5 người phương Tây hàng đầu mọi thời đại năm 2022

  1. Ki-tô giáo với văn hóa Việt Nam

Lớp văn hóa giao lưu với phương Tây hình thành từ khoảng thế kỉ XVI-XVII, song những người phương Tây đầu tiên đã tới Việt Nam và Đông Nam Á sớm hơn nhiều, vào khoảng đầu Công nguyên: Họ đem đến các đồ trang sức, pha lê, vũ khí, áo giáp… đổi lấy các thứ hàng quý hiếm của Đông Nam Á như trầm hương, kì nam, vàng, đá quý, yến sào, đồi mồi, ngà voi, tê giác… và đặc biệt là hồ tiêu các loại gia vị dùng để bảo quản thịt. Không phải ngẫu nhiên mà giới nghiên cứu đã gọi tuyến đường biển từ Địa Trung Hải tới Việt Nam và Đông Nam á thời đó là Đường hồ tiêu (Chemin des Epices).

1.1. Sau thời Trung Cổ nặng nề khiến cho sự giao lưu bị gián đoạn, sách Khâm định Việt sử thông giám cương mục ghi nhận “vào năm Nguyên Hòa thứ 1 đời vua Lê Trang Tông (1533) có một người Tây dương tên là I-nê-khu (= Ignatio) theo đường biển lẻn vào giảng đạo Gia Tô ở các làng Ninh Cường, Quần Anh, Trà Vũ (thuộc Nam Định cũ) “. Từ đó, các giáo sĩ Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha tìm đến ngày càng đông. Ban đầu, do chưa quen thông thổ và không thạo ngôn ngữ nên việc truyền giáo ít thu được kết quả. Dần dần công việc tiến triển ngày càng khá hơn. Theo tài liệu của giáo hội thì đến năm 1593, ở Nghệ An đã có đến 12 làng công giáo toàn tòng. Ki-tô giáo đã mở đầu cho sự giao lưu giữa văn hoá Việt Nam với phương Tây.

Ki-tô giáo (hay Cơ đốc giáo, Thiên Chúa giáo) là tên gọi chung tất cả các tông phái cùng thờ chúa Jesus Christ (Ki-tô, Cơ đốc là dạng phiên âm Hán-Việt của “Jesus Christ”). Ki-tô giáo ra đời như một nhánh của Do Thời giáo ở vùng Palestin, rồi nhanh chóng phát triển thành một tôn giáo độc lập – tôn giáo của những người bị áp bức. Ban đầu nó bị các chủ nô La Mã (nhất là dưới thời Hoàng đế Néron) ngăn cản và bức hại. Đến thế kỉ IV, Hoàng đế Constantin đệ nhất ra chỉ dụ tha đạo và công nhận Ki-tô giáo là quốc giáo.

Trong quá trình phát triển, đến khoảng năm 974-1054, Ki-tô giáo đã tách ra thành hai giáo hội: giáo hội phía Tây gọi là Công giáo (Catholicism, catho-lique, có nghĩa là “chung cho toàn thế giới”, phiên âm là Gia-tô giáo) lấy Roma làm trung tâm (nên còn gọi là Công giáo La Mã, hoặc đôi khi: La Mã giáo), và giáo hội phía Đông gọi là Chính thống giáo (Orthodoxie có nghĩa là chính thống) lấy Constantinople (tên cũ là Byzance, nay là Istambul) làm trung tâm.

Đến năm 1520, cùng với sự phát triển của giai cấp tư sản, phong trào cải cách tôn giáo do mục sư người Đức tên là M. Luther cầm đầu đã dẫn đến một cuộc phân liệt thứ hai: từ khối Công giáo La Mã đã tách ra một dòng mới là đạo Tin lành. Đạo Tin Lành chịu ảnh hưởng đậm nét của tư tường dân chủ tư sản và khuynh hướng tự do cá nhân: phủ nhận quyền lực của Tòa Thánh và Công đồng chung, chỉ thừa nhận Chúa Giêsu và Kinh Thánh; cho rằng bà Maria chỉ đồng trinh đến khi sinh chúa Giêsu (chính do sự phản đối giáo quyền La Mã đó mà có tên gọi Protestanism, từ protestatio tiếng La tinh có nghĩa là phản đối, dịch đúng phải là Thệ phản). Vào thế kỉ XVI còn diễn ra cuộc li khai thứ ba: Anh giáo (Anglicanism) tách ra khỏi Công giáo La Mã.

1.2. Sự tiếp xúc văn hóa trong giai đoạn đầu diễn ra trên phương diện tôn giáo và thương mại. Vươn cánh tay tới phương trời Đông xa xôi này, nhà truyền giáo và nhà tư bản tất yếu có nhu cầu liên kết chặt chẽ với nhau. Nhà truyền giáo muốn mở rộng nước Chúa cần phương tiện để đi xa. Nhà tư bản muốn kiếm lời cần người am hiểu thị trường nên sẵn sàng giúp đỡ tài chính cho các giáo sĩ và chở họ tới bất cứ đâu. Bù lại, khi đến nơi, các giáo sĩ sẽ vừa đi truyền đạo, vừa tìm sẵn các nguồn hàng quý hiếm; nhiều khi giáo sĩ giúp nhà buôn bằng cách can thiệp với chính quyền địa phương xin phép cho họ buôn hán.

Trong việc buôn bán và truyền đạo giai đoạn này, các giáo sĩ và thương nhân phương Tây thường phục tùng nghiêm chỉnh các_ quy định của nhà nước phong kiến. Đối lại, các chính quyền phong kiến Việt Nam rất niềm nở tic~p đón họ. Cả chúa Nguyễn, chúa Trịnh và vua Lê đều muốn tranh thủ lực lượng này để củng cố thế lực, phát triển kinh tế và tăng cường tiềm lực quân sự để kiềm chế và chống lại đối phương. Trong khi đó thì ở châu âu, chủ nghĩa tư bản phát triển mạnh và đi vào con đường thực dân, chi phối mọi hoạt động của xã hội.

Cuối năm 1624, giáo sĩ người Pháp Alexandre dễ Rhodes (1591-1660), thường phiên âm là Á-lịch-sơn Đắc Lộ, thuộc giáo hội Bồ Đào Nha, sau mấy năm truyền giáo ở Đàng Trong và Đàng Ngoài, đã trở về châu Âu vận động tòa thánh Roma giao cho Pháp quyền truyền đạo ở Viễn Đông. Kết quả là năm 1658, Giáo hoàng đã phong cho hai giáo sĩ Pháp là Francois Pallu và Lambert de la Motte làm giám mục cai quản hai địa phận Đàng Ngoài và Đàng Trong. Năm 1664, Hội thừa sai Paris (Missions Étrangères de Paris, MEP), thường gọi là Hội truyền giáo nước ngoài của Pháp, được thành lập.

Cuộc nội chiến Nguyễn Ánh – Tây Sơn vào thế kỉ XVIII là một cơ hội tốt cho sự bành trướng của Hội truyền giáo nước ngoài và sự can thiệp của thực dân Pháp. Giám thục Pièrre Pigneaux de Béhaine (1741 – 1799), thường được phiên âm là Bá-đa-lộc, còn gọi là Cha Cả, đại diện Tòa Thánh ở Đàng Trong, đã trở thành người đỡ đầu tích cực cho Nguyễn Anh. Ông đã đưa Hoàng tử Cảnh đi Pháp, và năm 1787 đã đại diện cho Nguyễn Ánh kí với Pháp Hiệp ước Versailles. Sau đó, do xảy ra cách mạng Pháp 1789, Hiệp ước Vcrsailles không được thực hiện; Bá-đa-lộc đã tự mình mộ quân và sắm vũ khí giúp Nguyễn Ánh đánh Tây Sơn. Hoạt động của Bá-đa-lộc đã giúp cho nước Pháp có được một chỗ đứng vững chắc ở Việt Nam về tôn giáo và chính trị.

1.3. Sau khi lên ngôi vào năm 1802, lấy niên hiệu là Gia Long, Nguyễn Ánh lâm vào một tình thế nước đôi: Một mặt thì chịu ơn các giáo sĩ và ân nhân Pháp, do vậy ông đã ban thưởng hậu và sử dụng một số người làm cố vấn và quan lại trong triều; mặt khác lại lo ngại sự phát triển của Ki-tô giáo trước mắt sẽ ảnh hưởng xấu đến truyền thống đạo đức và thuần phong mĩ tục cổ truyền, sau nữa có thể làm mất ổn định chính trị và dẫn đến nguy cơ mất nước.

Để đối phó với tình hình, nhà Nguyễn chủ trương “bế môn tỏa cảng” trong giao lưu và giữ nguyên trạng đạo Ki-tô chứ không khuyến khích phát triển. Trong chiếu ban hành tháng Giêng năm 1804, nhân nói với dân chúng Bắc Hà về việc thờ thần Phật, vua Gia Long đã tuyên bố: “dân các tổng xã nào có nhà thờ Gia Tô đổ nát thì phải đưa đơn trình quan trấn mới được tu bổ, dựng nhà thờ mới thì đều cấm”. Để bảo tồn văn hóa và tạo điều kiện giữ ổn định về chính trị, nhà Nguyễn đã khôi phục Nho giáo làm quốc giáo. Gia Long từng căn dặn Minh Mạng: “Hãy biết ơn người Pháp, nhưng đừng bao giờ để họ đặt chân vào triều đình của con”.

