Top 10 tập phim vùng chạng vạng năm 2022

Top 10 tập phim vùng chạng vạng năm 2022

Photo: CBS Photo Archives

“There is a fifth dimension beyond that which is known to man. It is a dimension as vast as space and as timeless as infinity. It is the middle ground between light and shadow, between science and superstition, and it lies between the pit of man’s fears and the summit of his knowledge. This is the dimension of imagination. It is an area which we call the Twilight Zone.” With those words, television changed forever.

When Rod Serling’s masterpiece premiered on CBS in 1959, he couldn’t have known how much it would still be impacting film and TV six decades later. Almost exactly 60 years after that first episode aired, Jordan Peele is rebooting the series, dragging us back into the zone with original stories starring Adam Scott, Kumail Nanjiani, Greg Kinnear, Steven Yeun, and many more.

If you’ve never seen an episode of the original series before, or simply want to revisit the best ones, now’s the time — all of them are on Hulu, and all but season four are on Netflix. But with 156 episodes of the original series (and two reboots), it can be tough to know where to start. Who’s got 74 hours to watch all of them? Probably no one. Start with these great 50 chapters from one of be the best TV shows of all time.

50. “What’s in the Box?” (Season 5, Episode 24)

Rod Serling’s creation arguably became more cynical as the show progressed, and the fifth season is full of bleak examinations of the human capacity for evil. This late-series gem stars William Demarest as an average cab driver in a miserable marriage to Joan Blondell. He complains about her cooking, may be cheating on her, and calls her names. When he mocks a TV repairman (played by Sterling Holloway) for taking too long and ripping him off, the repairmen really fixes his TV. Turned to the nonexistent channel 10, the cabbie sees scenes from his past, present, and then his future. And in that last one, he’s being arrested, tried, and executed for killing his wife. The Twilight Zone often played with the concept of fate, typically coming down on the side that we can’t avoid it. This episode presents us with a man scared that he’s going to kill his wife, but we know by now that this means he probably will anyway. In the Twilight Zone, we can’t avoid our true selves.

49. “The Old Man in the Cave” (Season 5, Episode 7)
The first of many Serling-scripted episodes on this list, “The Old Man in the Cave” is based on a short story by Henry Slesar called “The Old Man,” and it’s a fascinating entry in the series history largely because of how many common elements of the show it actually subverts. It’s not only an episode that encourages faith in a higher power but one that arguably is pro-technology in its twist. That’s especially rare for a show that features about five dozen episodes about how technology will be the end of us. James Coburn stars as Major French, the leader of a group of soldiers who comes upon a town of survivors ten years after a nuclear war. These people have been kept alive by “the old man in the cave,” but French questions and confronts the guidance of their unseen leader. He learns a lesson, of course.

48. “Jess-Belle” (Season 4, Episode 7)
Season four is the toughest stretch of The Twilight Zone because CBS expanded the show to an hour, which Serling didn’t like and the writing couldn’t quite support. Almost every episode of season four, including even the ones on this list, would have been better at half the running time. And yet there are still some good ones (and three truly great ones you’ll find in the top 25), including this old-fashioned story of jealousy and witchery with some great star value. Forbidden Planet’s Anne Francis stars as Jess-Belle, who’s in love with Billy-Ben Turner, played by James Best (who would go on to play Rosco P. Coltrane on The Dukes of Hazzard). It’s a classic tale of a woman using witchcraft to get the man she wants and paying the price. Serling’s narration sells the charm: “In the telling, the story gets added to and embroidered on, so that what might have happened in the time of the Druids is told as if it took place yesterday in the Blue Ridge Mountains.”

47. “The Parallel” (Season 4, Episode 11)
Steve Forrest plays Major Robert Gaines, an astronaut orbiting Earth when he loses contact with his home planet. He wakes up in bed with no memory of how he got there or what happened between the communication loss, but everything seems fine. Of course, it’s not. The brilliance of this episode is how Serling’s script carefully teases out the sense that something is wrong in Gaines’s world. He first wonders why there’s a picket fence in front of his house, when there wasn’t one when he left. He’s confused by people calling him Colonel when he knows he’s a Major. And then Serling drops the wonderful bomb when Gaines speaks of President John F. Kennedy, a man no one around him has ever heard of. Parallel universes became such a common storytelling device in sci-fi, but this is a clever riff on the concept, and one of the few episodes of this show that has a happy ending.

46. “The Changing of the Guard” (Season 3, Episode 37)

The season finale of the third season of The Twilight Zone has echoes of It’s a Wonderful Life embedded in its surprisingly sweet story. The vast majority of Serling’s scripts could be called misanthropic, often capturing how easily people could be drawn to their worst nature, but he would occasionally reveal a tender, even sentimental side, and arguably never more so than here. The setting is the Rock Spring School for Boys, where Professor Ellis Fowler (Donald Pleasence) is being pushed into retirement after over five decades on the job. Deeply depressed by the decision, he contemplates suicide, wondering if he’s had any impact at all. In a manner that recalls both Capra and Dickens, Fowler is visited by the ghosts of students he taught, all of whom convey how much they learned from their favorite teacher. Heroes from Iwo Jima and Pearl Harbor are among the specters, and Serling captures something graceful and true about how we can have a greater impact on those we teach than we can ever imagine.

45. “Person or Persons Unknown” (Season 3, Episode 27)
The fluid nature of identity reoccurs in some of the best episodes of The Twilight Zone, including this 1962 story of a man named David Gurney (Richard Long) who wakes up to find himself erased from the life he knew. His wife doesn’t recognize him, his co-workers have never seen him before, and — in the most chilling moment — even his mother denies having a son named Richard. It’s even got a clever little twist ending in which Richard wakes up and thinks everything is back to normal, only to find out it really isn’t. Losing one’s identity has been a theme of science-fiction literature and film for years, and this is an underrated, terrifying riff on it in the world of TV. What would you do if every connection in your life was suddenly erased?

44. “Hocus-Pocus and Frisby” (Season 3, Episode 30)
The comedy episodes of The Twilight Zone — and there are more of them than you probably remember — haven’t exactly held up like the scary ones. People love to talk about the twists and shocks of The Twilight Zone way more than the jokes, but this one isn’t as dated as the other funny installments because its concept is so resolutely clever: What if someone could stop an alien invasion through the sheer power of their level of annoyance? Frisby (Andy Devine) tells lie after lie to his friends — the kind of blatantly tall tales so high that you can’t see the top of them. He’s told so many lies that alien invaders become convinced that he’s the most important person on Earth, and so they reach out to him and take him to their planet. They regret it.

43. “Dust” (Season 2, Episode 12)
Rod Serling’s most popular episodes are often known for their vicious twists, from broken glasses to alien cuisine, but he could also be found rooting for the underdog and the downtrodden. And he often returned to the importance of faith in the human condition. This season-two episode is blissfully simple but powerful. In a small village in the Old West, a man is going to be hanged for accidentally causing the death of a child. A cruel man convinces the accused’s father than he can engender sympathy from the onlookers if he spreads magic dust on them, but we know it’s really just dirt. Of course, Serling has a twist, encouraging viewers to believe that faith can overcome trickery.

42. “An Occurrence at Owl Creek Bridge” (Season 5, Episode 22)

This arguably doesn’t qualify in that it wasn’t produced originally for The Twilight Zone, but it aired on TV under the banner of Serling’s show and he added opening and closing narration, so we’re going for it anyway. Some background info: It was originally a short film from France, and it won an Academy Award for Best Live Action Short. The story goes that Serling liked it so much that the show paid $25,000 to buy it and air it as one of their episodes (although he’s very up-front about that, saying in the intro, “For the first time in the five years we’ve been presenting The Twilight Zone, we’re offering a film shot in France by others.”) It’s easy to see why Serling liked the nearly dialogue-less short, the story of a man set to be hanged but the rope breaks. As his captors try to catch him, he tries to make it home to his love. Based on a short story by Ambrose Bierce, the ending definitely has that Twilight Zone flavor.

41. “The Obsolete Man” (Season 2, Episode 29)
Is Burgess Meredith the MVP of The Twilight Zone? The man who would be the Penguin appeared in four episodes of the series, including “Mr. Dingle, the Strong,” “Printer’s Devil,” and a famous one much higher on this list. This is his second-best outing, an angry, Serling-scripted chapter about the state of a world that increasingly valued power over art. Meredith plays a librarian named Romney Wordsworth (of course), and librarians have been deemed unnecessary in this future society. The Chancellor (Fritz Weaver) finds Romney guilty of being obsolete and sentences him to death, but the bookworm gets to choose the method of his execution and he has a trick up his sleeve. Serling’s streak of questioning authority and defending things like art and religion is strong here, and Meredith elevates the entire episode.

40. Một xu cho suy nghĩ của bạn (Phần 2, Tập 16)

Dick York của sự nổi tiếng của những ngôi sao nổi tiếng với tư cách là một nhân viên ngân hàng tên là Hector Poole trong một tập phim phần lớn thành công bởi vì một trong những khái niệm khu vực rất hoàng hôn đó. Một người đàn ông lật một đồng xu vào một hộp báo và nó hạ cánh về phía nó, điều này dường như mở ra một số cổng thông tin kỳ diệu - đây là một trong những tập phim không cảm thấy cần phải giải thích rất nhiều - cho phép Hector nghe thấy Suy nghĩ của mọi người. Một chuyến thăm công việc của anh ấy tại ngân hàng cho thấy một số lượng lớn các bí mật bất thành văn, bao gồm một tình nhân và một kế hoạch tham ô tiền. Nó có tất cả một chút ngớ ngẩn, nhưng York bán nó và những cảnh cuối cùng thực sự hoạt động khi Hector trở thành một người đàn ông ít không an toàn hơn trong cuộc phiêu lưu của anh ta, biết rằng mọi người xung quanh cũng có vấn đề.

