Tttukidmh gmail com mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày

Nhóm đọc/download: 0 / 1

Số lần đọc/download: 1642 / 7

Cập nhật: 2017-09-25 05:18:32 +0700

Chương 954: Mỗi Một Trang Trong Sinh Mạng, Đều Là Em (4)

L

úc đầu ngón tay cô sắp cởi thắt lưng của Ngô Hạo ra, luồng vào quần áo hắn, Ngô Hạo nãy giờ vẫn luôn thờ ơ lại đột nhiên giơ tay lên, giữ cổ tay cô lại.

Tưởng Tiêm Tiêm ngạc nhiên một hồi, Ngô Hạo lại xoay người, nhìn về phía cô.

Ánh mắt bình tĩnh của hắn lại khiến trong lòng của Tưởng Tiêm Tiêm có chút sợ sệt.

Bạn nào muốn full đọc trước liên hệ:

Cô còn muốn làm nũng, nhưng mọi từ ngữ lại mặc nghẹn trong cổ họng.

Bên trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, một lúc lâu, Ngô Hạo mới nhẹ nhàng nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, vững vàng nói: “Tưởng Tiêm Tiêm, chúng ta kết thúc đi.”

Hắn dùng từ kết thúc, chứ không phải chia tay.

Cho dù hắn có qua lại với cô hơn hai năm, hắn thừa nhận hắn đã từng có qua lại với cô, nhưng hắn chưa bao giờ có thể thừa nhận cô là người đàn bà của hắn.

Ngô Hạo nuốt một ngụm nước bọt, không rời ánh mắt của cô, kiên quyết lặp lại từng chữ, từng chữ một: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta kết thúc một cách triệt để.”

Rất nhanh, trong mắt Tưởng Tiêm Tiêm lại có một tầng sương mù: “A Hạo, tại sao anh lại như vậy? Không phải anh muốn kết hôn với em sao?”

“Kết hôn?” Ngô Hạo cảm thấy chuyện này khá ngạc nhiên, nhưng lại nhíu mày, sau một lát lại lên tiếng: “Tôi muốn kết hôn với cô hồi nào?”

“Không phải anh chuẩn bị ngày mười bốn tháng hai kết hôn sao? Chỉ có em là người của anh, nếu anh không kết hôn với em còn có thể kết hôn với ai? Chúng ta đều phải kết hôn, anh….”

“A….” nghe đến đó, Ngô Hạo cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hắn còn cười ha ha hai tiếng, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm Tưởng Tiêm Tiêm, đôi mắt có chút lạnh lùng, nói: “Tưởng Tiêm Tiêm cô bị mơ ngủ hả? Lúc trước khi tôi và Hứa Ôn Noãn ở bên nhau, Ôn Noãn không phải cũng là người phụ nữ duy nhất của tôi sao? Kết quả cuối cùng không phải lại nhờ cô mà banh chành sao?”

Nghe đến đó, Tưởng Tiêm Tiêm cực kỳ choáng váng.

Một lúc lâu, cô mới run rẩy nói: “Anh nói như vậy là có ý gì? Ý của anh là trừ em ra anh đã có đối tượng kết hôn khác sao?”

Ngô Hạo không có chút chần chừ này liền gật gù thừa nhận: “Đúng, không sai, tôi muốn kết hôn, nhưng đối tượng kết hôn của tôi, không phải là cô.”

“Nói cách khác, từ hai năm trước lúc tôi ở cùng cô, đã không muốn kết hôn với cô, hôm nay sau hai năm khi tôi đã ở bên cạnh cô hai năm thì đối tượng kết hôn của tôi vẫn không phải là cô, vì vậy, Tưởng Tiêm Tiêm cô có hiểu không?”

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn Ngô Hạo, ngây người…

Nước mắt của cô càng rơi càng mạnh, Ngô Hạo giống như hoàn toàn không nhìn thấy vậy, buông tay cô ra, vòng qua người cô, mạnh mẽ bước đi, không quay đầu nhìn lại, rời khỏi nhà của Tưởng Tiêm Tiêm.

-

Ngô Hạo lái xe, trong tuyết lớn đi một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một biệt thự.

Đó là biệt thự mà hai năm trước, hắn mua để hai người họ ở.

Sau khi chia tay Hứa Ôn Noãn, hắn chưa từng bước vào đây một bước.

Ngô Hạo ngồi trong xe một lúc rất lâu, mới xuống xe, đi đến cửa biệt thự, nhập password, đẩy cửa vào..