Dưới thời Minh Mạng (1820-1840), ý đồ xâm lược của Pháp càng lộ rõ. Qua thời Thiện Trị (1 841 – 1 847) sang thời Tự Đức (1848-1883), cuộc leo thang xâm lược của thực dân Pháp ngày càng gia tăng. Những người Pháp làm quan tại triều Nguyễn và nhiều cha cố đã báo về cho chính phủ Pháp nhiều tin tình báo quan trọng, một số giáo sĩ theo tàu chiến Pháp thâm nhập Việt Nam… Không phân biệt được bọn thực dân đội lốt tôn giáo và tay sai với những con chiên nhẹ dạ cả tin và những giáo dân lương thiện, Minh Mạng, rồi Thiệu Trị và Tự Đức đã ra một loạt chỉ dụ cấm Đạo. Việc cấm Đạo và giết giáo dân đến lượt mình lại tạo thêm một cớ rất mủi lòng cho bọn thực dân can thiệp vũ trang ráo riết hơn. Cái sai này kéo theo cái sai khác. Trước sức ép của Pháp, tháng 5 – 1862, Tự Đức buộc phải kí với Pháp Hòa ước Nhâm Tuất, theo đó thì triều đình phải nhượng cho Pháp 3 tỉnh miền Đông Nam Bộ và bỏ cấm Đạo. Sự kiện này đã khiến nhiều quan lại và các nhà Nho yêu nước phản ứng quyết liệt, họ đã dấy lên phong trào “Bình Tây sát Tả” (dẹp giặc Tây, giết tả Đạo) kéo dài tới thời kì Cần Vương.

Trong khi gây nên cảnh cất nhục tương tàn đó, bọn thực dân không quan tâm gì đến đời sống của giáo dân. Ngay giữa các giáo sĩ thừa sai với giáo sĩ bản xứ cũng luôn có một sự phân biệt đối xử nhiều khi tới tàn nhẫn (mãi năm 1933 tòa thánh Roma mới phong chức giám mục cho người bản xứ đầu tiên là Nguyễn Bá Tòng). Năm 1954, khi Pháp đã thất bại tại Điện Biên Phủ, bọn thực dân đội lốt tôn giáo còn tung tin “Chúa đã vào Nam” để lôi kéo một số lớn tín đồ từ Bắc vào Nam, gây nên sự xáo trộn lớn trong cuộc sống của lương dân.

1.4. Sau bốn thế kỉ truyền đạt tới nay Ki-tô giáo đã có chỗ đứng vững chắc ở Việt Nam với khoảng hơn 5 triệu tín đồ Công giáo và gần nửa triệu tín đồ Tin hành, song con số này chưa phải là lớn. Vào Việt Nam lúc chế độ phong kiến đang khủng hoảng trầm trọng, Phật giáo thì suy đồi và Nho giáo thì không bàn đến kiếp sau, Ki-tô giáo đã có nhiều cơ hội trở thành chỗ dựa tinh thần cho người dân đang cần niềm an ủi. Nhưng Ki-tô giáo đã không tranh thủ được hoàn cảnh thuận lợi ấy mà trở thành đạo của số công là bởi hai lí do chủ yếu:

Thứ nhất, khác với ở phương Tây, trong quá trình thâm nhập vào Việt Nam (và phương Đông) xa xôi, hoạt động truyền giáo đã dính líu và thỏa hiệp với hoạt động của kẻ thực dân xâm lược. Trong luận án tiến sĩ quốc gia khoa học chính trị bảo vệ tại đại học Paris năm 1968 nhan đề Christianisme et colonialisme au Vietnam 1867-1914, ông Cao Huy Thuần đã viết: “Khi khảo cứu lịch sử thực dân của châu Âu vào thế kỉ XIX, chúng ta chú ý ngay đến sự đi đôi giữa hoạt động truyền giáo và hoạt động quân sự… Nhưng chữ “đi đôi” vẫn còn phải bàn cãi, vì như một nhà ngoại giao Pháp đã nhận xét một cách mỉa mai, “đó là những con đường song song mà trái với mọi định luật hình học lại thường gặp nhau. Nói cách khác, Phúc âm được truyền bá trong khắp thế giới Á Phi là nhờ vào sự chinh phục xâm lăng của người Âu châu”. “Mỗi bước tiến của sự xâm lăng thuộc địa tương ứng với mỗi bước leo thang” của đạo Gia-tô, và ngược lại” (tr.6, 32). Trong cuốn Bản án chế độ thực dân Pháp, Nguyễn Ái Quốc đã phải dành riêng cả một chương viết về Chủ nghĩa giáo hội: “Hàng giáo sĩ thuộc địa không những phải chịu trách nhiệm gây ra chiến tranh thuộc địa, mà còn là bọn kéo dài chiến tranh, bọn chủ trương đánh đến cùng, không chịu điều đình “non”… Một hòa ước với người Việt Nam dù có lợi bao nhiêu cũng chẳng thỏa mãn được lòng ham muốn của các ông ấy. Họ muốn đánh chiếm hết cả nước và lật đổ triều đại đang trị vì. Giám mục Penlơranh (Pellerin) đã nhiều lần nói như thế và đó cũng là ý kiến của giám mục Lơphevơrơ (Lefebvre)”. Người Việt Nam với truyền thống bao dung, vốn dễ chấp nhận mọi tôn giáo ngoại lai miễn là nó đến với thiện chí hoà bình, ấy vậy mà vào thời kì này lần đầu tiên đã xuất hiện sự đối lập giữa “bên giáo” (Ki-tô giáo) với “bên lương” (lương thiện !) là tất cả cộng đồng dân cư còn lại.

Thứ hai, khác với các tôn giáo có nguồn gốc Á Đông đã vào Việt Nam trước đó (như Phật giáo, Đạo giáo…), Ki-tô giáo là tôn giáo mang đậm tính cách cứng rắn của truyền thống văn hóa phương Tây, do vậy mà, trong một thời gian dài, khó hòa đồng được với văn hóa Việt Nam. Xuất phát từ mảnh đất Palestin như một tôn giáo của những người bị áp bức hướng đến nhân từ bác ái, từ khi được giới cầm quyền La Mã, rồi châu Âu thừa nhận, Ki-tô giáo được chính thống hóa và chịu ảnh hưởng sâu đậm tính cách cứng rắn, độc tôn của truyền thống văn hóa phương Tây (kết quả là người ta đã đưa các nhà khoa học lên giàn lửa chỉ vì dám công bố những kết quả nghiên cứu trái với quan niệm của nhà thờ, những cuộc thập tự chinh chống lại một tôn giáo khác…). Khi truyền giáo ở các nước gần gũi về địa lí và tương đồng về văn hóa, những tính cách này ít dẫn đến xung đột. Nhưng khi đến phương Đông nói chung và Việt Nam nói riêng, nó gây nên một sự tương phản rõ nét. Một trí thức Công giáo là ông Nguyễn Tử Lộc (1968) đã viết: “Sự truyền đạo Công giáo vào Việt Nam và sự phát triển của đạo… có một tính cách rất ngoại quốc đối với phần còn lại của dân tộc. Tính chất ngoại quốc gồm cả hình thức đến nội dung, từ lễ nghi, nghệ thuật đến lối sống, tín ngưỡng. Đạo Công giáo có vẻ rất Tây, từ câu kinh La Tinh đến ảnh tượng thờ, đến kiểu kiến trúc giáo đường, đến quan niệm con người và vũ trụ”.

Nổi bật trong mối quan hệ này là mâu thuẫn giữa một bên là truyền thống thờ cúng tổ tiên của người Việt Nam với bên kia là tính độc tôn của Ki-tô giáo không chấp nhận việc thờ phụng ai ngoài Chúa. Chính A. de Rhodes cũng đã kể lại trong cuốn Lịch sử vương quốc Đàng Ngoài những trường hợp quan chức, thầy thuốc Việt Nam đã sẵn sàng chịu phép rửa tội, nhưng khi A. de Rhodes yêu cầu họ phá bỏ bàn thờ tổ tiên thì, theo lời A. de Rhodes, họ “không thể chấp nhận dược”, họ “ngoan cố giữ và chết khốn khố trong sai lầm”. Không chỉ việc thờ cúng tổ tiên, ngay cả Tam giáo (Nho-Phật-Đạo) cũng bị các giáo sĩ coi là “mê tín dị đoan” và phủ nhận. Ngay từ thời đó, cũng đã có không ít giáo sĩ nhận ra rằng quan niệm cực đoan này là “lạc đường và gây trở ngại không thể vượt qua được cho việc truyền đạo”. Bởi nhận thấy điều này cho nên, ngay từ năm 1658, liền sau khi phong cho hai người Pháp làm giám mục cai quản Đàng Ngoài và Đàng Trong, tòa thánh Ro ma đã chỉ thị những nguyên tắc khá hợp lí cho việc truyền giáo tại Đông Dương: thành lập hàng giáo sĩ bản xứ, cẩn trọng trong các vấn đề chính trị và quốc gia, tôn trọng văn hóa và các tập tục địa phương, liên hệ chặt chẽ với Roma. Nhưng trên thực tế thì những nguyên tắc này đã không được tuân theo. Năm 1715 giáo hoàng Clément XI đã chính thức tuyên bố coi việc thờ cúng tổ tiên là hoàn toàn đi ngược lại đạo Ki-tô. Quan điểm bảo thủ này phải mãi tới tận Công đồng Vatican II (1962-1965) mới được điều chỉnh theo tinh thần tôn trọng những sự khác biệt và các sắc thái văn hóa địa phương.