39. Một trăm thước trên vành đai (Phần 2, Tập 23) Travel du hành thời gian là một mô típ định kỳ của Vùng Twilight, nhưng cách nó được sử dụng ở đây rất đơn giản và quyến rũ đến nỗi nó hoạt động tốt hơn khi nó trở thành một thiết bị được cung cấp trong các tập khác. Chris Horn (Cliff Robertson, người có hai tập trong danh sách này) là người lãnh đạo của một nhóm người định cư sắp chết đang cố gắng từ Ohio đến California vào năm 1847. Anh ta băng qua một ngọn đồi và anh ta đột nhiên vận chuyển hơn một thế kỷ trong tương lai, nơi Anh ta nhận được thuốc để cứu cuộc sống của cậu bé của mình và các hướng đến đích đến đã cứu người của anh ta trở lại vào thế kỷ 19. Có rất ít thông điệp của người Viking trong tập phim này hơn những người khác, nhưng nó thông minh về sự đơn giản của nó, và Robertson làm tốt công việc truyền tải sự nhầm lẫn và tự hỏi của một người đàn ông theo nghĩa đen bước qua một vành đai trong tương lai.
Time travel is a recurring motif of The Twilight Zone, but the way it’s used here is so refreshingly simple and charming that it works better than when it becomes a heavy-handed device in other episodes. Chris Horn (Cliff Robertson, who has two episodes on this list) is the leader of a dying group of settlers trying to get from Ohio to California in 1847. He crosses a hill and he’s suddenly transported more than a century into the future, where he receives the medication to save his boy’s life and the directions to his destination that saves his people back in the 19th century. There are fewer “messages” in this episode than others, but it’s clever in its simplicity, and Robertson does a good job conveying the confusion and wonder of a man who literally walks over a rim into the future.

38. Chương trình Serling, thường hoạt động hiệu quả nhất như là một tay hai người, nhưng hiếm khi nó khám phá các vấn đề quốc gia như chủng tộc và sự chia rẽ rõ ràng như nó đã làm ở đây. Cốt truyện rất đơn giản-một bác sĩ thú y WWII của Mỹ (thương hiệu Neville) và một người Mỹ gốc Nhật (George Takei) kết thúc trong một căn gác cùng nhau, một thanh kiếm Samurai cũ đóng vai trò là khẩu súng Chekhov của thiết lập. Bác sĩ thú y là một kẻ phân biệt chủng tộc nhỏ, và người Mỹ gốc Nhật nhìn vào thanh kiếm và thề sẽ giết người đàn ông lấy nó từ văn hóa của anh ta. Có phải thanh kiếm có mang lại sự hoạt động bị chôn vùi ở cả hai người không? Heavy-Heavvy theo cách mà chương trình này thường không phải là một tập phim táo bạo, đầy thách thức về định kiến ​​của các cựu chiến binh và mở vết thương của một người, liên quan đến việc phát sóng chương trình này, được coi là kẻ thù và thực tập. Fenton bày tỏ sự hối tiếc về hành động của mình trong Thế chiến II, một thứ khác có vẻ gây sốc cho truyền hình quốc gia vào năm 1964, và tập phim kết thúc với những gì một số bạo lực không nhạy cảm về văn hóa. Nó thường được bao gồm trong các gói chạy lại, chỉ phát sóng trên TV như một phần của cuộc đua marathon hàng năm của Syfy, vào đêm giao thừa, nhưng cảm giác như một tập phim thiết yếu bây giờ, một chương thẩm vấn bạo lực và sự thù hận sôi sục trên gác xép trên khắp đất nước.
The last great episode of The Twilight Zone is also one of its most politically fascinating. Serling’s show often worked most effectively as a two-hander, but rarely did it explore national issues like race and divisiveness as explicitly as it did here. The plot is wonderfully simple — an American WWII vet (Neville Brand) and a Japanese-American (George Takei) end up in an attic together, an old samurai sword serving as the Chekhov’s gun of the setup. The vet is a little racist, and the Japanese-American looks at the sword and vows to kill the man who took it from his culture. Is the sword itself bringing out buried animosities in both men? Dialogue-heavy in a way this show often wasn’t, this is a daring episode of TV, challenging preconceptions of veterans and opening wounds of a people who were, relative to the airing of this show, considered the enemy and interned. Fenton expresses regret over his actions in World War II, something else that seems shocking for national television in 1964, and the episode ends with what some deemed culturally insensitive violence. It typically wasn’t included in rerun packages, only airing on TV as a part of SyFy’s annual marathon on New Year’s Eve, but it feels like an essential episode now, a chapter that interrogates the violence and hatred simmering in attics across the country.

37. Một nơi tốt đẹp để ghé thăm (Phần 1, Tập 28) như nơi tốt? Bạn nên xem chương trình này mà cảm giác như nó có thể đã truyền cảm hứng cho nó ít nhất một chút. Valentine Rocky Rocky Valentine (Larry Blyden) là một tên tội phạm nhỏ nhặt bị bắn sau khi cố gắng cướp một sĩ quan cảnh sát. Anh ta thức dậy trong công ty của một người đàn ông tên Pip (Sebastian Cabot), người nói với Rocky rằng anh ta bây giờ hướng dẫn của anh ta, và có thể cho anh ta bất cứ điều gì anh ta muốn. Anh ta đưa anh ta đến một căn hộ sang trọng, và xa hoa, phụ nữ, và thậm chí là may mắn trong một sòng bạc trên anh ta. Khi Rocky cố gắng bắn Pip và nó không hoạt động, anh ta cho rằng người đàn ông ma thuật này là thiên thần hộ mệnh của anh ta và anh ta trên thiên đàng. Nếu bạn đã thấy NBC hit, bạn có thể thấy sự thay đổi ở đây, nhưng nó vẫn hiệu quả và thú vị khi xem nó diễn ra. Rốt cuộc, điều gì địa ngục hơn là khả năng dự đoán luôn luôn có mọi thứ bạn muốn và biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào?
Like The Good Place? You should check out this show that feels like it probably inspired it at least a little. “Rocky” Valentine (Larry Blyden) is a petty criminal who is shot after trying to rob a police officer. He wakes up in the company of a man named Pip (Sebastian Cabot), who tells Rocky that he’s now his guide, and can give him whatever he wants. He takes him to a luxurious apartment, and lavishes food, women, and even luck in a casino upon him. When Rocky tries to shoot Pip and it doesn’t work, he assumes that this magic man is his guardian angel and he’s in heaven. If you’ve seen the NBC hit, you can see the twist here coming, but it’s still effective and fun to watch it play out. After all, what’s more hellish than the predictability of always having everything you want and knowing how everything is going to turn out?

36. Wynant và John Carradine. Một người đàn ông trong những năm 1920 bị lạc và tìm đường đến một lâu đài châu Âu, nơi có trật tự tôn giáo được gọi là anh em. Khi một cơn bão giận dữ, người đàn ông tìm nơi trú ẩn nhưng bị từ chối. Anh ta cầu xin sự giúp đỡ và nghe thấy một tiếng hú phát ra từ một nơi nào đó trong cấu trúc cổ xưa. Người du lịch sụp đổ, và anh em thể hiện lòng thương xót và đưa anh ta vào, nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng hú. Anh ta điều tra và tìm thấy một tù nhân đã bị anh em ngược đãi và lạm dụng. Đó là khi một người đàn ông tên anh trai Jerome nói với kẻ lang thang sự thật: đây không phải là người bình thường, đó là chính con quỷ. Ý tưởng rằng Satan đang bị một nhóm tôn giáo tránh khỏi thế giới trong một lâu đài rùng rợn ở đâu đó ở châu Âu là một khái niệm tuyệt vời cho tiểu thuyết, và điều này được thực hiện tốt và thật sự kỳ lạ.
A rough start to season two turns around with this creepy period piece starring H.M. Wynant and John Carradine. A man in the 1920s gets lost and finds his way to a European castle that houses a religious order known as the Brothers. As a storm rages, the man seeks shelter but is turned away. He pleads for help and hears a howl emanating from somewhere in the ancient structure. The traveler collapses, and the Brothers show mercy and take him in, but he hears the howling again. He investigates and finds a prisoner who has been mistreated and abused by the Brothers. That’s when a man named Brother Jerome tells the wanderer the truth: This is no ordinary man, it’s the Devil himself. The idea that Satan is being kept from destroying the world by a religious group in a creepy castle somewhere in Europe is a great concept for fiction, and this one is well-executed and honestly eerie.

35. Chất lượng của lòng thương xót (Phần 3, Tập 15)

Bạn luôn biết rằng Serling đang trở nên nghiêm túc khi anh ấy trích dẫn Shakespeare (và Serling tin rằng người bán hàng của Bard's Venice cho tiêu đề trong bài tường thuật kết thúc của anh ấy.) - Nhưng hành trình vào những ngày kết thúc của Thế chiến II vẫn có quyền lực. Trưởng khoa vĩ đại Stockwell đóng vai Trung úy Katell, một người lính về cơ bản muốn chiến đấu cho đến khi anh ta không thể chiến đấu nữa. Có thể là tháng 8 năm 1945 và cuộc chiến có thể kết thúc, nhưng anh ta vẫn ra lệnh cho người của mình tấn công một nhóm binh lính Nhật Bản để tìm nơi trú ẩn trong một hang động. Khi họ cố gắng nói chuyện với anh ta, Katell đột nhiên biến thành Trung úy Yamuri trong Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, ba năm trước trong cuộc chiến. Các đơn đặt hàng giống nhau - thảm sát một nhóm người không gây ra mối đe dọa thực sự - nhưng bây giờ cảnh sát ở phía bên kia. Serling đã lập luận rằng chúng ta giống như kẻ thù của mình hơn là không, chưa đầy hai thập kỷ sau khi kết thúc Thế chiến II, và đó là một thông điệp mà ngày nay vẫn còn mạnh mẽ.

