vừa rồi chắc chắn hai người đó là Mộ Tấn Dương và Nam Sơn.TrướcTiếp Anh là đại ma đầu lừng danh được đưa đẩy đến bên cô, nhưng đối mặt với vận mệnh nghiệt ngã của người-ma, phải làm sao? Đều giấu đi dung mạo và tài năng xuất chúng,chàng vô tình có hôn ước với nàng rồi nảy sinh ân oán tình thù và cái kết không ngờ! Người ta đồn anh là nam thần cấm dục của giới đầu tư, nhưng cô lại là ngoại lệ duy nhất khiến anh điên cuồng không dứtTừ 1 công chúa phế vật, nàng xuyên không đến 1 cuộc đời mới vinh hoa phú quý, mà hắn lại vị phu quân bá đạo nhất!.