  1. Văn hóa phương Tây và văn hóa Việt Nam

2.1. Ki-tô giáo là một bộ phận quan trọng của văn hóa phương Tây. Trong mấy thế kỉ tiếp xúc, văn hóa phương Tây đã ảnh hưởng một cách sâu rộng vào nhiều lĩnh vực của văn hóa Việt Nam. Tuy tùy lúc tùy nơi, người Việt Nam có thể chấp nhận hay chống đối, nhưng cuối cùng bao giờ cũng là sự thâu hóa linh bon’; tiếp nhím những gì có ích và biến đổi cho phù hợp. Ngay trong lĩnh vực Khó giáo với ngôi nhà thờ nổi tiếng về sự rập khuôn cứng nhắc theo lối kiến trúc cao vút có đỉnh tháp nhọn hoắt, thì ~ Việt Nam, một trong những nhà thờ đầu tiên là nhà thờ Phát điểm lại xuất hiện dưới dạng kiến trúc dân tộc thấp trai rộng có mái cong (hình 6.23); do truyền thống trọng nữ, người Việt Nam thường đưa đức Mẹ Mang lên một vị trí sùng kính đặc biệt mà tứ phương Tây không gặp; do tinh thần dân tộc truyền thống của mình, người Ki-tô hữu Việt Nam ngày nay đã và đang thực sự hòa mình với dân tộc, ở trong dân tộc, vì dân tộc, xây dựng cho mình truyền thống Kính Chúa, yêu Nước và đề cao tinh thần Sông Phú(âm trong lòng dân tộc. Trong các lĩnh vực văn hóa vật chất và tinh thần khác, ta cũng gặp sự thâu hóa linh hoạt như thế.

2.2. Trên bình diện VĂN HÓA VẬT CHẤT, ảnh hưởng đáng kể nhất là trong phát triển đô thị, công nghiệp và giao thông các lĩnh vụt mà phương Tây vốn mạnh.

Trên lĩnh vực đô thị, từ cuối thế kỉ XIX, đô thị Việt Nam từ mô hình cổ truyền với chức năng trung tâm chính trị đã chuyển sang phát triển theo mô hình đô thị công – thương nghiệp chú trọng chức năng kinh tế. Ở các đô thị lớn dần hình thành một tầng lớp tư sản dân tộc; nhiều ngành công nghiệp khác nhau ra đời (khai mỏ, chế biến nông lâm sản…). Các đô thị và thị trấn nhỏ cũng dần dần phát triển.

Xuất hiện các kiến trúc đô thị kết hợp khá tài tình phong cách phương Tây với tính cách dân tộc, phù hợp với điều kiện thiên nhiên Việt Nam. Chẳng hạn, các tòa nhà của Trường Đại học Đông Dương (nay là Đại học Quốc gia Hà Nội), Bộ Ngoại giao, Viện Viễn Đông Bác cổ (nay là Bảo tàng lịch sử Hà Nội)… đã sử dụng hệ thống mái ngói, bố cục kiểu tam quan, lầu hình bát giác… làm nổi bật tính dân tộc; đưa các mái hiên, mái che cửa sổ ra xa để tránh nấng chiếu và mưa hắt…

Trên lĩnh vực giao thông, hàng chục vạn dân định đã được huy động xây dựng hệ thống đường bộ đến các đồn điền, hầm mỏ… Hệ thống đường sắt với những đường hầm xuyên núi, những cây cầu lớn ngày càng được kéo dài (cây cầu sắt bắc qua sông Hồng mang tên Doumer, nay là cầu Long Biên, là một ví dụ).

2.3. Để lại dấu ấn về mặt VĂN HÓA TINH THẦN, ngoài Ki-tô giáo, là những hiện tượng trong các lĩnh vực văn tự – ngôn ngữ, báo chí, văn học – nghệ thuật, giáo dục – khoa học, tư tưởng.

Khi truyền đạo cho người Việt Nam, khó khăn đầu tiên mà các giáo sĩ vấp phải là sự khác biệt về ngôn ngữ và văn tự. Bởi vậy, họ đã dùng bộ chữ cái Latinh thêm các dấu phụ để ghi âm tiếng Việt, tạo nên chữ Quốc ngữ. Chữ Quốc ngữ là thành quả tập thể của nhiều giáo sĩ đồ Đào Nha, Ý, Pháp… và những người Việt Nam đã giúp họ học tiếng Việt. Song công lao lớn nhất thuộc về linh mục Alexandre de Rhodes (1591-1660), người đã kế thừa các công trình của Gaspar d’Amaral và Antonio Barbosa, biên soạn và xuất bản ở Roma vào năm 1651 cuốn từ điển Annam-Lusitan- Latinh (thường gọi là “Từ điển Việt-Bồ-La”) và cuốn Phép giảng tám ngày in song ngữ Latinh-Việt. Tuy chữ Quốc ngữ ban đầu chỉ là công cụ truyền đạo của các giáo sĩ, nhưng do có ưu điểm là dễ học, nên đã được các nhà Nho tiến bộ tích cực truyền bá để phổ cập giáo dục và nâng cao dân trí (Hội truyền bá chữ Quốc ngữ).

Sự kiện thứ ba do việc thâm nhập của văn hóa phương Tây đưa lại là sự ra đời của báo chí. Việc này trước hết nhằm phục vụ cho nhu cầu thông tin cai trị của thực dân Pháp. Gia Định báo là tờ báo đầu tiên được phát hành bằng chữ Quốc ngữ (số đầu ra ngày 15-1-1865). Sau Gia Định báo, ở Sài Gòn và Hà Nội lần lượt xuất hiện nhiều tờ báo khác bằng chữ Quốc ngữ, chữ Hán. Báo chí đã góp phần quan trọng trong việc nâng cao dân trí, thức tỉnh ý thức dân tộc và tăng cường tính năng động của người Việt Nam.

Sự tiếp xúc với phương Tây đã làm nảy sinh trong lĩnh vực văn học thể loại tiểu thuyết hiện đại vốn là cái mà truyền thống Việt Nam không có, khởi đầu là tiểu thuyết của Nguyễn Trọng Quản viết bằng chữ Quốc ngữ in ở Sài Gòn năm 1887 với nhan đề Truyện thầy Lazaro Phiền, tiếp đó là hàng loạt tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh… Chất văn xuôi, tính cách cá nhân phương Tây còn ảnh hưởng vào cả một lĩnh vực có truyền thống lâu đời như thể dẫn đến sự bùng nổ của dòng thơ mới với những tên tuổi như Thế Lữ, Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Huy Cận… vào những năm 30.

Sự tiếp xúc với phương Tây cũng khiến cho tiếng Việt có biến động mạnh: hàng loạt từ ngữ được vay mượn để diễn tả những khái niệm mới đã đi vào đời sống thường ngày như xà phòng / xà bông (savon), kem (crème), ga (gare, gaz), bang (band, banque, ruban)… Có những hiện tượng ngữ pháp vốn đặc thù cho các ngôn ngữ phương Tây (như thể bị động, kiến trúc danh từ…) ở những mức độ nhất định cũng đã được du nhập vào tiếng Việt.

Trong nghệ thuật hội họa thì xuất hiện những thể loại vay mượn từ phương Tây như tranh sơn dầu, tranh bột màu với bút pháp tả thực. Bút pháp tả thực của nghệ thuật phương Tây còn xuất hiện cả trên sân khấu với thể loại kịch nói và tác động tới sự ra đời của nghệ thuật cải lương. Nghệ thuật thanh sắc tổng hợp cổ truyền bắt đầu phân hóa thành hàng loạt bộ môn như ca, múa, nhạc kịch…

Để đào tạo người làm việc cho mình, thực dân Pháp đã buộc học trò học tiếng Pháp, bắt theo hệ thống giáo dục kiểu phương xây. Năm 1898, chương trình thi Hương có thêm hai môn Quốc ngữ và Pháp văn. Năm 1906 lập ra Nha học chính Đông Dương và định ra ba bậc học cơ sở là ấu học, tiểu học và trung học. Trong những năm này, nhà cầm quyền lập ra một số trường cao đẳng và đến 1908 thì mở ra Trường Đại học Đông Dương. Hệ thống Nho học tàn lụi dần. Đến năm 1915 ở Bắc Kì và 1918 ở Trong Kì việc thi Hương bị bãi bỏ, chấm dứt nền Nho học Việt Nam.