34. Một số chỉ là tâm trí rùng rợn ** ks. Chương này của Great Richard Matheson (tôi là huyền thoại, người đàn ông thu hẹp) từ truyện ngắn của chính mình rơi vào thể loại sau. Hãy tưởng tượng bạn có thể nghe thấy con bạn nhưng không tìm thấy cô ấy. Đây là những gì xảy ra với Ruth (Sarah Marshall) và Chris Miller (Robert Sampson) khi con gái Bettina của họ đơn giản biến mất. Họ có thể nghe thấy Bettina khóc, nhưng họ có thể đến được với cô ấy khi cô ấy dường như đã rơi vào một chiều song song. Nó được báo cáo dựa trên một sự cố thực sự trong đó con gái Matheson, ngã xuống giường và lăn bên dưới nó, dẫn đến sự nhầm lẫn về nơi cô có thể ở. Một nguồn cảm hứng rõ ràng cho Poltergeist (cũng như một tập phim tuyệt vời của Simpsons Tree Treehouse of Horror), cô gái nhỏ bị mất rất đơn giản nhưng hiệu quả.
Some episodes of The Twilight Zone are deeply philosophical or socially relevant; some are just creepy mindf**ks. This chapter by the great Richard Matheson (I Am Legend, The Shrinking Man) from his own short story falls into the latter category. Imagine being able to hear your child but not find her. This is what happens to Ruth (Sarah Marshall) and Chris Miller (Robert Sampson) when their daughter Bettina simply disappears. They can hear Bettina crying, but they can’t get to her as she appears to have basically fallen into a parallel dimension. It’s reportedly based on a real incident in which Matheson’s daughter fell off her bed and rolled underneath it, leading to confusion about where she could be. A clear inspiration for Poltergeist (as well as a great Simpsons “Treehouse of Horror” episode), “Little Girl Lost” is simple but effective.

33. Hai mươi hai (Phần 2, Tập 17) Ai không yêu một tầm nhìn tiên tri tốt? Một nguồn cảm hứng có thể xảy ra cho điểm đến cuối cùng, hai mươi hai ngôi sao Barbara Nichols trong vai Liz Powell, một vũ công đã phải nhập viện vì kiệt sức. Khi ở trên giường bệnh viện, cô ấy cứ gặp ác mộng với cùng một nhịp đập. Nó luôn kết thúc với Powell theo một y tá xuống tầng hầm của bệnh viện và nhà xác, trong phòng 22. Đó là một giấc mơ sống động, đáng sợ, đã khiến tất cả người lạ mặt thực tế là các bác sĩ của Liz không thể tìm ra cách cô ấy biết rằng Nhà xác nằm trong Phòng 22. Trong cảnh cuối cùng xuất sắc, Powell cuối cùng đã được phát hành nhưng các yếu tố của giấc mơ bắt đầu trở lại sân bay khi cô lên máy bay; Tất nhiên, chuyến bay 22. Cùng một cách đáng sợ, đây có thể không phải là một người cần theo dõi trên chuyến bay đường dài tiếp theo của bạn. (Có một số tập của chương trình này có thể bị cấm từ giải trí trên máy bay.)
Who doesn’t love a good prophetic vision? A likely inspiration for Final Destination, “Twenty Two” stars Barbara Nichols as Liz Powell, a dancer who has been hospitalized for exhaustion. While in her hospital bed, she keeps having a nightmare with the same beats. It always ends with Powell following a nurse to the basement of the hospital and the morgue, which is in room 22. It’s a vivid, terrifying dream, made all the stranger by the fact that Liz’s doctors can’t figure out how she knows that the morgue is in room 22. In the brilliant final scenes, Powell has finally been released but elements of the dream start to resurface at the airport as she boards a plane; of course, Flight 22. Effectively creepy, this might not be one to watch on your next long-distance flight. (There are several episodes of this show probably banned from in-flight entertainment.)

32. Một điểm dừng chân tại Willoughby, (Phần 1, Tập 30) Nỗi nhớ là một chủ đề phổ biến của Khu vực hoàng hôn, thường được trình bày theo cách khuyến khích mọi người ngừng sống trong quá khứ. Rốt cuộc, bạn thực sự không bao giờ có thể về nhà nữa. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản mọi người cố gắng. Lấy câu chuyện về Gart Williams (James Daly), một giám đốc điều hành quảng cáo khốn khổ ở New York, người làm việc quá chăm chỉ và ghét cuộc sống hiện đại của mình. Anh ta ngủ thiếp đi trên chuyến tàu đi lại mà anh ta đi đến và đi làm, mơ về một điểm dừng trên tuyến đường không còn tồn tại nữa, thị trấn hòa bình của Willoughby trở lại vào tháng 7 năm 1888. Mỗi lần anh ta ngủ, anh ta trở về nơi bình dị này, Cám dỗ ngày càng nhiều hơn để rời khỏi đoàn tàu của cuộc sống hiện đại và ở lại trong quá khứ, anh ta đã rất lý tưởng hóa rất hoàn toàn. Cuối cùng, anh ta xuống tàu tại Willoughby, và chúng tôi biết rằng anh ta đã nhảy khỏi đường ray vào năm 1960 và chết ngay lập tức. Nhà tang lễ đưa anh ta đi? Willoughby & con trai.
Nostalgia was a common theme of The Twilight Zone, often presented in a manner that encouraged people to stop living in the past. After all, you really can never go home again. And yet that doesn’t stop people from trying. Take the story of Gart Williams (James Daly), a miserable New York ad executive who works too hard and hates his modern life. He falls asleep on the commuter train he takes to and from work, dreaming of a stop on the route that doesn’t exist anymore, the peaceful town of Willoughby back in July 1888. Every time he falls asleep he returns to this idyllic place, tempted more and more to get off the train of modern life and stay in the past he has so thoroughly idealized. In the end, he does get off the train at Willoughby, and we learn that he jumped off the rails in 1960 and died instantly. The funeral home that takes him away? Willoughby & Son.

31. Không có gì trong bóng tối (Phần 3, Tập 16) Chúng ta sẽ biết khi nào cái chết ở cửa của chúng ta? Wanda Dunn (ngôi sao phim câm Gladys Cooper) tin chắc rằng cô sẽ làm. Và về cơ bản, cô đã ngăn chặn cái chết bằng cách trở thành một agoraphobe, từ chối ra ngoài hoặc thậm chí trả lời tiếng gõ không thường xuyên. Rốt cuộc, đó có thể là rap Reaper nghiệt ngã. Khi một sĩ quan cảnh sát trẻ, chơi với một sự pha trộn hoàn hảo giữa bí ẩn và lòng tốt của Robert Redford, đến cửa của cô ấy và yêu cầu giúp đỡ, cô ấy đã phá vỡ sự cai trị của chính mình và cho phép anh ta vào. Nỗi sợ hãi của cô rằng cái chết đang rình rập trước cửa nhà cô. Tất nhiên, cô ấy không sai. Cái chết đã và vẫn là một khái niệm đáng sợ như vậy đối với mọi người, nhưng tập phim này tìm ra một cách để trình bày nó với sắc thái và ân sủng.
Will we know when death is at our door? Wanda Dunn (silent film star Gladys Cooper) is convinced that she will. And she has basically staved off death by becoming an agoraphobe, refusing to go outside or even answer the occasional knock. After all, that could be the grim reaper rapping. When a young police officer, played with a perfect blend of mystery and kindness by Robert Redford, comes to her door and asks for help, she breaks her own rule and lets him in. As she tends to the injured officer, she tells him of her fear that death is stalking her doorstep. Of course, she’s not wrong. Death was and still is such a terrifying concept for people, but this episode finds a way to present it with nuance and grace.

30. Nick Nick of Time ”(Phần 2, Tập 7)

Mọi người đều nói về tập phim mà William Shatner có chuyến bay tồi tệ nhất trong lịch sử truyền hình, nhưng đó không phải là tập phim tuyệt vời duy nhất của anh ấy trong Vùng Twilight. Anh ấy thực sự đã xuất hiện lần đầu tiên trong chương trình ba mùa trước đó trong trò chơi tâm trí thông minh này. Một số tập hay nhất hoạt động rất đẹp vì chúng đưa ra lời giải thích nhỏ-điều có thể học được bằng cách giải thích quá nhiều chương trình và phim ảnh hưởng đến Serling. Một máy móc may mắn trên bàn ăn ở Ohio có thể nói tương lai không? Tại sao không? Shatner, cặp vợ chồng mới cưới và cô dâu của anh ta tìm thấy chiếc máy đó trong một điểm dừng ngẫu nhiên, nhưng họ biết rằng biết tất cả các câu trả lời có thể là một lời nguyền nhiều như một phước lành.

