Kế tên một số nét văn hóa khác biệt giữa Việt Nam và Nhật Bản
Văn hóa giao tiếp Show Điểm khác biệt đầu tiên phải nói đến là văn hóa giao tiếp. Người Nhật thường xuyên sử dụng những câu như “cảm ơn” và “xin lỗi” khi nói chuyện với người khác. Điều này cũng gây nhiều bất ngờ cho những ai lần đầu đến Nhật Bản. Trong khi đó, người Việt chỉ nói cảm ơn khi bản thân mình nhận được một ân huệ hay sự giúp đỡ nào đó và chỉ xin lỗi khi họ cảm thấy đã khiến người khác thực sự cảm thấy phiền toái. Thậm chí, việc nói lời xin lỗi không phải xảy ra với mọi đối tượng và có những người còn cố tình trốn tránh lời xin lỗi. Theo họ, những lời nói đó mang lại cảm giác ngại ngùng, xa cách và có thể kéo dài khoảng cách giữa họ. Nói như vậy cũng không có nghĩa là người Việt không bao giờ nói “ cảm ơn”, “ xin lỗi”, mà chỉ xét về mức độ cũng như phạm vi đối tượng sử dụng mà thôi. >> Mẫu câu giao tiếp tiếng Nhật cơ bản Cũng với lối tư duy tránh làm mất lòng người khác, người Nhật rất ít khi nói “không” với người không thân thiết. Thay vào đó, họ thường nói lấp lửng, vòng vo và mong muốn đối phương khi giao tiếp sẽ hiểu. Họ không bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ của mình rõ ràng mà luôn giữ cảm xúc đó ở một giới hạn rất mơ hồ. Do đó, không phải dễ dàng để biết được liệu đối phương đang nghĩ gì, cảm nhận như thế nào. Đối với tư duy người Việt, nói thẳng vấn đề chính là cách chứng minh cho sự thành thật của mình đối với đối phương. Sự khác biệt: Văn hóa Việt Nam – Nhật Bản4010 Dù đều mang nét văn hoá Á Châu nhưng giữa nền văn hoá Việt Nam và Nhật Bản vẫn có những điểm khác biệt nhất định. Việc hiểu và lý giải được những nét khác biệt đó sẽ phần nào giúp bạn tránh được cú sốc văn hoá cũng như dễ hoà nhập với môi trường sống mới. Điều đầu tiên dễnhận thấy nhất là người Nhật thường xuyên sửdụng những lời “cảmơn”, “xin lỗi”. Điều này gây không ít bất ngờ, thậm chí khó hiểu cho những ai lần đầu tiên đến Nhật. Trong khi người Việt chỉcảmơn khi bản thân mình nhận một ân huệnào đó và xin lỗi khi mình gây ra một điều thực sựphiền toái cho người khác. Thậm chí, việc nói lời cảmơn không phải xảy ra với mọi đối tượng. Người miền Nam hay nói những lời này hơn là người miền Bắc. Nói thếkhông có nghĩa là người miền Bắc kém lịch sự, mà theo họ, những lời nói đó mang lại cảm giác ngại ngùng, xa lạ. Những câu nói đó có thểkéo dài khoảng cách giữa họ. Đổi lại họcó cách thểhiện lòng biếtơn cũng nhưsựhối lỗi của mình theo một cách khác. Văn hoá Việt Nam và Nhật Bản vẫn có những điểm khác biệt nhất định Còn ở Nhật thì sao? Người Nhật liên tục sử dụng những câu “cảm ơn”, ” xin lỗi” như một thói quen hàng ngày. Nhiều người Việt không hiểu tại sao người Nhật lại “thích” dùng những từ đó đến thế, bởi có những trường hợp hoàn toàn không cần thiết, có khi còn khá ngược đời. Ví dụ, đang đi trên đường, do không để ý bạn vô tình va phải một người khác. Lúc đó rất có thể bạn sẽ nhận được một câu xin lỗi từ chính người mà bạn vừa va phải. Nếu là ở Việt Nam, người phải xin lỗi chính là bạn. Đó là khác biệt rất lớn. Để lý giải điều đó, cần đứng trên góc độ văn hoá để nhìn nhận. Nhật Bản là một dân tộc hùng mạnh, ở đó mối