Hệ thống giáo dục mới này cùng với sách vở phương Tây đã góp phần giúp người Việt Nam mở rộng thêm tầm mắt, tiếp xúc với các tư tưởng dân chủ tư sản, rồi sau là tư tưởng Mácxít. Truyền thống đạo học với lối tư duy tổng hợp nay được bổ sung thêm kiểu tư duy phân tích. Nó được rèn luyện qua báo chí, giáo dục và hoạt động của những cơ quan khoa học như Trường Viễn Đông Pháp) (thành lập 1901 tại Hà Nội), Viện Vi trùng học (thành lập ở Sài gòn năm 1891, Nha Trang năm 1896, Hà Nội năm 1902) Nền khoa học hiện đại manh nha từ thời thuộc Pháp này đến khi giao lưu với Liên Xô và hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa, đã trở nên thực sự vững mạnh và phát triển.

Vượt ra ngoài ý đồ của bọn thực dân, sự áp đặt thô bạo của chúng dẫn đến hậu quả ngược lại là khích lệ tinh thần dân tộc, lòng yêu nước và chống Pháp. Xuất hiện Nguyễn Trường Tộ với những bản điều trần, Phan Châu Trinh với phong trào Duy tân (1906-1908), Lương Văn Can với phong trào Đông Kinh nghĩa thục (năm 1907)… Đại diện tiêu biểu cho khuynh hướng tìm hiểu, chắt lọc cái hay của văn minh phương Tây để giải phóng dân tộc là Nguyễn Ái Quốc.

Hits: 45197

Clint Eastwood smoking close up

Các nghệ sĩ thống nhất

Kể từ những ngày đầu tiên của điện ảnh, người phương Tây là một trong những thể loại yêu thích của Hollywood. "The Great Train Robbery" năm 1908 là một trong những bộ phim đầu tiên thành công nhất, trong khi "Stagecoach" của năm 1939 đã khởi đầu một thời kỳ hoàng kim của những người phương Tây kéo dài đến giữa thế kỷ 20, khiến các ngôi sao thoát khỏi các diễn viên như Gary Cooper, James Stewart, Robert Mitchum, Henry Fonda, Glenn Ford và Walter Brennan.

Trong khi được coi là một dấu ấn của các bộ phim Mỹ, những người phương Tây quốc tế cũng phát triển phổ biến. Các bộ phim châu Âu được gọi là "Spaghetti Westerns" xuất hiện trong thập niên 60 nhờ bộ ba "Người đàn ông không có tên" của Sergio Leone, trong khi các nhà làm phim thử nghiệm như Alejandro Jodorowsky đặt ra thuật ngữ "axit phương Tây". Người phương Tây thường kết hợp với các thể loại khác là tốt. Những bộ phim như "Baddles" Blazing "chọc vào phương Tây sáo rỗng, trong khi khoa học viễn tưởng mượn rất nhiều từ người phương Tây; Các thuộc tính khoa học viễn tưởng nổi tiếng như Flash Gordon, Buck Rogers, "Chiến tranh giữa các vì sao" và "Firefly" Reimagine Western Stories trong một bối cảnh liên thiên hà, trong khi các bộ phim như "Westworld" và "Back to the Future: Phần III" trực tiếp kết hợp các thể loại.

Với lịch sử mở rộng của thể loại này, thu hẹp những người phương Tây vĩ đại nhất mọi thời đại không phải là nhiệm vụ dễ dàng. 20 bộ phim này là tiêu biểu cho tất cả mọi thứ mà phương Tây có khả năng: những cuộc phiêu lưu lớn, lãng mạn, hài kịch, câu chuyện lịch sử và thậm chí là bình luận xã hội.

Ngày xửa ngày xưa ở miền Tây

Once Upon A Time In The West opening scene

Hình ảnh tối quan trọng

Sergio Leone đã khởi động con "Spaghetti Western" với bộ ba bộ phim của anh ấy với sự tham gia của Clint Eastwood, nhưng một trong những bộ phim hay nhất của anh ấy có một dàn nhân vật hoàn toàn khác. "Ngày xửa ngày xưa ở phương Tây" là một thiền định về thể loại phương Tây, khám phá những ngày cuối cùng của biên giới Mỹ khi việc xây dựng một tuyến đường sắt xuyên lục địa đe dọa sẽ đưa Cowboys ra khỏi công việc. Đặc trưng bởi tốc độ chậm và sự chú ý của Leone, đó là một sự phản ánh u sầu về sự ra đi của một kỷ nguyên.

Mặc dù bình luận chu đáo, "Ngày xửa ngày xưa ở phương Tây" có một câu chuyện phiêu lưu hấp dẫn tại trung tâm của nó. Một tay súng gần như không lời được gọi là "Harles Bronsan) ra mắt trong một trong những lời giới thiệu nhân vật tuyệt vời nhất mọi thời đại, trong đó anh ta giết chết một nhóm sát thủ đe dọa chủ trang trại địa phương. Backstory của Harmonica được tiết lộ khi anh ta đến sự trợ giúp của góa phụ Jill McBain (Claudia Cardinale), người cố gắng giữ cho công việc kinh doanh của chồng mình tồn tại.

McBain gia nhập Harmonica để chấm dứt mối đe dọa của Bounty Hunter Frank (Henry Fonda), người sử dụng nền kinh tế sắp chết để bào chữa cho các hành động bạo lực. Fonda được chọn vào loại chống lại, và ngôi sao cũ của Hollywood có thể biến thành một tên tội phạm không có sự cố sẵn sàng giết trẻ em. "Ngày xửa ngày xưa ở phương Tây" tiếp tục có ảnh hưởng, vì các nhà làm phim như Quentin Tarantino, Christopher Nolan và nhà sáng tạo "Breaking Bad" Vince Gilligan đã trích dẫn nó như một yêu thích.

Người đàn ông bắn tự do.

John Wayne and James Stewart confront villain

Hình ảnh tối quan trọng

Sergio Leone đã khởi động con "Spaghetti Western" với bộ ba bộ phim của anh ấy với sự tham gia của Clint Eastwood, nhưng một trong những bộ phim hay nhất của anh ấy có một dàn nhân vật hoàn toàn khác. "Ngày xửa ngày xưa ở phương Tây" là một thiền định về thể loại phương Tây, khám phá những ngày cuối cùng của biên giới Mỹ khi việc xây dựng một tuyến đường sắt xuyên lục địa đe dọa sẽ đưa Cowboys ra khỏi công việc. Đặc trưng bởi tốc độ chậm và sự chú ý của Leone, đó là một sự phản ánh u sầu về sự ra đi của một kỷ nguyên.

Mặc dù bình luận chu đáo, "Ngày xửa ngày xưa ở phương Tây" có một câu chuyện phiêu lưu hấp dẫn tại trung tâm của nó. Một tay súng gần như không lời được gọi là "Harles Bronsan) ra mắt trong một trong những lời giới thiệu nhân vật tuyệt vời nhất mọi thời đại, trong đó anh ta giết chết một nhóm sát thủ đe dọa chủ trang trại địa phương. Backstory của Harmonica được tiết lộ khi anh ta đến sự trợ giúp của góa phụ Jill McBain (Claudia Cardinale), người cố gắng giữ cho công việc kinh doanh của chồng mình tồn tại.

McBain gia nhập Harmonica để chấm dứt mối đe dọa của Bounty Hunter Frank (Henry Fonda), người sử dụng nền kinh tế sắp chết để bào chữa cho các hành động bạo lực. Fonda được chọn vào loại chống lại, và ngôi sao cũ của Hollywood có thể biến thành một tên tội phạm không có sự cố sẵn sàng giết trẻ em. "Ngày xửa ngày xưa ở phương Tây" tiếp tục có ảnh hưởng, vì các nhà làm phim như Quentin Tarantino, Christopher Nolan và nhà sáng tạo "Breaking Bad" Vince Gilligan đã trích dẫn nó như một yêu thích.

Người đàn ông bắn tự do.

Clint Eastwood points gun

Bộ phim phương Tây cuối cùng của John Wayne và John Ford là một bài bình luận về sự lạc quan đáng ngạc nhiên về sự nguy hiểm của sự thờ phượng anh hùng. Nói hoàn toàn trong hồi tưởng, "Người đàn ông đã bắn Liberty Valance" có một dòng cuối cùng lạnh lùng đặt câu hỏi tại sao bạo lực là vĩnh viễn ở biên giới. Mặc dù bộ phim màu đã trở thành chủ đạo khi bộ phim được phát hành vào năm 1962, Ford đã quay bộ phim bằng màu đen và trắng, mang lại cho nó cảm giác ngớ ngẩn về một ký ức thoáng qua về thời kỳ đã qua.