299 Terry Decker (Kenneth Haigh) chưa bao giờ coi mình là anh hùng, đặc biệt là khi anh bay khỏi một cuộc đấu chó trên không vào năm 1917. Anh lái chiếc máy bay của mình qua một đám mây kỳ lạ và hạ cánh tại một căn cứ không quân của Mỹ ở Pháp, hoàn toàn bối rối về nơi anh đang ở và khi nào. Nó chỉ ra rằng nó 1959, nhưng đó không phải là bước ngoặt lớn nhất. Một trong những người lính mà anh ta bỏ lại vào năm 1917, Alexander Mackaye, dự kiến ​​sẽ đến thăm căn cứ ngày hôm đó. Mackaye nổi tiếng thế giới vì đã cứu được hàng trăm mạng sống trong Thế chiến II, điều này dường như không thể nhận ra cách anh ta rời bỏ người lính của mình. Nhận ra tầm quan trọng mà Mackaye sẽ có đối với lịch sử, Decker quyết định tìm thấy sự can đảm của mình. Nó là một bình luận thông minh, di chuyển về cách cứu một cuộc sống có thể tác động đến hàng trăm người nữa.
Richard Matheson adapts his own short story in this clever time-travel narrative that uses the classic sci-fi structure for a commentary on heroism. Terry Decker (Kenneth Haigh) has never considered himself a hero, especially as he flies away from an aerial dogfight in 1917. He pilots his plane through a strange cloud and lands at an American airbase in France, totally confused about where he is … and when. It turns out that it’s 1959, but that’s not the biggest twist. One of the soldiers he left behind in 1917, Alexander Mackaye, is scheduled to visit the base that day. Mackaye is world famous for having saved hundreds of lives in World War II, which seems impossible to Decker given how he left his fellow soldier. Realizing the importance that Mackaye will have to history, Decker decides to find his courage. It’s a clever, moving commentary on how saving one life can impact hundreds more.

28. Họ đã không già đi trực quan, trông cũ kỹ và bằng phẳng so với sự sáng chói trực quan bị đánh giá thấp của chương trình nói chung. Một tập phim nổi bật là mục nhập tháng 3 năm 1961 này về một cậu bé 5 tuổi có mối liên hệ với bà của mình đến nỗi rất gần, họ có thể giao tiếp sau khi cô qua đời. Một đứa trẻ có thể nói chuyện với người thân của mình trên một chiếc điện thoại đồ chơi là đủ đáng sợ, nhưng điều này đưa nó tiến thêm một bước bằng cách khẳng định rằng bà có thể đang cố gắng nói chuyện cháu trai của mình tham gia cùng cô ấy. Thật khó để không nghĩ rằng những bộ phim đình đám về những đứa trẻ mạo hiểm sang phía bên kia như Insidious và Poltergeist ít nhất có một chút ảnh hưởng của cuộc gọi đường dài.
To save money in season two when the show’s budget started to balloon, CBS ordered that six episodes be produced and shot on videotape instead of film. They have not aged well visually, looking stale and flat compared to the underrated visual brilliance of the show overall. The one episode that stands out is this March 1961 entry about a 5-year-old boy with a connection to his grandmother that’s so close, they can communicate after she passes away. A child who might be talking to his dead relative on a toy phone is creepy enough, but this one takes it a step further by insinuating that grandma might be trying to talk her grandson into joining her in the great beyond. It’s hard not to think that hit films about kids venturing to the other side like Insidious and Poltergeist were at least a little influenced by “Long Distance Call.”

27. Người dân giống nhau trên khắp người (Phần 1, Tập 25) Chúng ta sẽ làm gì nếu gặp một loài ngoài hành tinh? Chúng ta sẽ tin tưởng họ hay chiến đấu với họ? Nó là một chủ đề của khoa học viễn tưởng kể từ khi nó bắt đầu, và một chủ đề đã đi vào khu vực hoàng hôn một vài lần-được cho là không bao giờ tốt hơn trong tập phim một mùa này về hai phi hành gia đi kèm Mars, những người không đồng ý về cách tiếp cận của họ. Warren Marcusson (Paul Comi) tin rằng nhu cầu là phổ biến, ngay cả trên khắp các hành tinh. Sam Conrad (Roddy McDowall) không đồng ý. Họ đâm vào hành tinh đỏ và Marcusson bị thương, chết trước khi anh ta thậm chí có thể nhìn thấy mặt đất đỏ thẫm. Conrad thoát ra và tìm thấy những người sao Hỏa trông giống con người và có thể đọc được suy nghĩ của mình. Họ trấn an anh ta, và anh ta trở nên tin rằng anh ta có thể tin tưởng họ. Tất nhiên, anh ấy có thể, nhưng sự thay đổi thực sự cũng xác nhận lập trường của Marcusson, nếu bạn nghĩ về nó; Như Conrad thể hiện trong những từ cuối cùng của mình: Mọi loài đều cố gắng tìm cách thống trị những người khác.
What would we do if we ever met an alien species? Would we trust them or fight them? It’s a theme of science fiction since it began, and one that worked its way into The Twilight Zone a few times — arguably never better than in this season-one episode about two Mars-destined astronauts who disagree about their approach. Warren Marcusson (Paul Comi) believes that needs are common, even across planets. Sam Conrad (Roddy McDowall) disagrees. They crash onto the red planet and Marcusson is injured, dying before he can even see the crimson ground. Conrad exits and finds Martians who look like humans and can read his mind. They reassure him, and he becomes convinced that he can trust them. Of course, he can’t, but the twist actually does confirm Marcusson’s stance too if you think about it; as Conrad expresses in his final words: Every species tries to find a way to dominate the others.

26. đã được lấp đầy bởi bất kỳ ai khác. Tập phim thứ hai của chương trình bắt đầu xu hướng này với một phần phù hợp với Ed Wynn tuyệt vời với A T. Nam diễn viên vĩ đại dựa vào sự tuyệt vọng quyến rũ của mình với tư cách là Lou Bookman, một người bán hàng vỉa hè, người nghĩ rằng anh ta có một món quà cho GAB. Vào một ngày tương đối trung bình, anh ta phát hiện ra rằng dấu ấn mới nhất của mình là chính cái chết, và Lou thuyết phục người Reaper nghiệt ngã để thực hiện một thỏa thuận: Hãy để anh ta sống cho đến khi anh ta thực hiện doanh số lớn nhất trong cuộc đời mình. Cái chết đi cùng với nó, và sau đó Lou nghỉ hưu, thông báo rằng anh ta sẽ không bán nữa, nhưng Death cũng có một mẹo, tiết lộ rằng anh ta sẽ phải đưa một cô gái hàng xóm ở vị trí của mình. Lou sẽ phải bán một lần nữa. Nó không nổi tiếng như một trong những tập đầu tiên khác vì nó ít phụ thuộc vào một bước ngoặt, nhưng đó là một tập phim tuyệt vời về tính nhân văn của chương trình này - một tập phim có thể rất cay độc về bản chất con người nhưng thường có cơ hội nhìn thấy nó sẵn sàng hy sinh là tốt.
One of the masterstrokes of The Twilight Zone was how well the producers and Serling knew how to use their guest stars, writing roles for them that instantly felt like they couldn’t have been filled by anyone else. The show’s second episode starts this trend with a part that fits the wonderful Ed Wynn to a T. The great actor leans into his charming desperation as Lou Bookman, a sidewalk salesman who thinks he has a gift for gab. On a relatively average day, he discovers that his newest mark is Death himself, and Lou convinces the Grim Reaper to make a deal: Let him live until he has made the greatest sales pitch of his life. Death goes along with it, and then Lou retires, announcing he will sell no more, but Death has a trick too, revealing that he’ll have to take a neighborhood girl in his place. Lou will have to sell once more. It’s not as famous as some of the other early episodes because it’s less reliant on a twist, but it’s a great episode in terms of the humanity of this show — one that could be deeply cynical about human nature but often took a chance to see its willingness to sacrifice as well.

25. “The Grave” (Season 3, Episode 7)

There’s a reason that the bare bones of this story have been passed down around campfires and in ghost-story anthologies for generations: It just works. The basic story is always the same: A boy or man is pressured into facing his fears and visiting a graveyard at night, from which he never returns, often being revealed as having scared himself to death. Writer/director Montgomery Pittman takes the classic story to the Old West, turning it into a commentary on masculinity, with a town of men pressuring a tracker named Sykes into visiting the grave of the outlaw he was supposed to catch. With a great cast that includes Lee Marvin, Lee Van Cleef, and Strother Martin, “The Grave” often doesn’t make lists like this because it’s such a known story (and thus less surprising in its twist), but one shouldn’t ignore how incredibly well-made this episode is. Visually, it’s one of the strongest, full of shadows and light and the wind blowing through the trees.

24. “The Thirty-Fathom Grave” (Season 4, Episode 2)
If this episode had been in any other season of the show, it would have been a top-ten classic. It’s got such a great setup and payoff, but it suffers only because it had to be dragged out to an hour as a part of the fourth season. It’s essentially a riff on Poe’s “The Tell-Tale Heart,” with the beating of a human heart replaced by the banging of a hammer in the middle of the ocean. A Navy destroyer comes upon that inexplicable sound and tracks it to a sunken submarine on the ocean floor. Presuming someone needs their help, they send a crew down to find out who’s banging that hammer, only to discover the hull of a sub sunk two decades earlier. There was only one survivor, and that survivor just happens to be on the destroyer, and it was his error that caused the sub to sink. Have his fellow shipmates come to take him to the watery grave he deserves? It’s the creepiest episode of season four.

23. “Miniature” (Season 4, Episode 8)
The Twilight Zone is widely regarded as the Rosetta Stone of films and TV that hinge on twists, but that has left it to be underrated in several other departments, especially performance. One of the best in the history of the show comes in this season-four chapter that stars a young Robert Duvall, already displaying the acting skills that would make him an Oscar-winning, all-time great. Duvall plays Charley Parkes, an average man who becomes obsessed with a dollhouse in a museum, convinced that the dolls within it are alive. He returns to the dollhouse regularly to see what’s happening with its residents, even as the guard tries to convince him that they couldn’t possibly be moving. Is Charley witnessing a supernatural phenomenon or is he just going crazy? Duvall is fantastic at playing that gray area of a man who may be the only one who knows the truth or may have just completely lost his mind.