quan hệ giữa người với người luôn được coi trọng. Người Nhật sống không phải vì mình mà sống cho người khác, sống cho xã hội. Do vậy mà họ luôn cố gắng duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh. Họ không tiếc lời nói của mình miễn sao làm hài lòng đối phương. Trong khi đó người Việt ngày nay luôn trọng cái “tôi”, đề cao bản thân, không thích làm những chuyện gây tổn hại tới danh dự cá nhân. Việc nói xin lỗi, cảm ơn như một sự hạ thấp mình. Nói vậy không có nghĩa là người Việt không bao giờ nói “cảm ơn”, “xin lỗi”. Ở đây chỉ xét về mức độ cũng như phạm vi đối tượng sử dụng mà thôi. Cũng với lối tư duy tránh làm mất lòng người khác trên, người Nhật hiếm khi nói “không” với người không thân thiết. Thay vào đó, họ thường nói vòng vo và mong muốn nhận được sự thấu hiểu của đối phương khi giao tiếp. Họ không bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ của mình rõ ràng mà luôn giữ cảm xúc đó ơ một giới hạn rất mơ hồ. Do vậy không phải dễ dàng để biết được liệu đối phương đang nghĩ gì, cảm nhận như thể nào. Ví dụ, khi được rủ đi xem phim mà không thể đi, họ thường thể hiện ý muốn đi nhưng sau đó sẽ đưa ra những lí do khách quan, thậm chí không đưa ra một lý do cụ thể nào hết bằng cách nói lấp lửng. Còn ở Việt Nam, đa số người ta sẽ nói ra vấn đề của mình rằng có việc bận, hoặc thậm chí nói thẳng là không muốn đi vì một lí do nào đó. Đối với tư duy người Việt, nói thẳng ra vấn đề chính là cách minh chứng cho sự thành thật của mình đối với đối phương. Người Nhật rất đúng giờ – đó là nhận định mà hầu hết người nước ngoài đưa ra khi tiếp xúc với người Nhật, với văn hoá Nhật. Điều này có thể dễ dàng nhận thấy khi đối chiếu lịch trình giờ tàu chạy với điểm thời gian thực tế mà tàu đến ga, hoặc khi sắp xếp một cuộc hẹn với người Nhật và luôn thấy họ đến trước giờ hẹn ít nhất 5 phút. Thói quen đó ăn sâu vào mỗi cá nhân và dần trở thành một quy tắc ngầm, một ý thức cơ bản. Người Nhật luôn tránh làm phiền người khác. Do vậy tới trễ hẹn được coi là hành vi thiếu lịch sự, làm tổn hại tới người khác. Việc đúng giờ là điều nên làm trong mọi tình huống. Vì thế mà ta có thể dễ dàng bắt gặp cảnh tượng nhân viên công ty chạy vội cho kịp giờ làm, cảnh bước chân vội vã trên khắp các đường phố. Trong khi đó, ý thức tuân thủ nguyên tắc về thời gian ở Việt Nam dường như chưa được đề cao đúng mức. Việc trễ hẹn năm bảy phút là chuyện thường tình. Và cũng chẳng mấy ai phàn nàn về điều đó bởi nó đã ăn sâu vào nếp sống. Và sự cố gắng để thay đổi một hành vi mà cả xã hội chấp nhận dường như không mấy được lưu tâm. Có thể có những ngoại lệ và nhiều cách lí giải cho những sự khác biệt này. Tuy nhiên dù ở góc độ nào đi nữa thì việc thừa nhận chúng và thay đổi để thích nghi với môi trường sống ở Nhật Bản là điều nên làm. Tìm kiếm khóa họcCác khóa học phổ biến Theo khu vực Tìm kiếm Câu hỏi thường gặpBình luận bài viết Cancel replyNAME * EMAIL * Website Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào. Văn hóa Nhật bảnVăn hóa Nhật Bản và Việt Nam có một số nét tương đồng mặc dù hai quốc gia không có chung vị trí địa lý. Văn hóa Nhật Bản có những nét đặc sắc, giàu tính truyền thống, khiến cho