"Người đàn ông & nbsp; đã bắn Liberty Valance" theo chính trị gia đáng kính Ransom Stoddard (James Stewart) khi anh ta đi đến đám tang của chủ trang trại Tom Doniphon (John Wayne). Ban đầu, tại sao một nhân vật chính trị quan trọng quan tâm rất sâu sắc về cuộc sống của một người đàn ông thuộc tầng lớp lao động, nhưng bộ phim đi sâu vào tình bạn ban đầu của họ, cho thấy Stoddard đã giúp thiết lập một khung chính trị mới cho quê hương của Doniphon, Shinbone. Thị trấn chống lại các cuộc họp chính trị và các cuộc tranh luận về tình trạng nhà nước, nhưng một Stoddard đồng cảm chỉ đơn giản muốn cứu Shinbone khỏi sự cô lập. Doniphon không tin tưởng Washington, nhưng tôn trọng Stoddard.

Nhân vật của Eastwood, Will Munny, không phải là anh hùng. Một cựu thợ săn tiền thưởng hiện đang sống trong sự cô lập với hai đứa con của mình. Munny được gọi trở lại hành động khi một tay súng mới nổi gọi là Schofield Kid (Jaimz Woolvett) yêu cầu sự giúp đỡ của anh ta theo dõi hai chàng cao bồi làm sẹo một phụ nữ địa phương. Reteaming với đồng minh cũ Ned Logan (Morgan Freeman), Munny đối mặt với cảnh sát trưởng tham nhũng Little Bill (Gene Hackman). Sự tàn bạo của Bill đối với cư dân địa phương khiến Munny trở lại với một cuộc sống tội phạm mà anh ta nghĩ là đằng sau anh ta.

"UNEFIVEN" cho thấy rằng bạo lực là theo chu kỳ và những người bị cuốn hút bởi nó sẽ bị hủy bỏ để lặp lại những thất bại của họ. Munny không thể thoát khỏi quá khứ của anh ta, và các nhân vật khác phải đối mặt với hậu quả của việc sử dụng anh ta. Cuộc đối đầu cuối cùng, trong đó Munny chiến đấu với những người đàn ông của Bill, là Grizzly, với diễn xuất tinh tế từ Eastwood. Mặc dù tính cách anh chàng khó tính của anh ta được sử dụng tốt ở những người phương Tây làm hài lòng đám đông hơn, Eastwood đưa ra các mối đe dọa mà không có gợi ý trớ trêu. Với tất cả các hành lý mà Eastwood mang đến màn hình, bạn không thể không tin anh ta.

Những người tìm kiếm

The Searchers final shot John Wayne doorway

Warner Brothers

Được ca ngợi bởi "tầm nhìn và âm thanh" là một trong mười bộ phim vĩ đại nhất từng được thực hiện, "The Searchers" vừa là một phương Tây xinh đẹp vừa ám ảnh. Chụp tuyệt đẹp phạm vi của phương Tây thông qua điện ảnh giống như chân dung, John Ford cho thấy mối quan hệ của mình với vẻ đẹp tự nhiên. George Lucas đã trích dẫn thơ trực quan của "The Searchers" & nbsp; như một ảnh hưởng lớn đến "Chiến tranh giữa các vì sao" và tỏ lòng tôn kính với bộ phim khi Luke phát hiện ra sự hủy diệt của Lars Homestead trong "A New Hope". Sự mô tả thẳng thắn của bộ phim về nạn diệt chủng của người Mỹ bản địa không lãng mạn hóa lịch sử, và nhân vật tâm lý của John Wayne là một sự khởi đầu khác biệt với các vai anh hùng mà anh ta biết đến.

Cựu chiến binh Nội chiến Ethan Edwards (Wayne) tìm cách nghỉ hưu về nhà của gia đình với anh trai Aaron (Walter Coy). Tuy nhiên, nhà ở đột nhiên bị tấn công, và trong khi cả Aaron và vợ, Martha (Dorothy Jordan), bị diệt vong, Ethan nghi ngờ rằng cháu gái tám tuổi của ông Debbie (Lana Wood) đã bị Comanche bắt cóc. Cháu trai của Ethan, Martin (Jeffrey Hunter), giúp ông lãnh đạo một bữa tiệc tìm kiếm, nhưng cựu Liên minh Grizzled sử dụng nhiệm vụ để thúc đẩy sự đẫm máu và cố chấp của mình. Di sản chủng tộc hỗn hợp của Martin tạo ra sự căng thẳng bổ sung giữa hai người.

Sự kích động của bạo lực theo chu kỳ trong "những người tìm kiếm" là rõ ràng, vì Ethan tức giận khi anh ta biết rằng một Debbie (Natalie Wood) lớn tuổi đã gia nhập một bộ lạc Comanche. "Những người tìm kiếm" có các chủ đề mơ hồ mời phân tích; Đưa ra sự gắn bó của Ethan với Debbie, người mà anh ta trao huy chương của mình, có thể cô ấy thực sự là con gái của anh ta thông qua sự không chung thủy.

Tốt, cái xấu và xấu

The Man With No Name Grimace

Các nghệ sĩ thống nhất

Sergio Leone lần đầu tiên giới thiệu người đàn ông không có tên (Clint Eastwood) trong "A Fistful of Dollars", nơi anh ta đến để hỗ trợ một thị trấn biên giới khi các gia đình đối thủ đe dọa công dân. Thợ săn tiền thưởng bí ẩn trở lại trong "với một vài đô la nữa", đuổi theo những tên cướp đã thoát khỏi tù. Nhân vật bí ẩn dần tiết lộ chủ nghĩa anh hùng của anh ta, và phần cuối cùng của bộ ba "The Good, Bad và The Ugly" thấy anh ta bắt tay vào một cuộc tìm kiếm vàng hoành tráng trong những ngày cuối cùng của Nội chiến.

Bây giờ được gọi là "Blondie", người đàn ông hình thành mối quan hệ đối tác không thể xảy ra với tên trộm nói chuyện nhanh Tuco (Eli Wallach) khi họ cạnh tranh trong một cuộc săn tìm kho báu chống lại đôi mắt thiên thần tàn bạo (Lee van Cleef). Ba người đàn ông đấu tay đôi trong một cuộc đấu súng cuối cùng hoành tráng, đã bị hạ gục và nhại lại vô số lần kể từ đó. Leone cũng kết hợp bình luận tinh tế về bản chất hủy diệt của chiến tranh khi các nhân vật đi qua các trại chiến đấu bị tàn phá.

Lúc gần ba giờ, "The Good, The Bad và The Ugly" mang tính giải trí trong suốt nhờ các chuỗi hành động cách điệu, trò đùa hài hước giữa Blondie và Tuco, và điểm số biểu tượng của Ennio Morricone. Mỗi phần trong bộ ba đứng một mình, nhưng "The Good, The Bad và The Ugly" là một sự gửi đi tuyệt vời cho anh hùng của nó.

Nắng gắt

Gary Cooper Strolls through town

Các nghệ sĩ thống nhất

Sergio Leone lần đầu tiên giới thiệu người đàn ông không có tên (Clint Eastwood) trong "A Fistful of Dollars", nơi anh ta đến để hỗ trợ một thị trấn biên giới khi các gia đình đối thủ đe dọa công dân. Thợ săn tiền thưởng bí ẩn trở lại trong "với một vài đô la nữa", đuổi theo những tên cướp đã thoát khỏi tù. Nhân vật bí ẩn dần tiết lộ chủ nghĩa anh hùng của anh ta, và phần cuối cùng của bộ ba "The Good, Bad và The Ugly" thấy anh ta bắt tay vào một cuộc tìm kiếm vàng hoành tráng trong những ngày cuối cùng của Nội chiến.

Bây giờ được gọi là "Blondie", người đàn ông hình thành mối quan hệ đối tác không thể xảy ra với tên trộm nói chuyện nhanh Tuco (Eli Wallach) khi họ cạnh tranh trong một cuộc săn tìm kho báu chống lại đôi mắt thiên thần tàn bạo (Lee van Cleef). Ba người đàn ông đấu tay đôi trong một cuộc đấu súng cuối cùng hoành tráng, đã bị hạ gục và nhại lại vô số lần kể từ đó. Leone cũng kết hợp bình luận tinh tế về bản chất hủy diệt của chiến tranh khi các nhân vật đi qua các trại chiến đấu bị tàn phá.

Đoạn phim cuối cùng của bộ phim, trong đó Kane gạt huy hiệu của mình sang một bên sau khi đấu tay đôi Miller, là một khoảnh khắc xác định trong điện ảnh phương Tây; Trong khoảnh khắc này, Kane có được tình yêu của những người dân thị trấn sợ anh ta rời đi. Cooper đã giành giải Oscar cho nam diễn viên xuất sắc nhất cho màn trình diễn nhạy cảm, nhưng chỉ huy của anh ấy. Bộ phim cũng được trao chỉnh sửa tốt nhất cho nhịp độ tỉ mỉ của nó, và kiếm được cả điểm gốc hay nhất và bài hát gốc hay nhất cho âm nhạc đáng nhớ của nó.

