Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh


Ờm bộ này đọc cũng lâu rồi nên ko nhớ rõ lắm, thường thì mấy bộ t review đều là đọc xong viết luôn, cái này lâu rồi nên cảm xúc ko còn nóng hôi hổi nữa :v Mà t cũng ko đọc hết bộ, khoảng mười mấy chap cuối t thấy hơi chán nên xem spoil tóm tắt thôi. Bộ này thì ko đánh giá cao bằng Ma đạo, cơ mà đọc thoải mái hơn.

Như hồi trước có nói đó, sau khi đọc truyện nào một thời gian thì cái t nhớ về truyện thường là khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, cho nên cái rì viu này chủ yếu để nói những cái t ko thích thôi.

Thắc mắc nhất là cái hệ thống phi thăng thành thần thành ma trong truyện. Ko hiểu vì sao lại có người được phi thăng thành thần??? Vì họ tu thành đại đạo, đức tính đáng ngưỡng mộ hay gì hả? Đâu phải vì trong truyện, thấy rõ là thần trừ có pháp lực ra thì chả khác gì người thường, thất tình lục dục vẫn thế, thậm chí tạo nghiệp cũng chả ít đâu :v Như Thủy Sư Vô Độ hay 33 thần quan gì gì đấy, sống lỗi thế mà vẫn làm thần như thường. Hay là vì đắc đạo, tu luyện đến cảnh giới nhất định thì sẽ thành thần? Cũng ko phải, vì Tạ Liên lúc bị đày thì làm gì có pháp lực đâu, sau vẫn phi thăng như thường đó. Hay là thu thập một lượng tín đồ nhất định, tích đủ hương đèn công đức thì thành thần? Tạ Liên lúc bị đày cũng làm gì có tín đồ gì, tự dưng thành thần. Hay là cơ duyên mỗi người, ai có số thì làm thần? Thế thì đẻ ra đã làm thần luôn rồi, tu luyện chi nữa, đã có số thì làm gì chả thành thần. Theo như cái vụ hoán mệnh của Song Huyền thì có lẽ ý tác giả là vì số mệnh nên có người làm thần có người không nhỉ? Vậy thì thực sự t ko thấy thần thánh đó có gì đáng thờ cả. Lập chiến công cũng ko phải, có thần quan có chiến công đấy, nhưng cũng đâu phải ai cũng có. Nói chung t thấy cái cơ sở để mà quyết định ai phi thăng ai không của tác giả nó hơi bị mơ hồ, nhân vật thành thần thành ma như đi chợ vậy. Cũng ko thấy đắc đạo chỗ nào, khi Tạ Liên phi thăng lần đầu mới có 17 tuổi, lúc đấy đang tâm tính thiếu niên, chưa sõi đời, ngủ một giấc tự dưng phi thăng. Cả cái lúc thành thần rồi tính mấy quần chúng thần quan vẫn sân si như thường :v

Quỷ cũng thế, hình như chấp niệm sâu nặng thì thành quỷ nhỉ. Cơ mà ko bàn đến ba Tuyệt nhé, riêng nv Thích Dung t thấy nó rõ vớ vẩn, chẳng hiểu chấp niệm nó sâu nặng cỡ nào mà lại thành quỷ được, còn xếp vô Tứ Hại. Mấy con quỷ ở chợ của công cute phết, nhân vật phụ hiếm hoi mà t thích :)))

Nếu là như trong truyện tu chân bình thường thì còn có Thiên Đạo giám sát, tu sĩ bị Thiên Đạo theo dõi, gây nghiệt gây tội nhiều thì bổ Thiên kiếp, căn cơ không đủ thì tu vi không cao, phải giải quyết nhân quả mới được đột phá….. Nói chung là nó còn có hệ thống logic để mà hiểu được. Còn ở đây mấy nhân vật, đặc biệt Tạ Liên rồi Hoa Thành rồi blah bloh, quả thực đúng kiểu thích thì dăm ba hôm lại phi thăng :v

Thôi, ko bàn đến cái vụ thần thần quỷ quỷ kia nữa. Truyện này tác giả ko còn viết gọn và kịch tính như hồi bên Ma đạo nữa, dây dưa kéo dài nhùng nhằng hơn. Nhân vật phụ cũng không ấn tượng như bên Ma đạo. Nhiều cái bỏ ngỏ ở đó làm t chả hiểu ra sao? Như vụ Bán Nguyệt, Thủy Phong Địa, vv  Lúc đầu nói thì rõ hay, hồi sau giải quyết cái vèo. Tình tiết ko có tính liên kết chặt chẽ như bên kia nữa. Tác giả viết gọn bớt đi mấy chục chương thì hay.