22. “The Dummy” (Season 3, Episode 33)
Ventriloquist dummies are creepy. There’s just no way around it. The idea of a man-controlled object suddenly becoming sentient is inherently terrifying. “The Dummy” stars Cliff Robertson as a ventriloquist who becomes convinced that his stage partner is more than just a hunk of wood. No one believes him, even after Willie the dummy bites his master’s hand. Most of “The Dummy” consists of our hapless hero trying to convince people in his life that he’s in danger, and the whole episode is amplified by the chill-inducing sound of Willie’s laugh.

21. “Five Characters in Search of an Exit” (Season 3, Episode 14)
From here on out, we’re pretty much getting to the A-rated, four-star classic episodes of television. This one is a fan favorite largely because of the gorgeous simplicity of its setup and twist. A clown, a hobo, a ballet dancer, a bagpipe, and an army major find themselves in a windowless, doorless room. Winner of multiple Emmy Awards, director Lamont Johnson paces this one perfectly, especially when one considers how little he has to work with, just bouncing five confused souls off one another until the classic twist of the truth of their predicament is revealed.

20. “Third From the Sun” (Season 1, Episode 14)

Richard Matheson, who would become one of the best writers of The Twilight Zone, wrote the source material for this classic but not the actual episode script. Serling scripted this chapter, which is a perfect distillation of his show’s interest in space exploration, commentary on the state of the human race, and brilliance, with a twist. Aired in an era in which children were being told to hide under their desks in nuclear bomb drills, the story of a scientist who becomes convinced that his planet is literally on the eve of nuclear war must have been all the more harrowing. The scientist gets his co-worker and their families and decides it’s time to leave before there’s nothing left to escape from. They supply and basically steal a spaceship, heading off into the reaches of space in search of a planet they’ve heard of that will be more peaceful and safer. Of course, the twist is that the planet they’re heading to is Earth, having left one that looked like our home but secretly was not. The twist allows Serling to confront the prospect of nuclear annihilation and ask viewers if they’re willing to change or be forced to leave altogether.

19. Tổ tiên của Chucky, Talky Tina là một trong những chương trình này, những sáng tạo đáng sợ nhất, một món đồ chơi trẻ em đã trở thành kẻ giết người. Được lồng tiếng bởi cuộc đột phá tuyệt vời (của Rocky & Bullwinkle và Looney Tunes nổi tiếng), Tina tìm đường vào nhà của Erich Streator tàn bạo, do người đàn ông-who-would-be-kojak Savalas thủ vai. Erich là một kẻ ngốc, cha dượng có ý nghĩa với người vợ mới của mình, con gái Christie. Anh ta công khai & nbsp; phẫn nộ với con gái riêng của mình và & nbsp; chế giễu vợ Annabelle, một phần vì họ không có khả năng có một đứa con của riêng mình. Nói cách khác, một trong những vòng xoắn lớn nhất của tập phim này là có một phần nhỏ trong chúng ta bắt đầu root cho Tina Tina. Hãy suy nghĩ về việc chơi này khác như thế nào nếu Erich chỉ là một anh chàng bình thường bị bao vây bởi một con búp bê giết người trái ngược với một kẻ ngốc không thể tha thứ được cho là có được những gì anh ta xứng đáng có được trong khu vực hoàng hôn.
“I’m Talky Tina and I’m going to kill you.” The ancestor of Chucky, Talky Tina was one of this show’s most terrifying creations, a child’s toy turned murderous. Voiced by the great June Foray (of Rocky & Bullwinkle and Looney Tunes fame), Tina finds her way into the home of the brutish Erich Streator, played by the-man-who-would-be-Kojak Telly Savalas. Erich is a jerk, the mean stepfather to his new wife’s daughter Christie. He openly resents his stepdaughter and derides his wife Annabelle, in part because they are incapable of having a child of his own. In other words, one of the greatest twists of this episode is that there’s a small part of us that starts to root for Talky Tina. Think about how differently this plays if Erich is just an ordinary guy beset upon by a homicidal doll as opposed to an irredeemable jerk who arguably gets what he deserves … in the Twilight Zone.

18. Nó chắc chắn mượn từ Shakespeare trong động lực gia đình rối loạn sâu sắc và một tộc trưởng tìm kiếm sự trả thù của mình trước khi xáo trộn cuộn dây phàm này. Tập phim diễn ra trong Mardi Gras, khi một ông già giàu có phải đối mặt với cái chết sắp xảy ra. Rõ ràng là nói lời tạm biệt, người bảo vệ cũ mang đến cho tất cả những người hy vọng có được một phần tài sản của mình cho biệt thự của mình, bao gồm con gái, con rể, cháu trai và cháu gái của ông. Họ là tất cả những người khủng khiếp, và nếu họ muốn có một xu từ ông già thì họ sẽ phải ra ngoài những đặc điểm nội bộ tồi tệ nhất của họ. Buộc phải đeo mặt nạ gớm ghiếc cho đến nửa đêm để có được gia tài của họ, gia đình bắt đầu bẻ khóa, và cuối cùng biết rằng khi một người tiết lộ con người thật của họ, họ không còn có thể che giấu nó nữa.
The brilliant Ida Lupino directs what is Serling’s last great script, a late series masterpiece that feels more like a piece of theater than television. It certainly borrows from Shakespeare in its deeply dysfunctional family dynamics and a patriarch seeking his revenge before shuffling off this mortal coil. The episode takes place during Mardi Gras, as a wealthy old man faces impending death. Ostensibly to say goodbye, the old codger brings everyone who hopes to get a part of his fortune to his mansion, including his daughter, son-in-law, grandson, and granddaughter. They’re all awful people, and if they want a dime from the old man then they’re going to have to externalize their worst internal traits. Forced to wear hideous masks until midnight to get their inheritance, the family starts to crack, and eventually learns that when one reveals their true self, they can no longer hide it.

17. Nó là một trong những người nổi tiếng nhất trong lịch sử truyền hình, thường chỉ là một ví dụ về cách sử dụng một bước ngoặt không chỉ để gây sốc mà là một hình thức bình luận. Một người phụ nữ sợ hãi rằng cô ấy sẽ không bao giờ trông bình thường, có mười một phương pháp điều trị (cho phép tối đa hợp pháp) để sửa chữa khuôn mặt của cô ấy. Khi các bác sĩ và y tá than thở số phận của bệnh nhân nghèo của họ, cô tự hỏi liệu đây có phải là ngày cô đồng hóa để nhận thức về sự bình thường hay không. Tất nhiên, thực tế là chúng ta không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của bất kỳ ai cho đến khi loại điện báo, đặc biệt là đối với khán giả hiện đại .
If this list was purely about the best twists in the history of The Twilight Zone, this would be even higher. It’s one of the most famous in the history of television, often pointed to as an example of how to use a twist not just to shock but as a form of commentary. A woman is terrified that she’ll never look “normal,” having eleven (the max legally allowed) treatments to fix her face. As doctors and nurses lament the fate of their poor patient, she wonders if this will finally be the day she assimilates to perceptions of normalcy. Of course, the fact that we never see the faces of anyone until the twist kind of telegraphs it, especially for modern audiences, but there’s still power in the idea that words like “normal” and “beautiful” aren’t the same for everyone.

16. “Liệu sao Hỏa thực sự sẽ đứng lên?” (Phần 2, Tập 28) Agatha Christie có lẽ yêu thích tập phim này. Cảm giác như một thiết lập được kéo thẳng từ nữ hoàng hồi hộp theo cách nó khóa một số người hữu hạn trong một căn phòng và buộc tội một trong số họ không hoàn toàn trung thực. Hai đội quân tiểu bang điều tra một báo cáo về UFO và tìm thấy bằng chứng về một vụ tai nạn, theo dấu chân từ hiện trường đến một quán ăn có tên là Hi-way ở giữa hư không. Một chiếc xe buýt đã dừng lại ở đó, khách du lịch của nó nghỉ ngơi cho một bữa ăn. Người lái xe không có một bản kê khai và didn có cái nhìn tốt về hành khách của mình trong đêm tuyết rơi này, nhưng nói rằng anh ta đã đếm được sáu người trong số họ. Có bảy người trong quán ăn. Những người du lịch giữa các vì sao? Giống như rất nhiều tập phim tuyệt vời của chương trình này, thiết lập tuyệt vời là một nửa trận chiến, và đây là một trong những tập hay nhất. Đó là một tập phim thú vị có được trong chương trình chủ đề định kỳ về hoang tưởng khi ngay cả các cặp vợ chồng trong số các hành khách bắt đầu đặt câu hỏi cho nhau.
Agatha Christie probably loved this episode. It feels like a setup pulled straight from the Queen of Suspense in the way it locks a finite number of people in a room and accuses one of them of not being completely honest. Two state troopers investigate a report of a UFO and find evidence of a crash, following footprints from the scene to a diner called the Hi-Way in the middle of nowhere. A bus has stopped there, its travelers taking a break for a meal. The driver doesn’t have a manifest and didn’t get a good look at his passengers on this snowy night, but says he counted six of them. There are seven in the diner. Which one is the interstellar traveler? Like so many great episodes of this show, the brilliant setup is half the battle, and this is one of the best. It’s a fun episode that gets at the show’s recurring theme of paranoia as even the couples among the passengers start to question one another.