Bảy tuyệt vời

The Seven Ride their horses

Các nghệ sĩ thống nhất

"Seven Samurai, năm 1954 của Akira Kurosowa đã kể câu chuyện về bảy chiến binh rất khác nhau, những người miễn cưỡng tham gia lực lượng để bảo vệ một thị trấn nghèo bị đe dọa bởi một nhóm kẻ giết người. Đó là một câu chuyện vượt thời gian về những anh hùng dũng cảm đánh bại cái ác chống lại những tỷ lệ cược dường như không thể vượt qua. 1960, đạo diễn John Sturges đã tái hiện câu chuyện như một cuộc phiêu lưu phương Tây của Mỹ. "The Magnificent Seven" là một bản làm lại sáng tạo giữ lại các chủ đề của "Seven Samurai" ngay cả khi chuyển hành động sang một bối cảnh khác.

Bảy luật sư nổi tiếng tham gia lực lượng khi một người đột kích tên là Calvera (Eli Wallach) tấn công một ngôi làng Mexico. Chris đáng kính (Yul Brennar), du khách bí ẩn Vin (Steve McQueen), Hustler Chico (Horst Buchholz), người đàn ông đang gặp rắc rối Bernardo (Charles Bronsan), War Cựu chiến binh Lee (Robert Vaughn), Chuyên gia vũ khí Britt (James Coburn) có rất ít lý do để tin tưởng lẫn nhau, nhưng được hợp nhất trong sự nghiệp cao quý của họ. Dàn diễn viên có hóa học tuyệt vời khi họ so sánh những trải nghiệm khác nhau của họ và làm việc cùng nhau để dạy dân làng cách tự bảo vệ mình.

Trong khi điểm số "Seven Samurai" xuất sắc từ nhà soạn nhạc Fumio Hayasaka rất khó để thi đua, chủ đề chính tràn đầy năng lượng của "The Magnificent Seven" của Great Elmer Bernstein có thể nhận ra ngay lập tức. Trong khi một bản làm lại, "The Magnificent Seven" đã được làm lại một lần nữa vào năm 2016 từ Antonie Fuqua và Denzel Washington - bộ phim mới chứa những cuộc gọi lại thú vị cho những người yêu thích bản gốc.

Vụ ám sát Jesse James của kẻ hèn nhát Robert Ford

Brad Pitt in the sunset

Warner Brothers

Mặc dù rất ít người phương Tây hiện đại xứng đáng như những người từ thời hoàng kim, kiệt tác năm 2007 này của đạo diễn Andrew Dominick là một ngoại lệ. "Vụ ám sát Jesse James của The Coward Robert Ford" là một sự phân rã hấp dẫn của việc sư tử hóa phương Tây ngoài vòng pháp luật được kể qua đôi mắt của một người hâm mộ ám ảnh. Đó là một bài bình luận sắc sảo về thần thoại phương Tây, được đặt trong một khung cảnh khó hiểu hơn.

Robert Ford (Casey Affleck) đã lớn lên thần tượng tên cướp tàu hỏa nổi tiếng Jesse James (Brad Pitt) và không muốn gì hơn là tham gia vào ban nhạc của anh ta. Phi hành đoàn của James, bao gồm anh trai của Ford Charley (Sam Rockwell) và anh em họ của James Wood Hite (Jeremy Renner), chế giễu người đàn ông trẻ tuổi hơn, nhưng cuối cùng anh ta có được khán giả với James, người tuyển anh ta cho một loạt các vụ cướp. Lòng trung thành của Ford đi lạc khi anh ta bị vỡ mộng bởi sự tàn nhẫn của anh hùng và phản bội anh ta. Pitt vũ khí hóa sức thu hút của mình để mang lại chiều sâu cho một nhân vật đáng trách, và Affleck là hoàn hảo như một thanh thiếu niên rụt rè, nhưng ghen tị.

Kỹ xảo điện ảnh của Roger Deakins là một trong những hình ảnh đẹp nhất từng có màn ảnh, và kết hợp hình ảnh và hình ảnh tĩnh để tái tạo chính xác cuộc sống trong thế kỷ 19. Bộ phim của Dominik & NBSP; đã có một con đường đầy thách thức để phát hành, đã được Warner Brothers chỉnh sửa nhiều lần và hoạt động kém hơn về mặt tài chính. Tuy nhiên, các chủ đề nội tâm và nhịp độ dần dần tạo nên "vụ ám sát Jesse James của The Coward Robert Ford" một tác phẩm kinh điển hiện đại xứng đáng được hoan nghênh.

Rio Bravo

John Wayne Dean Martin Walter Brennan

Warner Brothers

Mặc dù rất ít người phương Tây hiện đại xứng đáng như những người từ thời hoàng kim, kiệt tác năm 2007 này của đạo diễn Andrew Dominick là một ngoại lệ. "Vụ ám sát Jesse James của The Coward Robert Ford" là một sự phân rã hấp dẫn của việc sư tử hóa phương Tây ngoài vòng pháp luật được kể qua đôi mắt của một người hâm mộ ám ảnh. Đó là một bài bình luận sắc sảo về thần thoại phương Tây, được đặt trong một khung cảnh khó hiểu hơn.

Robert Ford (Casey Affleck) đã lớn lên thần tượng tên cướp tàu hỏa nổi tiếng Jesse James (Brad Pitt) và không muốn gì hơn là tham gia vào ban nhạc của anh ta. Phi hành đoàn của James, bao gồm anh trai của Ford Charley (Sam Rockwell) và anh em họ của James Wood Hite (Jeremy Renner), chế giễu người đàn ông trẻ tuổi hơn, nhưng cuối cùng anh ta có được khán giả với James, người tuyển anh ta cho một loạt các vụ cướp. Lòng trung thành của Ford đi lạc khi anh ta bị vỡ mộng bởi sự tàn nhẫn của anh hùng và phản bội anh ta. Pitt vũ khí hóa sức thu hút của mình để mang lại chiều sâu cho một nhân vật đáng trách, và Affleck là hoàn hảo như một thanh thiếu niên rụt rè, nhưng ghen tị.

Cốt truyện tương tự như "cao buổi trưa", nhưng hai bộ phim đã cạnh tranh với nhau. Hawks không thích ý tưởng rằng một cảnh sát trưởng sẽ xem xét việc từ bỏ nhiệm vụ của mình, & nbsp; và tạo ra những anh hùng vô song của "Rio Bravo" như một phản ứng. Mặc dù có những cách tiếp cận khác nhau, cả hai bộ phim đều là tác phẩm kinh điển theo cách riêng của họ.

Butch Cassidy và Sundance Kid

Newman Redford Old School Cool

Hình ảnh thế kỷ 20

Paul Newman và Robert Redford sẽ tiếp tục đóng vai chính trong bộ phim trộm cắp hình ảnh hay nhất "The Sting" cùng nhau, nhưng hợp tác trước đó của họ ", Butch Cassidy và The Sundance Kid," là bộ phim hay hơn. Với sự cố cướp tàu hỏa thú vị và việc sử dụng âm nhạc kỳ quặc (bao gồm một chuỗi biểu tượng được đặt thành "Raindrops tiếp tục rơi trên đầu tôi"), đó là một chuyến đi hồi hộp thú vị từ đầu đến cuối. Bất chấp các yếu tố hài hước, bộ phim không gợi ý về phía tối của lối sống tội phạm thông qua kết thúc mơ hồ của nó.

Ngôi sao của Newman và Redford trong vai trò dẫn đầu, hai tên cướp ngân hàng trọn đời dẫn đầu các băng đảng trong tường. Mặc dù Butch có nhiều kinh nghiệm hơn, cả hai đều vô cùng tự tin, và Newman và Redford làm một công việc tuyệt vời để nắm bắt sự đụng độ của tính cách trong khi vẫn nói rõ rằng các nhân vật quan tâm đến nhau. Người đùa giỡn của họ thổi vào cuộc sống trong cuộc đối thoại kêu gọi từ nhà biên kịch huyền thoại William Goldman.

"Butch Cassidy và Sundance Kid" phản ánh lý do tại sao những kẻ ngoài vòng pháp luật tìm kiếm phiêu lưu liên tục bị thu hút trở lại lối sống nguy hiểm của chúng. Ngay cả với đủ tiền thắng để duy trì bản thân, và trình bày tùy chọn cho một cuộc sống bình thường, Butch và Sundance vẫn tiếp tục làm những gì họ biết rõ nhất.