Nhân vật chính thì cũng ổn. Nhưng mà về sau ngẫm lại thì ko thích nhiều nữa. Tạ Liên ôn nhu, hiền lành, thiện lương, cảm xúc nhân vật có cao trào, có biến đổi. Bạn này cũng có phần ngây ngô nhưng ko thấy phiền. Đôi lúc ngốc ngốc nhưng ko phải ngu ngơ. Cơ mà nhiều lúc cũng vì cái tính mềm mỏng của bạn mà thấy hơi ức chế. Nhất là cái hồi 17 tuổi phi thăng mà t bảo chưa sõi đời ấy. Cái gì cũng muốn vẹn toàn mọi bề, nhưng sức có hạn mà cứ cố quá, thành ra nát hết cả. Sau cái tính bao đồng đó bớt đi nên cũng đỡ hơn.

Hoa Thành thì xây dựng rất ấn tượng, cơ mà có lẽ vì truyện chủ thụ nên cảm xúc suy nghĩ của Hoa Thành ko khắc họa nhiều, nhất là ở quá khứ, mình nghĩ đó mới là phần quan trọng hình thành nên cái “tín ngưỡng” của công với thụ. Hoa Thành trải qua 800 năm ra sao, lúc ở Vạn Thần quật rồi lúc đọa quỷ, vào núi Đồng Lô, lúc làm Vô Danh như nào như nào, nói ra thì hay. Còn nếu để người đọc cảm nhận thì sẽ có người ko cảm hết được và thấy nó thiếu, ví dụ như t đây. T thấy những gì tác giả nói trong truyện chưa đủ để khắc họa cái chấp niệm sâu nặng của Hoa Thành với Tạ Liên, đến mức thành thần thành quỷ như đi chợ như vậy.

Còn cái đôi thị vệ – thị nữ kia của thụ thì nói thật t ko thích nổi =_= Nhớ là hồi đọc truyện thì Mộ Tình xếp no.1, Thích Dung no.2, Sư Vô Độ no.3 trong cái list nhân vật t ghét, Phong Tín thì đỡ hơn xíu, ko đến nỗi ghét, nhưng thích thì ko thích nổi. Bạn Phong Sư thì mình thấy bạn này cũng hay, nhưng thích thì cũng ko thích lắm, thấy tính bạn ko hợp làm thần quan. Nói chung cái vụ của 3 người này quá là ko rõ ràng, kêu đến chém đầu rồi sau gặp cậu em, cho cái quạt rồi đi. T thì ko nghĩ giữa 3 người này có quan hệ tình cảm gì cả, Phong và Thủy Sư là anh em, Hạ Huyền có hận hai anh em nhà này, với Thủy Sư thì ko nói, chết là đáng, với Phong Sư thì vẫn hận, nhưng mà phần nào trong thân tâm đã xem Phong Sư như bạn bè, nên sau này mới giúp. Thích Dung thì xin lỗi, ai thích thì thích chứ t ko ưa nổi, ấn tượng từ cái hồi nó quật mộ cha mẹ thụ ko phai được, sau này nó làm gì t cũng thấy ghét =”= nhất là trong ký ức của Liên hồi nó còn là vương tử hay gì, đm tính cách điển hình cho mấy đứa pháo hôi phản diện, nhức nách vaiz.

Nói chung chỉ có đôi chính là thích, mấy nhân vật còn lại ko phải ghét thì là ko ưa, hoặc chả có cảm xúc gì. À còn “chúng sinh” nữa, dàn quần chúng gây ức chế khó chịu nhất năm, mắc mệt với cái đám chúng sinh kia. Nhưng mà ở đời thì đúng thế thật, mình có làm gì thì người đời cũng chỉ nhìn vào bên ngoài, nhìn vào cái lợi ích họ nhận được để phán xét thôi.