15. “Mọi người ở đâu?” (Phần 1, Tập 1)

Đã có hàng tá danh sách các phi công giỏi nhất mọi thời đại, nhưng buổi ra mắt loạt phim của Twilight Zone thường bị thiếu trong các danh sách đó. Earl Holliman trở thành cư dân bối rối đầu tiên của Vùng Twilight, một phi công của Không quân, người thấy mình một mình trên một con đường đất mà không có ký ức về cách anh ta đến đó hoặc chính xác là ở đâu. Anh ta đi bộ đến một thị trấn gần đó và thấy nó trống rỗng, bị người giả thay vì mọi người, mặc dù có dấu hiệu của cư dân gần đây, như cà phê tại quán ăn và một điếu thuốc vẫn còn cháy. Có điều gì đó xảy ra với người đàn ông hay với mọi người khác? Ngay lập tức, Serling đã chơi các trò chơi với nhận thức và mặc khải, giữ cho người xem mất tích và không chắc chắn ngay cả các yếu tố cơ bản của cách kể chuyện như ai và ở đâu. Đó là tuyệt vời ngay từ đầu.

14. Nó được cho là một bước ngoặt tốt nhất trong lịch sử truyền hình, trở thành một phần của văn hóa nhạc pop vẫn có thể được tham chiếu hơn nửa thế kỷ sau đó. Lý do duy nhất mà nó không cao hơn trong danh sách này là vì nó rất phụ thuộc vào sự thay đổi của nó - nó thực sự là một tập phim tầm thường cho đến lúc đó - ngay cả khi nó là một điều khó quên. Một chủng tộc ngoài hành tinh đã hạ cánh trên trái đất, mang theo một cuốn sách với một tiêu đề được dịch là Hồi để phục vụ con người. Trong khi bản dịch này dường như làm giảm bớt nỗi sợ hãi của con người, những cảnh kết thúc cho thấy ý nghĩa thực sự, tối tăm của nó. Đó là một bước ngoặt phi thường mà cũng có một chút bình luận về bản chất con người nếu bạn nghĩ về nó - có lẽ nếu loài của chúng ta đặt câu hỏi tại sao một chủng tộc khác sẽ tình nguyện trở thành người hầu của nó, họ sẽ ít bị biến thành bữa tối của họ.
Rod Serling loved to play with language, and this adaptation of the Damon Knight short story may be his most famous case of doing so. It’s arguably the best twist in the history of TV, becoming a part of pop culture that can still be referenced over half a century later. The only reason it’s not higher on this list is because it’s so reliant on its twist — it’s really kind of a mediocre episode until then — even if it’s an unforgettable one. An alien race has landed on Earth, bringing with them a book with a title that is translated as “To Serve Man.” While this translation seems to allay human fears, the closing scenes reveal its true, dark, culinary meaning. It’s a phenomenal twist that’s also a nice bit of commentary on human nature if you think about it — perhaps if our species questioned why another race would volunteer to be its servants they’d be less likely to be turned into their dinner.

13. Và khi bầu trời được mở ra (Phần 1, Tập 11) một lần nữa, chúng ta có một tập phim trong đó Serling thích nghi với một câu chuyện ngắn của Matheson, và kết quả là một trong những tập hay nhất của Vùng Twilight. Cái này có rất nhiều chủ đề tốt nhất của chương trình - du hành không gian, hoang tưởng, âm mưu của chính phủ, một người đàn ông biết sự thật - và kết hợp chúng vào những gì trở thành một câu chuyện ngày càng đáng sợ. Ba phi công của Không quân trở về từ chuyến bay thử nghiệm của một không gian thử nghiệm. Hay họ? Khi một trong những người đàn ông, Forbes, đến thăm đồng nghiệp của anh ta trong bệnh viện, Forbes khẳng định rằng có một người đàn ông thứ ba tên là Harrington, ngay cả khi dường như không ai nhớ anh ta tồn tại. Anh ấy đã bị xóa khỏi các tiêu đề và bộ nhớ Gart. Anh ta không bao giờ được phép trở về? Là một số sức mạnh cao hơn đang cố gắng sửa chữa sự giám sát? Và làm thế nào Forbes có thể thuyết phục thế giới rằng bạn 15 tuổi của anh ta từng tồn tại?
Once again, we have an episode in which Serling adapted a short story by Matheson, and the result is one of the best episodes of The Twilight Zone. This one has so many of the show’s best themes — space travel, paranoia, government conspiracies, the one man who knows the truth — and incorporates them into what becomes an increasingly terrifying narrative. Three Air Force pilots return from a test flight of an experimental spaceplane. Or do they? When one of the men, Forbes, goes to visit his co-pilot Gart in the hospital, Forbes insists that there was a third man named Harrington, even if no one seems to remember he exists. He’s been erased from headlines and Gart’s memory. Was he never supposed to return? Is some higher power trying to correct the oversight? And how can Forbes convince the world that his friend of 15 years ever existed?

12. "Perchance to Dream" (Phần 1, Tập 9)

Dựa trên một truyện ngắn Charles Beaumont, đây là một trong những tập phim nổi bật nhất của Vùng Twilight, và là nguồn cảm hứng khả thi cho Wes Craven, A A Nightmare on Elm Street. Có một cái gì đó rất đáng sợ khi biến giấc ngủ an toàn của giấc ngủ thành nơi nguy hiểm, và đó là những gì tập phim này làm cho Edward Hall (Richard Conte), một người đàn ông tin rằng nếu anh ta ngủ, anh ta sẽ mơ ước, và nếu anh ta mơ , ông ấy sẽ chết. Một tình trạng tim có nghĩa là nếu anh ta thức dậy lâu hơn nữa, dù sao anh ta cũng sẽ chết, nhưng anh ta nói với bác sĩ rằng giấc mơ của anh ta đã trở thành một loạt các chương nối tiếp liên quan đến một ngôi nhà vui vẻ và một vũ công lễ hội mà anh ta đã thuyết phục sẽ giết anh ta. Nó là một trong những tập phim thôi miên trực quan nhất, gần như Lynchian của chương trình, và nó chứa một trong những bài tường thuật kết thúc hay nhất của Serling, họ nói một giấc mơ chỉ mất một giây, nhưng trong lần thứ hai, một người đàn ông có thể sống cả đời. Anh ta có thể đau khổ và chết. Và ai là người nói đó là thực tế lớn hơn: người mà chúng ta biết hoặc là người trong giấc mơ, giữa thiên đường, bầu trời, trái đất - trong khu vực hoàng hôn.

11. Anne Francis đóng vai Marsha White, một người mua sắm trung bình đang tìm kiếm một cửa hàng vàng trong một cửa hàng bách hóa. Cô đưa thang máy lên tầng chín, lúc đầu không tìm thấy gì ở đó. Sau khi cánh cửa đóng lại, một nữ nhân viên bán hàng đưa cô đến món đồ mà cô ấy đang tìm kiếm, mặc dù cô ấy học trên đường xuống rằng Thimble bị hư hại. Khi cô ấy đến bộ phận khiếu nại, họ nói với cô ấy những gì người xem đã nghi ngờ: không có tầng chín. Phần thưởng/xoắn của các giờ sau giờ, một trong những chương trình hay nhất, nhưng bầu không khí kỳ lạ dẫn đến nó là có thể sờ thấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn được bảo rằng bạn đã đi đâu đó mà không tồn tại? Bạn có nghĩ rằng bạn đã phát điên? Hay bạn sẽ biết bạn đã ở trong khu vực hoàng hôn?
It’s impossible to look at old-fashioned mannequins in department stores and not think of this chilling episode of television from nearly six decades ago. Anne Francis plays Marsha White, an average shopper looking for a gold thimble in a department store. She takes the elevator to the ninth floor, finding nothing there at first. After the doors close, a saleswoman takes her to the item for which she’s been searching, although she learns on the way down that the thimble is damaged. When she goes to the complaints department, they tell her what viewers already suspected: There is no ninth floor. The payoff/twist of “The After Hours” isn’t one of the show’s best, but the eerie atmosphere that leads up to it is palpable. What if you were told you went somewhere that didn’t exist? Would you think you were going crazy? Or would you know you were in the Twilight Zone?

10. Vào thứ năm, chúng tôi rời khỏi nhà (Phần 4, Tập 16), điều này được cho là tập yêu thích của Rod Serling, từ phần thứ tư ác tính, và những lý do rất rõ ràng. Nó là người thông minh nhất, và được cho là duy nhất, một trong đó biện minh cho cấu trúc kéo dài hàng giờ của mùa giải về thời gian chạy. James Whitmore đóng vai Đại úy William Benteen, lãnh đạo một nhóm những người sống sót trên một hành tinh xa xôi với hai mặt trời. Không bao giờ là đêm và nó không bao giờ mát mẻ, nhưng Benteen giữ cho thuộc địa của mình hạnh phúc nhất có thể, kể cho họ những câu chuyện về trái đất. Trong ba thập kỷ, họ đã tương đối phát triển, biến thành một cộng đồng người định cư trên hành tinh sa mạc này. Và sau đó, khách du lịch đến để đưa họ về nhà, nhưng Benteen không chắc chắn anh ta muốn từ bỏ sức mạnh mà anh ta tạo ra cho chính mình. Một sự mổ xẻ sắc như dao cạo về việc từ bỏ quyền kiểm soát, được neo bởi một màn trình diễn tuyệt vời từ Whitmore, đây có lẽ là tập phim hay nhất mà không được biết đến rộng rãi, chủ yếu là vì nó không có một bước ngoặt khó quên.
This was reportedly Rod Serling’s favorite episode from the maligned fourth season, and the reasons are clear. It’s the smartest, and arguably the only, one that justifies that season’s hour-long structure in terms of running time. James Whitmore stars as Captain William Benteen, the leader of a group of survivors on a distant planet with two suns. It is never night and it is never cool, but Benteen keeps his colony as happy as possible, telling them stories of the Earth. For three decades, they’ve relatively thrived, turning into a community of settlers on this desert planet. And then travelers come to take them home, but Benteen isn’t sure he wants to give up the power he’s created for himself. A razor-sharp dissection of how hard it can be to give up control, anchored by a great performance from Whitmore, this is probably the best episode that’s not widely known, chiefly because it doesn’t have an unforgettable twist.