Chương 279: Tính tình của hắn tốt lên là vì cô (9)

Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng làm việc đến ba giờ rưỡi mới từ từ lái xe, trở về biệt thự.

Tần Chỉ Ái vào nhà, lúc khom người thay dép lê đạ nhìn thấy dép lê của Cố Dư Sinh không có ở đây, cô có chút bất ngờ nhíu mày, đứng thẳng người đi vào nhà.

Mới vừa quay vào, cô đã nhìn thấy quản gia bưng café, hình như chuẩn bị bưng lên lầu.

Quản gia nghe được tiếng động liền ngừng bước: “Tiểu thư, cô đã về?”

Tần Chỉ Ái cười, thuận miệng hỏi nghi ngờ của mình lúc cô thay giày: “Cố Dư Sinh, anh ấy cả ngày cũng đi ra ngoài sao?”

“thiếu gia có ra ngoài, vừa mới về.”

Tần Chỉ Ái “Ơ” một tiếng, cũng chuẩn bị lên lầu, mới vừa bước một bậc thang, liền nhìn thấy café trên tay quản gia, liền dừng bước, lại hỏi: “Café của Cố Dư Sinh sao?”

“Vâng” quản gia đứng lại, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại nói: “Lúc thiếu gia làm việc thích uống café, cho nửa muỗng đường, một ít sữa bột, nhưng buổi sáng thì cậu ấy thích uống trà hơn, những loại như làPhổNhĩ, Bạch trà, trà xanh cũng được, nhưng thiếu gia thích nhất là uống hồng trà…”

Quản gia sao lại nói cho cô biết những điều này? Là muốn cô nhớ để sau này có thể chuẩn bị cho hắn sao?Bạn nào mún đọc trước 200 chương liên hệ: [email protected] nhé;)

Chỉ tiếc, cô vào biệt thự lâu như vậy, biết cũng đã muộn, cô nhớ kỹ thì còn có tác dụng gì nữa…

Nếu là trước đây, Tần Chỉ Ái nhất định sẽ âm thầm ghi vào trong tâm khảm, sau đó vì hắn thích mà làm, thấy hắn hài lòng thì vui mừng, nhưng bây giờ cô càng nghe, đáy lòng lại càng chua xót, khổ sở, liền cắt ngang lời của quản gia: “Đưa café cho tôi đi.”

Quản gia mong cô và thiếu gia có thể yêu thương nhau, nghe như vậy liền lập tức đưa cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái sợ café uống nguội không tốt, liền không về phòng thay đồ mà nhanh chóng đi đến thư phòng.

Cửa bị hư, cô chỉ mới gõ cửa đã khiến nó mở ra một khe hở.

Sau một lúc, bên trong lại có tiếng: “Vào đi.”

Tần Chỉ Ái lúc này mới mở cửa, đi vào.

Trước bàn làm việc trống rỗng không có một bóng người.

Cô bưng khay, đi vào trong hai bước mới nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng ở ban công.

Hắn hoàn toàn không quan tâm người vừa đi vào, đưa lưng về phía thư phòng, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, không ngừng hút thuốc.

Tần Chỉ Ái đi tới đặt café trên bàn, lại thấy hắn hút xong một điếu thuốc, lại tìm một điếu mới.

Sao lại hút ghê như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến tâm tình của hắn không tốt sao?

Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, do dự một chút, lại nói: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cố Dư Sinh bỗng dừng lại, trong chốc lát hắn mới từ từ xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Sao lại là em?”Bạn nào mún đọc trước 200 chương liên hệ: [email protected] nhé;)

“Em định lên lầu thì thấy quản gia cầm café sắp bưng lên cho anh, nên em thuận tay cầm lên thôi.” Tần Chỉ Ái nói xong, chỉ chỉ đầu ngón tay của Cố Dư Sinh, lại nhẹ giọng lặp lại: “Đừng hút.”

Cố Dư Sinh không lên tiếng, bình tĩnh nhìn Tần Chỉ Ái mấy giây, liền cất bật lửa, lúc hắn đi về phía cô, lại nhớ cô không thích mùi thuốc lá, liền xoay nửa người mở cửa sổ ra.

Đi tới trước bàn đọc sách, Cố Dư Sinh bưng café lên, khẽ mím môi một cái, sau đó liền ngước mắt hỏi: “Sao về sớm vậy?”