Vụ Quân Ngô thì lúc đấy chán rồi, đọc lướt lướt nên ko ấn tượng gì nhiều :v Đoạn cuối truyện ko thỏa mãn, đánh boss ko đã lắm, cũng giống bên Ma đạo, dù chưa đến mức đầu voi đuôi chuột.

Truyện của Mặc Hương thì nổi khỏi nói rồi, nhưng cũng chính vì nổi quá, tung hô ghê quá cho nên khi đọc người ta thường kỳ vọng cao, dẫn đến lúc đọc bị hụt hẫng, thất vọng. Chứ thực ra truyện của tác giả này viết khá tốt, đọc thoải mái, ko có nhiều chỗ khó hiểu. Bộ này dài quá nên chắc ko đọc lại đâu, mà ko có chỗ nào lôi hay hố quá, sủng công sủng thụ gì đều đọc được, bà con nhảy hố ok.

Truyện gốc: Thiên quan tứ phúc (Quan trời ban phúc)
Tác giả: Mặc Hương Đồng Xú

Thể loại: Huyền huyễn

tiên hiệp tu chân, linh dị thần quái, tình hữu độc chung (1×1), quỷ vương si tình công x tiên phong đạo cốt lượm đồng nát thụ, HE

Độ dài: 244 chương + phiên ngoại

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh

Review Thiên quan tứ phúc

Gọi là đôi lời về Thiên quan tứ phúc chắc hợp lý hơn là review, vì bài này nào có phải ném đá hay đề cử, thậm chí truyện còn chưa hoàn… Chỉ là vẫn luôn như cũ, kìm lòng không đậu mà bò dậy viết dăm ba chữ, nếu không những bức bối này sẽ khiến ta ngộp thở mất.

Nói một câu thật lòng, Thiên quan tứ phúc chẳng phải là bộ truyện hay nhất của Mặc Hương Đồng Xú, công thụ cũng không phải kiểu ta đặc biệt yêu thích, tình cảm phát triển cũng chưa thực sự thuyết phục. Thân là fan (sắp não tàn), đáng lẽ nên thanh minh đôi chút. Nhưng, ta vẫn cảm thấy bộ này Xú tỷ tham vọng có thừa mà bút lực không tới, khinh tùng chẳng phải, chính kịch chẳng xong, có hơi hụt hẫng.

Nếu như Hệ thống tự cứu thuần là một bộ khinh tùng, chính văn cũng chủ yếu xoay quanh tuyến tình cảm của nhân vật chính, tựu chung sẽ không xoáy nhiều vào bi kịch thân phận, mộng tưởng, lập trường… Thẩm Thanh Thu vẫn luôn đứng ở góc độ độc giả xa xa mà đánh giá, sẽ không vướng quá sâu, sẽ không quá bận lòng vì những gì xảy đến. Sang đến Ma đạo, tình cảm đã tiết chế lại, cốt truyện cũng nhiều biến cố hơn. Nhưng vì tính cách Ngụy Vô Tiện vẫn thế, vẫn là kiểu tiêu sái cười ba tiếng đem chuyện cũ giấu đi, tổng thể cũng không quá  day dứt nặng nề.

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh
Từ trái qua: Lạc Băng Hà – Thẩm Thanh Thu. Ngụy Vô Tiện – Lam Vong Cơ. Hoa Thành – Tạ Liên

Sang đến Thiên quan tứ phúc, cả Tạ Liên và Hoa Thành đều không phải kiểu người thổ tào, não bổ như thế, thành ra ta có hơi hẫng.

Thực ra ta vẫn luôn biết, Ma đạo ngược đến quặn thắt ruột gan, Hệ thống cũng là cái kiểu ngược ngầm càng ngẫm càng chua chát, để cho ta cười xong một hồi mới thấy ứa nước mắt tự lúc nào chẳng hay.

Nhưng Thiên quan tứ phúc mới thực sự là phơi bày cái ngược ấy ra, khiến cho ta lúc đọc luôn cảm thấy mệt mỏi, luôn cảm thấy vì cái chó má gì mà còn phải tiếp tục chịu đựng, vì sao không triệt để hắc hóa, đem tất cả luân lí hay thiên mệnh gì đó đánh bay đi.