McCabe & Bà Miller

Warren Beatty Julie Christie Staring into distance

Warner Brothers

Nhà văn-đạo diễn Robert Altman & NBSP; đã mô tả bộ phim thời kỳ xét lại của mình "McCabe & Bà Miller" & NBSP; như một "chống phương Tây". Mặc dù được đặt ở biên giới Mỹ đang phát triển trong đầu thế kỷ 20, nhưng nó không phải là một cuộc phiêu lưu thú vị, thực hiện một cách tiếp cận thực tế hơn nhiều đối với bối cảnh lịch sử của nó. Phi hành đoàn của Altman đã xây dựng cả một thị trấn từ mặt đất, và các diễn viên và đoàn làm phim đã sống trên trường quay trong suốt quá trình quay phim. Không chỉ cam kết này về tính xác thực giúp thu hồi các chi tiết lịch sử cụ thể, mà thấy sự khó chịu có thể nhìn thấy của các diễn viên trong môi trường bị cô lập làm cho giai điệu buồn tẻ của bộ phim hiệu quả hơn.

John McCabe (Warren Beatty) là một con bạc âm mưu ẩn náu trong một cộng đồng Washington hẻo lánh. Cảm nhận được một cơ hội lợi nhuận tiềm năng, McCabe lừa dối người dân địa phương giúp anh ta thành lập một nhà thổ để thu hút những người ngoài thị trấn. McCabe tự hào rằng anh ta là một tay súng, nhưng trong thực tế chạy trốn khi nhìn thấy nguy hiểm. Nhà thổ của anh ta thu hút tình nhân Constance Miller (Julie Christie), người cải thiện hoạt động được xây dựng vội vàng của anh ta và bắt đầu yêu anh ta. Những người ngoài vòng pháp luật tìm cách trả thù McCabe đến thị trấn và đe dọa mối quan hệ của họ.

Bộ phim tìm thấy vẻ đẹp khi quan sát thiên nhiên và đối chiếu nó với sự xấu xí của nhân vật McCabe và những lời hứa sai lầm của anh ta với các công nhân. Beatty mang đến một màn trình diễn nhạy cảm, và điều đó có thể hiểu được tại sao bản chất lừa đảo của anh ta thu hút sự chú ý của thị trấn một cách hiệu quả. Những bài hát gốc tuyệt vời của Leonard Cohen làm cho bộ phim trở nên ảm đạm hơn.

Stagecoach

John Wayne travels in stagecoach

Các nghệ sĩ thống nhất

"Stagecoach" là một trong những người phương Tây quan trọng nhất mọi thời đại, thiết lập nhiều tiền lệ cho thể loại này, bao gồm sự ngưỡng mộ đối với môi trường tự nhiên và một dàn diễn viên được tạo thành từ các nhân vật mơ hồ về mặt đạo đức. Nó cũng đáng chú ý như vai trò đột phá của John Wayne; Cảnh giới thiệu của Wayne trong vai The Brave Everyman được gọi là "The Ringo Kid" là một trong những màn trình diễn tuyệt vời nhất mọi thời đại.

"Stagecoach" theo một nhóm người lạ khi họ đi du lịch bởi Huấn luyện viên từ Arizona đến New York. Họ buộc phải làm việc cùng nhau để sống sót sau các cuộc tấn công của các bên đột kích Apache. Đó là một bộ phim đầy những bình luận xã hội thú vị; Mặc dù các nhân vật có các ngành nghề khác nhau và thuộc về các tầng lớp xã hội khác nhau, nhưng tất cả đều bình đẳng khi cuộc sống của họ gặp nguy hiểm.

Bộ phim tạo ra sự căng thẳng bằng cách giới hạn các nhân vật cho huấn luyện viên, và vẫn đang giải trí cho đến ngày nay. Tuy nhiên, một số yếu tố nhất định không già đi; Các nhân vật Apache được đối xử hoàn toàn là nhân vật phản diện và không có chiều sâu. Trên một lưu ý tích cực hơn, gái mại dâm Dallas (Claire Trevor) có một cơ quan hiếm gặp trong số các nhân vật nữ ở những người phương Tây đầu tiên.

Sông đỏ

John Wayne with Montgomery Cliff

Các nghệ sĩ thống nhất

"Stagecoach" là một trong những người phương Tây quan trọng nhất mọi thời đại, thiết lập nhiều tiền lệ cho thể loại này, bao gồm sự ngưỡng mộ đối với môi trường tự nhiên và một dàn diễn viên được tạo thành từ các nhân vật mơ hồ về mặt đạo đức. Nó cũng đáng chú ý như vai trò đột phá của John Wayne; Cảnh giới thiệu của Wayne trong vai The Brave Everyman được gọi là "The Ringo Kid" là một trong những màn trình diễn tuyệt vời nhất mọi thời đại.

Wayne là tuyệt vời trong một vai trò đòi hỏi anh ta phải dần trở nên không thể thực hiện được; Hawks đưa ra một khía cạnh dễ bị tổn thương cho Wayne mà không được nhìn thấy trong những bộ phim nam tính hơn của Ford. Khi một đứa con trai bị tra tấn buộc phải tính toán với những lựa chọn của cha mình, Cliff cực kỳ thông cảm. Mặc dù lấy cảm hứng từ lịch sử và mối thù trong cuộc sống thực trong số những người định cư đầu tiên, câu chuyện diễn ra ở những nơi đáng ngạc nhiên, đặc biệt là một khi lái xe gia súc thu hút sự chú ý của các đảng chiến tranh.

Shane

Shane rides his horse

Hình ảnh tối quan trọng

"Shane" là một mô tả trưởng thành về những ngày cuối cùng của miền Tây nước Mỹ, khi một quốc gia kết nối hơn không yêu cầu công lý biên giới từ những tay súng độc lập. Tuy nhiên, một trang trại vẫn cần một tay súng trôi dạt (Alan Ladd) để đứng lên chống lại The Ruthless Couth Baron Rufus Ryker (Emile Meyer). Shane miễn cưỡng định cư trong cộng đồng hẻo lánh này, nhưng không thể bỏ qua mong muốn bảo vệ người vô tội và gắn kết với cậu bé Joey Starrett (Brandon Dewilde), người thần tượng anh ta.

"Shane" đã phổ biến ý tưởng về một cựu anh hùng trở lại làm nhiệm vụ sau khi nghỉ hưu. Ladd mang đến một màn trình diễn đau lòng khi Shane xem xét vận mệnh của mình, và mối quan hệ của anh với Joey rất sâu sắc. "Shane" có ảnh hưởng vô cùng đến các bộ phim khác, đặc biệt là "Logan" của X-Men. "Logan" cũng có một anh hùng lớn tuổi hồi tưởng về cuộc sống của anh ta, và James Mangold bao gồm một số clip từ "Shane" trong bộ phim của anh ta, làm cho sự tương đồng rõ ràng.

Người chết

William Blake and Nobody friendship

Phim Miramax

Thật thú vị khi các nhà làm phim táo bạo hồi sinh phương Tây bằng cách hợp nhất nó với các thể loại khác, và Jim Jarmusch đã tạo ra một bộ phim hài vô lý kỳ lạ với "Người chết" phương Tây năm 1995. Trong khi "Người chết" sao chép các yếu tố từ các bộ phim cũ thông qua điện ảnh đen trắng và thiết kế sản xuất tỉ mỉ, "Dead Man" cũng bao gồm các yếu tố giả tưởng, hài kịch và bạo lực gây sốc hoàn toàn độc đáo. Đó là một câu chuyện không thể đoán trước, và là một trong những bộ phim hay nhất của Jarmusch.

"Người chết" theo kế toán viên hèn nhát William Blake (Johnny Depp) khi anh ta đi đến một thị trấn biên giới để nhận một công việc mà anh ta được hứa. Khi đến nơi, Blake nhận ra rằng anh ta không còn tham gia công việc nữa và bị buộc phải chạy trốn khi anh ta trở thành mục tiêu của Hunter County Hunter Cole Wilson (Lance Henrikson).

Blake nhận được tầm nhìn bí ẩn trong suốt bộ phim hướng dẫn anh ta, thêm một yếu tố tâm linh vào "người chết". Một số điểm không điều kiện của Neil Young cũng thêm một cảm giác khó chịu, và cuộc đối thoại kỳ quái thêm sự cứu trợ truyện tranh khó xử.

Người bắn súng

Old John Wayne teaches Ron Howard

Hình ảnh tối quan trọng

"Shane" là một mô tả trưởng thành về những ngày cuối cùng của miền Tây nước Mỹ, khi một quốc gia kết nối hơn không yêu cầu công lý biên giới từ những tay súng độc lập. Tuy nhiên, một trang trại vẫn cần một tay súng trôi dạt (Alan Ladd) để đứng lên chống lại The Ruthless Couth Baron Rufus Ryker (Emile Meyer). Shane miễn cưỡng định cư trong cộng đồng hẻo lánh này, nhưng không thể bỏ qua mong muốn bảo vệ người vô tội và gắn kết với cậu bé Joey Starrett (Brandon Dewilde), người thần tượng anh ta.