nhiều du học sinh muốn tìm hiểu và khám phá nền văn hóa Nhật Bản này. TƯƠNG ĐỒNG VÀ KHÁC BIỆT VỀ VĂN HÓA Việt Nam và Nhật Bản có hai nền văn hóa khác nhau và vị trí địa lý cũng khác nhau. Nhật Bản là một quần đảo ở Đông Á, còn Việt Nam thuộc khu vực Đông Nam Á nhưng có một điểm chung đó là hai nước đều chịu ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa từ những thế kỷ trước. Đối với điều kiện tự nhiên và môi trường sinh thái: Việt Nam là một bán đảo với diện tích tự nhiên hơn 33 vạn km2 và hơn 3000 km bờ biển. Còn Nhật Bản là một quần đảo với 3.600 hòn đảo lớn nhỏ, xung quanh có 4 hòn đảo lớn với tổng S: 377.000 km2 và 29.000 km bờ biển. Nhật Bản với bề dày lịch sử lâu đời, dù không phải đối phó với giặc ngoại xâm nhưng thay vào đó là cuộc chiến giữa các dòng họ Shogun, do Thiên Hoàng đứng đầu. Hoàn cảnh này đã tạo nên tính kỷ luật, đề cao vai trò người chỉ huy với chuẩn mực đạo đức là đề cao việc giữ chữ tín. >> Tìm hiểu thêm chương trình du học Nhật bản quang dinh Tin liên quan:
Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:
Trang kế >> Mục lục
Văn hóa Nhật Bản vừa phát triển vừa gần gũi với thiên nhiênNguồn gốc của văn hóa Nhật Bản bắt nguồn từ thời đại Jomon, và tổ tiên người Nhật thời đó sống trong tự nhiên và không bao giờ đi ngược lại điều đó. Nguyên nhân là do sức mạnh của thiên nhiên cao hơn con người rất nhiều, người ta cho rằng ý trời, cũng là giáo lý nhà Phật, đã xây dựng nên văn hóa Nhật Bản coi loài vật như chống lại cái chết. Mặt khác, ở phương Tây, linh hồn con người đã xây dựng một nền văn hóa tìm kiếm một cơ thể vĩnh cửu. Do đó, đã có ý tưởng tái sinh cái chết bằng cách tạo ra một xác ướp hoặc một nghĩa địa đá khổng lồ. Ngay từ đầu, văn hóa Nhật Bản được cho là ra đời bởi vì người Nhật khẳng định rằng "chúng tôi là người Nhật" đối với các nước khác, và nó đã xâm nhập chủ yếu từ cuối thời kỳ Edo đến thời kỳ Minh Trị ở Nhật Bản. Khi đó, văn hóa Nhật Bản là gì? Chính 福澤諭吉(Fukuzawa, Yukichi) đã làm rõ điều đó. 福澤諭吉(Fukuzawa, Yukichi) đã đến châu Âu để tham gia các cuộc triển lãm ở Hoa Kỳ và Hà Lan để nghiên cứu học thuật trong thời kỳ Edo, khi sự cô lập của Nhật Bản đã kết thúc, và là một trong số ít người Nhật đến châu Âu. Ở đó, 福澤諭吉(Fukuzawa, Yukichi) sửng sốt khi thấy những gì anh thực sự thấy ở châu Âu (Hà Lan). Lúc đó, vì thời Edo, lâu đài Edo và những ngôi nhà Nhật được xếp hàng ở Nhật, nhưng ở Hà Lan, tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên trước thực tế của những tòa nhà vách kính và báo chí đã xuất bản hơn 300.000 bản. Sau đó, để bảo vệ và kế thừa nền văn hóa độc đáo của Nhật Bản, tôi nghĩ rằng cần phải phổ biến những gì đã được các nước phương Tây công nhận. Sau đó, 福澤諭吉(Fukuzawa, Yukichi) thành lập Đại học Keio ngay sau khi trở về Nhật Bản, và xuất bản nhiều cuốn sách để truyền bá kiến thức thực tế đã trải qua về chính trị thời Minh Trị và ra nước ngoài. Vì tôi nghĩ rằng tôi phải bảo tồn nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản tồn tại vào thời điểm đó, trà đạo, khiêu vũ Nhật Bản, nghệ thuật hoa, nhạc Noh, gốm sứ, ... vẫn còn trong xã hội hiện đại, và chúng có những đặc điểm khác với văn hóa phương Tây. |