9. Những người xâm lược (Phần 2, Tập 15)

Một kiệt tác của truyền hình gần như im lặng, tập phim kinh điển này có sự tham gia của Agnes Moorehead trong vai một người phụ nữ bị ràng buộc trong cabin, người có đêm khó quên nhất trong đời. Một con tàu vũ trụ đáp xuống mái nhà của cô, và những gì trông giống như những con robot nhỏ xuất hiện, tấn công người phụ nữ một cách khó hiểu, đáng sợ. Không chỉ dám cho chương trình sản xuất một tập phim chủ yếu chỉ là càu nhàu im lặng, mà phần này có một trong những bất ngờ nhất của chương trình, tiết lộ rằng người phụ nữ không phải là nạn nhân mà chúng tôi cho là cho toàn bộ tập phim. Vùng hoàng hôn là tốt nhất khi chơi với nhận thức và giả định. Serling biết cách lật đổ những gì mọi người nghĩ rằng họ đang nhìn thấy và tiết lộ một sự thật lớn hơn, thách thức hơn cuối cùng.

8 8 Tập này là điều cần thiết nhất để kết nối cả hai. Peele đã đi ra và nói rằng đó là một trong những tập phim yêu thích của anh ấy khi còn bé và ảnh hưởng đến việc tạo ra chúng tôi. Khái niệm này đẹp và thanh lịch trong sự đơn giản của nó. Một người phụ nữ ở trạm xe buýt bị cô lập chờ xe buýt muộn, dường như không bao giờ đến. Cô ấy yêu cầu người phục vụ cập nhật, chỉ được nói rằng cô ấy đã hỏi ba lần. Cô ấy biết cô ấy đã có. Và sau đó chỉ sau khi một người phụ nữ dọn dẹp nói với cô rằng cô chỉ ở trong phòng tắm, cô theo dõi thứ gì đó đáng sợ trong gương: bản thân. Ngồi trong nhà ga là doppelganger của cô. Thật xuất sắc, nó là một nỗi sợ dễ dàng nhận dạng cho phép tham gia của khán giả. Bạn sẽ làm gì nếu bạn phát hiện ra một người trông giống hệt bạn? Tập kinh điển này - không đề cập đến Peele từ US - đưa ra một số gợi ý.
Everyone is talking about Jordan Peele’s Us before the reboot of his The Twilight Zone on CBS All Access. This episode is the most essential to connecting the two. Peele has come out and said that it was one of his favorite episodes as a kid and influenced the creation of Us. The concept is beautiful and elegant in its simplicity. A woman at an isolated bus station waits for a late bus, which seems to never arrive. She asks the attendant for an update, only to be told that she’s already asked three times. She knows she hasn’t. And then just after a cleaning lady tells her she was just in the bathroom, she spies something terrifying in the mirror: herself. Sitting in the station is her doppelganger. Brilliantly, it’s an easily identifiable fear that allows for audience participation. What would you do if you spotted someone who looked exactly like you? This classic episode — not to mention Peele’s Us — offers some hints.

7 Nếu bạn đã tham gia một chuyến đi xuyên quốc gia, và đã từng cảm thấy có điều gì đó đáng lo ngại về việc ở một mình trong sự rộng lớn của giữa nước Mỹ, bạn sẽ nhận ra tâm trạng này. Trong một chuyến đi từ New York đến Los Angeles, một người phụ nữ tên Nan Adams tiếp tục nhìn thấy cùng một người đàn ông bí ẩn cho một chuyến đi. Cô ấy đang phát điên? Đầu tiên cô ấy cho rằng, như mọi người, rằng cô ấy chỉ xảy ra với cùng một khách du lịch cô đơn, nhưng sau đó anh ấy bắt đầu uốn cong không gian và thời gian, xuất hiện ở những địa điểm mà anh ấy không thể nhanh chóng đến được điều đó. Đó là một tập phim thực sự đáng sợ nhớ lại một trong những bộ phim kinh dị độc lập hay nhất mọi thời đại, sẽ ra mắt hai năm sau đó, Carnival of Souls. Trong thực tế, hãy xem cả hai.
Based on a 1941 radio play by Lucille Fletcher, this season-one chiller is again an episode that works because we can relate. If you’ve been on a cross-country trip, and ever felt something unsettling about being alone in the vast expanse of the middle of America, you’ll recognize this episode’s mood. On a trip from New York to Los Angeles, a woman named Nan Adams keeps seeing the same mysterious man thumbing for a ride. Is she going crazy? She first presumes, as everyone would, that she’s just happening upon the same lonely traveler, but then he starts bending space and time, appearing in locations he couldn’t possibly get to that quickly. It’s a truly scary episode that recalls one of the best indie horror films of all time, which would come out two years later, Carnival of Souls. In fact, watch ‘em both.

6. Một cuộc sống tốt lành (Phần 3, Tập 8)

Bạn có thể biết phiên bản của tập phim này Remade cho Twilight Zone: The Movie, nhưng có một cái gì đó độc ác và đáng sợ hơn về bản gốc năm 1961. Có lẽ đó là vì phiên bản của đứa trẻ 6 tuổi này với sức mạnh giống như thần cảm thấy sự báo thù và đáng sợ hơn trong màu đen và trắng khi anh ta trừng phạt những người thậm chí nghĩ những suy nghĩ tiêu cực về anh ta. Và Chúa giúp bất cứ ai dám hát. Bất kỳ phụ huynh nào cũng có thể nói với bạn rằng chúng tôi thường xuyên theo ý thích của những đứa trẻ dễ bị giận dữ của chúng tôi, nhưng ý tưởng rằng một đứa trẻ có thể biến tâm trạng thay đổi vốn có thành thời thơ ấu thành sức mạnh phá hoại tạo nên sự hư cấu. Nó như một tập phim tuyệt vời mà nó nói lên điều đó; Như Serling nói khi bắt đầu bài tường thuật kết thúc của mình: Không có bình luận nào ở đây, không có bình luận nào cả. Anh ấy quá sợ hãi để làm như vậy.

5. Thời gian đủ ở cuối cùng (Phần 1, Tập 8) Tiểu thuyết có một lịch sử lâu dài về những câu chuyện có thể thuộc về biểu ngữ của Hãy cẩn thận những gì bạn muốn. Tập phim này là một trong những cuốn sách nổi tiếng nhất trong tiểu thể loại đó, một câu chuyện cay độc tàn bạo về một người đàn ông nhận được sự cô độc mà anh ta mong muốn, và sau đó về cơ bản bị trừng phạt bởi sự xui xẻo cuối cùng. Dựa trên một câu chuyện ngắn của Lynn Venable, nó có sự tham gia của Burgess Meredith trong vai Henry Bemis, một người đàn ông chỉ muốn có thời gian để đọc những cuốn sách yêu dấu của mình. Không có gì lạ khi anh ta rút lui về sự thoải mái của văn học: anh ta ghét cuộc hôn nhân và công việc của mình tại một ngân hàng. Người phối ngẫu khủng khiếp của anh ta thậm chí còn lừa anh ta bằng cách nói trên các trang của một cuốn sách mà cô ta yêu cầu anh ta đọc. Kết quả là, Henry thích đọc trong kho tiền ngân hàng, nơi duy nhất anh ta có thể tìm thấy sự cô độc - và đó là nơi mà anh ta đã ở khi một quả bom hạt nhân tắt, khiến anh ta trở thành người đàn ông cuối cùng trên trái đất. Khi sự tuyệt vọng dẫn anh ta chiêm ngưỡng tự tử, anh ta nhận thấy rằng một thư viện có giá trị sách còn nguyên vẹn. Đau khổ chuyển sang Glee, nhưng không lâu. Các dòng cuối cùng là biểu tượng: mà không công bằng. Đó là công bằng cả. Có thời gian bây giờ. Có - là tất cả thời gian tôi cần! Thật không công bằng! Thật không công bằng!" Không, Henry, nó chắc chắn không. Đó là cuộc sống trong khu vực hoàng hôn.
Fiction has a long history of stories that could fall under the banner of “be careful what you wish for.” This episode is one of the most famous of that subcategory, a brutally cynical tale of a man getting the solitude he so desires, and then basically being punished by bad luck in the end. Based on a short story by Lynn Venable, it stars Burgess Meredith as Henry Bemis, a man who only wants time to read his beloved books. It’s no wonder he retreats to the comfort of literature: He hates his marriage and his job at a bank. His awful spouse even tricks him by inking over the pages of a book she asks him to read. As a result, Henry likes to read in the bank vault, the only place he can find solitude — and that’s where he’s at when a nuclear bomb goes off, leaving him as the last man on Earth. As despair leads him to contemplate suicide, he notices that a library’s worth of books is intact. Misery turns to glee, but not for long. The final lines are iconic: “That’s not fair. That’s fair at all. There was time now. There was — was all the time I needed! It’s not fair! It’s not fair!” Nope, Henry, it’s definitely not. Such is life in the Twilight Zone.