"Shane" đã phổ biến ý tưởng về một cựu anh hùng trở lại làm nhiệm vụ sau khi nghỉ hưu. Ladd mang đến một màn trình diễn đau lòng khi Shane xem xét vận mệnh của mình, và mối quan hệ của anh với Joey rất sâu sắc. "Shane" có ảnh hưởng vô cùng đến các bộ phim khác, đặc biệt là "Logan" của X-Men. "Logan" cũng có một anh hùng lớn tuổi hồi tưởng về cuộc sống của anh ta, và James Mangold bao gồm một số clip từ "Shane" trong bộ phim của anh ta, làm cho sự tương đồng rõ ràng.

Người chết

Detry stands with crowd in bar

Phim Miramax

Thật thú vị khi các nhà làm phim táo bạo hồi sinh phương Tây bằng cách hợp nhất nó với các thể loại khác, và Jim Jarmusch đã tạo ra một bộ phim hài vô lý kỳ lạ với "Người chết" phương Tây năm 1995. Trong khi "Người chết" sao chép các yếu tố từ các bộ phim cũ thông qua điện ảnh đen trắng và thiết kế sản xuất tỉ mỉ, "Dead Man" cũng bao gồm các yếu tố giả tưởng, hài kịch và bạo lực gây sốc hoàn toàn độc đáo. Đó là một câu chuyện không thể đoán trước, và là một trong những bộ phim hay nhất của Jarmusch.

"Người chết" theo kế toán viên hèn nhát William Blake (Johnny Depp) khi anh ta đi đến một thị trấn biên giới để nhận một công việc mà anh ta được hứa. Khi đến nơi, Blake nhận ra rằng anh ta không còn tham gia công việc nữa và bị buộc phải chạy trốn khi anh ta trở thành mục tiêu của Hunter County Hunter Cole Wilson (Lance Henrikson).

"Destry Rides Again" có các bài hát gốc tuyệt vời, bao gồm "Xem những gì các chàng trai ở phòng sau sẽ có" và "Bạn có cái nhìn đó", góp phần vào giai điệu nhẹ nhàng. Cách tiếp cận thân thiện với gia đình làm cho "Destry Rides Again" trở thành một bộ phim tuyệt vời để giới thiệu khán giả trẻ hơn cho người phương Tây.

Jack một mắt

Marlon Brando in jail

Hình ảnh tối quan trọng

"Jacks một mắt" đã sống sót sau một sản phẩm gặp khó khăn để trở thành một tác phẩm kinh điển phương Tây. Ban đầu, Stanley Kubrick sẽ chỉ đạo Technolor Western, nhưng đã bỏ hai tuần trước khi quay phim sau khi tranh chấp ngân sách với Paramount Pictures. Ngôi sao của bộ phim, Marlon Brando, bước vào và chỉ đạo một phiên bản năm giờ với một trận chung kết hư vô, nhưng Paramount trở nên quan tâm, buộc Brando phải cắt giảm thời gian chạy một nửa và thay đổi kết thúc. Thật không may, phần lớn các cảnh quay đã bị phá hủy và sự cắt giảm của đạo diễn Brando sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng trong ngày. Trải nghiệm này rất khó khăn đến nỗi Brando không bao giờ đạo diễn một bộ phim khác.

Tuy nhiên, phiên bản của "Jacks một mắt" được phát hành vẫn là một phương Tây tuyệt vời. Brando đóng vai một tên cướp ngân hàng có biệt danh là Rio "The Kid", người bị phản bội bởi người cố vấn "Dad" Longworth (Karl Madden) và ngồi tù năm năm. Sau khi Rio được thả ra, bố phủ nhận phiên bản sự kiện của mình và tự hào rằng đối tác cũ của anh ta sẽ không bao giờ đánh bại anh ta trong một cuộc đấu tay đôi. Rio miễn cưỡng theo đuổi người bạn cũ của mình, mặc dù đã từng yêu anh.

Brando làm cho cốt lõi tình cảm của bộ phim cảm thấy chân thực, vì anh có mối liên hệ cá nhân với câu chuyện: Brando & NBSP; có mối quan hệ gặp khó khăn với cha mình và sử dụng mối quan hệ giữa "đứa trẻ" và "bố" để suy ngẫm về những trải nghiệm của chính mình .

Django

Django protects himself with two weapons

Phim quốc tế Euro

Spaghetti phương Tây không trở nên lố bịch hơn "Django". Bộ phim kinh dị gây tranh cãi bị buộc tội là một trong những bộ phim bạo lực nhất từng được thực hiện khi phát hành vào năm 1966 và bị cấm ở một số vùng lãnh thổ. Tuy nhiên, nó cũng khiến đạo diễn Sergio Corbucci trở thành một trong những nhà làm phim phương Tây nổi bật nhất, nhờ vào sự bao gồm của anh ta trong bộ phim hài đen tối và các nhân vật chống anh hùng man rợ.

Django (Franco Nero) cải trang thành một cựu chiến binh và phái một nhóm những kẻ xấu xa trung thành trung thành với tội phạm Lord Major Jackson (Eduardo Fajardo) cùng với một thị trấn biên giới. Sau khi cứu một người phụ nữ không phòng thủ Maria (Loredana Nusciak), Django phát hiện ra rằng thị trấn là khu vực trung lập giữa băng đảng áo đỏ của Jackson và một công ty cách mạng đã tuyên thệ với Tướng Hugo Rodríguez (Jose Bódalo). Django miễn cưỡng ở lại để bảo vệ dân làng khỏi cuộc chiến băng đảng.

Một trong những người phương Tây Spaghetti tinh túy, "Django" vẫn là một tác phẩm kinh điển. Quentin Tarantino yêu thích bộ phim đến nỗi anh ấy đã đưa Nero trở lại để xuất hiện trong "Django Unchained".

Winchester '73

James Stewart loads his gun

hình ảnh phổ quát

Phương Tây đầu tiên được thực hiện bởi đạo diễn Anthony Mann và James Stewart sử dụng một cấu trúc sáng tạo để khám phá bạo lực theo chu kỳ trên biên giới Mỹ. Bộ phim thay đổi nhân vật quan điểm quan điểm của nó khi khẩu súng trường Winchester 1873 vượt qua giữa các chủ sở hữu, trong khi một thám tử tên Lin McAdam (Stewart) theo dõi lịch sử của vũ khí, theo câu chuyện của nó khi các tội phạm khác nhau tuyên bố khẩu súng của họ là

McAdam là một nhân vật chính đen tối hơn cho Stewart, và được biết đến với tay súng thành thạo. Bất chấp sự kiêu ngạo của mình, McAdam vẫn vinh dự, đi du lịch giữa các thị trấn để đào tạo dân làng cách tự bảo vệ mình. Câu chuyện phi tuyến làm cho bí ẩn trung tâm hấp dẫn hơn, và McAdam buộc phải bắt đầu tìm kiếm bất cứ khi nào một chủ sở hữu mới chiếm hữu khẩu súng.

McAdam là một trong những nhân vật đáng nhớ nhất của Stewart, nhưng Cinephiles có thể ngạc nhiên khi thấy Tony Curtis và Rock Hudson xuất hiện trong "Winchester '73", cũng làm cho những khách mời nhỏ trước khi họ trở thành tên hộ gia đình.

Điều gì được coi là phương Tây tốt nhất từ ​​trước đến nay?

Vì vậy, với tất cả những gì đã nói, chúng ta hãy khởi động nó với một chuyến đi đến một thị trấn phía tây cũ đặc biệt ồn ào ...
Rio Bravo (1959).
The Naked Spur (1953) ....
Meek's Cutoff (2010) ....
Người đàn ông bắn tự do Valance (1962) ....
Tốt, xấu và xấu (1966) ....
Butch Cassidy và Sundance Kid (1969) ....
Clementine đáng yêu của tôi (1946) ....

Ai là cao bồi phương Tây vĩ đại nhất mọi thời đại?

John Wayne là cao bồi tinh túy của Mỹ.Sự hợp tác của Duke The Duke với đạo diễn phương Tây nổi tiếng John Ford đã đẩy anh ta vào ngôi sao, và hai người đã cùng nhau làm việc tốt nhất. is America's quintessential cowboy. “The Duke”'s collaborations with acclaimed western director John Ford propelled him into stardom, and the two did their best work together.

John Wayne và Clint Eastwood có thích nhau không?

Điều đó xảy ra như vậy, Eastwood phải phát sinh ra sự bất mãn của một chàng cao bồi huyền thoại như vậy không phải là John Wayne.Eastwood đóng vai chính trong bộ phim High Plains năm 1973 mà anh cũng đạo diễn.Bây giờ là một tác phẩm kinh điển, bộ phim hoàn toàn bị John Wayne, một nhân vật mang tính biểu tượng trong thể loại phương Tây và cao cấp của Eastwood ghét.Eastwood incurred the displeasure of such a legendary cowboy—none other than John Wayne. Eastwood starred in the 1973 film High Plains Drifter which he also directed. Now a classic, the film was absolutely hated by John Wayne, an iconic figure in the western genre and Eastwood's senior.

Vua của người phương Tây là ai?

John Wayne Vua của người phương Tây. The King of the Westerns.