Chẳng phải là thế giới tu chân sao, cũng không phải văn hiện đại, vì cái gì lại có quá nhiều ràng buộc, quá nhiều bất đắc dĩ cùng không cam lòng?

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh

Phàn nàn thì phàn nàn làm vậy. Cuối cùng thì, ta vẫn đọc hết đấy thôi. Vì Thiên quan tứ phúc là bộ hay nhất mà thời điểm hiện tại ta có thể tìm được. Có chăng mệt mỏi và chán nản, cũng chỉ vì yêu mến Tạ Liên, yêu mến Hoa Thành biết mấy. Mà Xú tỷ dày vò hai người lâu quá, mãi chẳng đến được với nhau, nên mới sinh thoái chí nản lòng.

Xú tỷ sao nỡ dày vò hai người tàn nhẫn thế ToT ToT So với chịu oan khuất, so với bị vạn người phỉ nhổ, thậm chí so với cái chết còn nặng nề hơn.

Ấy là chính mình không còn là mình nữa.

Một Tạ Liên bất đắc chí bó tay trên sa trường Vĩnh An, cầu mưa không thành, cứu người không nổi. Cũng không đau xót bằng lúc y mang trên mình mặt nạ nửa khóc cười, dẫn vạn linh hồn trên kiếm Phương Tâm, hoàn toàn mất đi tín ngưỡng và lí tưởng thiếu thời từng quả quyết.

Cả một trường đoạn ấy, không muốn trải qua lại chẳng thể bỏ qua.

Nên mới sinh lòng mệt mỏi cùng chán ghét.

Vì sao chẳng viết nhiều chút lúc Hoa Thành với điện hạ về sau, vì sao quá khứ đã cố chôn sâu, lại cứ phải rành mạch từng chi tiết? Vì sao chẳng thể trực tiếp bỏ qua như Lạc Băng Hà dưới vực thẳm Vô Gian, như Ngụy Vô Tiện nơi Di Lăng lạnh lẽo? Không nhìn thấy, không nghe thấy, sẽ có thể vờ như chẳng còn đau.

Quá khứ đã thương đau, mà hiện tại cũng chẳng có gì tươi sáng.

Cả một đoạn đường mệt mỏi đến thế, mỗi lần tra án lại là một lần niềm tin bị phản bội, lời ngọt tiếng ngon đều là kế lọc lừa. Đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi hoang mang vô cùng tận trước con ác quỷ Bạch Vô Tướng bám mãi không buông. Nào có phút giây nào thả lỏng cho Tam Lang, cho điện hạ?

Vô hạn phong quang là ngươi, rơi xuống bụi trần cũng là ngươi.

Nhưng vô hạn phong quang lại chỉ trong một thoáng kinh hồng. Còn tháng năm đằng đẵng đều là mang gông cùm cùng nguyền rủa.

Vô hạn phong quang, cũng chỉ ngắn ngủi như một thoáng kinh hồng…

Tóm tắt truyện thiên quan tứ phúc truyện tranh

Đọc Thiên quan tứ phúc

[Drop] Quan trời ban phúc chuyển ngữ bởi Ám Dạ Cung (đến chương 138)

[On-going] Thiên quan tứ phúc convert

Tổng hợp tranh, chibi, poster… Thiên quan tứ phúc (Mặc Hương Đồng Xú)

Còn muốn review cho Song Huyền nữa, thương Phong Sư đại nhân của tôi, thương Hạ công tử đến nhói lòng, nhưng chắc phải dành bài khác.

Lầu cao nghiêng chén rượu ngon, nên danh Thiếu Quân Khuynh Tửu. Mà U Minh địa phủ dưới biển sâu, có một con quỷ nghèo. Hắn đã đói rất lâu, đói đến chết. Hắn cũng nợ thật lâu, nợ một tên chủ chợ nhiều năm.

Hắn rất đáng sợ. Nhưng tên của hắn, đã không ai còn nhớ.

Người hắn thương, đã lạc mất trong đời…