4. Cơn ác mộng ở 20.000 feet (Phần 5, Tập 3) Một trong những tập nổi tiếng nhất mọi thời đại đã được làm lại hai lần - đầu tiên, tương đối trung thành trong bộ phim (với sự tham gia của John Litv Việc khởi động lại sắp tới (lần này với Adam Scott). Tuy nhiên, sẽ luôn khó để đứng đầu bản gốc, một lớp học chính trong sự hồi hộp và hành động, một điều mà Vùng hoàng hôn tương đối nói chuyện được biết đến chính xác nếu bạn nghĩ về nó. Những nhịp đập lớn của kiệt tác William Shatner này đã trở thành một phần của lịch sử văn hóa đại chúng, nhưng có những yếu tố khác của Night Nightmare, mà don nhận được đủ tín dụng, đặc biệt là cách thức các tập phim chơi với chấn thương và nỗi sợ bay. Shatner là một trong những người thay thế tốt nhất của chương trình, một người nào đó có đôi giày kinh hoàng mà chúng ta có thể dễ dàng bước. Ai sau khi xem cái này đã ở trên máy bay vào một đêm bão tố, nhìn cẩn thận ở cánh, chỉ chờ đợi để thấy một Gremlin chơi với dây?
One of the most famous episodes of all time has been remade twice — first, relatively faithfully in the movie (starring John Lithgow), and now twisted into something gloriously new in the upcoming reboot (this time with Adam Scott). And yet it will always be hard to top the original, a master class in suspense and action, something that the relatively talky Twilight Zone isn’t exactly known for if you think about it. The major beats of this William Shatner masterpiece have become a part of pop-culture history, but there are other elements of “Nightmare” that don’t get enough credit, particularly how deftly the episode plays with trauma and the relatable fear of flying. Shatner is one of the show’s best surrogates, someone into whose terrified shoes we can easily step. Who after watching this hasn’t been on a plane on a stormy night, looking carefully at the wing, just waiting to see a gremlin playing with the wires?

3. Một trò chơi của hồ bơi (phần 3, tập 5)

Hai màn trình diễn phi thường nâng cao một trong những tập hay nhất của lịch sử truyền hình trong bài kiểm tra này về ý nghĩa của việc trở thành người giỏi nhất - cả về cách chúng ta tìm kiếm và cảm thấy bị buộc phải bảo vệ nó. Jesse Cardiff (Jack Klugman) là một trong những cầu thủ tốt nhất trên thế giới, nhưng anh cảm thấy điều duy nhất giữ anh lại khỏi danh hiệu là người giỏi nhất mọi thời đại là tình trạng huyền thoại của những người đã chết trên mạng. Jonathan Winters). Như thể anh ấy trả lời thử thách, Fats rơi xuống từ thiên đường và chơi một trò chơi với người thừa kế lên ngôi của anh ấy. Thông minh, hài hước và sâu sắc về ý tưởng trở thành một huyền thoại, đây là TV tuyệt vời mà đã không già đi trong một chút.

2. Khoảng cách đi bộ trên đường (Phần 1, Tập 5) Khái niệm rằng Vùng Twilight là một nơi vật lý, có thể là một vũ trụ song song với chính chúng ta, nơi một bài học đang chờ được học, không bao giờ được ghi lại tốt hơn trong tập hoàn hảo này của truyền hình. Martin Sloan (Gig Young) dừng lại để nhìn chiếc xe của mình và nhận ra anh ấy đủ gần để đi vào quê nhà. Khi anh ta làm như vậy, anh ta phát hiện ra anh ta bước thẳng vào quá khứ, thậm chí thấy mình là một cậu bé. Anh ấy không chính xác được chào đón, sợ phiên bản trẻ của chính mình và nhầm lẫn cha mẹ mình. Nó có một tập phim mê hoặc về mặt kỹ thuật, với những góc độ tuyệt đẹp của một băng chuyền và một số điểm gốc tuyệt đẹp của Bernard Herrmann.
The concept that the Twilight Zone is a physical place, maybe a universe parallel to our own, where a lesson is waiting to be learned, is never better captured than in this perfect episode of television. Martin Sloan (Gig Young) stops to get his car looked at and realizes he’s close enough to walk into his hometown. As he does so, he discovers he’s walked directly into the past, even seeing himself as a young boy. He’s not exactly welcome, scaring the young version of himself and confusing his parents. It’s a mesmerizing episode technically, with gorgeous canted angles of a carousel and a beautiful original score by Bernard Herrmann.

Nó cũng rõ ràng rất cá nhân, một tác phẩm có cảm giác như nó đang phản ánh sự bất lực của Serling, không có khả năng về nhà một lần nữa như bất cứ điều gì khác. Bạn có thể nghe điều đó trong những gì được cho là câu chuyện khép đầy đủ và đẹp đẽ nhất của anh ấy: Một lúc nào đó, và cũng giống như tất cả đàn ông Âm nhạc xa xôi của một cuộc gọi, và nghe thấy tiếng nói và tiếng cười của người dân và những nơi trong quá khứ của anh ấy. Và có lẽ trong tâm trí anh ấy, đó sẽ là một điều ước một chút sai lầm, rằng một người đàn ông có thể không phải già đi, không bao giờ vượt xa các công viên và vòng tròn vui vẻ của tuổi trẻ. Và anh ấy cũng sẽ mỉm cười vì anh ấy sẽ biết đó chỉ là một mong muốn sai lầm, một số trí nhớ không quá quan trọng, một số ma cười vượt qua một người đàn ông, đó là một phần của khu vực hoàng hôn.

1. Quái vật là do trên Maple Street (Phần 1, Tập 22)

Rất nhiều người trong chúng ta lớn lên trên một con phố phong. Nó có thể là bất cứ nơi nào. Và câu chuyện ngụ ngôn mà Rod Serling đã mở ra trên Phố Maple vào năm 1960 có nhiều sự cộng hưởng ngày hôm nay. Đó là một cuộc kiểm tra tuyệt vời về việc chúng ta sẽ dễ dàng bật hàng xóm để bảo vệ chính mình và cách hoang tưởng có thể tiêu diệt chúng ta như thế nào. Mối đe dọa lớn nhất của chúng tôi không phải là từ một kẻ xâm lược nước ngoài mà là từ nỗi sợ hãi và sự chia rẽ được tạo ra từ bên trong. Điều đó quan trọng chỉ là ngày hôm nay như nó đã làm sau đó. Vào lúc 6:43 chiều, đèn tắt trên phố Maple. Ngay trước đó, một số cư dân nghĩ rằng họ đã nhìn thấy một thiên thạch trên đường chân trời, điều này dẫn đến một cậu bé cho rằng đây có thể giống như một cái gì đó mà anh ta đọc gần đây trong một trong những cuốn truyện của mình: một cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh. Và đoán xem? Trong câu chuyện đó, người ngoài hành tinh đã gửi một trinh sát dưới dạng một con người. Chẳng bao lâu, cư dân của Maple Street đã bật lên nhau, chỉ tay và buộc tội những người mà họ đã biết trong nhiều năm là kẻ phản bội. Bạn có thể đọc vào đó hàng chục điểm tương đồng với thế giới thực - đặc biệt là sự sợ hãi màu đỏ - nhưng nó cũng chỉ là một tập phim truyền hình, rực rỡ, ly kỳ của truyền hình, gần như đáng buồn, vượt thời gian.

50 tập hay nhất của Vùng Twilight

Tập phim đáng sợ nhất của Vùng Twilight là gì?

Các tập phim đáng sợ nhất của Khu vực Twilight, được xếp hạng..
8/8 Mắt của người si tình ..
7/8 hình nộm ..
Cuộc gọi đêm 6/8 ..
5/8 búp bê sống ..
4/8 Người đàn ông lỗi thời ..
3/8 Quái vật đến hạn trên Phố Maple ..
Cơn ác mộng 2/8 ở 20.000 feet ..
1/8 và khi bầu trời được mở ..

Tập phim Twilight Zone gây tranh cãi nhất là gì?

"Cuộc gặp gỡ" là tập 151 của loạt phim truyền hình Mỹ The Twilight Zone.Phát sóng lần đầu tiên vào ngày 1 tháng 5 năm 1964, các âm bội chủng tộc của nó đã khiến nó bị giữ lại khỏi việc cung cấp ở Hoa Kỳ cho đến năm 2004.The Encounter" is episode 151 of the American television series The Twilight Zone. First broadcast on May 1, 1964, its racial overtones caused it to be withheld from syndication in the U.S. until 2004.

Các tập phim Twilight Zone của Trippiest là gì?

Nightmare ở độ cao 20.000 feet (Phần 5, Tập 3) - 9.2 William Shatner đóng vai một người đàn ông liên tục nhìn thấy một sinh vật trên cánh của một chiếc máy bay trong chuyến bay.Đây là một trong những tập phim đáng sợ nhất của bộ truyện, đến nỗi nó được điều trị làm lại với Twilight Zone: bộ phim từ năm 1983. - 9.2 William Shatner stars as a man constantly seeing a creature on the wing of an airplane during his flight. It is one of the creepiest episodes of the series, so much so that it was given the remake treatment with Twilight Zone: The Movie from 1983.

Sê -ri Twilight Zone nào là hay nhất?

1. Vùng Twilight (chương trình truyền hình 1959) không thể nghi ngờ gì về những gì sẽ đứng đầu bảng xếp hạng này, vì Vùng Twilight gốc của Rod Serling vẫn là một trong những cây gậy đo khi nói đến TV và truyền hình khoa học viễn tưởng tổng thể.The Twilight Zone (1959 TV Show) There couldn't be any doubt as to what would top this ranking, as Rod Serling's original Twilight Zone is still one of the measuring sticks when it comes to anthology TV and sci-fi TV overall.